What's new

[Chia sẻ] Chạy một vòng tròn quanh Việt Nam với 8.600 km (2006)

Đón đêm giao thừa Tết dương lịch 2006 ở Sa Pa.

Ngồi một mình ở góc quầy Bar khách sạn, gần đến giao thừa khách đến tấp nập, “Tây” đông quá trời! Các nhóm túm năm tụm ba uống beer uống rượu và hát “Happy new year”.... ồn ào phát khiếp !

Trước hôm đó, tôi nhỡ chuyến lên Fanxipan đón giao thừa năm mới 2006, tour đông, xuất phát lúc 15h, trèo ban đêm, đi theo đường Trạm Tôn. Ban đầu cũng kiên quyết để đi, nhưng sợ sức khoẻ đang yếu, dự kiến sáng 01/01 là hành trình theo QL 32 về Mù Cang Chải, nhỡ lại ốm giữa đường thì mệt ... Vậy là ở lại. Cũng hơi thất vọng! Giá như có bạn cùng đi, chắc tự tin và leo Fanxipan yên tâm hơn........

Trời Sa Pa tối giao thừa tết tây 2006 hơi ấm áp, sương bay lãng đãng.....Phố vui nhộn nhịp với những quán nướng thơm lừng, mù mịt khói.....Gọi điện thoại cho Kiên, "đồng chí" guide của lần lên Fanxipan trước, hẹn gặp nhau ở sân Nhà Thờ cùng đi uống rượu đêm!

Một năm với bao nhiêu buồn vui, bao nhiêu sự thay đổi trong sự nghiệp, tinh thần và trong cuộc sống sắp qua đi...... nỗi buồn đã vơi, đã sắp qua đi, còn mấy phút nữa thôi, đón năm mới với một niềm tin thật mạnh mẽ, một niềm vui và một hành trình cuộc đời mới lại bắt đầu........
 
Chặng thứ 7: Sa Pa – Nghĩa Lộ

Tôi rời Sa Pa khi mặt trời le lói, hắt những tia sáng vàng óng xuyên qua làn sương mờ ảo trên ngọn Hàm Rồng, dãy Hoàng Liên vời vợi mịt mùng trong biển mây, tiếng hát Ca sỹ Phương Thanh khàn buồn man mác chìm ngập trong không gian cabin xe với bản Ướt My của Trịnh Công Sơn, con đường trước mặt quanh co, trống vắng cô quạnh.......

Đêm Giao thừa, tôi và Kiên ngồi uống rượu tới 2h sáng trong cái lạnh của mùa đông Sa Pa, những câu chuyện vui buồn của cuộc đời tuôn trào qua men rượu say nồng, trút bỏ những niềm đau đã qua......

Hành trình còn quá dài, lúc ấy nhớ Hà Nội, nhớ những tàng cây, những góc phố vắng đêm khuya và những ly cafe đen nóng ngồi một mình dưới sương đêm....

Trên đèo Ô Quy Hồ sương buông mờ, con đường gập gềnh nhiều ổ gà, thấp thoáng dãy núi Hoàng Liên trong biển mây thoáng hiện thoáng ẩn.....

Tôi xin lan man chút về con đèo này, trước đây nó có tên Đèo Mây, độ dài của nó phải gọi là kỷ lục của Việt Nam: Hơn 80 km được chia làm làm 3 đoạn và 3 cái tên:
1- Từ Cốc San lên Sa Pa dài hơn 30 km gọi là đèo Sa Pa ...... Đoạn đèo này thực ra không nguy hiểm lắm nhưng lại thường xuyên lở đất, đá....
2- Từ Sa Pa – lên Đỉnh đèo (nơi chia địa phận 2 tỉnh Lào Cai – Lai Châu) dài gần 20 km gọi là đèo Ô Quy Hồ
Ở khúc này những năm 1986 – 87 có một quán ăn rất ngon, bán nhiều món ăn thịt thú rừng, món ăn đặc sản dân tộc, quán có tên là Quán ăn Miền Tây. Khung quán bằng gỗ, vách trát đất mái lợp lá nhưng rất có thẩm mỹ, đẹp và sạch sẽ, Ông bà chủ quán là dân Thái Bình lên Bình Lư khai hoang năm 1963, mở quán ăn tại đây. Lúc đó trước cửa quán, người dân tộc và dân kinh bán hàng rất đông tạo thành một cái chợ nhỏ chuyên bán các vị thuốc Bắc như xuyên khung, đỗ trọng, tam thất, cam thảo và rau rừng, chim thú rừng ....Chỗ đó gọi là chợ Ô Quy Hồ. Khi ấy xe ô tô đi Lai Châu khó khăn lắm, đường xá nham nhở, đá lổn nhổn do đạn pháo TQ bắn sang cày sới.. TT Sa Pa lúc đó vẫn còn "hoang tàn", mùa đông rực rỡ màu hoa cải vàng khắp triền đồi... Nhà Thờ chưa được trùng tu như hiện nay, nó lạnh lẽo và âm u....Xe khách Lào Cai đi Lai Châu ngày có 4 xe, loại xe Ba Đình máy IFA W50 khung xe long xòng xọc, khách bị nhồi nhét tới gần 100 người/xe đều xuất phát buổi sáng từ Làng Giàng (bến Phà qua sông Hồng) tới Bình Lư vào khoảng 15h nhưng không chạy tiếp mà ngủ đêm miễn phí ở khu “Hotel” nhà mái lá, vách đất giường tre. Khu nhà này có một điểm rất độc đáo là ngay dưới nền nhà lát gỗ cây có một mương nước rộng chảy róc rách suốt đêm, nước trong văn vắt...

