What's new

APC - Nhật ký một chuyến đi cho tâm hồn thêm khô ráo

linhlap

Phượt thủ
Nhật kí Apachai (phần 1: những người bạn mới)


Đồng hồ báo thức rung bần bật, bài Girlfrend của Avril Lavigne lại kêu ầm ĩ như mọi khi. Tôi thò tay với cái đồng hồ, mắt mũi vẫn díp tịt lại, lảm nhảm: “ngủ được nửa tiếng rồi cơ ah”. Công nhận là hôm nay mệt thật, văng đi từ sáng sớm, mua qua loa mấy thứ hôm trước bà Hiền già mách, rồi đi giải quyết nốt vài việc nhố nhăng để mấy ngày nữa đi về đỡ phiền.

Tôi chui ra khỏi chăn, mặc quần áo rồi lôi cái bà lô dính đầy đất cát trên nóc tủ xuống, nhét vào đôi ba bộ quần áo và vài thứ cần thiết để lên đường. Trước chuyến đi thấy ai cũng kêu là chả biết bỏ lại cái rì vì nhìn cái gì cũng thấy thiếu. Nhưng với bao nhiêu thứ ngổn ngang lỉnh kỉnh, cái gì tôi cũng thấy thừa và muốn vứt ra cho nhẹ .

Vừa bước chân xuống cầu thang đã gặp ngay con em gái. Ở nhà hay gọi là Mũm vì ngày bé nó béo lắm. bây giờ thì thiếu nữ 17 tuổi rồi còn đâu. Thấy tôi, nó nhìn, tay vẫn nhoay nhoáy nhắn tin rồi hỏi: “anh lại đi chơi ah, thích thế, về nhớ mua quà đấy nhá !!”…Tôi ậm ừ cho qua loa rồi đi xuống phòng khách chào thầy u. Có mỗi bố đang ngồi trên ghế, mắt lim dim vuốt ve con mèo, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm nước chè. Tôi lại gần thưa chuyện:

- Bố ơi ! con đi chơi với bạn con, mấy ngày nữa về nhé.
- Lại đi chơi à, đang lúc nhà bận rộn. Thế vụ lo đội bê tráp cho anh Nhậm cuối tuần này mày lo chưa ?
- Bọn bạn con tầm này đang thi, chả gọi được cho đứa nào đâu. Bố cứ giao cho con béo í
- Thế cũng được – bố tôi nhíu mày có vẻ không hài lòng.
- Mẹ đâu rồi bố ?
- Đang chơi game trên phòng đó, mày lên xin phép mẹ mày đi.
- Thôi…con chả làm phiền game thủ đâu, bố chút nữa nói với mẹ hộ con nhé – tôi gãi đầu gãi tai rồi cười

Bố tôi tắt tv rồi quay ra hỏi:
- Đi bằng gì thế ? lại đi xe máy ah.
- Vâng ạ - mặt tôi nghệt ra
- Đi đứng cẩn thận, lần trước bị thế mẹ mày lo lắm đấy – bố tối nhắc thêm.

Tôi vâng dạ một lúc rồi dắt xe đi. Con Bean và Lucky vẫn chạy theo quấn quýt như mọi khi. Bỗng dưng bố tôi gọi giật lại, rồi đưa cho 1 túi nilon màu trắng.
- cầm lấy ít thuốc kháng sinh với giảm đau, có gì còn dùng ?... – bố nói với tôi, nét mặt hơi gợn chút lo lắng.

Con zim nổ máy rồi lao đi theo đường ven hồ, gió lạnh làm tôi tỉnh ngủ nhưng đầu óc thì vẫn như mơ màng về 1 chuyến đi khó tưởng tượng. Chuyến này đi theo lời rủ rê của Siêu nhân mỏ nhọn từ đầu năm, lỡ hẹn mấy lần rồi, bây giờ đã thế này chắc chả có cơ hội mà lỡ nữa. Mới có 7h30 tôi lượn một mạch qua mấy vòng vườn hoa Hàng Đậu cho hết xăng, đằng nào chút nữa lên tàu nó chả rút hết.

Đang mơ màng thì khu vực dưới thắt lưng 1 gang tay nó rung lên bần bật. Tôi dừng xe thò tay vào túi quần móc cái điện thoại ra. Hóa ra là bạn hiền gọi.

- À lốốốố…..- tôi trả lời - Hế hế…café đi mày ơi…đang ở đâu đấy, ra luôn Hàng Nón nhá, tao đợi….- nó cười phớ lớ, tuôn luôn 1 tràng rồi cúp máy….
Ra tới Hàng Nón mới gần 8h, tôi vứt uỵch cái balo to tướng xuống đất, ông tướng kia gọi to: “cho thêm 1 nâu lắc em ơiiiii”
Mặt nó thừ ra, mắt tròn mắt dẹt nhìn rồi hất hàm: “lại đi đâu đấy !”
- Đi éo đâu, bỏ nhà đi bụi đấy - Tôi tru mỏ bốc phét.
- Éo tin….- nó trả lời cộc lốc
Tôi cười khì khì: “Đùa đấy, lên Apachai chơi mấy hôm cho đỡ chán í mà”
Bạn già châm điếu thuốc, mắt lim dim: “Đi làm rì, để cuối tuần tao rủ thêm thằng Súp Lơ, anh em đánh xe xuống Thịnh Long nhà mày hít tí gió lạnh cho tỉnh người, mấy hôm nay ở nhà tao sắp phát hâm rồi”
- Kệ mầy, 2 bạn trẻ xuống đó mà ăn gỏi nhệch tự sướng, tớ vô tội – tôi uống 1 ngụm café rồi trả lời.

Tôi và bạn hiền cùng là những thằng thích đi lang thang, lọ mọ ngóc ngách. Nhưng cái sự lang thang của tôi chắc chỉ bằng nửa nó. Tôi thì chỉ thích ngồi xe máy, tự nhận mình là thằng ham chơi, thích nắng gió, chả ngại bụi đường. Còn bạn hiền cũng đi chơi, nhưng lúc nào xe nó cũng phải hơn xe mình 2 cái bánh nó mới đi…Hai thằng ngồi một lúc thì tôi nhận được điện thoại bác Tiệp giục nên nhổ rễ đi ra ga.

