What's new

[Chia sẻ] Trekking Vạn Lý Trường Thành từ Jiankou đến Mutianyu

Đã xem phim và đọc truyện Tần Thủy Hoàng nhiều lần, tôi mong ước được một ngày nào đặt bước chân ở đây, nhưng không phải ở chốn đông người. Giấc mơ ấy đã ấp ủ từ lâu nhưng dường như các cơ hội đều vuột khỏi tầm tay, nhưng một cơ hội đến vào những ngày cận kề Tết Tây 2014, tôi liền book vé đi Beijing trong những ngày tết Nguyên Đán để thỏa mãn niềm đam mê. Hầu hết các bạn bè, người thân, đồng nghiệp khắp mọi nơi nói rằng chỉ có đứa khùng như tôi mới đi China vào dịp tết vì chỉ có ngắm người với người. Ừh, thì có sao đâu, ngắm gì cũng được đừng bắt tôi ở lại Sài Gòn trong những ngày lễ tết.

Bắt chuyến bay Sài Gòn - Hà Nội - Beijing trong những ngày cuối năm với nhiều lần delay và đông đúc, tôi đến được Beijing lúc 16h địa phương và được Chị bạn đồng hành đón tại sân bay, chị ấy lo lắng cho tôi khi không nói được ngôn ngữ Trung Hoa. Sau khi bắt train về hostel, chúng tôi lang thang dạo phố ở khu Thạch Sát Hải đến 21h rồi tranh thủ về sớm để mai đi Vạn Ly Trường Thành.

attachment.php
 
Sáng ngày 29 Tết, đường phố Beijing có phần vắng vẻ vì bà con kéo nhau về quê hết nên chuyến Bus 916 rất vắng khách, tôi có một giấc ngủ khá ngon trên bus với giá 12 yan với khoảng thời gian 75p để đến Huairou.
Vừa ngáy ngủ, bước xuống xe, có vài cái cò, cái vạc bay lượn xung quanh xe để chào mời hành khách kiểu kiểu như taxi dù, mình tha hồ trả giá. Cuối cùng 2 chị em cũng tìm được 1 vé đồng ý chở chúng tôi đến Jiankou với giá 80yan cho khoảng 30km.

attachment.php


Ăn sáng khá đơn giản bằng 1 tô cháo trắng, 1 cái trứng hột gà nóng được hầm trong nồi thuốc bắc và 1 cái bánh bao, chúng tôi ra xe để lên đường, không quên lấy thêm 2 cái bánh bao bỏ vô balo để dọc đường có cái mà ăn.

Tạm biệt bác Tài, chúng tôi từ từ bước vào con đường nhỏ để đi lên Vạn Lý Trường Thành, đập vào mắt là tấm bảng to tướng và làm cho tâm lý chúng tôi phấn chấn hơn vì chúng tôi muốn đi những nơi mà ít người đến nhất có thể.

attachment.php


Chúng tôi thích thú vì đi đường này không phải mất 40yan tiền vé vào cổng, nên vừa đi vừa tủm tỉm cười mím chi cọp, cũng may mắn là không gặp con cọp nào cả. Trước khi đi thì chị ấy nói rằng mình sẽ trekking nhẹ của một đoạn trường thành, nơi mà có rất ít khách du lịch đến, chị ấy đưa cho tôi một hình ảnh của trường thành trên National Geography càng làm tôi phấn chấn hơn vì đó là một trường thành đổ nát không giống như những đoạn mà bạn bè tôi đi, rồi chụp.

Tôi cười phì phà vì nếu chỉ đi như vậy thì tôi cũng có thể leo được đến nữa đoạn đường chứ bộ, chứ với sức khỏe của tôi dạo này xuống cấp trầm trọng, leo lên 3 tầng cầu thang là thở như đứa chết rồi mà khả năng ăn nhậu bét nhè lê lếch thì lại tăng cao nên thôi kệ tới đâu hay tới đó vậy.

