maximilian
Phượt thủ
Những mệt mỏi và bực bội, khó chịu sau 5 ngày vật vã ở Koh Rong (KR) vẫn chưa tan biến , những cảm xúc thất vọng và bực bội vẫn còn nguyên , những dòng tâm sự này viết ra có thể đầy tính cá nhân, nhưng mình không là giám khảo của cuộc thi nào cả, mình là 1 ngưới di du lịch, và mình viết những điều mình nghĩ ....
Đọc bài viết của 1 bạn "Chạy trốn đến Koh Rong" trên phuot.vn khá là hay , hấp dẫn vô cùng, mình quyết tâm sẽ đi Koh Rong 1 lần xem sao , nhưng KR của bạn ấy năm 2012 và KR của mình năm 2015 quá là khác nhau , khiến mình không thể nào nhận ra KR nữa . 1 năm trước mình đã quá say đắm vẻ đẹp mặn mà và bình yên của cô em Thúy Vân -Koh Rong Samlon, nên khi đến KR-cô chị Thúy Kiều - lần này mình đã hoàn toàn sốc , mọi thứ hoàn toàn khác biệt so với mình nghĩ , quả là ......
Chọn Paradise Bungalow nằm trên làng Koh Tuich để nghĩ ngơi cho 5 đêm trên đảo , và sau đó là 5 đêm ở The Beach Island resort ở đảo Koh Rong Samlon, thế nhưng vừa đến Paradise Bungalow thì 2 người bạn đi cùng mình lập tức cancel bên đảo kia , họ quá thất vọng về cơ sở vật chất của KR và giá phòng trên mây ở đây, :
Đảo không có đường xá, chỉ là 1 bãi biển dài khoảng 800m và dân sống ôm theo đó, còn lại là rừng . Không có đường nên 2 người bạn già của mình phải vác va li to bự của họ trên cát để đi đến Paradise Bungalow, cũng khoảng 800m từ cầu cảng đến hotel , quả là 1 thử thách to lớn với họ, 2 người Tây già bị shock nặng , vì họ đang đi nghĩ dưỡng cơ mà, mình nhìn thấy 1 xe cút kít , nhờ dân làng đẩy xe hành lí về hotel , họ ra giá 5usd , mà còn bảo mình quyết định nhanh đi , chần chừ là tăng lên 10usd đó nhé, 1 thái độ hết sức thiếu thân thiện , nếu không nói là láo xược . Người dân Cam làm từ sáng đến tối mịt chỉ được có 3-5usd/cho 10 tiếng lao động cực nhọc mà bọn này đòi 5usd cho quãng đường bé xíu đó , thôi , bạn mình không muốn vác thì phải chịu thôi . 1 cậu thanh niên đến chất hết hành lí lên xe và đẩy, 3 phút sau là tới hotel rồi . Mình thì chỉ có ba lô nên tự mang .
Đến được hotel cũng chưa xong cái ải "hành lí" , Paradise là 1 dạng bungalow dựa lưng vào ngọn đồi , cứ dần thoai thoải lên cao , từ cửa hotel , còn phải vác hành lí lên 1 tí mới đến được nhà hàng , cũng là quầy tiếp tân . Ở cửa hotel có 1 cậu ngồi quầy bar bán nước cho khách , cậu chỉ lên trên check in , và cũng chẳng có ai giúp 2 người bạn già của mình vụ hành lí , mình phụ họ 1 tay , họ cung phải tự vác hành lí lên nhà hàng , 1 cách khệ nệ và khó nhọc cho những người đã ngoài 50 mùa xuân .
Paradise hoạt động như 1 kiểu nhà nghĩ family run , nên chẳng thể nào hy vọng có nhân viên phụ khách mang hành lí , không có bất cứ 1 dịch vụ gì gọi là tiêu chuẩn cho khách du lịch , tất cả đều theo phong cách backpacker (tự lo hết) , nhưng giá cả thì không backpacker chút nào , mỗi bungalow tối thiểu là 40usd/đêm , bọn mình 1 phòng 50usd và 1 phòng 60usd/đêm . 1và có vài bungalow giá 70,80 và cao nhất là 100usd/đêm . 1 cái giá mà sau khi ở xong 5 đêm mình cho rằng quá quá mắc , không đáng với số tiền đã bỏ ra .