3- Từ Đỉnh đèo, đoạn thuộc địa phận Lai Châu xuống tới ngã ba Bình Lư, chỗ rẽ quốc lộ 32 gọi là đèo Hoàng Liên - Độ dài của nó khoảng 20km......
Có một điều ít ai để ý, từ lần đầu tiên năm 1986 lên Sa Pa tới nay, tôi đã đi qua con đèo này tới 6 – 7 lần và chưa bao giờ thấy khác, rằng con đường bên địa phận Lào Cai bao giờ cũng gập gềnh, kể cả khi đã trải nhựa nhưng cứ bước qua phía bên Lai Châu ngay dưới cái bảng chia địa phận là đã thấy nó khác ngay... nó êm êm, âm u, hơi lạnh, sương lạnh ùa vào thân thể, rùng mình....
Khu vực đèo bên này khá nguy hiểm, thâm u và có nhiều giai thoại rùng rợn về ma quỷ, hổ bắt người, tai nạn....


.......Đỉnh đèo với độ cao 2000 m đã ở lại phía sau, xe xuống dốc, vào địa phận Lai Châu. Phía bên này đèo, con đường nhựa láng mịn màng và tiếng lốp xe rù rù như ru ngủ...Ngã ba Bình Lư, nơi khởi đầu của QL 32 kia rồi....Tôi đang đi vào một cung đường mới đầy gian nan......

Hơn 20 km đầu tiên từ ngã ba Bình Lư về Nậm Bon chạy quanh co phía sau của chân những quả núi gần kề đỉnh Fanxipan, ngồi lái xe nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy đỉnh Fanxipan ngạo nghễ thấp thoáng mây phủ phía tay trái mình. Từ đây điện thoại mất tích sóng, con đường trải nhựa, dốc, đang làm dở dang rất nhiều...có đoạn còn lổn nhổn đá, vắng vẻ vì ít bản làng. Có đoạn suối chảy qua QL 32 đổ vào thung lũng xanh mướt bên dưới với một bản nhỏ của người Hà Nhì rực lên sắc vàng của hoa cải.....Khúc này chính là địa điểm tập kết của những toán leo Fanxipan xuống Than Uyên theo tour xuyên rừng 1 tuần về lại Sa Pa.
09h 45’ tôi tới Nông trường Than Uyên.

Từ Trung tâm Nông trường Than Uyên qua bản Pin Phát, trước mặt là đỉnh Pắc Ta với 1121 m và những đồi chè, đồng lúa xanh ngát thoai thoải chạy dọc hai bên.....
Càng đi sâu vào địa phận Than Uyên, đường càng quanh co bởi những dãy đồi lô nhô như bát úp nằm sát nhau......Khi xe lên tới đỉnh một con dốc nhìn phía xa là bản Nậm Vai ..tôi gặp ngã ba Mường Than nơi quốc lộ 279 (từ Phố Ràng xuyên Văn Bàn, qua địa phận Than Uyên về Quỳnh Nhai gặp QL 6 tại Tuần Giáo và điểm mút của nó là Cửa khẩu Tây Trang ) giao nhau với quốc lộ 32. Thị trấn Than Uyên buồn tẻ, vắng ngắt với vài dẫy nhà cũ kỹ, một hai trụ sở cơ quan mới xây....Xe ben, xe xúc đào đỗ la liệt... Họ đang xây dựng Nhà Máy Thuỷ Điện