Đường đi ngày càng hẹp dần, độ dốc ngày càng cao và thời gian dừng lại nghỉ có phần nhỉnh hơn, những hòn đá to, những hòn đá nặng dần dần xuất hiện, cây cỏ 2 bên đã trụi lá vì chuẩn bị đón mùa đông lạnh giá. Đi thêm khoảng vài trăm mét, trở ngại đầu tiên trên cung đường là một lối nhỏ với độ nghiêng khoảng 30%, một bên là vực sâu, một bên là vách núi mà không có một tay vịn gì, nhưng chúng tôi vẫn băng qua một cách thoải mái.

attachment.php


Chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình không một bóng người
 
Chúc bác may mắn và có nhiều trãi nghiệm. 5/3 này em cũng đi, em bay Nam ning đến Hạ môn sau đó 10~11/3 em bay Bắc Kinh rồi ở đó mấy ngày xong lại bay về Nam Ninh. Em đi đường Móng cái
 
awu05@ Chúc bạn có chuyến đi vui vẻ nhé, khi về nhớ chia sẽ kinh nghiệm.
MrMilan @ Nhớ để dành phần xôi chè cho tôi vì đổi giới tính của tôi. :T

-----------

Vầng, con đường phía trước toàn là đá và đá, cục nào cũng bự, cây cối thì trơ trội lá

attachment.php


Hành trình cứ thế mà tiếp tục, không nghe tiếng chim hót líu lo như những lần đi trek ở những nơi khác, cảnh quan thật vắng lặng chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dốc của chúng tôi, con đường phía trước vẫn là những bờ dốc

attachment.php


Đi thêm 1 đoạn nữa thì nghe được tiếng tằng hắng phía sau, có 1 anh chàng người Trung Quốc đang từng từng tiến tới và anh ta cũng trek cung đường này nhưng đi 1 mình, anh ấy bảo đã đi cung này được 4 lần trong 2 năm gần đây và đây là lần thứ 5 anh ấy quay lại, số người đi cung này hầu như rất ít vì tính nguy hiểm và đầy hiểm trở của núi rừng, anh ta thông báo trong vài năm trở lại đây thì số người tử nạn vượt quá con số 10 khi đi cung này nên anh bảo chúng tôi phải hết sức cẩn thận.

Nghe xong cũng có phần hấp dẫn nhưng tim thì rung cầm cập vì mấy năm nay có leo trèo gì nữa đâu kể từ ngày leo Xuân Sơn với ông Bát Trảm Đao, không lẽ quay trở lại thì mất mặt với anh em quá, vì sao mình cũng 1 thời leo rừng lội suối....Haiz bởi vì cái tính ngựa non háo đá của mình nên quyết định đi tiếp.

attachment.php


Thấy anh chàng có cây gậy hay hay nên chị bạn tôi nói ước gì có cây gậy như thế, tôi cười khì khì, móc trong balo ra con dao Leatherman chính hiệu, con dao này nó luôn theo tôi trong những chuyến đi vì nó được Tabalo tặng tôi nhân dịp Mr. Leatherman qua Sài Gòn, chỉ vài phát nhỏ là có 1 cây gậy dưới sự ngưỡng mộ của chị bạn.

Bạn Trung Của là đi trước vì không chờ được chúng tôi, chúng tôi lại lên đường và tiếp tục leo trèo, phần đường đi này có phần khó khăn hơn vì có những đoạn phải rướng người, tay đã bám vào các cành cây và những khóe cạnh của tản đã để leo.

attachment.php


Ừh....leo thì leo, đá cao thì mặc đá cao, chúng tôi vẫn cứ đeo, bám và leo.

attachment.php


Đi khoảng vài trăm mét nữa thì nghe tiếng động phía trước với bóng dáng người, tôi tưởng bạn Trung Của ngồi nghỉ mệt đợi chúng tôi lên, nhưng người chúng tôi gặp lại là 1 chàng trai trẻ đang đi xuống với nét mặt mệt mỏi, bơ phờ, qua lời hỏi thăm, bạn ấy nói rằng tối qua bạn ấy ngủ lại trên Trường Thành và bạn ấy mất gần 3h đồng hồ để xuống từ Trường Thành đến đây. Nhìn chúng tôi, bạn ấy tự hỏi rằng liệu 2 đứa này sẽ đi về đâu khi với dụng cụ chẳng có gì...., bạn ấy chúc chúng tôi lên đường may mắn.