Trong phòng không có ổ cắm điện , chỉ có 1 đèn và 1 quạt máy , nhưng điện chỉ có từ 6pm-6am mỗi ngày , ban ngày là không có điện , muốn sạc điện thoại hay laptop thì mời ra nhà hàng , wifi cũng chỉ có tại nhà hàng từ 8am-10pm nhưng vô cùng và cực kì yếu .
Mỗi bungalow có 1 ban công có thể nằm võng hay đọc sách , tùy theo giá mà có view biển hay vườn , bungalow của mình view toàn là cây gì gì đó và 1 tí view biển từ xa và có 1 nhà tắm open air nhìn cũng đẹp đẹp . Nhưng trong phòng tắm thì chẳng có gì ngoài 2 cục xà bông rẻ tiền nhất và 1 cuộn giấy vệ sinh , nhưng họ lại viết là :
"ở châu á , chúng tôi không dùng giấy vệ sinh để làm sạch , mà dùng vòi nước làm sạch ... sau khi đi vệ sinh , cho nên bồn cầu được thiết kế mà không có chức năng sxử lí được giấy vệ sinh và sẽ bị nghẹt nếu quý vị quăng giấy vào , xin vui lòng cho giấy vệ sinh vào sọt , đừng quăng vô bồn cầu nhé, xin cảm ơn"
Đây rõ ràng là 1 sự lí giải ngu ngốc và dối trá, nhà mình vẫn vứt giấy vệ sinh vào bồn cầu ào ào mà có sao đâu , ở Siemriep hay Phnompenh vẫn quăng giấy vào ào ào , ở đây có chăng là sự ngu dốt hay không cẩn thận trong khâu thiết kế /xây dựng của họ hoặc là do loại giấy rẻ tiền siêu cứng của họ thôi .
Bảo rằng "ở châu á chúng tôi không dùng giấy mà dùng nước" là 1 sự bịa đặt trắng trợn và đối với mình là không chấp nhận được.
Nhà nghỉ này do 1 ông người Đức xây và con trai , con gái của ông ấy quản lí , và 1 số nhân công người Cam phụ giúp việc .
Mà không chỉ nhà nghỉ này , mà đâu đâu trên đảo Koh Rong mình cũng thấy nhân viên phục vụ quán ăn , nhà hàng , ngay cả làm ở bến tàu , phục vụ trên tàu cao tốc ra đảo , tất cả đều là người Tây , và các nhà hàng quán ăn có chủ cũng là người Tây , điều này mình thấy không vui chút nào , có cảm giác như là họ đã xâm chiếm toàn bộ nước Cam , họ là chủ và dân Cam làm thuê .
Koh Rong bây giờ là đảo của dân bụi đời , đi bụi . Bọn Tây đi làm phục vụ trong quán để được ăn và ở miễn phí , cả đảo , nhất là khu làng Koh Touich rất hỗn tạp và dơ bẩn , ồn ào , bar chơi nhạc đến 5am , mình ở Paradise cách khu trung tâm ăn chơi đó khoảng 800m mà cả đêm vẫn nghe tiếng nhạc ầm đùng đến 5am . Khu trung tâm thì bà con hút cỏ, hút cần sa hay ma túy hay các thể loại của ma túy 1 cách công khai , biển ở khu trung tâm đó đã chuyền sang màu đen , xám đục, không thê tắm , mà phải ra đến khu Paradise mới có thể tắm được, khu trung tâm thì đã quá ô nhiễm rồi.
Mình ví von là KR giờ là đảo của dân Tây đi tị nạn , 99,9% trên đảo là Tây , dân địa phương giờ cũng không còn đi đánh cá, mà họ đã chuyển sang làm ông bà chủ của các nhà nghỉ , các bà các cô thì nấu nướng bán hàng quán cho khách .
Ở KR đâu đâu cũng là công trình xây dựng , họ phá rừng xây nhà nghỉ , xây khách sạn, bởi vị thế vốn có chỉ là bờ biển , giờ lấy đâu diện tích mà xây ? Phải phá rừng thôi .
Đối với mình việc phải mang vác hành lí ba lô là bình thường , vì mình đã quen đi bụi , nhưng 1 điều khiến mình quá kinh tởm đảo KR này là : muỗi
Chưa bao giờ mình bị muỗi tấn công kinh khủng như thế , 4 đêm mình không thể nào ngủ được ,suốt đêm phải chiến đấu với bọn muỗi và tiếng nhạc từ các quán bar ầm đùng ngoài kia . Đêm nào cũng phải 4am, 5am khi trời dần hừng sáng , muỗi rút đi thì mình mới có thể ngủ được .
