maximilian
Phượt thủ
Hôm nay mình tạm gác lại việc viết theo ngày mà giờ mình chen ngang 1 chút về những sự bất ngờ của mình khi đi Lào :
1. Giá cả quá khủng : Lào là 1 nước nghèo (or nhìn rất nghèo) nhưng vật giá quá cao, tất cả đều gấp 3 lần VN ta , như 1 tô bún vỉa hè là 15k kip, tức khoảng 43-45k vnd, ở Bình Dương quê mình chỉ có 15-20k vnd/tô thôi. 1 chai nước 1,5L giá 8k . 1 lon cola ít nhất là 5k kip, mà thường họ bán 6 hay 7k . 1 hộp sữa tươi 200ml cũng 10k . Quá sốc ? Vì sao , vì bạn Lào không hề có nhà máy sản xuất bất cứ thứ gì, tất cả hang hóa đều nhập từ VN , China, và Thái Lan (chủ yếu). Bạn ấy chỉ sản xuất gỗ thô thôi,từ hạ muối bạn ấy cũngphải nhập và vận chuyển khá xa, đường đi lại là đèo dồc nên phí vận chuyển cũng cao nữa.
2. Không có quán xá cho dân địa phương ăn : ở Vientaine hay Luang Prabang mình còn có thể lần mò vào quán cho người địa phương ăn bún, chứ như Vangvien thì không hề có , ở Vangvieng chỉ có quán local ăn sáng thôi , trưa và tối thì toàn quán cho khách du lịch , có lẽ Vangvien quá bé nhỏ nên người dân không ăn trưa và tối bên ngoải , họ chỉ ăn ở nhà . Ở Vangvien mình cố gắng đạp xe đi thật xa khu trung tâm của khách du lịch , ra đến tận bến xe , gặp 1 quán nhìn có vẻ local nhưng giá cũng thấp nhất là 15k , không rẻ hơn trong khu Ba Lô chút nào .
3. Street food khá nghèo nàn đơn điệu : ở Vangvien bạn sẽ thấy rõ sự nghèo nàn của ẩm thực Lào : có nhiều xe đẩy bán rong ngoài đường nhưng họ chỉ bán bánh mì thịt, Hamburger và bánh chuối . Mình ước ao phải chi họ có bán món gì nóng nóng ăn cho no được như mì xào thì quá tuyệt , nhưng không có . Cả trăm xe thì đều bán giống nhau , và có 1 tấm biển quảng cáo y hệt nhau quá nhiều chữ trong đó nhìn rất rối mắt và không chuyên nghiệp vì bảng nào hang nào cũng y hệt nhau . Ở LuangPrabang va Vientaine thì có nhiều lựa chọn ăn ở quán local hơn, phong phú hơn chút .
4. Ẩm thực Lào y hệt Thái ,và lai tạp với VN ,mình không thấy gì riêng thực sự của Lào , họ ăn khá nhiều loại bún, hủ tiếu với nước lèo như VN , họ ăn khá nhiều món y hệt ở Thái . Ai bắt chước ai mình không biết , nhưng không có gì mới nếu bạn từng đi Thái rồi .Và bạn sẽ rất vui khi được ăn rất nhiều món nước như VN , và cũng có rau kha khá .
5. An ninh trật tự ở Lào không thanh bình như mọi người ca tụng :
- Đi đâu ở Lào đếu có điểm giữ xe và bạn trả phí trông xe y như VN , điều này bên Thái hay Bali hoàn toàn không có, chứng tỏ ở Lào rất hay mất xe máy . Bên Thái hay Bali thì cứ tìm chỗ nào không vướng mà đỗ xe ,khóa cổ xe lại là xong. Còn ở Lào thì cứ phải ghi vé xe, trả tiền, lấy xe thì phải đưa lại vé xe y hệt VN , nản .
