Re: 15 ngày một mình trên đất Ấn. Cưỡng hiếp í hả? Không dễ dàng xảy ra như ta nghĩ.
Đến Mumbai, trước mắt mình toàn xe là xe, tưởng chừng không nhích tới trước được.
Nhưng chưa đến 7PM mình đã vào được sân bay
Vào làm thủ tục, hình như thấy nước mắt, nước mũi mình "tèm lem" thế là không ai hỏi gì nhiều, kiểm tra hộ chiếu và vé của mình xong có một anh chàng nhân viên tự nguyện xách vali và dẫn mình vào tận trong phòng chờ.
Thế là rời Ladakh, rời Pune, rời Ấn và rời khỏi 15 ngày như giấc mộng...
Chuyến di không phải để đến một vùng đất xa lạ mà mình như một đứa trẻ được trở về nhà. Từ những ngỡ ngàng, bỡ ngỡ ban đầu đã thay thế bằng sự quen thuộc và gần gũi. Những con người thoáng qua: Sachin, Suvarna, Tashi, Deachen... dường như tất cả không còn là những "người lạ".
15 ngày hoàn toàn ngắn so với cả cuộc đời, nhưng lại cũng khá dài với một chuyến du lịch, huống hồ đây là lần đầu tiên mình đi du lịch 1 mình, mà lại là đi bụi. Đến một nơi không người quen thuộc, đáng sợ hơn lại là vùng đất mang đầy những định kiến, những hồ nghi, những sợ hãi...
Mai lại về Việt Nam, về với công việc bộn bề, về với cuộc sống hàng ngày liệu điều gì sẽ còn đọng lại? Chuyến đi cứ như một giấc mơ, những hình ảnh thoáng qua, những nhân duyên nhẹ nhàng đưa đẩy. Liệu tất cả là định mệnh hay chỉ là sự tình cờ?
2 lần đến Ấn, khi đặt chân xuống Ấn đều là cảm giác lạc lõng và bất an, nhưng khi rời Ấn, cả 2 lần mình đều bật khóc. Vẫn còn điều gì đó không giải thích được, dù cố tìm hiểu cũng không thể rõ ràng. Chỉ biết rằng mình sẽ quay lại, quay lại để tìm câu trả lời cho câu hỏi còn bỏ ngỏ.