Đọc bài viết của 1 bạn "Chạy trốn đến Koh Rong" trên phuot.vn khá là hay , hấp dẫn vô cùng, mình quyết tâm sẽ đi Koh Rong 1 lần xem sao , nhưng KR của bạn ấy năm 2012 và KR của mình năm 2015 quá là khác nhau , khiến mình không thể nào nhận ra KR nữa . 1 năm trước mình đã quá say đắm vẻ đẹp mặn mà và bình yên của cô em Thúy Vân -Koh Rong Samlon, nên khi đến KR-cô chị Thúy Kiều - lần này mình đã hoàn toàn sốc , mọi thứ hoàn toàn khác biệt so với mình nghĩ , quả là ......
Chọn Paradise Bungalow nằm trên làng Koh Tuich để nghĩ ngơi cho 5 đêm trên đảo , và sau đó là 5 đêm ở The Beach Island resort ở đảo Koh Rong Samlon, thế nhưng vừa đến Paradise Bungalow thì 2 người bạn đi cùng mình lập tức cancel bên đảo kia , họ quá thất vọng về cơ sở vật chất của KR và giá phòng trên mây ở đây, :
Đảo không có đường xá, chỉ là 1 bãi biển dài khoảng 800m và dân sống ôm theo đó, còn lại là rừng . Không có đường nên 2 người bạn già của mình phải vác va li to bự của họ trên cát để đi đến Paradise Bungalow, cũng khoảng 800m từ cầu cảng đến hotel , quả là 1 thử thách to lớn với họ, 2 người Tây già bị shock nặng , vì họ đang đi nghĩ dưỡng cơ mà, mình nhìn thấy 1 xe cút kít , nhờ dân làng đẩy xe hành lí về hotel , họ ra giá 5usd , mà còn bảo mình quyết định nhanh đi , chần chừ là tăng lên 10usd đó nhé, 1 thái độ hết sức thiếu thân thiện , nếu không nói là láo xược . Người dân Cam làm từ sáng đến tối mịt chỉ được có 3-5usd/cho 10 tiếng lao động cực nhọc mà bọn này đòi 5usd cho quãng đường bé xíu đó , thôi , bạn mình không muốn vác thì phải chịu thôi . 1 cậu thanh niên đến chất hết hành lí lên xe và đẩy, 3 phút sau là tới hotel rồi . Mình thì chỉ có ba lô nên tự mang .
Đến được hotel cũng chưa xong cái ải "hành lí" , Paradise là 1 dạng bungalow dựa lưng vào ngọn đồi , cứ dần thoai thoải lên cao , từ cửa hotel , còn phải vác hành lí lên 1 tí mới đến được nhà hàng , cũng là quầy tiếp tân . Ở cửa hotel có 1 cậu ngồi quầy bar bán nước cho khách , cậu chỉ lên trên check in , và cũng chẳng có ai giúp 2 người bạn già của mình vụ hành lí , mình phụ họ 1 tay , họ cung phải tự vác hành lí lên nhà hàng , 1 cách khệ nệ và khó nhọc cho những người đã ngoài 50 mùa xuân .
Paradise hoạt động như 1 kiểu nhà nghĩ family run , nên chẳng thể nào hy vọng có nhân viên phụ khách mang hành lí , không có bất cứ 1 dịch vụ gì gọi là tiêu chuẩn cho khách du lịch , tất cả đều theo phong cách backpacker (tự lo hết) , nhưng giá cả thì không backpacker chút nào , mỗi bungalow tối thiểu là 40usd/đêm , bọn mình 1 phòng 50usd và 1 phòng 60usd/đêm . 1và có vài bungalow giá 70,80 và cao nhất là 100usd/đêm . 1 cái giá mà sau khi ở xong 5 đêm mình cho rằng quá quá mắc , không đáng với số tiền đã bỏ ra .
Trong phòng không có ổ cắm điện , chỉ có 1 đèn và 1 quạt máy , nhưng điện chỉ có từ 6pm-6am mỗi ngày , ban ngày là không có điện , muốn sạc điện thoại hay laptop thì mời ra nhà hàng , wifi cũng chỉ có tại nhà hàng từ 8am-10pm nhưng vô cùng và cực kì yếu .