18139_1075042972615_1722443058_1497.jpg



Ga Hà Nội hôm nay vẫn nhốn nháo như mọi khi, 5 lần ra Ga thì cả 5 lần không khí chả khác gì nhau, chỉ khác là thay vì đi vào phòng chờ như mọi khi thì lần này tôi phóng thẳng xe sang cửa bên để gửi con zim cùi lên tàu. Sau màn hút xăng của anh gác cửa (mặc dù mút lấy mút để mà cũng chả đc giọt xăng nào của mình, mình căn xăng chuẩn phết ) thì tôi thấy cửa bên khóa im ỉm, vì là lần đầu tiên gửi xe đi tàu nên tôi cũng chả biết làm dư lào, đành gọi bác Tiệp ra trợ giúp. Việc có vẻ nhanh chóng hơn, tôi lao vọt xe qua dòng người đang túi lớn túi bé chuẩn bị lên tàu với chuyến đi ở phía trước. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, hình như tôi thấy có 2 sắc thái rõ nhất. Có những người đi vì công việc thì hối hả, còn những thành phần đi chơi như tôi thì háo hức ra mặt, nhất là nhìn mấy đứa trẻ được bố mẹ đưa đi chơi thì cười toe toét nhìn đến là yêu.

Quay trở lại chỗ mọi người đợi nhau, đảo mắt một vòng tôi chỉ thấy toàn người lạ hoắc. Tôi khẽ đặt balo và cái nồi cơm điện huyền thoại xuống, tôi thẽ thọt: “chào cả nhà” …hình như chả có ai mặn mà lắm với câu đó, mọi người chỉ đảo mắt nhìn tôi rồi lại quay ra buôn tiếp với người quen. Cũng không hẳn là thế, ở trong góc có một chị gái, chị khẽ hạ mũ chùm đầu của áo khoác rồi ngước mắt nhìn tôi, nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng và đáp lại bằng giọng nói Sài Gòn êm tai và nhẹ nhàng: “chào em…”

Lúc đó tôi chợt nghĩ, “bà này nhìn trẻ thế này mà gọi miềng là em như đúng dồi, thấy danh sách trong đoàn có 1 nhỏ bằng tuổi, không biết có phải là đây ko nhỉ. Dù sao mình cũng thấy bà í cười và chào mình dễ thương ghê hén”. Tôi quay lại cũng cười nhe răng khểnh và bắt chuyện vài câu xã giao.

Một lúc sau có 1 anh zai cao ráo nhìn khá là “chất” chạy lại cười toe toe với đoàn và nói khoe chuyện vừa lừa được mấy bố ngoài cửa nên không bị rút xăng, câu chuyện cũng đơn giản lắm nhưng cái giọng chọ chọe lơ lớ của Hà Tĩnh Nghệ An zì đó lại làm mình liên tưởng đến lão Hoài “thuốc lào” nên cũng phì cười.

Lôi cái điện thoại ghẻ trong túi quần ra định gọi cho mẹ ở nhà để báo là đã ra ga nhưng gọi mãi chả thấy nhấc máy, chắc đại ka ở nhà lại dỗi rồi, chắc cũng chỉ đôi ba ngày là hết thôi, cũng quen với cái kiểu đi bất thình lình này mà. Tôi ngồi bệt xuống mặt xi măng ngắm dòng người tất bật qua lại dưới ánh đèn mờ ảo của sân ga rồi suy nghĩ lung tung, mặt thừ ra, nhìn có vẻ hơi ngu ngu.

Giai điệu bài “Thinking of you” vang lên trong túi quần, hóa ra là Siêu nhân mỏ nhọn gọi. Mà vừa ngồi đây sao lại gọi nhỉ, tôi nhấc máy: “Alo em nghe…”. Đầu bên kia giọng nói ríu rít liến thoắng cất lên: “ ra ngoài cửa đi em, bà Hiền già, con Chi với thằng Đức đến tiễn mình này, đông vui lắm nhé, có cả con Tâm, con Ngọc…blah blah blah…”. Tôi định chạy ra theo lối phòng chờ thì nào ngờ vừa bước vào đoàn người ùa tới như kiến, đông phát sợ, sắp đến giờ tàu chạy mà. Lùi lại 1 chút để tránh đám đông, tôi lại tìm cửa bên để ra ngoài. Cánh cửa màu xanh cao vút chỉ để hé 1 khe nhỏ, vắng vẻ lác đác vài nhân viên nhà ga đang ngồi hút thuốc lá vặt. Thằng cha soát vé hất hàm: “Đi đâu ?”

- em ra ngoài mua đồ - tôi trả lời
- Mua gì mà phải ra ngoài ?
- Mua xịp – tôi cười khì khì
- Vé đâu, đưa xem nào ? – hắn hỏi cộc lốc và hách dịch.

Tôi quay lưng chạy lại chỗ đoàn đang ngồi hỏi: “anh chị nào có vé cho em mượn chút được không ?”. Chị Mai mặc một chiếc áo trắng với 1 hàng cúc đen to bản liền thò tay túi quần rút ra cho tôi một chiếc vé: “đây…!” . Rồi chị lại cắm mặt nghiên cứu tờ danh sách với lịch trình chuyến đi. Tôi cảm ơn và cầm lá vé chạy tót ra ngoài.
 
Last edited:
Mọi người đang ngồi ở quán nước ngoài cửa, tiếng nói chuyện, tán phét, choém ró cứ vù vù. Vừa thấy dáng mình lại gần, mụ Hiền đã tru lên: “Ahh…xì tin đây dồiiiii…”. Tôi vớ cái túi ngủ của bác Thắng, ngồi phịch xuống đất rồi hóng câu chuyện. Mợ Chi hôm nay ăn mặc điệu gớm, chị ấy mặc 1 chiếc áo măng tô màu trắng, trùm kín lấy chiếc váy ngắn bên trong để lộ cái quần legging màu đen cộng thêm chiếc khăn voan đeo trên cổ nhìn thật dịu dàng, khác hẳn với cái ấn tượng đầu tiên khi thấy chị quần bò đi giầy thể thao, đầu tóc mướt mát, dáng đi xòe hoa thở hổn hển hồi đi trekking Tam Đảo, hay mấy hình ảnh mặt mũi đỏ như tôm luộc khi chị uống bia.