Dừng lại đổ xăng, tôi đột ngột nảy ra ý định thay đổi hành trình. Hỏi chị bán hàng tình trạng của cung đường từ đây theo quốc lộ 279 để về Tuần Giáo có trở ngại gì không? Câu trả lời là một nước đôi: Hình như đi được chú ạ, nhưng chị không chắc lắm vì mấy hôm vừa rồi mưa to, chẳng biết có sụt lở gì không ? Máu mạo hiểm nổi lên, tôi quyết định rẽ quốc lộ 279 về Tuần Giáo.........

Vừa qua khỏi Than Uyên gần 10 km, lên khỏi cái ngầm bắc qua suối Nậm Mu, tôi đã phải thay đổi ý định....trước mặt là một đoạn đường bết lầy toàn bùn đất, những vệt bánh xe sâu hoắm chưa khô và vô số những khúc cây chống lầy nằm chìm trong lớp bùn quánh đặc. Kiểu này mà “pantyne” thì chỉ có khóc, bởi kiếm được cái xe tải kéo xe mình lên phải mất cả ngày (đúng là linh cảm, vì sau đó tôi bị "pantine" thật)....Quay lại cho chắc ăn.

Về lại Thị trấn Than Uyên lúc 12h, tìm được cái quán ăn thì trong quán chỉ còn phở, muốn ăn cơm phải chờ chủ quán đi nấu.....Nhìn tô phở thịt lợn với nước trong vắt, ngọt lừ vị bột ngọt, bánh cứng quèo như bánh đa mà nuốt không trôi..........

Vượt qua con dốc dẫn tới bản Phường, phía xa là núi Yan Yan Chay với độ cao 1621 m, nơi bắt đầu dòng sông Nậm Kim nước đục ngầu ào ào chảy, chạy song song với quốc lộ 32. Bây giờ con đường mới đúng là con đường thử thách tay lái. Cua gắt liên tiếp, đường trơn, có đoạn nhựa đã bong tróc, chỉ còn lớp cấp phối, đất đồi bê bết khiến chiếc xe liên tục chao đảo.....tay lái như không còn theo ý muốn nữa, có đoạn bị sạt lở khá nặng và tôi phải cho xe bò qua tý một ,tý một....
... Mất gần 2 tiếng cho khoảng cách 30 km đường rừng, tôi mới tới Thị trấn Mù Cang Chải. E ngại trời tối nhanh, mà quãng đường về Nghĩa Lộ còn xa, tôi không dừng phút nào nghỉ ở Mù Cang Chải mà chạy luôn.....

Từ đoạn này tới Nghĩa Lộ, cung đường có vẻ khá khẩm hơn một chút tuy vẫn khó đi, bản Ma Lu Thàng, cái địa danh nổi tiếng cùng với đỉnh Dế Su Phình cao 2288 m chìm trong màn sương chiều. Những triền núi trước đây tím ngắt màu hoa thuốc phiện bây giờ trơ trọi cây hoang......Mới hơn 17 h mà trời đã tối mịt, đường gập gềnh và trơn trợt, đèn pha không đủ độ sáng, ngừng xe lại, tôi hì hụi thay cái bóng vàng vào đèn gầm.....

Tới con dốc và cầu Nậm Búng, cách Nghĩa Lộ khoảng gần 40 km, đường vắng ngắt và tối mịt mùng. Nhìn đồng hồ đã là 18h30’, lên khỏi dốc, vừa giảm ga thì tôi phát hiện phía trước mặt có một vũng nước khá lớn, bên phải là bờ cỏ nhìn rất an toàn, tôi đánh tay lái vòng tránh......tự nhiên xe ngắc lại, trượt như patin một đoạn, đít xe sệ xuống triền đồi không làm thế nào bò lên nổi nữa, cố gắng nhấn ga để leo lên thì xe càng trượt xuống triền đồi sâu hơn.....tôi đã bị “pantine”. Xem xét một lúc, tôi hiểu ra rằng tình trạng lúc này chỉ còn cách chờ xem có xe tải nào qua đây để nhờ họ kéo......

Ngán ngẩm ngồi gặm bánh mỳ và hút thuốc vặt, nhìn bên ngoài trời tối, rừng âm u và mù mịt sương, xa tít leo lét vài ánh đèn của cái bản nhỏ nào đó. Rừng im ắng.....Không hề nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe ô tô nào.......

