What's new

Hành trình Hà Nội - Sapa - Hạ Long

Xin chào Sirius!
Mình cũng ở SG, mình đã book vé ngày 23 tháng 10 đi Hà Nội, dự kiến sẽ ở lại 1 tuần. Ra HN mình cũng định tham quan 2 điểm Sapa và 1 số điểm xung quanh HN. Vì lần đầu tiên đi ra bắc nên mình hơi lo lắng. Bạn tư vấn giúp mình nhé. Vé đi Lào Cai và khách sạn có phải đặt trước không ạ? (mình muốn đi loại vé nằm để giữ sức lên Sapa đi chơi). Và giá khách lúc này thì tầm bao nhiêu vậy, có phải trả phòng trước 12h ko? Tuyến Hoa Lư - Tam Cốc - Bích Động có đẹp và dễ đi ko bạn?
Giúp mình nhé. Cảm ơn bạn rất nhiều!

Chào bác Sa (Kachiu),

Tự dưng bác làm em nổi cơn, thành ý cũng hơi hơi nha nhã, rằng muốn kể cho bác nghe một câu chuyện, để từ đó bác tự rút ra được cái gì thì rút, không dút cái gì thì cũng tuỳ bác.

Cơ mà, trước khi kể, em muốn bác nhón tay làm phước, thành thật khai báo dăm câu ba điều, cốt chỉ để em phục vụ bác tốt hơn mà thui:

a) Bác là zai hay là gái (em thì đoàn rồi, nhưng nhứt quyết không khai)
b) Bác đi bao nhiu người
c) Tình trạng sức khỏe (thể chất và tinh thần) dành cho chuyến đi (nếu kể chuyến đi khó wá bác sẽ chán)
d) Ham muốn của bác có đúng là cưỡi ngựa nhanh, để xem được nhiều hoa hay không?

Em thành thật xin lỗi bác vì sự tra khảo trên mức tình cảm, rất bất tiện và khó chịu này, nhất là với mem mới. Bác có thể chọn cách không giả nhời, hoặc chỉ giả nhời trước mặt luật sư :shrug:

Ti nhiên, em muốn xác định các điều trên trước khi kể, là nhằm:

e) Em sẽ chọn kể một trong các câu chiện, cái nào gần giống với các điều kiện của bác. Em có vài câu chiện như thế, nhưng chỉ kể một (vì bi giờ làm biếng wá rùi) (NO)

g) Cùng một câu chiện, nhưng sẽ chọn kiểu kể cho phù hợp với đối tượng. Đối với một số đối tượng (chưa khai báo thì làm sao bit) thì có thể một số chi tiết phù phiếm không nhất thiết phải giống y chang thực tế, hay là một số nhân vật xa xăm không nhất thiết phải đúng họ tên... Chả hạn là thế, nhưng em bảo đảm mọi chi tiết khác đều đúng. :D

f) Câu chiện, lẽ ra chỉ là định kể thầm cho bác nghe thui. Những người khác không phận sự, lẽ ra miễn vào. Nhưng nếu chẳng may lỡ vào, lỡ đọc, cứ tạm coi như không cố tình xem chộm :T , hoặc là cố tình nhưng chưa gây hậu quả nghiêm chọng. :))

Cũng ti nhiên, các bác nào có các điều kiện giống bác Sa, cũng có thể xem wa, nhưng không nhất thiết phải... mười rịu. (NT)

Bác có nhời thì em mới dám thẽ thọt ạ (wait)
 
Sory vì tới hôm nay mới vào lại diễn đàn nên mới thấy câu trả lời của các bạn
@ Sirius: Cảm ơn bạn nhiều
@ Dudi: Thành thật trả lời tuần tự từng câu hỏi của bác nè:
a) Mình là con gái ạ
b) Bạn đồng hành: 1 (1 em gái xinh tươi :D)
c) Tình trạng sức khỏe tốt (cả thể chất lẫn tinh thần)
d) Tất nhiên là đi được càng nhiều càng tốt với tiêu chí đi được nhiều nhất với chi phía thấp nhất (vì xa xôi quá, bắc tiến lần này chứ chưa biết khi nào mới đi được lần thứ 2 :D)
e), f), g) Vì hơi bị "2 lúa" nên với tinh thần học hỏi càng nhiều càng tốt để chuẩn bị chuyến đi được tốt đẹp nên mong được tư vấn càng nhiều càng tốt.
Cảm ơn bác nhiều.
 