- Nhớ em với chị Phương quá hay sao mà đi tiễn quên cả mặc quần thế này – tôi trêu.
- Không mặc cho mát em ạ - c đốp lại luôn kèm theo 1 cái nháy mắt dễ hiểu.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở Sên Bọ Hung đại hiệp. Hôm nay ổng ăn mặc khá bảnh bao, áo sơmi, quần jean, giầy trắng cơ đấy nhá, khác hẳn với cái bộ dạng te tua ngượng nghịu tôi đã thấy hồi đi Tây Bắc. Tôi giơ tay chào: “Chào anh, lâu lắm rồi không gặp”. Đại hiệp ngồi ở giữa đội hình quay ra mặt hớn hở: “em cũng đi chuyến này ah, xế của em đâu ?”. Tôi ậm ừ qua loa…

Đại hiệp này hơn mình hình như vài ba tuổi gì đó, làm ở 1 công ty ABC XYZ rì rì đó, thấy khoe có vẻ khá là hoành tá tràng và yêu công ty lắm, nói năng nhỏ nhẹ ngọt ngào, tính tình thì hiền lành, tốt bụng…với các chị em. Tôi lại là thằng mà khi nói chuyện với anh em thích đơn giản, thoải mái. Còn đại hiệp nói chuyện thì văn vẻ quá mà nguyên văn theo cách miêu tả hơi ngoa ngoắt của bác Nguyên là: “Sến éo đỡ nổi”, nên khi nói thì thường câu chuyện nó ứ đâu vào với đâu, kiểu như là “ông đánh trống bà thổi kèn”, với lại có mấy lần nghe ông này tự chém ra gió độc rồi méo mồm đek nói được câu nào. Rõ khổ…!

Đội hình đi tiễn đông ghê. Ngồi nép vào 1 góc là em Ngọc múp và Tâm AT (ấu trĩ). Tâm nhìn tôi tít mắt cười: “chào bạn Linh”, tôi thấy vui vui và dồn hết vào trong nụ cười để đáp trả. Tôi thấy bạn này có nhiều điểm giống mình ra phết, cũng có răng khểnh nhé, lúc cười cũng chả thấy trời đất đâu nhé…..Bên cạnh là Ngọc múp, vẫn nhìn mình với ánh mắt như hồi 4 đèo, vẫn cái kiểu nói chuyện cộc lốc, bắt chước kiểu con trai ½ mùa như hồi 4 đèo, nhưng có vẻ gầy hơn tí, thấy thế mình cugnx chả nỡ bắt chuyện. Nhỏ này uống rượu hơn người, một mình em í có thể vật chết tầm 2 ông có trình rượu cùi bắp như ông H chả hạn, chứ với tôi thì chỉ múa may với vẩn. Có một sự thật là tôi rất thích ngắm con gái lúc có chút men, nhìn dễ thương vô cùng, má họ hơi hơi ửng hồng, mắt long lanh, nói chuyện cũng có phần vui vẻ hơn, và chỉ dừng lại ở đó thôi. Chứ cái “thích nhìn” mà thêm độ nửa chai nữa thì lại thành vật vã, khóc lóc, lảm nhảm và cho ra vật chất thì sợ lắm, tôi bị dính mấy phát nên h sợ nhất là con gái say. Ngời ngời là 1 nữ nhi mà tửu lượng lại “phi hết cả thường”, “rượu tu cả lít, thịt chó nuốt nguyên con” thật là làm anh em phát hoảng, nên quả thật tôi ứ mê được cái khái niệm “cá tính” mà bác Nguyên hay khoe.

Tôi lấy 2 bộ bọc bảo hộ của bác Thắng đưa cho, 1 bộ cho tôi, 1 bộ cho siêu nhân mỏ nhọn rồi ngồi nhìn mọi người nói chuyện thật rôm rả, cảm giác như mình sắp bị đày đi cải tạo và bạn bè đang đến tiễn chân. Tất cả đều là những người bạn đã đồng hành trong những chuyến đi mà sao cảm giác lại thân thiết thế, mọi người bắt tay nhau, trao cho nhau những lời chúc sao mà ấm áp. Tôi lại liên tưởng đến cái bài hát củ chuối mà thằng Đạt “động” hay hát… “ Mùa đông không lạnh”.

Điện thoại lại đổ chuông, có vẻ như bác trưởng đoàn đợi lâu sốt ruột nên gọi. Ba chị em đứng dậy lích kích đồ đạ đi vào phòng chờ, mọi người người thì đi theo 1 đoạn, người thì đứng ngoài vẫy vẫy gọi với: “chúc thượng lộ bình an”, và không quên câu chốt: “đi về nhớ có quà đấy”…!!

Tôi túi to túi bé, lững thững bước vài bước vào sân ga thì thấy có bàn tay vòng qua, nắm chặt lấy vai tôi rồi vỗ vỗ. Bác Đức “unchất” đang cười tít cả mắt: “chú đi mạnh giỏi nhá, đi chơi vui vẻ”. Tôi quay lại, nhoẻn miệng cười mà cảm thấy vui quá.

18139_1077409431775_1722443058_1545.jpg


Cả đoàn lên tàu, qua chỗ soát vé, Siêu nhân mỏ nhọn chìa cái vé rách làm đôi ra, chắc là lúc mải ngồi buôn nên ngứa tay. Mặt phụng phịu, siêu nhân thẽ thọt: “vé chị bị rách thế này có được lên tàu ko?”. Bác Thắng thì trả lời gọn lỏn: “không biết nữa”, còn mình thì bắt chước cái bộ mặt và điệu bộ trong quảng cáo OMO: “không được đâuuuu…”. Nhưng cuối cùng thì vé rách vẫn lên tàu được và cả đoàn tìm chỗ để ổn định vị trí. Các chị em nằm ở khoang đầu tiên, cách đó 1 khoang là khoang của anh em, ở giữa có 2 giường lẻ nên đoàn bố trí cho chị Loan và anh Tiệp nằm.