Không quên tạm biệt và gửi lời chúc mừng năm mới sớm. Chúng tôi lại lên đường với con dốc phía trước
 
Toàn bộ topic hầu như thường xuyên nhắc tới nào là bò, nào là trèo....nó quá nhàm chán mà chưa thấy gì khó khăn mà cứ than. Ừh, tui xin ra và lớn lên ở xứ lừa nên than ghê lắm, với lại dân cùi bắp như chúng tôi mà được đi vầy là ngoài sức tưởng tượng rồi. Thấy cái cầu thang mừng húm luôn nên trèo lên đỡ để lên tường thành, chứ không có cái thang này thì chỉ biết đứng nhìn rồi quay về thôi, với lại tôi chụp hình thì xấu hoắc và chẳng có góc nhìn nên nhìn cái cầu thang nó quá bình thường, chứ thật ra muốn té đái khi leo lên.

attachment.php


Cuối cùng thì cũng thấy được bức Tường Thành xa xa nhưng để tới được chân bức tường thì được bo thêm cái dốc dựng đứng, đành cất máy ảnh, sửa lại balo gọn gàng để leo qua. Riêng chị bạn đi cùng thì có phần vất vả hơn vì chiều cao có giới hạn so với độ cao của tản đá, mình giơ tay ra để hỗ trợ chị ấy nhưng có phần không ổn lắm, chị thảy balo lên trước, quăng gậy gộc lên sau, từ từ bám víu vào cạnh tản đá để bò lên bằng mọi cách.

Cuối cùng chúng tôi cũng leo lên được đoạn Trường Thành, nó không như những gì tôi nghĩ, nó chỉ là một đống hoang tàn đổ nát, nhưng rất nghiêm trang hùng dũng giữa núi rừng và hầu như chưa có tác động nào của con người để tái tạo lại nó, tôi hi vọng nó vẫn giữ được như thế.

attachment.php


Từ trên Trường Thành nhìn lại con đường chúng tôi vừa leo lên chỉ biết kêu 2 chữ: " Má ơi!!! " sao mà leo xuống được đây.

Nhớ lại lời dặn của bạn Tung Của gặp đầu tiên, có 2 cách để đi tiếp đoạn trường thành:

Một là, quẹo về hướng đông sẽ gặp một đoạn rất rất dốc và rất khó, nếu qua được đoạn đó sẽ được đến đoạn dành cho dân du lịch mà chính phủ cho mở cửa phục vụ.

Hai là, quẹo về hướng tây sẽ đi về phía hậu Jiankou, đoạn này bạn ấy khuyến cáo là không nên thử nếu không có mang đầy đủ dụng cụ leo núi và số lượng người vượt qua được cung này gần như tỉ lệ với số người yên ngủ mãi mãi khi leo.

Với cái sự cùi bắp như tụi tui thì chắc chắn sẽ đi về hướng đông, mà hướng đông là hướng nào? cái tụi Tung Của này nó không có khái niệm chỉ đường là quẹo trái hay quẹo phải, mà nó chỉ có khái niệm Đông Tây Nam Bắc. Chị em chúng tôi nhìn nhau, tự hỏi là đâu là Đông, đâu là Tây, khi không có ánh mặt trời, không có bóng người.... đành móc điện thoại ra roaming lên rồi xem tọa độ xem hướng nào là hướng Đông, vì hướng này sẽ đến được Mutianyu, nơi mà bà con khắp thế giới kéo đến đây đông như quân Nguyên để chiêm ngưỡng sự hùng vĩ của Vạn Lý Tường Thành.

Đồng hồ đã điểm 12h nên chúng tôi quyết định ăn một bữa trưa sang trọng với mỗi người 1 cái bánh bao hồi sáng ăn dư mang theo, tráng miệng bằng một thỏi chocolate kèm thêm 2 ngụm nước nhỏ nhỏ. Có dám uống ngụm lớn đâu vì mỗi người mang có chai nước 500ml nên không dám uống nhiều, mà nếu uống nhiều thì nặng bụng leo lên không nổi và uống nhiều thì hết cha nó chai nước thì lỡ hôm nay không có nước thì càng chết dở.