- Tình hình lừa đảo xe máy , trộm cắp xe máy ở Luang quá khủng khiếp, các bạn tìm từ khóa “scooter scam in Luang Prabang| tren google sẽ rõ . Mình chứng kiến 1 cô bé người Mỹ khóc lóc thảm thiết vì xe của cô ta bị mất, khi cô ấy đậu xe trong sân chùa và đi tham quan chùa, 10 phú sau quay ra không thấy xe đâu cả . Cô nảy thuê xe máy ở chỗ A, mà chỗ A là do nhà nghỉ giới thiệu cho cô ta . Chỗ A cung cấp cho cô thêm 1 loại khóa an toàn và nói là chỉ có chỗ của họ mới có loại khóa hết sức an toàn này . !0 phút tham quan quay r axe của cô bị mất, mình cùng cô đến công an trình báo, nhưng mấy tên công an nhìn có vẻ không nhiệt tình và xem như đây là chuyện thường ngày hay xảy ra, họ làm việc chậm chạp và cực kì quan lieu như ở nước X , họ hỏi cô “Sao mày lại để xe như thế, nguy hiểm lắm” , cô nói “ Tao khóa cổ xe , rồi khóa thêm loại khóa an toàn của chỗ cho thuê đưa, vậy mà ….. “ . 10 phút sau chủ cho thuê xe tới , hắn ta nói tiếng Anh rất tốt và cư xử như kiểu đây không phải lần đầu khách của hắn bị mất xe .
Hắn yêu cầu cô gái đền chiếc xe, giá là 2800usd .Ôi mẹ ơi , khủng khiếp.
Cô gái muốn biết công an có thể tìm lại chiếc xe hay không nhưng công an nói khó lắm, không thể đâu . Cô rất tức tối và mất long tin , cô quay về phòng và chờ đợi + suy nghĩ chứ không muốn trả tiền 2800usd liền,cô đúng là 1 ca khó cho bọn công an . 3 tiềng sau công an gọi cô lên ,khi cô vào phòng thì họ bảo thằng nhóc kia tìm thấy chiếc xe của cô, và kêu cô hãy cho nó tiền công tìm được xe , và chiếc xe đang nằm kế bên .
Cô quá tức tối , mình nói với cô rằng có thể chúng nó kết hợp với nhau lừa mày đó , mà quả thực là như vậy : 1 vòng tròn khép kín : Chủ nhà trọ giới thiệu sang chỗ A thuê giá rẻ má tốt, chỗ A cho người theo dõi cô và đánh cắp chiếc xe khi cô không thấy. Vì chỉ có họ mới có loại khóa hiện đại đó (mình suy đoán, not sure) . Sau đó công an làm lơ không điều tra và bằt cô đền tiền cho chiếc xe, khi cô giãy nãy không đền , họ đổi qua plan B là cho 1 thằng nào đó đến nói tìm ra xe.Và kêu cô cho tiền bồi dưỡn thằng nhóc .
Các bạn có biết thằng nhóc ra giá bao nhiêu không ? 1500 usd cho cái công nó đã tìm ra xe . hỏi thì nó nói nó thấy xe nằm bên vệ đường nên đem đến công an . Haha ,màn kịch vụng về và trắng trợn .
Mình và cô bé Mỹ rất rất tức giận nhưng biết làm sao đây , chủ xe đã giữ passport của cô ta, không ói tiền ra thì không có passport về nhà, đây là Lào và chẳng ai có thể giúp được cô . Sau bao nhiêu lần tranh cãi lẫn năn nỉ , có phải đưa cho bọn chúng 1200usd cho phi vụ lừa đảo này .Sau đó cô quay về hostel , định đi ngay , rời khỏi Lào ngay lập tức vì quá tức và buồn, bao nhiêu kỉ niệm đẹp ở Lào tan nát hết , những ngôi nhà cổ dễ thương với kiền trúc Pháp , thác Kuang Si đẹp như tranh hay những người dân lương thiện đều là giả dối , trong mắt cô chỉ toàn một màu đen, mình khuyên cô khoan đi , hãy ở lại và làm gì đó chống lại bọn bất lương lừa đảo có tốc chức này , đêm đó bọn mình lên commen area của hostel gặp các bạn đi bụi khác và kể cho họ nghe , sáng hôm sau bọn mình viết tờ rơi ,photo ra, 2 đứa cùng với 4 bạn đi bụi khác (ở chung hostel) đứng ở bến xe, nơi công cộng phát tờ rơi cho tất cả ai mà bọn mình nghĩ là khách du lịch , trong tờ rơi kể lại chi tiết câu chuyện đau lòng này và cách phòng tránh . Ghi rõ guesthouse và tiệm cho thuê xe . v.v.v.v
Giờ thì mình đã hiểu tại sao giá cho thuê xe máy ở Luang lại quá cao như thế : 20-25usd/ngày . Bởi họ muốn bảo vệ nồi cơm của cánh tài xế tuk tuk và đại lí tour du lịch, nên chính quyền đánh thuế rất cao dịch vụ cho thuê xe máy chăng ? Và ở Lào có loại cho thuê đến tối là phải trả, ví dụ như đến 7pm hay 8pm , có lẽ họ sợ để qua đêm khách bị mất xe thì khổ cho khách (nhưng bạn vẫn có thể thuê 24 giờ nếu muốn , giá cao hơn) .