Cả toa tàu nóng như lò bát quái, vì chưa khởi hành nên điều hòa vẫn tắt, không khí ngột ngạt và khó chịu vô cùng. Mấy anh em trong phòng nóng quá, cởi hết áo khoác ra chỉ mặc mỗi áo cộc tay mà vẫn nóng. Nhìn anh Fangto và bác Dương béo như có vẻ muốn thoát y, nhưng chắc đoàn mới quen nhau nên cũng ngại. Bác Fangto đặt lên bàn 1 chai rượu con con, vừa uống vừa ăn hạt dẻ. Một lúc sau trưởng đoàn sang góp vui, anh em buôn chuyện, chém. gió về cung này cung nọ khá là vui vẻ, chả bù cho bên phòng nữ, có vẻ ít nói hơn.

Tàu đã chuyển bánh, không khí mát hơn và bớt phần ngột ngạt. Tôi nằm trên tầng 2, tàu có vẻ hơi lắc làm tôi khó ngủ. Bác Dương béo nằm trên tầng 3 bật dậy hô hào:
- xuống toa ăn đi…
- Ừ, ngủ làm éo gì – bác Phượng hưởng ứng
Tôi cũng lồm ngồm bò dậy, thò cổ xuống giường dưới:
- Đi ăn không các bác ?
- Điiiiii…. – anh Thắng cất giọng uể oải

Cả nhóm lục đục mò xuống toa ăn, anh Trường và Fangto có vẻ ngủ rồi nên cũng chả nỡ gọi. Đang đi trên đường thì gặp bà Mai với Dung nên rủ đi luôn. Chúng tôi đi qua 1 loạt các toa ghế mềm rồi ghế cứng, mọi người nằm la liệt dưới chân ghế, gối đùi, tựa vào vai nhau để ngủ. cách đó 1 đoạn có 1 người đàn ông da sạm đen, vẻ mặt vất vả đang bị nhân viên soát vé lớn tiếng chửi, có lẽ bác này trốn vé. Lác đác có vài nhóm đang ngồi buôn chuyện, đánh bài và hút thuốc ngoài hành lang. Tôi quay lại: “Toa này vui đáo để bác nhẩy, chả bù cho toa mình, buồn vãi”

- Hề hề - Bác Thắng cười quen thuộc .

Tàu tôi đi là tàu chợ nên toa ăn không được sạch lắm, có mấy chiếc bàn đã bị các đoàn nhanh chân xí hết. Chúng tôi đứng ngoài hành lang, cạnh cái ống hút khói, bàn với nhau nên ăn cái gì. Có một vài ý kiến nêu ra là ăn mỳ, nhưng thỉnh thoảng thấy tàu giật huỵch một cái nên ý kiến đó bị loại bỏ ngay lập tức. Sau 1 hồi bàn tán chúng tôi quyết định mỗi người 2 quả trứng vịt lộn và 1 lon bia. Mọi người mở nắp rồi đồng thanh Zô rất to: “chúc mừng chuyến đi sắp tới”…Có một nhóm thanh niên đầu có vẻ hơi ít tóc đứng bên cạnh, thấy chúng tôi zô nên kém miếng khó chịu. Bọn họ hô to hơn vì đông gấp đôi chúng tôi.

Trở về giường, tôi trằn trọc mãi ko ngủ. Chiếc gối bốc mùi hôi hôi cộng với cái chăn mỏng và bé khiến tôi thoáng khó chịu. Tôi hết quay ngang rồi quay ngửa, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu bâng quơ về chuyến đi. Phía dưới bác Thắng đã ngủ nên cũng chả còn ai để kể chuyện đêm khuya. Tôi nằm sấp xuống, khẽ vén tấm màn che cửa lên để ngó nghiêng. Trước mắt tôi chỉ toàn những rặng cây đen ngòm, một vài ánh đèn chạy vụt qua cửa sổ. Tôi nghĩ miên man và cố tưởng tượng về nơi mình sắp tới, về Apachai – câu chuyện một vùng đất, hay lên Y Tý để nghe kể về những giấc mơ.

…Lẩm nhẩm theo lời bài hát Hotel California (bài hát tôi thích nhất) và tôi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào…

… Không chút mộng mị…!

26831_1193795256908_1589240085_3040.jpg
 
Last edited:
Nhật kí Apachai (tập 2: Cổ tích có thật...)

Tôi choàng tỉnh giấc vì ánh sáng từ cửa sổ chiếu thẳng vào mặt, có ai đó dậy sớm hơn đã vén tấm rèm lên và buộc lại ngay ngắn. Đâu đó tiếng gọi nhau í ới, tiếng mọi người chuẩn bị đồ đạc. Ở các giường khác, mọi người đã ngủ dậy từ lúc nào. Tôi thò đầu xuống giọng ngái ngủ và đặc sệt: “sắp tới nơi chưa thế ?”.
- Chưa, chắc độ 40 phút nữa tới cơ –Bác thắng trả lời, tay vẫn đang gói ghém lại túi ngủ.

Tôi lại chùm chăn kín đầu, anh Phượng ở cửa đi vào: “Êy êy…dậy…dậy…”. Tôi loạng quạng tìm cái kính, chui ra khỏi chăn, mặc quần rồi leo xuống dưới. Vì không quen giường và tàu cũng hơi lắc nên lưng đau ê ẩm. Dọc hành lang mọi người đứng đông gớm, chắc mọi người dậy sớm để cố tận hưởng không khí buổi sáng trên tàu. Ở đầu toa , có khoảng 4 hay 5 người đang xếp hàng để đợi giải quyết “nhu cầu”, tôi đứng đợi mà chân cứ xoắn hết cả lại. Bên phòng nữ có vẻ vẫn chưa dậy hết, những chị dậy sớm thì ngồi ngắm cây cối hai bên đường với mấy túp lều xiêu vẹo cứ trôi vù vù trước mắt, trong khi có mấy chị mà tôi cũng chả để ý là ai vẫn chùm chăn kín mít. Xong xuôi, tôi về toa, tay thu dọn đồ đạc, đầu óc nghĩ toàn mấy thứ linh tinh còn tâm trạng thì thật là hồi hộp.

Cuối cùng thì tàu cũng tới, sân ga Lào Cai đón chúng tôi với vẻ nhộn nhịp vốn có. Tôi ngồi nán lại một chút cho đỡ tắc nghẽn, tiện thể kiểm tra xem mọi người có để quên gì không. Ở phía dưới mọi người đã đủ cả, ai cũng có vẻ uể oải. Siêu nhân mỏ nhọn hỏi mình: “em có thấy cái giấy giới thiệu hôm qua đâu không ?”

