HÀ NỘI TRONG MIỀN NHỚ (P2)
Hà Nội, ngày tháng năm...
Hà Nội. Năm nay tôi có 2 lần quay lại Hà Nội. Một lần vào tháng 7 và một lần vào tháng 9. Chuyến tháng 7 là đi nghe thu âm album mới của anh Tân, sau đó tranh thủ đi Sapa, vượt biên sang Trung Quốc rồi quay lại Hà Nội công tác. Như con thoi. Nhưng không cảm thấy mệt mỏi mà lại vô cùng thoải mái. Nỗi chờ đợi nhiều năm đã được đền đáp. Tôi như đi trên 9 tầng mây và tôi biết là từ đây không có sức mạnh nào có thể làm tôi gục ngã được nữa. Vì tôi đã có một chỗ dựa tinh thần không thể vững chãi hơn. Tháng 9 đám cưới Khanh, thằng bạn thân nhất ở Hà Nội. Tranh thủ sau đám cưới nó thì vù lên Hà Giang, đi Đồng Văn để ngắm mây. Tuyệt đẹp. Trong những ngày vòng quanh cái thị trấn bé nhỏ đó, tâm hồn thật thanh thản. Tôi có 1 tình yêu Hà Nội vô bờ. Nên mỗi lần quay lại, thấy như được trở về nhà...
Hà Nội, ngày tháng năm...
Mùa này Hà Nội hình như chưa có hoa sữa. Hồi đó, sau khi đi dạo buổi tối về, mình ngắt 1 cành hoa sữa bỏ trong phòng. Căn phòng nhỏ trên phố Nguyễn Trãi được ướp hoa sữa thơm đến mấy ngày. Một trong những ngày thơm hoa sữa đó, em đến. Hai đứa nằm gác tay nghe Hà Trần buổi sáng... Em về tóc xanh...
Lại nghĩ về những căn phòng nhỏ. Tôi có quá nhiều kỷ niệm khó quên với những căn phòng nhỏ. Sau này có tiền sẽ sống trong 1 căn phòng thật to. Để không có cảm giác nhớ người này người kia, những người đã từng cùng tôi ở trong những căn phòng nhỏ. Ngập tiếng nhạc của Hà Trần, của Mỹ Linh buổi sáng hoặc những buổi khuya có ánh đèn đường soi vào phòng. Trốn đi đâu khi ánh sáng đã tìm thấy 2 con người đang yêu thương nhau?
Tôi trốn vào đâu khi đang trần trụi thế này? Thôi, quay lại Hà Nội để tìm những kỷ niệm yên bình... Yêu Hà Nội... Yêu người Hà Nội... Và yêu những người khách đã từng ở đó...
Sài Gòn, ngày tháng năm...
Lại sắp đi Hà Nội. Mùa thu. Sapa mùa thu lúa chín vàng. Nói với Q, em làm gì thì làm, em bón phân, em tưới nước, em chặt cành... làm sao cũng được miễn là khi anh ra thì phải có hoa sữa. Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào em lại quên anh?
Hà Nội, ngày tháng năm...
Tôi quay lại Hà Nội vào những ngày mưa lũ to nhất trong mấy mươi năm. Không đổi vé, cũng chẳng lo nghĩ gì. Đi thì đi thôi. Với lại, không đi thì chẳng biết khi nào và mục đích ra không phải đi chơi. Đi chỉ là ôn lại những nơi tôi đã đi qua, những nơi đã sống và tìm lại những yên bình.
Những ngày mưa gió triền miên...
Trong trí tưởng tượng Hà Nội chìm trong biển nước. Báo chí và truyền hình bơm lên như thế. Nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy hình như mọi việc đang được làm quá lên. Nước nhiều, có! Ngập nhiều, có! Nhưng những hình ảnh đó không thể đại diện cho toàn Hà Nội. Thái Hà, Chùa Bộc, Tây Sơn hoặc khu Thành Công. Mỹ Đình hoặc Nguyễn Trãi... Bao nhiêu đó không phải là toàn Hà Nội mà lại là 1 phần nhỏ. Tôi vẫn đi trên những con đường khô nước, taxi vẫn chạy ào ào trên phố. Với tôi, mọi việc vẫn như thế nếu không đi vào những con đường vừa nói. Thế nên, chỉ nên tin ít ít vào báo chí.
Những ngày cuối thu...
Hôm trước Hà Nội còn âm ấm, nhưng tối hôm sau thì đã rét run. Cảm nhận rõ ràng cái chuyển mùa của trời đất. Nhiều người không thể quên Hà Nội vì những khoảnh khắc như thế, lạ lùng và xao động. Ngồi trên Highland bờ hồ nhìn xuống, chụp những tấm ảnh vui vẻ để quên cái lạnh táp vào mặt. Nơi này, ngày xưa tôi hay ngồi, nhưng không phải tầng 4 mà là sân thượng với thức uống dở cực nhưng nhìn xuống hồ thì không nơi nào bằng. Nơi này, tôi đã ngồi với nhiều người.
Tôi chạy xe một mình chui vào tâm lũ, trở lại Chùa Bộc, Tây Sơn - những nơi tôi đã từng sống. Tôi chạy rất chậm, không phải vì sợ nước bắn lên người mà chỉ để tìm cảm giác hồi xưa. Những cảm giác tôi lo sẽ mất đi. Vẫn thế, gần gụi và bình yên. Lạy trời tôi đã thấy bình yên.
Tôi đã quay lại Hà Nội, như một cách hồi sinh năng lượng. Và tự dặn mình sau khi nạp đầy năng lượng, hãy đi tiếp...