Đã có thời gian chính quyền cấm cho thuê xe máy , vì trộm cắp xe máy quá nhiều , nhưng giờ họ lại cho phép cho thuê.
Ngày hôm đó lúc đến công an thì sau 3 tiếng quay lại đồn công an, mình thấy 1 anh Tây khác cũng đang trình báo là mất xe , và họ bảo anh về đi , có thể vài giờ nữa có kết quà (tìm được xe hay không) , sau đó anh không về mà muốn ở lại chứng kiến xem họ “xử lí” cô gái Mỹ như thế nào mà công an không cho anh ta ở lại, kéo anh ra ngoài đuổi đi .
2 ngày sau mình gặp lại anh ta thì anh nói anh không phải khách du lịch bình thường mà làm cho đại sứ quán Pháp ở Vientaine, họ đã chơi cái bài yhệt như cô gái Mỹ, anh đã nhờ lãnh sự quán can thiệp ,sau khi nghe điện thoại của đại sứ quán Pháp thì công an kêu anh về , 2 tiếng sau kêu anh lên lấy xe về vì họ đã tìm ra xe cho anh, anh không tốn xu nào , mình hỏi “ nếu anh không phải là người của đại sứ quán thì liệu anh có phải tốn 1200usd như cô gái kia không ?” . Anh cũng cười trừ và bảo sẽ đi nước khác làm , quá buồn rồi .
Anh cũng thuê xe ở chỗ cô gái Mỹ thuê.
Vientaine hay Vangvien hay Luang đều rất rất nhỏ bé , mà tháng 6 là tháng chết, rất rất ít khách du lịch nên bạn sẽ gặp đi gặp lại nhưng người khách du lịch mỗi ngày , giống như bạn sống trong 1 ngôi làng bé ti ti, ai cũng biết nhau .
Mình kết thúc ngày thứ 2 ở Luang mà lòng mình toàn vị đắng ………….
1. Giá cả quá khủng : Lào là 1 nước nghèo (or nhìn rất nghèo) nhưng vật giá quá cao, tất cả đều gấp 3 lần VN ta , như 1 tô bún vỉa hè là 15k kip, tức khoảng 43-45k vnd, ở Bình Dương quê mình chỉ có 15-20k vnd/tô thôi. 1 chai nước 1,5L giá 8k . 1 lon cola ít nhất là 5k kip, mà thường họ bán 6 hay 7k . 1 hộp sữa tươi 200ml cũng 10k . Quá sốc ? Vì sao , vì bạn Lào không hề có nhà máy sản xuất bất cứ thứ gì, tất cả hang hóa đều nhập từ VN , China, và Thái Lan (chủ yếu). Bạn ấy chỉ sản xuất gỗ thô thôi,từ hạ muối bạn ấy cũngphải nhập và vận chuyển khá xa, đường đi lại là đèo dồc nên phí vận chuyển cũng cao nữa.
2. Không có quán xá cho dân địa phương ăn : ở Vientaine hay Luang Prabang mình còn có thể lần mò vào quán cho người địa phương ăn bún, chứ như Vangvien thì không hề có , ở Vangvieng chỉ có quán local ăn sáng thôi , trưa và tối thì toàn quán cho khách du lịch , có lẽ Vangvien quá bé nhỏ nên người dân không ăn trưa và tối bên ngoải , họ chỉ ăn ở nhà . Ở Vangvien mình cố gắng đạp xe đi thật xa khu trung tâm của khách du lịch , ra đến tận bến xe , gặp 1 quán nhìn có vẻ local nhưng giá cũng thấp nhất là 15k , không rẻ hơn trong khu Ba Lô chút nào .