- Không, hôm qua chị cầm mààààà… - Tôi trêu cho đỡ ngái ngủ.

Siêu nhân mặt nghệt ra, có lẽ là không biết bị trêu mặc dù tôi đang cười rất chi là toe toét. Tôi lại đế thêm: “ hay chị để quên trên tàu dồi”- sáng sớm đã đau bụng vì đói, giờ lại còn đau bụng vì cười. Với vẻ lo lắng ra mặt, SNMN chạy thẳng trên tàu tìm kiếm. Để khỏi mang tiếng là đùa dai, vừa thấy SN lên tàu là tôi lôi ngay cây thuốc có giấy giới thiệu ra vẫy vẫy, đùa dại thêm tí nữa chắc bà í lên cơn dỗi thì chết mất.

26831_1193795296909_1589240085_3040.jpg


Cả đoàn ra khỏi ga tìm chỗ ăn sáng. Quán đoàn chọn là cái quán trùng với tên của tôi “Nhật Linh”. Thực ra ở đây các món làm tương đối khá, quán sạch sẽ và giá cả cũng hợp lý, nhưng kỳ thực tôi ghét cay ghét đắng vào cái quán này. Mỗi lần bước vào là 1 lần cảm giác đó lại ùa về, cái cảm giác mà cả tôi, anh Bắc và Đen đều ko muốn nhắc đến, một kỷ niệm buồn của 3 anh em cách đây chưa tới 1 năm. Tôi cũng chả muốn nhớ nhiều, chỉ biết là lúc đó 3 anh em nhìn nhau mà chả biết nên cười hay nên khóc, đúng là “MỘT LẦN VÀ MÃI MÃI”

Sáng nay các ôm có vẻ đói thì phải, các anh em để balo lại rồi đi lấy xe. Lúc quay về đã thấy các bà và các chị đã choén xong, kinh thật ! Bên bàn mình cũng bắt đầu ăn. Ấn tượng chả có gì lắm ngoài bát phở của anh Hùng, cũng chả rõ là phở hay bún nhưng nhìn đỏ lòm và bầy nhầy thế nào ý (đến giờ về nhà đc vài ngày rồi mà tôi cũng không thể nhớ được là bác này join đoàn từ lúc nào). Nghỉ ngơi một lúc thì chị thủ quỹ phát lệnh đóng tiền đợt 2, và thế là mỗi người rút ra 500 khìn rất vui vẻ.

Sau bữa sáng, anh em lục đục chuẩn bị đi đổ xăng, bác Tiệp không quên nhắc mọi người thu gom chai lọ để đựng xăng dự phòng. Bác Hùng đứng chỉ đạo khiến mình nghĩ “chắc là dân chuyên nghiệp đây, hiểu biết nhiều gớm”. Mọi người lúi húi buộc đồ vào xe, vấn đề là lúc này mới nhớ ra: “xe cóc có dây để buộc”. Trước khi đi, tôi chỉ gọi cho ôm một lần để hỏi thăm tình hình sức khỏe, phân công mang đồ và dây dù đã được chị Hoa nhận chuẩn bị. Nhưng đến lúc này, khi tôi bảo chị lấy dây thì:

- “chị quên mất rồi…” – Giọng chị nhẹ nhàng đến nỗi tôi chả nỡ trách
- Thôi, không sao…ngoài kia chắc có bán, để em chạy ù ra mua…

Sáng sớm, ngoài mấy quán cóc bán nước thì các cửa hàng đều đóng cửa im ỉm. Tôi chạy rạc cẳng mới tìm đc 1 cửa hàng chuyên bán ống nước thì phải. Đứng ngó nghiêng 1 lúc lâu thì một bà đi ra: “ mở hàng cho bà đi cháu trai”

- Bà có bán dây dù hoặc dây chun để buộc hàng ko bà ơi ?
- Bà không có ! – Bà vừa trả lời vừa bới bới tìm tìm trong đống hàng hoá
- Thế quanh đây chỗ nào bán bà nhể - Tôi gãi đầu gãi tai.
- Cách đây khoảng 500m có cửa hàng bách hóa, nhưng không biết nó mở cửa chưa nữa.
Tôi đang lúng túng không biết mua ở đâu thì bà lại hỏi:
-À, bà có 1 đoạn dây thừng đấy, lấy không?

May quá, dây loại bé, tôi lấy 10m rồi cắt ra từng đoạn khoảng 2m. 10m dây thừng là 2 khìn, tôi đưa 5 khìn mà không có tiền thối lại là sao. Thôi coi như mở hàng, tôi đưa cả, thầm nghĩ: “Ôi, hôm nay mình đại gia vãi chưởng…”

Đoàn ổn định rất nhanh chóng, mỗi xe đều đc phát 1 lá cờ để buộc vào đầu hay cắm vào đít xe thì tùy. Bác Trường chia cho một sợi dây chun nên xe tôi chắc chắn lắm. Các xe khác cũng đã sẵn sàng cho một chuyến đi. Rời khỏi không gian huyên náo, ồn ào ở ga, tám chiếc xe lao đi trong cái giá rét của mùa đông. Trên con phố vắng vẻ, trong sự tĩnh mịch của buổi sáng, tôi không chỉ nghe thấy tiếng xe máy, tiếng thủ thỉ của ôm, tiếng phần phật của lá cờ tung bay mà còn cảm nhận được cả sự rạo rực trong tim mỗi người – những người bạn đang cùng nhau “đi tìm giấc mơ”.