Chúng tôi nghỉ chân 10p rồi hướng về phía Đông để kịp về đến cổng Mutianyu đón chuyến bus cuối lúc 19h, nếu không thì chết dỡ giữa đường nên chúng tôi tranh thủ đi.

Đi được 10p thì tôi lại chùn bước và cất tiếng lên: " Hết leo được rồi chị ơi, phía trên dốc ghê quá, nguy hiểm lắm, chị đứng đó đi để em xem có đường nào đi không ?"

Bên trái thì thua rồi, vì từ chân tường thành đến vị trí chúng tôi đứng thì có độ cao khoảng 10m, lấy gì leo xuống. Bên Phải có 1 lối mòn nho nhỏ nên tôi quyết định men theo lối mòn đó, đi được 20m thì thấy phía dưới lối mòn cũng có khả năng leo xuống được, tôi mất 15p để xuống được 3m thì không dám bò xuống nữa vì đá rất trơn, không có cái gì để bám vía vào, đá thì rơi xuống với mỗi bước chân nên tôi quyết định leo lên lại và mất hơn 30p để leo lên đoạn 3m vừa xuống. Nhìn lại lối xuống đó, lỡ mà trượt chân xuống thì cả thân hình lăn xuống như cục đá mà chưa biết điểm dừng.

attachment.php


Khi leo lên lại tường thành, chị bạn nhìn tôi, tôi lại lầm lủi bước tới đoạn mà tôi bảo là rất nguy hiểm, tôi cố gắng leo lên thử 1 chút, nhìn lên phía xa xa, tôi thấy có 1 dây màu đỏ quấn lên 1 cành cây nhỏ đưa ra, tôi chợt à lên 1 tiếng rồi leo lên tiếp vì tôi tin rằng đó là tín hiệu chỉ đường của những người đi trước ( Tôi tin vì lúc thời còn trẻ trâu hay leo đèo lội suối, chúng tôi hay làm dấu lên thân cây để những người đi sau có thể biết được dấu hiệu mà đi tiếp).

Từng bước rướng chân, từng bước bám vía vào những vách đá nhô ra, từng bước, từng bước cứ thế mà nhích, mà leo rồi tôi cũng vượt lên được. Khi lên được đến nên, tôi nhìn thấy con đường phía trước nên gọi chị bạn cẩn thận leo lên vì đi đúng đường rồi, cái khó ở đây là chị bạn leo lên sẽ vất vả hơn tôi nhiều, vì chị ấy là phụ nữ mà...

attachment.php


attachment.php
 
Lần hồi thì chúng tôi cũng vượt qua những khó khăn và cảm xúc vỡ òa khi nghe tiếng hú của ai đó vang dội từ xa xa, tôi cất tiếng hú của núi rừng lại thì thấy bóng dáng của 2 người thật là xa, vậy là chúng tôi đã đi đúng hướng rồi. Tinh thần phấn chấn hơn, tự thưởng thêm miếng chocolate nhỏ và ngụm nước, chúng tôi lại leo trèo tiến về phía trước theo hướng có bóng dáng con người.

attachment.php


Để gặp những người đó thì chúng tôi cũng không ít những lần phải vượt qua những đoạn như thế này

attachment.php


Khi leo xuống đoạn trường thành này thì tôi nói với chị bạn, nếu có sơ ý gì, thì chị cố gắng làm sau rơi về bên phải, chứ rơi về bên trái là em không có cách nào mang xác chị về lại đâu.

attachment.php


2 chị em tôi mất gần 1h đồng hồ để gặp được người đầu tiên, sau khi nói chuyện hỏi han thì mình cảm thấy cảm phục gia đình họ, đây là chuyến đi nghỉ dưỡng hàng năm, một cụ già trên 60 tuổi, tay cầm chân máy ảnh kiêm luôn công dụng làm gậy leo núi, vai mang balo máy ảnh, 1 bé gái tầm 15 tuổi với đôi giầy rất chi là bình thường, từng bước leo xuống.

attachment.php

( Zoom bức ảnh lên sẽ thấy 2 người nhỏ bé trên đỉnh núi)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,542
Bài viết
1,153,571
Members
190,112
Latest member
mksportsxyz
Back
Top