TREKK LANG BIANG
Tôi đã viết giành tặng cho bạn bè tôi một-những người đang yêu-về đỉnh núi này. Tôi xin copy lại đây

.
...............................................................................................................................................................................
[NOTE NÀY DÀNH TẶNG CHO NHỮNG NGƯỜI ĐANG YÊU]
8 năm đã trôi qua kể từ lần đầu tiên tôi đặt chân lên Đà Lạt, lần đầu tiên tôi được một cô gái Đà Lạt kể cho nghe truyền thuyết của người K'ho về đỉnh núi Lang Biang huyền thoại.
Tất cả những lần trước đến đây, chưa khi nào trong đầu tôi nảy ra ý định sẽ trekk đỉnh Lang Biang, cho đến chuyến đi này......
"Câu chuyện tình của chàng K’lang (người Lát, một nhánh của dân tộc K’Ho) và người con gái tênH'biang (người Chil, một nhánh khác của dân tộc K’Ho) đã làm xúc động bao du khách khi đặt chân đến đây. Nhà K’lang và H'biang đều ở dưới chân núi, họ tình cờ gặp nhau trong một lần lên rừng hái quả. H'biang gặp nạn và chàng K’lang đã dũng cảm cứu nàng thoát khỏi đàn sói hung dữ. Một lần gặp gỡ nhưng cả hai đã cảm mến, rồi họ đtôi lòng yêu nhau. Nhưng do lời nguyền giữa 2 tộc người mà H'biang không thể lấy K’lang làm chồng. Vượt qua tục lệ khắt khe và lễ giáo, hai người vẫn quyết tâm đến với nhau. Họ trở thành chồng vợ rồi bỏ đến một nơi trên đỉnh núi để sinh sống. Khi H'biang bị bệnh, K’lang tìm mọi cách chữa trị nhưng không khỏi. Chàng đành quay về báo cho buôn làng để tìm cách cứu nàng. Kết thúc câu chuyện, H'biang bị chết do nàng đỡ mũi tên có tẩm thuốc độc của buôn làng nhắm bắn K’lang. Đau buồn khôn xiết, K’lang đã khóc rất nhiều, nước mắt chàng tuôn thành suối lớn, ngày nay gọi là Đạ Nhim (suối khóc). Sau cái chết của hai người, cha Biang rất hối hận, đứng ra thống nhất các bộ tộc thành một dân tộc có tên là K’Ho. Từ đó các đôi nam nữ trong làng dễ dàng đến với nhau. Ngọn núi cao ở làng La Ngư Thượng, nơi chàng K’lang và nàng H'biang chết được đặt lên là Lang Biang - tên ghép của đôi trai gái, để tưởng nhớ hai người và tình yêu của họ."
Nguồn: Copy trên internet
Một mình tôi đến cái thành phố chỉ dành cho các đôi lứa yêu nhau, đi trekk một mình cái đỉnh núi gắn liền với một câu chuyện tình với một kết thúc thật buồn, có cái gì mỉa mai ở đây chăng???
11h trời vẫn nắng chang chang, tôi mua thịt sống, bia, và một gói mì tôm mà mục đích duy nhất là lấy cái gói bột canh ở trong đó để chấm với thịt nướng. Tôi tưởng tượng tôi có thể tận hưởng cuộc sống ở trên đỉnh...
11h30 tôi bắt đầu trekk từ cổng, đi theo đường nhựa và 12h thì trời bắt đầu đổ mưa.
Khoảng 1hpm tôi đến cửa rừng Bidoup, mưa như chút, sáng chạy từ Tân Hồng (Long An) lên ĐL 150km ăn uống linh tinh, tôi đói. Vậy là gói mì tôm lại trở thành cái đáng giá với tôi trong hoàn cảnh đó. Tôi xuất hiện trước cái trạm gác ở cửa rừng với bộ dạng: người ướt như chuột, trên tay cầm gói mì tôm ăn dở...Giữa đường, tôi đã thử nghỉ tới việc mình sẽ thử món thịt sống...
Rất may, có một nhóm các bạn trẻ trú mưa ở đó cho tôi một gói bánh ngọt nhỏ, vậy là tôi đi trekk voi 1 gói mì tôm, 1 gói bánh và chai nước trà chanh.
Đường đi không có trở ngại gì đáng kể ngoại trừ trời mưa to nên rất trơn, tôi đi với một thể lực ko được tốt do chạy liên tục trong nhiều ngày, thay đổi thời tiết đột ngột từ Đồng Tháp lên ĐL.
Nước mưa chảy thành rãnh từ trên đỉnh núi xuống men theo con đường mòn, những con giun rừng to tưởng ngoi lên khỏi mặt đất do bị ngập nước...Và một chiếc đuôi của con rắn cứ ngắn dần và biến mất trong bụi cỏ bên đường đi. Trời mưa, lên có lẽ rắn bò ra ngoài để bắt cóc nhái....Tôi lấy quần áo che kín hết có thể cơ thể của mình...
Càng đi sâu vào, rừng càng rậm rạp hơn và càng tối hơn...Hàng giờ đồng hồ trôi qua, tôi dừng lại nghỉ, đứng trên một thân cây gỗ đổ vắt ngang đường đi, nhìn xung quanh âm u, ướt át...Bắt đầu cảm thấy mệt do ko đủ chất dinh dưỡng....Tôi ko thể bỏ cuộc được, có thể tôi sẽ ko bao giờ quay lại nơi này nữa...Và đây là cơ hội duy nhất.
Gần đến đỉh, đường dốc ngược nhưng có bậc thang bằng gỗ nên không phải bò ra mà leo, tuy nhiên, chặng này mất nhiều sức nhất.
Khoảng 3hpm thì tôi lên tới được đỉnh ở độ cao 2.167m, xung quanh mù mịt hơi nước...
Tôi chụp anh, lôi lon bia ra ngồi uống, rôi điện thoại ra định update trên FB, nhưng điện thoại bị ngấm nước, trục trặc...Tôi cắm mặt vào cái điện thoại cố làm nó khởi động...Cho đến khi tôi ngầng mặt lên nhìn về phía trước...
Thật không thể tin được, cứ như có ai đó vén bức màn mây...trời hửng nắng và tôi có thể nhìn được toàn cảnh phía dưới thị trấn và thành phố đà lạt xa xa. Tự bản thân mìh, tôi rất phấn khích về điều đó....
Tôi đang tưởng tượng ra hỉnh ảnh chàng Lang bế nàng Biang trên tay với mũi tên tẩm độc trên người, từng giọt nước mắt nhỏ xuống tạo thành dòng sông Đạ Nhim ở đâu đó quanh đây mà vì trời mù quá tôi ko nhìn thấy được.
Tình yêu luôn là thứ những người cô đơn mải mê kiếm tìm trong cả cuộc đời mình.
Tình yêu, không chỉ đơn giản là sự rung động của trái tim. Nó cần sự nỗ lực không ngừng và cả sự tinh tế để đưa những người yêu nhau đến điểm cuối của một con đường dài đầy chông gai.