IMG_1705.jpg


Từ ga Lào Cai, đi qua trung tâm huyện Bát Xát rồi là A Lù, A Mú Sung, trạm dừng chân trưa này sẽ là đồn biên phòng Lũng Pô. Trước khi đi nghe mọi người kể là có vài chục kilomet thôi nên mình nghĩ chắc là nhàn lắm, đâu có ngờ là đường xấu đau xấu đớn. Trời hửng nắng, không khí khô ráo và mát lạnh, chúng tôi như trôi đi trong một không gian trong trẻo và yên bình đến khó tả, dường như nghe được tiếng lích chích của chim chóc trong rừng, tiếng muông thú rón rén đạp chân trên thảm lá, tiếng gió lay cây thì thào thì thào, cả tiếng suối róc rách đang kiêu hãnh buông mình từ trên đỉnh núi cao… Tất cả đã tạo thành một bản hòa âm tuyệt diệu. Con đường cấp phối với lổn nhổn đá hộc lớn bé nằm chơ vơ giữa đường. Chúng tôi lên cao dần theo những con đường ngoằn nghèo, chênh vênh bên vách đá. Thi thoảng chị Hoa lại hỏi tôi: “Đường này là xấu hả em ?”. Tôi động viên chị: “Đường hơi xấu, nhưng chắc chỉ một đoạn thôi, chị ngồi cẩn thận nhá”. Ngay kế bên là dòng sông lặng lẽ và êm ả trôi đi giữa hai bờ lau lách. Bên này là con đường của VN thấp thoáng trong màu xanh của rừng. Bên kia là con đường xuyên Á trên đất Trung Quốc đang được xây dựng rất hoành tráng, nhìn cảnh này ai mà không nghĩ ngợi.

- Bên mình là bị nhiễm kiểu các cụ ngày xưa, thích xẻ dọc Trường Sơn, chuyên phá núi, mở đường. Bên nó bảo vệ môi trường, lại nhiều xèng nên làm đường trên cao…blah blah blah… - Bác Tiệp giải thích.

Đến đoạn đường có 1 gốc cây cổ thụ rất to và 1 cái đền gì đó, hình như là ở Trịnh Tường thì phải. Có một xe bị ….“xòe”…..và đó chính là xe tôi. Lý do để xòe thì cũng chả có gì nhiều. Tôi đi vào một cái hố ở giữa đường và trong đó lấp đầy bằng cát. Xe cộ chả bị sao ngoài cái rỏ xe hơi bị móp. “Đi xe đường dài có sự cố là việc không tránh khỏi, miễn sao là người ngợm, xe cộ ko bị nặng là ngon roài” – tôi tự an ủi mà vẫn thấy hơi áy náy với chị Hoa. Siêu nhân mỏ nhọn có vẻ lo lắng, chị động viên tôi: “Thôi, không sao, không sao…Vạn sự khởi đầu nan…”

Cuộc hành trình lại tiếp tục, cỏ lau mọc kín hai bên đường đi, đẹp đến lạ lung. Không khí trên xe có vẻ trầm hơn, hầu như chỉ mình tôi nói. Những câu chuyện giữa tôi và ôm thường bắt đầu và kết thúc kiểu như:
- Chị ơi, bây h chị đang làm nghề gì ?
- Chị làm bên kiến trúc….
- Wow…thích thế, công ty nào vậy chị?
- Công ty XYZ… Em không biết đâu.
- Hự….

… Cảm giác như “Bệnh nhân suy thận” vậy…:gun
 
Last edited:
Từ cột mốc số 93 trên tuyến biên giới, chúng tôi chạy xe trên con đường ngập bụi và đá sỏi. Sau gần 4 km, rẽ tiếp vào con đường bê tông chúng tôi gặp hai ngã ba liên tiếp dưới biển báo vành đai biên giới, cách trạm kiểm soát biên phòng Lũng Pô không đầy 100 m. Tranh thủ lúc trưởng đoàn chạy vào xin phép, các chị em đứng cứ quắp chặt lấy cái cột để show hàng. Mọi người về đồn nghỉ ngơi, tôi đi ra bể nước rửa mặt mà không khỏi tò mò về khoảng đất trồng ớt phía sau đồn. Đứng trên triền núi cao nhìn xuống, thấy sông uốn lượn như những dải lụa màu giăng qua núi rừng hùng vĩ. Nơi hai con sông chảy vào nhau, dòng nước cũng chia thành đôi màu xanh, hồng như tranh vẽ. Nghe kể có người lặn lội đến đây chỉ để lấy 2 chai nước đem về làm kỷ niệm. Tôi bám cây rồi trượt xuống theo triền dốc, từ trên đồn trượt xuống mất chừng 15 phút. Ngay phía dưới có 1 con đường của đám khai thác sỏi, uốn lượn và mất hút sau quả đồi.

Ngồi nghịch chán chê, tôi lại bò lên đồn theo đường vừa trượt xuống. Xuống thì dễ mà sao lúc lên khó thế, đường dốc trơn tuột, cây gai chằng chịt, mệt bở hơi tai mới lên được tới nơi. Tôi chạy loanh quanh mà không thấy ai cả, cứ như là đồn bỏ không vậy. Đành rút máy ra alo cho leader, mọi người đi xuống thăm cột mốc 92 và ngã 3 sông huyền thoại – nơi con sông hồng chảy vào đất việt, tôi lại mò xuống, mệt đứt cả hơi.

Cả đoàn về đồn ăn uống nghỉ trưa, tranh thủ hỏi chuyện anh bộ đội. Mình cũng đến là phục anh ấy.

- Ở đây có mỗi mình anh thôi à ? – tôi hỏi
- Không, còn anh với 2 anh nữa.
- Ở đây có mấy người ảnh nhỉ - Bác Dương trong phòng chạy ra hỏi
- Có 3 người em ạ
- Anh ở đây một mình hay còn anh nào nữa không ạ? – 5 phút sau lại 1 chị nữa hỏi
- Có 3 người em ạ - Anh lại trả lời.

Tôi ngồi nhẩm đếm, anh trả lời câu này có lẽ đến hơn chục lần, lần nào cũng kèm theo một nụ cười.

Bác Dương hỏi chuyện cũng làm mình chết cười. Bác ấy hỏi như này:
- Thế quanh đây có nhiều các chị em không anh ?
- Ah có, ở dưới kia có trường tiểu học, cô giáo toàn ở dưới xuôi lên đây.
- Thế thỉnh thoảng chắc các anh cũng hay sang “ấy” nhỉ
- Mình làm thế mọi người đánh giá chết, bọn anh trên này lành mạnh lắm…
- Ấy ấy, anh hiểu nhầm ý em, ý em là sang nói chuyện giao lưu cho đỡ buồn thôi – Bác Dương vội vàng thanh minh
- Ahhhh….ờ thì có, thỉnh thoảng anh cũng qua giúp đỡ các cô giáo
- Thế anh đã có gia đình chưa ? – a Dương lại hỏi tiếp
- Anh có 2 cháu rồi, vợ anh làm giáo viên ở dưới xuôi.
Bác Dương vỗ đùi đét một cái, cười rất hỉ hả:
- Hế hế, thế thì gia đình cơ bản quá còn gì….

