Đi ngược trở lại để qua mốc 17, hành trình lúc này tôi đi cực kỳ vội vã vì trời đã dần tối rồi, không ra được tới mốc thì nỗi thất vọng của cả nhóm sẽ cực kỳ lớn vì đã bỏ rất nhiều công sức ra tận đây. Nhưng đường ra mốc 17 không hề dễ dàng chút nào, tôi thì rất vội vàng, đường lầy lội và âm u đến lạnh người, nói là được phép đi nhưng trong người cực kỳ hồi hộp. Lúc này đi trước chỉ tôi và Huyền ngồi sau mà thôi, cuộc truy tìm mốc cực kỳ thú vị

.
Băng qua các đoạn đường lầy như bay

, trong đó có đoạn lầy nước ngập cả ống pô. Được một lúc không thấy bất cứ động tĩnh nào phía sau từ các bạn, không nghe thấy tiếng xe máy nổ nữa. Trong rừng lúc này chỉ 2 đứa. Đùng phát, xe hết xăng, vậy là tiếp tục chờ đợi tín hiệu các bạn mà lo lắng tột cùng, không biết là qua cái đoạn lầy đó các bạn có thoát được không? Hay có chuyện gì phía sau rồi, trời dần tối và nỗi sợ hãi bao trùm trong 2 đứa

.
Ở đoạn sau các bạn cũng bị giật mình bởi những chỗ lầy sâu, và cũng có xe bị xòe nhẹ (hình như xe Linh)
Mất khá nhiều thời gian ở đây, nên tôi và Huyền đợi mỏi mòn các bạn ở phía trên, muốn đi nhanh đi trước để tìm mốc cũng không được nữa rồi,. Sau một hồi thì nghe tiếng xe của các bạn, rất rất rất mừng rỡ vì các bạn tới, xe lại được tiếp nhiên liệu để đi tiếp. Chúng tôi giục giã đi nhanh.
Nhưng......Khônggggggg......Phía trước là một bãi đất to chắn ngang đường và chúng tôi không thể cho xe qua được......