3. Street food khá nghèo nàn đơn điệu : ở Vangvien bạn sẽ thấy rõ sự nghèo nàn của ẩm thực Lào : có nhiều xe đẩy bán rong ngoài đường nhưng họ chỉ bán bánh mì thịt, Hamburger và bánh chuối . Mình ước ao phải chi họ có bán món gì nóng nóng ăn cho no được như mì xào thì quá tuyệt , nhưng không có . Cả trăm xe thì đều bán giống nhau , và có 1 tấm biển quảng cáo y hệt nhau quá nhiều chữ trong đó nhìn rất rối mắt và không chuyên nghiệp vì bảng nào hang nào cũng y hệt nhau . Ở LuangPrabang va Vientaine thì có nhiều lựa chọn ăn ở quán local hơn, phong phú hơn chút .
4. Ẩm thực Lào y hệt Thái ,và lai tạp với VN ,mình không thấy gì riêng thực sự của Lào , họ ăn khá nhiều loại bún, hủ tiếu với nước lèo như VN , họ ăn khá nhiều món y hệt ở Thái . Ai bắt chước ai mình không biết , nhưng không có gì mới nếu bạn từng đi Thái rồi .Và bạn sẽ rất vui khi được ăn rất nhiều món nước như VN , và cũng có rau kha khá .
5. An ninh trật tự ở Lào không thanh bình như mọi người ca tụng :
- Đi đâu ở Lào đếu có điểm giữ xe và bạn trả phí trông xe y như VN , điều này bên Thái hay Bali hoàn toàn không có, chứng tỏ ở Lào rất hay mất xe máy . Bên Thái hay Bali thì cứ tìm chỗ nào không vướng mà đỗ xe ,khóa cổ xe lại là xong. Còn ở Lào thì cứ phải ghi vé xe, trả tiền, lấy xe thì phải đưa lại vé xe y hệt VN , nản .
- Tình hình lừa đảo xe máy , trộm cắp xe máy ở Luang quá khủng khiếp, các bạn tìm từ khóa “scooter scam in Luang Prabang| tren google sẽ rõ . Mình chứng kiến 1 cô bé người Mỹ khóc lóc thảm thiết vì xe của cô ta bị mất, khi cô ấy đậu xe trong sân chùa và đi tham quan chùa, 10 phú sau quay ra không thấy xe đâu cả . Cô nảy thuê xe máy ở chỗ A, mà chỗ A là do nhà nghỉ giới thiệu cho cô ta . Chỗ A cung cấp cho cô thêm 1 loại khóa an toàn và nói là chỉ có chỗ của họ mới có loại khóa hết sức an toàn này . !0 phút tham quan quay r axe của cô bị mất, mình cùng cô đến công an trình báo, nhưng mấy tên công an nhìn có vẻ không nhiệt tình và xem như đây là chuyện thường ngày hay xảy ra, họ làm việc chậm chạp và cực kì quan lieu như ở nước X , họ hỏi cô “Sao mày lại để xe như thế, nguy hiểm lắm” , cô nói “ Tao khóa cổ xe , rồi khóa thêm loại khóa an toàn của chỗ cho thuê đưa, vậy mà ….. “ . 10 phút sau chủ cho thuê xe tới , hắn ta nói tiếng Anh rất tốt và cư xử như kiểu đây không phải lần đầu khách của hắn bị mất xe .
Hắn yêu cầu cô gái đền chiếc xe, giá là 2800usd .Ôi mẹ ơi , khủng khiếp.
Cô gái muốn biết công an có thể tìm lại chiếc xe hay không nhưng công an nói khó lắm, không thể đâu . Cô rất tức tối và mất long tin , cô quay về phòng và chờ đợi + suy nghĩ chứ không muốn trả tiền 2800usd liền,cô đúng là 1 ca khó cho bọn công an . 3 tiềng sau công an gọi cô lên ,khi cô vào phòng thì họ bảo thằng nhóc kia tìm thấy chiếc xe của cô, và kêu cô hãy cho nó tiền công tìm được xe , và chiếc xe đang nằm kế bên .
Cô quá tức tối , mình nói với cô rằng có thể chúng nó kết hợp với nhau lừa mày đó , mà quả thực là như vậy : 1 vòng tròn khép kín : Chủ nhà trọ giới thiệu sang chỗ A thuê giá rẻ má tốt, chỗ A cho người theo dõi cô và đánh cắp chiếc xe khi cô không thấy. Vì chỉ có họ mới có loại khóa hiện đại đó (mình suy đoán, not sure) . Sau đó công an làm lơ không điều tra và bằt cô đền tiền cho chiếc xe, khi cô giãy nãy không đền , họ đổi qua plan B là cho 1 thằng nào đó đến nói tìm ra xe.Và kêu cô cho tiền bồi dưỡn thằng nhóc .
