PHƯỢT ĐÊM MỘT MÌNH, CÁCH TỐT NHẤT ĐỂ ĐÁNH THỨC MỌI GIÁC QUAN
[Copy lại từ FB]
Tự nhiên đêm hôm lại tỉnh ngủ, rồi mỗi ngày cứ phải nghĩ ra một điều gì đó thú vị để làm, dù là cái việc đó đôi khi ngớ ngẩn; rồi là lâu rồi đêm qua mới được chạy em Rebel ào ào trên phố về nhà,.....
Và đôi khi nghĩ về những việc khiến mình hứng thú, những việc để đánh thức toàn bộ giác quan của mình thức dậy.
Kể từ khi biết đi, các chuyến đi dài ngày tôi vẫn đi một mình, có ai đã nói hộ tôi rằng: "Buổi sáng thức giấc, bạn thấy mình ở một thì trấn hoàn toàn xa lạ, một mình, đó là cảm giác tuyệt vời nhất"....
Và trong các chuyến đi đó, không ít lần tôi lang thang một mình giữa đêm, những chặng đường dài vắng vẻ, không một bóng người...
Gần đây nhất là trong ngày thứ 12 của chuyến đi, buổi giao lưu với đội văn nghệ bản Đôn-Daklak kết thúc quá sớm, lúc đó là 8h tối và tôi không biết làm gì tiếp theo: tìm một chỗ ngủ vào giờ này?. Quá sớm và nó quá quen thuộc để níu bước chân tôi ở lại. Tôi hỏi thăm các thông tin cần thiết và tiếp tục lên đường. Đích đến là thị trấn Ea Sup cách đó khoảng 40km.
Đường đẹp, trăng đêm sáng vằng vặc phủ một màu lạnh lẽo mờ ảo lên toàn bộ cảnh vật trên đường tôi đi. Gần như không còn một ai trên đường. Một đoạn của con đường đi xuyên qua rừng quốc gia York Đôn. Tôi đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận mọi thứ xảy với mình.
Khi tôi ngả người ôm cua qua một đoạn đường cong, đúng cái lúc tôi cần sự tập trung cao độ ấy, bất trợt một cái bàn thờ hiện ra ở ngay cái khúc cua đó. Bàn thờ giành cho những người tử nạn tại đúng vị trí đó trên các đường quốc lộ thì rất nhiều. Và khu vực phía Nam có sự khác biệt với phía Bắc, các bàn thờ trong này thường được xây cao trên các trụ đỡ, và với tầm cao đó, các cái huyền ảo của ánh trăng quyện vào sương đêm, trông cứ như có ai đó đứng lặng lẽ ở đó, với cái dáng bất động và ánh nhìn chằm chằm.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.......................................Tôi cố gắng nhìn vào nó và mọi thứ chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ....
Và gần như tất cả mọi thứ trong cái đêm ấy, nó đều hiện lên trong tâm trí tôi và tự nhiên nó biến thành những hình thù kỳ quái. Tôi không tài nào tự ngăn cản mình nghĩ về nó: Một cột mốc trắng cao cao đứng im lìm giữa lùm cây, một con chim bất ngờ rời tổ trong đêm và gào lên những tiếng kêu thê lương....
Người tôi như căng lên và cái giá lạnh vùng Tây nguyên như càng lạnh hơn nữa.....
Một chuyến khác có lẽ ấn tượng không kém khi tôi tỉnh dậy lúc 2h sáng tại thị trấn Tủa Chùa-Lai Châu và không ngủ lại được, tôi quyết định lên đường để chạy tiếp đi Mường Lay. Chạy được một lúc và trời bắt đầu đổ mưa. Tệ nhất là tôi đánh rơi mất con dao của mình. Hiển nhiên là không có ai giờ đó để hỏi đường, những con đường sạt lở, nhưng ngã 3 không biển chỉ dẫn, những cái cây cổ thụ khổng lồ với những cái bàn thờ xuất hiện bất ngờ hai bên đường, không còn nhiều nhưng đôi khi là những rừng cây rậm rạp,...Có lẽ, chỉ khi đã đặt mình vào hoàn cảnh đã rồi, bạn mới đủ dũng khí để đi tiếp.
Có lẽ ấn tượng hơn cả là khi tôi đạp xe một mình từ Tam Giác Vàng quay trở lại Bó Kẹo vào lúc 9hpm, một tỉnh biên giới của Lào giáp với Thái Lan. Đoạn đường dài 60km chạy dọc dòng sông Mê Kông, hai bên bờ sông chủ yếu là chuối do người Trung Quốc trồng.
Nếu là xe máy, cảm giác sẽ dễ chịu hơn khi nghĩ rằng, nếu có điều gì đó xảy ra, bạn có thể phóng với tốc độ 60-70km/h và hy vọng tốc độ đó bay nhanh hơn tốc độ của một con ma vừa mới chết vì tai nạn giao thông, và xuống dưới đó chưa được cấp bằng
Còn xe đạp, đôi khi tôi cảm giác chới với khi xung quanh mình đặc quánh bóng đêm, và cái tốc độ khoảng 20km/h gì đó thật là cái tốc độ chết tiệt...Mồ hôi túa ra...nhưng tôi vẫn lạnh.
Nếu bạn phải bỏ lại tất cả mọi thứ để chạy thoát thân, những gì bạn sẽ đem theo trên người và không bao giờ rời nó trong suốt chuyến đi, ngày cả khi bạn ngủ trong trại một mình ở ngay bên đường?
Nếu bạn bị tấn công bởi những tên cướp....
Nếu xe bạn hỏng giữa đường xuyên qua một cánh rừng giữa đêm khuyên, bạn có nhận sự hỗ trợ của một con ma mới chết cách đó 1 tuần bị bị nổ lốp xe mà trên bia mộ còn ghi rõ: "Sinh ra và chết đi chỉ vì một vết thủng của cao su"