Mỗi bungalow có 1 ban công có thể nằm võng hay đọc sách , tùy theo giá mà có view biển hay vườn , bungalow của mình view toàn là cây gì gì đó và 1 tí view biển từ xa và có 1 nhà tắm open air nhìn cũng đẹp đẹp . Nhưng trong phòng tắm thì chẳng có gì ngoài 2 cục xà bông rẻ tiền nhất và 1 cuộn giấy vệ sinh , nhưng họ lại viết là :
"ở châu á , chúng tôi không dùng giấy vệ sinh để làm sạch , mà dùng vòi nước làm sạch ... sau khi đi vệ sinh , cho nên bồn cầu được thiết kế mà không có chức năng sxử lí được giấy vệ sinh và sẽ bị nghẹt nếu quý vị quăng giấy vào , xin vui lòng cho giấy vệ sinh vào sọt , đừng quăng vô bồn cầu nhé, xin cảm ơn"
Đây rõ ràng là 1 sự lí giải ngu ngốc và dối trá, nhà mình vẫn vứt giấy vệ sinh vào bồn cầu ào ào mà có sao đâu , ở Siemriep hay Phnompenh vẫn quăng giấy vào ào ào , ở đây có chăng là sự ngu dốt hay không cẩn thận trong khâu thiết kế /xây dựng của họ hoặc là do loại giấy rẻ tiền siêu cứng của họ thôi .
Bảo rằng "ở châu á chúng tôi không dùng giấy mà dùng nước" là 1 sự bịa đặt trắng trợn và đối với mình là không chấp nhận được.
Nhà nghỉ này do 1 ông người Đức xây và con trai , con gái của ông ấy quản lí , và 1 số nhân công người Cam phụ giúp việc .
Mà không chỉ nhà nghỉ này , mà đâu đâu trên đảo Koh Rong mình cũng thấy nhân viên phục vụ quán ăn , nhà hàng , ngay cả làm ở bến tàu , phục vụ trên tàu cao tốc ra đảo , tất cả đều là người Tây , và các nhà hàng quán ăn có chủ cũng là người Tây , điều này mình thấy không vui chút nào , có cảm giác như là họ đã xâm chiếm toàn bộ nước Cam , họ là chủ và dân Cam làm thuê .
Koh Rong bây giờ là đảo của dân bụi đời , đi bụi . Bọn Tây đi làm phục vụ trong quán để được ăn và ở miễn phí , cả đảo , nhất là khu làng Koh Touich rất hỗn tạp và dơ bẩn , ồn ào , bar chơi nhạc đến 5am , mình ở Paradise cách khu trung tâm ăn chơi đó khoảng 800m mà cả đêm vẫn nghe tiếng nhạc ầm đùng đến 5am . Khu trung tâm thì bà con hút cỏ, hút cần sa hay ma túy hay các thể loại của ma túy 1 cách công khai , biển ở khu trung tâm đó đã chuyền sang màu đen , xám đục, không thê tắm , mà phải ra đến khu Paradise mới có thể tắm được, khu trung tâm thì đã quá ô nhiễm rồi.
Mình ví von là KR giờ là đảo của dân Tây đi tị nạn , 99,9% trên đảo là Tây , dân địa phương giờ cũng không còn đi đánh cá, mà họ đã chuyển sang làm ông bà chủ của các nhà nghỉ , các bà các cô thì nấu nướng bán hàng quán cho khách .
Ở KR đâu đâu cũng là công trình xây dựng , họ phá rừng xây nhà nghỉ , xây khách sạn, bởi vị thế vốn có chỉ là bờ biển , giờ lấy đâu diện tích mà xây ? Phải phá rừng thôi .
Đối với mình việc phải mang vác hành lí ba lô là bình thường , vì mình đã quen đi bụi , nhưng 1 điều khiến mình quá kinh tởm đảo KR này là : muỗi
Chưa bao giờ mình bị muỗi tấn công kinh khủng như thế , 4 đêm mình không thể nào ngủ được ,suốt đêm phải chiến đấu với bọn muỗi và tiếng nhạc từ các quán bar ầm đùng ngoài kia . Đêm nào cũng phải 4am, 5am khi trời dần hừng sáng , muỗi rút đi thì mình mới có thể ngủ được .