Các bạn có biết thằng nhóc ra giá bao nhiêu không ? 1500 usd cho cái công nó đã tìm ra xe . hỏi thì nó nói nó thấy xe nằm bên vệ đường nên đem đến công an . Haha ,màn kịch vụng về và trắng trợn .
Mình và cô bé Mỹ rất rất tức giận nhưng biết làm sao đây , chủ xe đã giữ passport của cô ta, không ói tiền ra thì không có passport về nhà, đây là Lào và chẳng ai có thể giúp được cô . Sau bao nhiêu lần tranh cãi lẫn năn nỉ , có phải đưa cho bọn chúng 1200usd cho phi vụ lừa đảo này .Sau đó cô quay về hostel , định đi ngay , rời khỏi Lào ngay lập tức vì quá tức và buồn, bao nhiêu kỉ niệm đẹp ở Lào tan nát hết , những ngôi nhà cổ dễ thương với kiền trúc Pháp , thác Kuang Si đẹp như tranh hay những người dân lương thiện đều là giả dối , trong mắt cô chỉ toàn một màu đen, mình khuyên cô khoan đi , hãy ở lại và làm gì đó chống lại bọn bất lương lừa đảo có tốc chức này , đêm đó bọn mình lên commen area của hostel gặp các bạn đi bụi khác và kể cho họ nghe , sáng hôm sau bọn mình viết tờ rơi ,photo ra, 2 đứa cùng với 4 bạn đi bụi khác (ở chung hostel) đứng ở bến xe, nơi công cộng phát tờ rơi cho tất cả ai mà bọn mình nghĩ là khách du lịch , trong tờ rơi kể lại chi tiết câu chuyện đau lòng này và cách phòng tránh . Ghi rõ guesthouse và tiệm cho thuê xe . v.v.v.v
Giờ thì mình đã hiểu tại sao giá cho thuê xe máy ở Luang lại quá cao như thế : 20-25usd/ngày . Bởi họ muốn bảo vệ nồi cơm của cánh tài xế tuk tuk và đại lí tour du lịch, nên chính quyền đánh thuế rất cao dịch vụ cho thuê xe máy chăng ? Và ở Lào có loại cho thuê đến tối là phải trả, ví dụ như đến 7pm hay 8pm , có lẽ họ sợ để qua đêm khách bị mất xe thì khổ cho khách (nhưng bạn vẫn có thể thuê 24 giờ nếu muốn , giá cao hơn) .
Đã có thời gian chính quyền cấm cho thuê xe máy , vì trộm cắp xe máy quá nhiều , nhưng giờ họ lại cho phép cho thuê.
Ngày hôm đó lúc đến công an thì sau 3 tiếng quay lại đồn công an, mình thấy 1 anh Tây khác cũng đang trình báo là mất xe , và họ bảo anh về đi , có thể vài giờ nữa có kết quà (tìm được xe hay không) , sau đó anh không về mà muốn ở lại chứng kiến xem họ “xử lí” cô gái Mỹ như thế nào mà công an không cho anh ta ở lại, kéo anh ra ngoài đuổi đi .
2 ngày sau mình gặp lại anh ta thì anh nói anh không phải khách du lịch bình thường mà làm cho đại sứ quán Pháp ở Vientaine, họ đã chơi cái bài yhệt như cô gái Mỹ, anh đã nhờ lãnh sự quán can thiệp ,sau khi nghe điện thoại của đại sứ quán Pháp thì công an kêu anh về , 2 tiếng sau kêu anh lên lấy xe về vì họ đã tìm ra xe cho anh, anh không tốn xu nào , mình hỏi “ nếu anh không phải là người của đại sứ quán thì liệu anh có phải tốn 1200usd như cô gái kia không ?” . Anh cũng cười trừ và bảo sẽ đi nước khác làm , quá buồn rồi .
Anh cũng thuê xe ở chỗ cô gái Mỹ thuê.
Vientaine hay Vangvien hay Luang đều rất rất nhỏ bé , mà tháng 6 là tháng chết, rất rất ít khách du lịch nên bạn sẽ gặp đi gặp lại nhưng người khách du lịch mỗi ngày , giống như bạn sống trong 1 ngôi làng bé ti ti, ai cũng biết nhau .
Mình kết thúc ngày thứ 2 ở Luang mà lòng mình toàn vị đắng ………….