Hoàn cảnh của anh lại làm tôi nhớ đến bài hát “gửi em ở cuối con sông Hồng” của Thuận Yến:
...Anh ở biên cương nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt.
Ở nơi anh mùa này con nước lắng phù sa in bóng đôi bờ
Anh ở biên cương biết rằng em năm ngóng tháng chờ
chiều chiều ra sông mà gánh nước,
nên ngày ngày cùng bạn bè trên chốt
anh lại xuống sông Hồng cho thỏa lòng em mong.…..


Đến chiều, chúng tôi chụp với các anh vài bức ảnh kỷ niệm rồi tiếp tục lên đường. Rời Lũng Pô, con đường ngày một xấu hơn, những cú xóc khiến tay lái tôi có lúc lạc vào lề đường. Những con đường hình chữ Z cứ miệt mài vắt mình ngang sườn núi. Dọc đường đi hoa Dã Quỳ nở vàng rực. Hoa Dã quỳ rất dễ mọc và mọc rất nhanh những cánh hoa màu vàng tràn đấy sức sống mãnh liệt như tình yêu chung thủy của chàng K’lang và nàng H’limh trong truyền thuyết của đồng bào dân tộc mà tôi đã từng được nghe kể vậy.

Đường tới Ý Tý gian nan, những thớt đá khổng lồ và trơn trượt, những con dốc cao đến nản lòng người. Nhưng Ý Tý cuốn hút bằng vẻ mộc mạc và hoang sơ như cổ tích, những vách núi đá vời vợi ngập trong mây, thác nước đổ như những tấm lụa trắng mắc vào lưng núi. Và những thung lũng được phủ một màu xám nhạt sau mùa gặt. Tôi ghì chặt tay lái, cố đuổi theo những tia nắng cuối cùng trong ngày. Đúng là không máy ảnh nào có thể ghi lại được sự kỳ vĩ của thiên nhiên khi đó, chỉ có thể nhìn bằng mắt và cảm nhận bằng tâm hồn, một thứ cảm nhận khiến con người ta nghẹt thở bởi sự bao la, khoáng đạt, mênh mang và vĩ đại của đất trời. Vẻ đẹp ấy chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, vì từ phía sau núi, gió lại đem mây tới, nối đất vào trời, xóa nhòa mọi ranh giới. :)

IMG_1739.jpg

IMG_1732.jpg

Và anh cũng kể cho chúng tôi nghe câu chuyện nơi đây
 
Last edited:
Màn đên buông xuống rất nhanh. Chúng tôi chạy tiếp về trung tâm xã. Cuối cùng thì cũng tới nơi. Ở đây điện, đường, trường, trạm đã được bêtông hóa gần hết. Nhưng vẫn còn đó một loại kiến trúc nhà đặc biệt của người dân vùng cao biên giới, những ngôi nhà có cửa sổ nhỏ ở trên cao mà tôi cũng ko nhớ rõ tên. Dừng xe trước đồn biên phòng, anh Tiệp chạy lên đưa giấy phép còn chị em lại túm lại buôn bán, ôm đoàn này công nhận nói lắm thật, dừng xe là họp chợ ngay được. Thường là lúc dừng bà Dung sẽ chạy ra chỗ Siêu nhân mỏ nhọn hớn: “P ơi, P ơi…Em bảo P cái này…”. Có bà Dung sẽ có mợ Mai đến hóng, sau đó là nhỏ Hương toe toét hớn hở ra họp chợ. Được một lúc có cả bà Thái, Phượng và buôn, “Siêu nhân” lại càng được thể, ra giọng: “sùy sùy…sao cứ mình ở đâu là mọi người sán vào í nhỉ…”.

Đoàn có hai sự lựa chọn, ở đồn biên phòng hoặc ra thuê nhà nghỉ. Cả xã có mỗi cái nhà sàn cho thuê trọ, thu tiền khá là đắt, 40k/người. Mình nhẩm tính “1 tháng có độ 8 đoàn lên, trung bình mỗi đoàn 10 người, mỗi người 40 khìn, thu nhập cao phết”.

Mọi người cất balo lên tầng trên, còn tôi thì rét run. Balo cứ vứt ngoài cửa, tôi chui tọt vào ghế ngồi. Gia đình chủ nhà vừa ăn cơm xong, chị nhà đang dọn mâm còn anh chủ nhà vẫn ngồi nhâm nhi chén rượu. Tôi lập cập lại bắt chuyện:

- Rét quá, bác cho em xin chén rượu cho ấm người.
Anh chủ nhà mặc quần đùi áo cộc tay, mặt mũi hồng hào, chân tay chắc nịch toe toét cười rồi chạy vào trong lấy mấy cái chén với 1 chai rượu:
- Đây, chú uống thử xem rượu trên này nó như nào .

Rượu sán lùng thơm phức, uống đên đâu biết đến đó, người cứ nóng rực lên. Anh chủ nhà suýt soa: “ rượu ngon đấy, anh đi lấy ở tít dưới bản đấy, hôm nay mát trời thế này mà chú kêu rét, mấy hôm trước còn lạnh hơn nhiều, rét thế này chứ rét nữa anh cũng toàn mặc áo cộc, tắm nước lạnh thôi…blah blah blah….”

Thằng nhỏ nhà anh cứ ngồi cạnh mình mút cái đũa, ngơ ngác, chả nói câu nào.
Tôi hỏi ảnh: “anh được mấy cháu rồi ?”

- Có mỗi thằng ku này thôi, cháu đc 4 tuổi, hồi trước mẹ cháu bị ốm nặng nên sinh cháu bị thiểu năng trí tuệ…- Anh nuốt vội chén rượu, ánh mắt không giấu nổi nỗi buồn.
- Ở đây có nước nóng tắm không anh ? – tôi hỏi tiếp

- Có chứ, anh mới đầu tư cái bình nóng lạnh, thùng còn để kia kìa.