Khoảng gần 20h, tiếng xe tải ì ạch bò dốc, vệt sáng đèn pha hắt lên những tàng cây rừng thâm u..... Một chiếc IFA già nua “kẽo kẹt” chạy tới....Sau khi xem một lúc và đưa ra cái giá 200k, chiếc Ford Escape bẩn như ma vùi của tôi được móc cáp và kéo lên khỏi dốc..........22h10’ tôi “bò” về tới thị xã Nghĩa Lộ. Mệt mỏi, nhức đầu vì quá căng thẳng, tôi đánh xe vào một trạm xăng và lăn ra ngủ..........
 
Cứ mỗi khi nhắc đến Bình Lư - Phong Thổ - Dào San thì trong tôi lại hiện rõ lên cái bầu trời xanh đến nao lòng, đứng trên lưng chừng đèo Hoàng Liên ngắm nhìn bình nguyên Than Uyên trải dài ngút tầm mắt, những đồi chè xanh ngằn ngặt nối đuôi nhau "tít mù" và gần như cả một nông trường Chè Tam Đường toàn phụ nữ "kén chồng"... hồi ấy, đàn ông ở đó được "quý như vàng" !!! Xin lan man vài chuyện về những kỷ niệm "xa xưa" trên đất Hoàng Liên. Chuyện như này....

Thời tôi đang còn là thằng SV ngơ ngáo, năm ấy Ông chủ nhiệm khoa phân công nhóm SV năm 2 chúng tôi theo một đoàn "công tác nghệ thuật" lên Phong Thổ để làm chân "điếu đóm, hậu đài" cho các bậc "anh hào"...

Vì mải chơi, tôi bị lỡ chuyến xe của trường, sợ kỷ luật, tôi theo tàu đêm lên Làng Giàng. Không thể chen nổi để kiếm 1 tấm vé xe ô tô, tôi theo 3 chú bộ đội đi bộ từ Làng Giàng lên Sa Pa....Cũng vì chuyến đi bộ hơn 3 ngày trên quãng đường hơn 100 km ấy mà tôi biết về quán ăn Miền Tây, biết vô số chuyện về Tây Bắc và có những kỷ niệm thật đáng nhớ và ... buồn cười...

Tàu lửa từ Hà Nội đi Lào Cai ngày đó chỉ đến Yên Bái, rồi sang tàu lên Làng Giàng. Phiên hiệu tàu là YL và tôi còn nhớ cái đầu máy hơi nước "xình xịch, xình xịch" ở tuyến đường Tây Bắc thường là có cái đuôi ngắn tũn, ngắn hơn cái đầu máy bây giờ nằm chỗm chệ ở Ga Vinh khoảng 3 m gì đó... Đi tàu lửa ngày đó thật là một sự "thích thú" cho cái "thèng" lãng tử như tôi. Người đi tàu đông như kiến, trèo hết cả lên nóc, từ Yên Bái lên Phố Lu thi thoảng lại phải nằm rạp xuống vì nếu ngồi thẳng sẽ bị thành cầu "ăn" mất cái đầu...

Từ Làng Giàng, có một bến xe đi Lai Châu... Khách đi nhiều đến nỗi có người phải chờ xe 4 - 5 ngày mới đi đựơc. Xe bò ì ạch từ bến qua A pa tit rồi Cam Đường, rẽ cầu sắt vào Cốc San lên tới Bình Lư là sang chiều.....

Chúng tôi cuốc bộ từ Làng Giàng, đường xá bụi mù và lầy lội. Chỗ ngã ba Bắc Cường khi đó còn hoang vu, có cái cầu Sắt bắc qua sông, nền cầu bằng gỗ ván... Thị xã Lào Cai khi ấy không có dân ở, toàn bãi mìn TQ để lại. Dân Lào Cai về Cam Đường, Phố Lu ở phần lớn.....

Sẩm tối, chúng tôi lê bước tới Cốc San, chân đèo Sa Pa bây giờ. Xin ngủ trọ một đêm và sáng hôm sau, đoàn chúng tôi nhập thêm 2 cô gái và một bà cụ đi Tam Đường... Cả nhóm hành quân tới Sa Pa là chiều, sương buông mờ mịt, lạnh giá, gió hun hút thổi trên những triền núi.....