Sory vì tới hôm nay mới vào lại diễn đàn nên mới thấy câu trả lời của các bạn
@ Sirius: Cảm ơn bạn nhiều
@ Dudi: Thành thật trả lời tuần tự từng câu hỏi của bác nè:
a) Mình là con gái ạ
b) Bạn đồng hành: 1 (1 em gái xinh tươi :D)
c) Tình trạng sức khỏe tốt (cả thể chất lẫn tinh thần)
d) Tất nhiên là đi được càng nhiều càng tốt với tiêu chí đi được nhiều nhất với chi phía thấp nhất (vì xa xôi quá, bắc tiến lần này chứ chưa biết khi nào mới đi được lần thứ 2 :D)
e), f), g) Vì hơi bị "2 lúa" nên với tinh thần học hỏi càng nhiều càng tốt để chuẩn bị chuyến đi được tốt đẹp nên mong được tư vấn càng nhiều càng tốt.
Cảm ơn bác nhiều.

Dạ, em đã nạp các dữ liệu này vào và chọn ra một câu chuyện sẽ kể cho bác. Đó là chuyện 2 zai, đi như chuyến của bác, và có thể lang thang được nhiều hơn một tý và rẻ.

Cho em xin ít thời gian chuẩn bị, nhưng sẽ sớm thui.

Trước nhất, em có nhời thế này ngay: bác bay ngày 23, tức thứ Năm. Bắc hơn bọn em hẳn 1 ngày ở Hà Nội. Việc bác nên làm đầu tiên là ra ga tầu hỏa đường Trần Quý Cáp mua vé tàu đi Lào Cai vào tối thứ Sáu. Nhớ tính toán để mua vé khứ hồi ngay, bọn em đã trả giá việc này (sẽ kể sau).

Vì bác chưa ra Bắc bao giờ và sẽ đi Hạ Long, nên sau khi mua vé tàu hỏa, bác nên tranh thủ đi chơi Hà Nội, để lấy hào khí Rồng bay, trước khi đến nơi Rồng hạ. Thời gian ít, có lẽ chỉ kịp làm một vệt: Chùa Trấn Quốc, đền Quán Thánh, Thành Cổ Thăng Long, đền Ngọc Sơn... Các cái khác để khi quay lại sẽ xem tiếp.

Trong các cái này, có 2 cái tương đối mới đối với người miền Nam: Thành Cửa Bắc ở phố Phan Đình Phùng (bên trái thành có một cái cổng nhỏ, vào đó trả tiền tuỳ hỉ, 500- 1.000 đồng cũng được, không ai xét nét), trèo qua một cái cầu thang sắt lên trên cổng thành, có đền thờ Hoàng Diệu:

DSC02928.jpg


Lên đấy, chẳng biết bác thế nào, chứ em thấy hiện về khí phách Thăng Long. Đến HN không biết bao nhiêu lần, nhưng lần đầu em mới vào được đấy. Trong ảnh là người đồng hành với em, nhân vật chính mà em sẽ kể trong câu chuyện sắp tới. Anh ta có tên, nhưng dài dòng và khó đọc, tạm gọi là Anh Gia (không phải bác Anh Già đâu), vì là Anh, mà từ xứ Gia Nã Đại, nên gọi thế cho gọn.

Từ đây, đi bộ ra ngã tư Nguyễn Tri Phương, bọc tay phải, đi chừng 1km, rẽ vào Thành Cổ. Đó là kinh đô cổ của nước Việt gần nghìn năm tuổi, nơi còn con rồng đá này:

DSC02932.jpg


Đi qua mấy bậc thềm, trên đó có 1 bảo tàng nhỏ.

Chả biết bác thế nào, chứ ở đó em cảm nhận thấy hào khí Thăng Long...
 
Ngày 1:

Để cưỡi ngựa xem hoa được nhiều và rẻ trong thời gian ngắn, em phải tính toán từng tý một. Hai thằng với ba lô cực nhẹ, từ SG bay ra HN vào chiều thứ Sáu, mồng 3 Tết, đúng lúc rét đậm rét hại.