Tôi liếc qua, bình nóng lạnh loại 20l, chắc cũng chả đến lượt mình tắm đâu. Tôi hỏi thêm:

- Thế quanh đây có chỗ nào tắm thuốc không ?
- Có chứ, cách đây mấy nhà có, chú hỏi xem có bao nhiêu người còn bảo, tối tắm là vừa.

Có tận hơn 10 người đăng ký tắm nên cũng chả đun nước kịp, tiếc thật. Tôi lại ngồi làm vài chén nữa, anh Dương cũng làm vài chén, còn bác Phượng và Fangto có vẻ mệt, lắc đầu rồi ngồi thừ mặt ra. Bác chủ nhà còn khoe về mấy cái vòng đồng bác bày trong tủ kính để bán cho khách, 30k 1 chiếc.

- Bác thế này là sai lầm chiến thuật, vòng mới bóng nhoáng thế này khách đek mua đâu, bác cứ đem ra vườn bôi cho sỉn sỉn bửn bửn vào, khách hỏi thì bảo đồ cổ, cứ hét 200k là chúng nó mua đấy. – Tôi chém.
- Chú cứ trêu anh….– nhấp chén rượu, anh chủ gãi đầu gãi tai
- Ơ hay, em nói thật, trêu bác éo đâu. Muốn đồ mới đã mua ở Lào Cai dồi, ở đây vùng xa, bác bảo đồ cổ đứa đek nào chả tin. Phải em 200 khìn chứ 300 em cũng mua….- Tôi ra sức chém…
- Đượcccc…anh mời chú chén rượu. – bác này gật gù có vẻ giác ngộ cách mạng

Ngồi 1 lúc tôi xin phép lên nghỉ, có mấy người đã đi tắm, có người đã tắm xong và đang sấy tóc. Trong khi đó số còn lại tranh thủ oánh tiến lên đợi đến lượt. Chơi rất chi là vui vẻ nhá, ai thua chỉ phải mời đi café, karaoke thoai. Siêu nhân mỏ nhọn ngồi ngoài làm thư ký ghi chép, chim lợn rất chi là kinh. Thỉnh thoảng lại dọa nạt: “Đứa nào làm mình ghét là mình trừ điểm đấy nhé”.

Bữa cơm tối hôm đó vui thật, mâm tôi mọi người ăn uống nhỏ nhẹ, chả bù cho mâm bên cạnh, tranh cướp nhau từng miếng trứng, lại còn nói lắm nữa chứ. Chỉ khổ chị Hoa, bị toàn các thành phần “gian ác” úp sọt đổ cho tiếng xấu là tham ăn nhất đoàn. Chắc lúc đó chủ nhà cũng chỉ biết thốt lên “Người kinh thật là kinh”. Mặc kệ cho các chị em buôn chuyện, anh em vẫn nâng chén đều đều, chúc mừng ngày đầu tiên thành công rực rỡ

Tàn bữa rượu, tôi và anh Dương rủ nhau đi lang thang cho hả rượu. Hai anh em nhảy tót lên một tảng đá rất to ngồi buôn chuyện trên trời dưới bể. Hết chuyện chính trị lại chuyển qua chuyện về các ôm trong đoàn, chị em thế này thế nọ rồi cười khành khạch. Hôm nay nhiều mây, nhưng không thể che khuất được bầu trời lấp lánh ánh sao vì mây chỉ lững lờ trôi phía dưới, tôi cảm giác như đang ngồi trên mây vậy.

Đêm trên núi, đó là một khoảng không gian mà có lẽ tôi ít được chứng kiến. Khác với lộng gió của biển đêm, bình yên của đồng bằng, u tịch của rừng, đêm trên núi cho tôi sự hùng vĩ và trầm lạnh. Đêm trên núi là cái khoảng lặng mà ngay cả nhưng người sôi nổi nhất cũng đặt cho mình một nốt trầm. Thay vì cả ngày cảm nhận những cung đường thì buổi tối, dường như mọi người có xu hướng cởi mở hơn. Không còn nữa sự rụt rè của buổi sáng, sự ngượng ngập của ban chiều, giờ này dường như anh em đã xóa nhà mọi khoảng cách, lứa tuổi để tận hưởng cái sự se lạnh và mênh mông của núi trong đêm. Không gian ấy thấm vào trong da thịt, trong hơi thở, buộc ta phải co mình lại. Sự nguyên sơ mang tính bản địa của núi rừng được trỗi dậy, không còn khoảng cách của đời sống hiện đại và nhịp đập đô thị, tất cả những gì giản dị nhất được tái hiện khi núi lẫn vào trong đêm. Ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, tôi chợt thấy mình thật nhỏ bé và vũ trụ thật bao la.

Trên tảng đá, nhìn biển mây ở xa cứ từ từ trôi về phía mình. Tôi ngồi tưởng tượng mình là anh Đường Tăng đẹp zai, bên cạnh có Trư bát giới hộ tống. Còn đám mây kia là nàng Bạch Cốt Tinh xinh điẹp đang ùa tới bắt tôi về động để ABC XYZ…

Nhưng giây phút đó đâu thành sự thật khi bác Dương giục quýnh lên đòi vào nhà cho đỡ lạnh.

Vào nhà chơi vài trò giải trí rồi cũng phải đi ngủ. Ai cũng mệt rồi mà, tôi chọn được chỗ nằm ở giữa, khá ấm áp. Nhưng đâu có ngờ, hai bác nằm cạnh thì 1 bác là “vua ngáy” bác còn lại là “thần nghiến răng”….Ôi, đến khổ cái thân già của tôi

Thế là đêm thứ hai cũng trôi qua. Mặc cho vai đau ê ẩm vì cả ngày cầm lái, mặc cho các chị em vẫn rúc rích trong phòng, mặc cho ông “vua ngáy” nằm cạnh, mặc cho cái chân của “thần nghiến răng” vắt vẻo trên bụng….tôi vẫn ngủ như chết….

Mà có chấp thêm cả vài em “tông dật” ban đêm mò vào đây “hấp diêm” tôi đi chăng nữa thì chắc cũng chả thể tỉnh nổi…

.....”Ôi…lưng ơi là lưng….”:(

(còn tiếp)...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,481
Bài viết
1,147,737
Members
193,547
Latest member
7gameswincombr
Back
Top