Nếu bảo vào Sa Pa để tìm Hotel khi ấy, chắc có lẽ có người bảo "Điên à". Thị trấn vắng vẻ, lác đác người Kinh, dân tộc cưỡi ngựa đi lang thang và phân ngựa "lổn nhổn" đầy trên con đường toàn ổ gà..... Biệt thự cổ rêu phong, mốc thếch. Nhà thờ hoang vu ... Đào mọc khắp nơi, lá xanh ngắt. Cả TT không có lấy một cái nhà trọ.

Đó là tháng 4 năm 1986 !
 
Đêm hôm đó, chúng tôi xin ngủ nhờ một nhà dân ! Đáng tiếc ! Nhà quá chật nên chỉ đủ chỗ cho 5 người, thừa ra 3 người ! Đêm đó trời Sa Pa rét căm căm, thiếu chăn ủ ấm nên chúng tôi đã làm một việc "ngu lâu" đến mức là quyết định trải nilon ngủ cạnh cái lò đang nung vôi của ông chủ nhà.

Khó có thể tả nổi cái lạnh của đêm ấy, 3 người chúng tôi chỉ có mỗi cái chăn cá nhân và mảnh nilon của "đồng chí" bộ đội. Co kéo và "xì xụp" mãi... đắp ngực thì hở lưng, đắp chân thì hở mặt, mùi cacbonic thi thoảng lại nồng nặc.... Gần sáng, ông bạn nằm phía trong chắc hít một hơi đẫy tễ khí cacbonic nên choáng váng, thiếu tý là ngất xỉu... Cả bọn líu ríu ra hiên, khoác chăn thu lu ngồi chờ sáng! Đúng là nhớ đời !!!

Sáng hôm sau, bác chủ nhà chiêu đãi món bánh ngô, nước chè! Lên tới Ô Quy Hồ, chỗ quán ăn Miền Tây khoảng 10h, chúng tôi vào quán nghỉ và đợi xe khách đi Bình Lư. May mắn là vẫy được một chiếc xe "khách", chiếc xe thực chất là xe Zin 130 chở hàng, nhưng ngày đó hiếm xe khách quá nên họ cho xe Zin kê ghế chở khách. Lắc lư và nảy tưng tưng suốt quãng đường 40 km, chiều đó chúng tôi tới được Bình Lư.

Đêm ở Bình Lư có một dãy quán đối diện với cái nhà nghỉ tre nứa tôi đã kể ở bài viết trước. Trong mấy cái quán, có quán bán các loại phở (bánh phở "mềm" như bánh đa) Phở có mấy loại, Phở Bò, Phở Lợn, Phở Gà và Phở ...Chó (phở cho thịt chó vào) !! Quán bán bánh thì có bánh chưng nhân đậu xanh và đặc biệt là bánh chưng nhân đậu đen thịt lợn. Bóc bánh ra, miếng bánh màu đen đen tim tím ăn khá ngon... Ngộ thật !!!

Sáng hôm sau đến Tam Đường khá sớm, chợ vẫn còn họp. Thứ ngưòi dân mua nhiều nhất là rau cải Mèo, thịt lợn. Hàng hoá Trung Quốc thường bán "lén lút" vì bị coi là hàng "tâm lý" như cách gọi khi ấy, chủ yếu là đèn pin con Hổ, bật lửa cần cối, vỏ chăn con công, quần áo ga....

Nông trường chè Tam Đường thời đó trải dài từ Bình Lư đến tận Phong Thổ. Phụ nữ chiếm đến 80% dân số nông trường. Đàn ông "dân sự" hiếm lắm, đa số là các chú bộ đội. Nghe đồn hồi đó ở khu vực Phong Thổ có một cái mỏ URANIUM, phóng xạ mạnh đến nỗi trâu bò đi qua, về lăn ra chết hết...

..................
 
Rời những kỷ niệm của Bình Lư, Tam Đường và Phong Thổ ..... Trở lại chặng thứ 8 của chuyến đi Vòng quanh Việt Nam của tôi: Cung đường Nghĩa Lộ - Phù Yên - Hoà Bình .


Thị xã Nghĩa Lộ 22h đêm, phố vắng lặng, phố nghèo, thưa thớt và cũ kỹ , ngoài trời sương lãng đãng lạnh giá. Tôi đánh xe vào trạm xăng, chui về băng sau, thiếp đi trong giấc ngủ mê mệt....
Gần sáng, trời mờ mờ sương sớm, mỏi quá vì nằm ngủ tại xe, tôi chui vào một khách sạn có cái tên Hoa Ban Trắng, “tít mít” một giấc đến 10h.. tôi rời Nghĩa Lộ lúc 11h trưa...