Chọn bay thứ Sáu là để có mặt tại Sa Pa vào thứ Bẩy. Ở Sa Pa, cả tuần chỉ vui tối thứ Bẩy vì có chợ tình. Đi ngày khác thì không có, muốn xem lại phải mất mấy ngày chờ đợi.

Để chắc ăn, em gọi điện nhờ bạn bè lấy vé tàu trước. Nhưng thằng nào cũng õng ẹo, vui mừng chèo kéo nhậu nhẹt cố tình không lấy vé cho. Thế là đành nhờ một cô bạn vậy. Hehe, số em nhờ gái thường dễ hơn, nhưng chỉ hay nhờ khi tắc, vì lo xa, sợ rơi vào lưới tình ... tính tang...

Đi với tây kiểu Campuchia, theo tinh thần kiểu tây là keo tối đa, nhưng đôi khi quên lại phải trả giá. Tại Nội Bài, có 2 loại xe bus về Hà Nội. Cái của Vietnam Airlines thì mất 25.000 đ, về Quang Trung. Cái của Pacific trước đây miễn phí, nay mất 20.000 đ, về 184 Trần Quang Khải, bên đê sông Hồng.

Tiết kiệm thêm được 5.000 đ, nên đi xe Pacific (ra khỏi cửa nhà ga, đi bên phải). Nhưng em lại quên cụ nó mất là đã hẹn cô bạn ra Nhà Thờ để lấy vé, nên về khi Trần Quang Khải lại mất thêm tiền taxi ra Nhà Thờ, trong khi từ Quang Trung có thể đi bộ vài trăm mét là tới.

Đấy, keo là phải tính luôn kiểu keo cho hết cỡ thợ mộc, không thì hại nhỡn tiền. Bác Sa nên tính trước nghỉ ở đâu trước khi quyết định đi xe bus nào cho tiện.

Thôi thì cũng cho lão Anh Gia mộ đạo này xem được cái nhà thờ lớn, nghêu ngao với cô bạn em ở khu cafe tây đầm này. Còn chút thời gian, em kéo hắn ra Bờ Hồ long lanh đèn đuốc, ướt lạnh chiều đông, rồi lêu bêu ra Hàng Đào, Cầu Gỗ, Hàng Gai... mà chỉ chỏ: đấy, trung tâm HN đấy...

Bấm giờ, leo taxi ra ga tàu hỏa. Mỗi thằng làm một ổ bánh mỳ thịt, ngấu nghiến, xách thêm chai nước lên tàu.

Toa năm sao lộng lẫy, ấm cúng vì nội thất gỗ hắt ánh đèn vàng. Bốn giường sạch sẽ thơm tho, chăn gối cũng sạch đẹp, đèn ngủ dịu, nhạc le te, có cả trái cây, hoa, nước uống...

Tàu sắp chạy, một đôi trai thanh gái lịch hớt hải ập vào. Anh chàng rắn chắc có cặp mắt kiếng lồi như không muốn nhìn ai, cô gái thì người dây như mẫu, váy xoè bươm bướm. Loay hoay thì thầm sắp đồ, rồi họ tót lên tầng trên, tỏ vẻ chả muốn bắt chuyện. Cô gái thì nằm giường trên Anh Gia, chàng trai thì nằm giường trên em, nói chuyện dăm câu thều thào gì đó rồi lặng.

Cái toa năm sao kín nên tĩnh lặng, lại có vẻ được lắp lò so tốt, êm ả đong đưa. Tầu chạy được một lúc, Anh Gia đã phì phì. Hắn có vẻ chưa lấy lại sức sau chuyến bay dài từ Gia Nã Đại về Sài Gòn, bị tẩn mấy ngày Tết rượu bia quay cuồng rồi lại vội vã lên đường, hết tàu bay, đi bộ, sang tầu hỏa.

Bác Sa tính ngủ đêm trên tàu hỏa để lấy lại sức và tiết kiện thời gian vậy cũng phải.

Thôi, em cũng được nghỉ, tranh thủ ngủ sớm lấy sức cho những ngày sau. Đang chuẩn bị thiu thiu, vừa nghe tiếng anh chàng ở giường trên xọt xoẹt, đã thấy anh ta chồm dậy, nhoai người xuống...