Đường từ Nghĩa Lộ - Văn Chấn đến Thị trấn Ba Khe không xấu lắm nên 13h tôi đã tới đoạn có con ngầm bắc qua khúc suối, nơi xảy ra trận lũ quét kinh hoàng hồi tháng 10/2005. Ba Khe gần như tan hoang. Vết tích tang thương của lũ quét còn in hằn trên khắp mặt đất. Những vạt đồi lở lói đỏ quạch, hai bên bờ suối rác và cây cối ngổn ngang, nhà cửa tạm bợ lụp xụp..........

Qua ngã ba Nông trường Trần Phú (quốc lộ 37 từ Thành phố Yên Bái gặp quốc lộ 32) tôi chạy nhanh hẳn do đường vắng, các khúc cua không còn gấp gềnh. Nhưng chỉ được khoảng hơn 10 km, từ ngã ba Khe Thắng lên đèo Lũng Lô đường xấu và bết đất, có đoạn còn đang sửa do lở đất đồi, đá lổn nhổn.......16h 45’ tôi dừng xe trên đỉnh đèo Lũng Lô, địa danh hào hùng được nhắc đến trong kháng chiến chống Pháp “Đèo Lũng Lô anh hò chị hát...” là đây! Phóng tầm mắt nhìn về hưóng Tây chỉ thấy lau sậy và đồi núi trập trùng chạy dài ngút tầm mắt.......

Vì hàng quán không có, trời lại sâm sẩm tối, nên phải tranh thủ ăn chút đồ hộp tại bãi cỏ ở đỉnh đèo, 17h20’ nổ máy lên đường.....Xuống đèo một đoạn, tôi choáng ngợp và hơi shock khi nhìn thấy những vạt đồi sụp đổ, vài khúc đường mất tích hẳn do sạt lở, phải vòng vèo tìm đường tránh... Có đoạn không còn lối đi... Tôi vòng lại đường 32A về Thu Cúc...rẽ vào đường 32B tới ngã ba Mường Cơi gặp lại quốc lộ 37 để đi Phù Yên. (Sau này, hồi tháng 7 tôi quay lại đó lần nữa, đèo Lũng Lô bị mất hẳn mấy khúc cua tay áo, đường nhựa sụp đổ từng đoạn, từng đoạn...)

Qua thị trấn Phù Yên, trời đã tối mịt mùng, tới ngã ba Gia Phù, xe chạy nhanh do đường khá đẹp nên tôi đã "nhầm" lộ trình. Ban đầu dự tính của tôi là quẹo đường qua phà Vạn Yên (QL 43) rồi về Sơn La (Ngã ba Xổm Lồm) chỗ Nông trường Mộc Châu, nhưng do chạy quá nhanh mà tôi cứ thẳng đường 37 mà tới.... Qua Bắc Yên rồi vượt cây cầu bắc qua sông Đà cuộn nước lúc 20h tôi mới biết mình nhầm lộ trình....thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh đèn pha sáng quắc của những chiếc xe tải ì ạch chạy trên quốc lộ 6 .....Ngã ba Cò Nòi đã ở gần ngay trước mặt. Tôi vượt qua đoạn đường khó khăn nhất của hành trình xuyên Tây Bắc lúc 20h 45’ ngày 02/01/2006.

Từ ngã ba Cò Nòi hào hứng chạy một mạch trên con đường QL6 trải nhựa êm ru để về Ngã ba Tòng Đậu......tại đây tôi đấu tranh tư tưởng rất dữ dội khi nửa muốn rẽ Quốc lộ 15 vào Mai Châu nghỉ đêm, ngày hôm sau bắt đầu vượt cung Mai Châu – Yên Cát Thanh Hoá - Phố Châu Hà Tĩnh, nửa muốn chạy thẳng về Hoà Bình nghỉ một ngày vì đã quá mệt mỏi.....Cuối cùng, tôi quyết định nghỉ lại ở Hoà Bình.

Chặng Mai Châu – Yên Cát Thanh Hoá, khi còn ở Sa Pa tôi nhận được tin nhắn của bác DuGia (Lúc này đang ở Nậm Cắn - Tây Nghệ An) nói rằng đường Hồ Chí Minh đã thông và đi tốt, bởi vậy tôi tính toán cùng lắm chỉ 4 ngày nữa sẽ có mặt tại Cam Lộ, đoạn cuối cùng của Quốc lộ 15 cũng là con đường Hồ Chí Minh xuyên phía tây Thanh Hoá, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình.......

Tôi và chiếc SUV-E bẩn như “móc cống” về tới Thị xã Hoà Bình khi đã nửa đêm rạng sáng ngày 03/01/2006.
 
Tới Thị xã Hoà Bình nửa đêm rạng sáng ngày 03/01/2006.
Như vậy tôi đã đi xuyên từ Đông Bắc sang Tây Bắc Việt Nam với hành trình dài gần 2000 km trải qua 16 tỉnh thành phố trong 13 ngày vui buồn và quá nhiều những kỷ niệm không thể nào quên....

Buổi sáng, tôi tỉnh dậy khi ánh nắng chói chang tràn ngập căn phòng, thứ ánh sáng diệu kỳ mang niềm vui và sự sống cho vạn vật, trong đó có tôi, kẻ cô độc lãng tử, đôi lúc bất cần đời, một gã đàn ông như bạn bè nhận xét rằng thói hư sẽ nhiều hơn mặt tốt ?! ..... Như lúc này đây, tôi thấy hoá ra lại sướng, một mình, không cần bạn bè, không cần người yêu thương, chẳng cần ai để nhớ, để mong chờ......Lãng du, cô độc và tự do tự tại.....

Trưa ở Hoà Bình, nắng vàng rộn rã, góc phố vui, tiếng chim hót lảnh lót thoảng đâu đó trên tán cây bên đường, tôi chạy xe lang thang dọc mấy con phố và dừng lại ngắm nhìn những cột nước ầm ầm từ trên đập Thuỷ điện đổ xuống, hơi nước bốc mù mịt tạo thành những cầu vồng mờ ảo trên sông Đà. Từ đây về Hà Nội chỉ có chưa đầy 100 km, 90 phút chạy xe là tới nhà....Hà Nội ơi, nhớ quá thôi !

Buổi chiều loanh quanh rồi "xà" vào 1 cái quán Karaoke, tôi uống hết một chai WK và “gầm gào” một mình hơn 4 tiếng đồng hồ ......hát đủ loại thập cẩm, từ Duy Mạnh đến Phú Quang, Trịnh và những ca khúc của ABBA, M.J......Tôi chạy xe về khách sạn trong trạng thái mất cân bằng! Tỉnh lại, đầu trống rỗng, cảm giác không còn là chính mình.... thật may đã không có chuỵên gì xảy ra !

Online đến sáng, chát chít tùm lum. Đêm trôi qua nhanh, tôi rời Hoà Bình khi bình minh chiếu những tia sáng đầu tiên qua ngọn núi xa xa.......

Rẽ ngã ba Tòng Đậu, quốc lộ 15 dài tít tắp với những cung đường lạ đầy hấp dẫn, tôi mở to nhạc, tiếng trống và giai điệu rộn rã của Smokie tạo cảm giác vui vẻ chưa bao giờ có kể từ ngày rời Hà Nội !!!

Qua Mai Châu, quốc lộ 15 chặng Mai Châu – Quan Hoá quanh co uốn lượn, song song với sông Mã, bên kia là những triền đồi, thung lũng trồng lúa, những xóm làng e ấp......

Buổi trưa, tôi ngừng xe ở một quán ăn tại Làng Cám thuộc địa phận Lang Chánh, ăn vội tô bún rồi lại lên đường. Cung đường hun hút lùi về phía sau.... 15 giờ, tới Thị trấn Ngọc Lặc, trời đã cảm giác về chiều muộn.....Đường Hồ Chí Minh thênh thang đã ở trước mặt...

----------------------------------------------

Thế rồi tôi đã phải "bất đắc dĩ" tạm ngừng chuyến đi ở cung thứ 9 (Hoà Bình - Lam Sơn Thanh Hoá) để quay lại Hà Nội giải quyết việc riêng của gia đình sau một cú alo của bà mẹ....

Trở lại con phố thân thương, giải quyết việc cho thằng em xong, lại quay lại với cái văn phòng và công việc kiếm tiền. Quẩn quanh với công việc, gần như 24/24 hít thở không khí lọc qua máy lạnh, nhìn màn hình vi tính và điện thoại "bô lô ba la" cả ngày. Thỉnh thoảng a dua theo chúng bạn chạy 1 cung lấy khí thế.....Suốt quãng thời gian này, trong tôi lúc nào cũng khắc khoải và hừng hực niềm mong chờ được rảnh rang để hoàn thành nốt chuyến đi ....