Em mở phụt mắt...
 
Cái anh chàng này, hóa ra chỉ chồm dậy khóa cửa. Xoạch một cái, dứt khoát và khô khan, rồi lăn đùng ra cái phịch.

Yên lặng.

Ồ, tốt quá, bi giờ có thể yên tâm đánh một giấc miên man. Anh Gia lại phi phi, em thì chuẩn bị phì phì. Chắc tầu đã lướt qua được một chặng dài dài, nghe nó cứ vi vu êm dịu...

Cạch...

Tiếng chạm rất nhẹ. Bản năng của kẻ hay ăn bờ ngủ bụi như một con sói hoang nhắc em luôn cảnh giác nơi chỗ lạ, bèn dỏng tai, trong khi mắt sụp nặng chình chịch. Đôi tai cố vẫy vẫy của em nhận ra tiếng cạch ý, dù rất nhỏ, nhưng rõ là kim loại đụng kim loại.

Thế thì phải đề cao cảnh giác. Nhưng em không thể mở được mắt ra. Nó cứ rũ xuống không cưỡng được. Em đành bụng bảo dạ: Chậc, chả có gì đâu, cửa khóa rồi, thời buổi văn minh này mà lại ở toa năm sao, có gì mà sợ, ngủ đi cho nó lành...

Yên lặng trở lại.

Thôi, em ngủ. Và em ngủ thật, gieo mình vào một đám mây ấm bồng bềnh...

Phịch...

Em giật mình. Chắc là có cái gì đó. Phịch một cái nhẹ thôi, như tiếng rơi, không biết cái gì rơi, nhưng rõ không phải là kim loại rồi và cũng không nặng như quả tạ. Cái tiếng rơi, như thơ Trần Đăng Khoa mô tả, như chiếc lá, “tiếng rơi rất nhẹ như là rơi nghiêng”.

Em cố mở mắt, vẫn không nổi.

Bụng cố tình nói bừa với dạ: ôi giời, chả có cái gì đâu. Mà có cái gì thì cũng kệ cái gì, buồn ngủ wá gồi. Cửa vẫn khóa mà. Cái tiếng phịch, rõ không phải là tiếng mở cửa thế là được. Chuột trên toa năm sao thì chắc không có, mà có thì tây nó sợ chứ mình cũng đêk sợ. Tây sợ thì nó ngủ roài, thây kệ, có gì mai tính...

Yên lặng lại trở lại.

Thôi em ngủ, lần này cứ ngủ đại nó đi, cạch hay phịch thì cũng thế, rồi yên lặng cũng vẫn sẽ trở lại. Cứ thần hồn nát thần tính thế này thì mệt. Mà có cái gì đâu mà sợ? Em lại gieo mình vào cõi u u...

Xoạt...

Lần này cái tiếng không dứt khoát, dường như được kéo lê ra, trườn như cái gì nó trườn trườn...

Mị nó, cái gì thế nhỉ. Cái quái gì mà nó cứ ám ảnh. Đã thế thì phải cố mở mắt xem cái gì cho nó xong một lần, một lần cho yên tâm để ngủ quách cho rồi. Em cố trợn mắt, nhưng hai lỗ mắt nặng như có hai cái cối đá đè lên. Cố lên tý nào, lên nữa nào...

Ráng hết sức bình sinh như đã xuống hố rồi phải cố nhoi lên trần dương để xem cái sự đời nó ra thể thế nào. Ráng cỡ ấy, mới vén được hai con mắt ti hi...

Chèng đẹt ơ...ơ...i....
 
Last edited:
Cơ mà ANHGIA đâu, đính chính lại là hồi đó anh đi về dịp Tết? cớ sao mùa thu ta mới gặp nhau. hihihi

Hị hị, đúng vậy, không phải Anh Già, chỉ là Anh Gia. Lâu vì em lười, tại bạn Sa kích động nên mới thở ra...

-----
....

Suýt nữa thì em hét toáng lên.

Một cái bóng đen thui, ốm tong ốm teo, từ trên trần thả xuống, lật phật đong đưa... Ai thế này! Ma??? Giời ơi, sao lại có ma ở đây!!!

Không biết cái gì, ở đâu, vụt phắt lên, như điện chạy xoèn xoẹt, rần rật, loang loáng cả ra toàn thân, giật giật chạy lên hai hàng thái dương em. Phút chốc, mồ hôi toé ra từa lưa trong đêm đông.

Đấy, tại sao em cứ phải hỏi bác Sa trước về sức khỏe thể chất và tinh thần.

Hoảng loạn.

Một giây chững lại, em ráng tập trung hết bản lĩnh đàn ông thời nay để cố đè bẹp cơn sốc đột ngột.

Cái giây ấy trôi qua, đến cái giây khác: Em tự nhủ, đồ khốn, không lẽ hèn thế, đã từng làm chủ biết bao nhiêu tập thể rùi, sao giờ này lại không làm chủ được bản thân! Hư quá!

Em hất cái mền (chăn) bông ra, quyết lấy thế và lấy cả khí để vùng dậy. Đó là nội lực cảm thấy thế thôi, chứ ở ngoài nhìn vào thì chắc cũng chỉ thấy cái tay em vén cái chăn nhè nhẹ.

Em cố ngóc đầu dậy, cố căng mắt ra. Ánh sáng từ cửa sổ thi thoảng loang loáng chạy qua. Em cố bắt lấy cái ánh sáng ý, trợn mắt xem cái gì đang lủng lẳng trong bóng đêm tối hù...

Em ngã vật ra giường. Chắc là cũng sùi bọt mét chứ chả chơi và mắt hẳn phải là trợn ngược.

Cái bóng đen cứ lắc lư, không nói không rằng, cứ chậm chạp thò xuống, như sắp dí vào người em. Nó có vẻ chả đếm xỉa gì đến cơn hoảng hốt, hết phát sốt lại phát rét đang tranh nhau cuồng loạn trong cơ thể ngọc ngà của em.

Khốn nạn cái thân em, thế nào mà lại rơi vào cảnh này. Em chộm nghĩ lung tung xoè, định kiu lên mà cứ ú ớ, lùng bùng. Phải tự kíu mình trước khi trời kíu, chí ít cũng phải như một gã phượt. Em cố nhỏm dậy lần nữa...

Giàng ơi...

Em lại ngã vật ra lần nữa. Không tin vào mắt mình. Thể chất mách bảo chắc có lên giây cót tinh thần thế nào nữa thì chắc em cũng sẽ không thể ngóc đầu lên được.

Thôi đành, nhắm mắt xuôi tay...
 
Em không trợn mắt được nữa, vì “nó” còn trợn mắt hơn em, trắng dã, chằm chằm nhìn xoáy vào tận đâu đó trong khắp người em, khoét như dao, đến đâu biết đến đó.

Hai con mắt nó to như hai hột vịt bóc vỏ, trắng chờn chợn, có hai con ngươi đen lòm lòm, nhìm châng châng. Nó gập người, mềm oặt như bún, đen thui, mỏng manh, như bay bay, là là sà xuống giường em...

Thôi, thế là xong đời mình. Phượt cho lắm vào rồi kết thúc trên đường phượt như thế đấy. Nhưng thôi, cũng tự hào, coi như sinh ư nghệ, tử ư nghệ. Phượt lắm cũng có ngày phải gặp ma. Mà kết thúc ở chốn năm sao này, thôi thì, cũng không đến nỗi nào.

Mày làm gì tao thì làm, đấy, làm đi - em nói thầm với nó như thế. Tao cũng đêk thèm cần gì thêm nữa... Hehe, cứ AQ như thế mà lại hay. Đường cùng rồi, chơi thì chơi. Chơi lụi trong bóng tối cũng chơi luôn.

Tự dưng nghĩ đến đấy chả còn gì để nghĩ nữa, đâm ra lại sáng suốt. Mày chỉ hù được trong bóng đêm thui, đã thế ông chơi lại mày. Em vùng dậy với tất cả sức mạnh còn lại và cả những sức không còn mấy mạnh. Lúc ấy em mà có Kachiusa như bác Sa thì chắc đã phóng cho nó một tràng rùi. Tay không mà phải đánh nhau với nó, chả có cách nào, em đành ráng thò tay ra, nắm lấy cái công tắc đèn.

Sờ thấy rùi, em cười khè, như túm được cái nút nhấn bom nguyên tử. Chơi không? Nó nhố hai con ngươi ra, trố lên một cách dã man. Một khe sáng loáng qua cửa sổ, em thấy cái ánh phản xạ lại từ mắt nó. Nó tụt mắt lại, bé dần.

Có vẻ nó sợ ánh sáng. Đã thế tao chơi mày luôn. Em bấm công tắc đèn...
 
Hóa ra đó chính là thằng cha đeo mắt kiếng nằm giường trên. Y giật mình ngơ ngác khi bất ngờ bị bật đèn, chết đứng như Từ Hải, đứng lơ lửng dưới ánh sáng chói lòa. Ánh sáng luôn là chính nghĩa.

Y thanh minh là đánh rơi cái gối và định leo xuống lấy.

Cái bóng đen gầy gò mong manh ấy là cái ống quần của nó, loẹt xọet thò xuống, phất phơ chơi vơi với nhịp lắc của con tàu. Còn cặp mắt nó đeo kiếng trong đêm ánh lên trắng to, loang loáng...

Khỉ thật, mệt, đúng là tại cứ giàu trí tưởng bở...

Hừ, em thở ra, ráng điều hoà tâm trạng để ngủ. Cơ mà chả ngủ được, đầu óc đầy mưu toan của em lại bỗng bật lên một đống nghi ngờ:

Rõ ràng hắn nằm quay đầu cùng phía với mình, nếu gối có rơi từ trên xuống thì phải rơi vào mặt mình, sao lại rơi ở phía chân? Mà gối, là cái đầu gối tay ấp, sao lại có thể rơi ra dễ dàng vậy? Nếu em không vùng dậy bật đèn thì chuyện tiếp sau sẽ là gì? v.v...và v.v...

Đã nghi thì lại phải cảnh giác. Thằng cha này chắc mẩm phải có âm mưu gì xấu xa chứ chả vừa. Ngủ thì chả ngủ, lại cứ gối với ghiếc thế lày là dư lào. Em cảm giác có cái gì bất ổn, bi giờ lại tiếc mình hăng hái bật đèn quá sớm, không bắt được quả tang. Đã thế, mình phải tương kế tựu kế, giả vờ ngủ say như chết, nhưng huy động đủ các giác quan rình mò dò ngửi...

Em vận nội công, điều chế khí qua lỗ mũi sao cho nó pho pho một tý. Nếu cha này có âm mưu đen tối thì kiểu gì hẳn cũng sẽ phải ra tay trong đêm nay. Vì đó là cơ hội duy nhất, ngày mai đường ai nấy đi rùi. Em thì chả có gì để mất, bất quá mất ít xiền, chỉ sợ cái hộ chiếu của Anh Gia. Sờ nắn lại hầu bao, em từ từ tăng vô lum cho cái tiếng pho pho một cách tự nhiên có thể.

Nửa giờ trôi qua im ắng.

Nửa giờ nữa trôi qua cũng vẫn im ắng.

Thôi, chắc chả có gì, và em cũng xụi lơ vì buồn ngủ quá rồi. Nhiều khi mình cứ hay vơ đũa cả nắm nghĩ xấu cho thiên hạ, chứ trai thanh gái lịch trông mặt mũi sáng sủa thế này, ai đâu mà chôm chỉa...

Nhưng rồi lại nghĩ, chuyện gì cũng có thể đổ lên đầu mình. Có khi bọn xấu nó lại không cần xiền, mà nó cần cái gì khác thì ai mà biết được. Xảy ra cái gì lại thành “vụ án có yếu tố nước ngoài” thì bỏ mợ. Thôi thì lỡ rùi, không ngủ một đêm cũng chưa sao. Tinh thần trách nhiệm cao vốn là thói quen lâu đời, nên không có gì thì em cũng cố mà “đêm nay em ứ ngủ” cho nó chắc. “Tiền sự” chả vừa xảy ra nhỡn tiền rùi đó thui.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,571
Bài viết
1,153,754
Members
190,130
Latest member
lam_phuotthu
Back
Top