Và rồi đến chập tối ngày 14/08. Một cú điện thoại gọi lúc 19h đã khiến tôi không chần chừ được nữa, xắp xếp quần áo và "đồ nghề", với chiếc xe 2.3, tôi lên đường.

Rời Hà Nội lúc 23h30'', một mình trên con đường xa ngái...
 
Bác đi kinh thật, cứ 1 mình 1 ngựa thế mà không mỏi hả bác? Mà Track Log vẽ tay hay capture từ GPS ra đấy bác, sao có đoạn Escape lội nước từ Cà Mau sang Hà Tiên hả đại ca :D :LL :LL

Voted rồi nhá
 
Mấy đoạn thẳng tắp ấy là do ấn nhầm vào cái nút khỉ gì đó, hồi mới tập tẹ chơi GPS, chẳng biết nó là cái nút gi.. ấn xong nó ra luôn đoạn thẳng ấy !

Có một đoạn vẽ tay, ấy là đoạn phía Bắc, vì hồi đó chưa dùng GPS. Còn từ HN đi về phía Nam và quay trở ra đến HN. Sau đó lại đi Tuyên Quang và Na Rì :))) ) đều là tracklog máy GPS đấy chú ạ !

Đi cả quãng đường 8.600 km có hai người bạn đường, 1 là bạn Dims đi cùng từ Nha Trang đi Hà Tiên và Mũi Cà Mau, sau đó về lại SG. 2 là bạn puss, cô bạn gái thân yêu này đi cùng anh từ Nha Trang lên Se San, rồi về lại Nha Trang sau đó lại bay từ Hà Nội vào SG để đi ra Bắc bằng đường Tây Trường Sơn cùng anh nữa....

Còn lại chỉ có 1 mình !
 
19h30" ngày 14/08/2006.

Đang ngồi uống trà tại Office cùng người bạn ! Tiếng chuông điện thoại "rít" lên, chỉ 5'' phút sau đó tôi hoàn toàn "bất động" vì cái tin không lành chút nào....

Bàn đi tính lại.....tôi quyết định một mình lái xe đi Nha Trang gấp rút ngay trong đêm để giải quyết công việc ! Dự kiến nếu giải quyết việc xong sớm, tôi có thể còn thời gian để đi tiếp những cung đường Vòng quanh Việt Nam còn dang dở.....Cũng là nhất cử lưỡng tiện, chứ đã là dân kinh doanh mà cứ ngồi tính toán thời điểm chín muồi để dành thời gian cho chuyến đi thì ... không bao giờ đi được !

Người bạn thân luôn có mặt bên cạnh tôi những lúc tôi gặp khó khăn đã rất lo lắng và ái ngại khi thấy tôi chạy xe hàng ngàn km một mình ngay trong đêm... Còn tôi, chả kịp nghĩ ngợi lo lắng gì, cứ vội vàng chuẩn bị đồ dùng cá nhân, vội vàng lo kinh phí và vội vàng lên đường.....

Phố Hà Nội khuya, vắng và âm thầm đến lạ... 23h30'' những hàng cây thâm thấp ven Hồ Linh Đàm lùi dần, lùi dần để nhường chỗ cho con đường cao tốc Pháp Vân - Cầu Giẽ thênh thang đằng trước mặt. Tôi mở cửa kính, gió thu sớm se se lạnh, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt. Tỉnh táo lạ thường! Đèn pha xe sáng quắc xuyên màn đêm. Chợt phì cười khi tự thống kê những lần xuất phát đi đâu xa, hình như chưa bao giờ là ban ngày thì phải.........

Người bạn đồng hành đi cùng tôi chuyến này không phải là chiếc xe escape trước. Một chú "ngựa ô" 2.3 màu đen với Contermet chỉ 19,985 km đã đi tại ngã ba Pháp Vân... (đến khi trở về tại Hoà Lạc đồng hồ chỉ 27,752 km)

Qua Cầu Giẽ, đường bắt đầu lấp loáng ánh đèn pha xe ngược chiều rất khó chịu. Tôi chạy với vận tốc có lúc lên tới 120 km/h... Ninh Bình rồi Thanh Hoá qua nhanh. Trời bỗng lác đác những giọt mưa và khi đến Tĩnh Gia thì mưa ào ạt, ào ạt... 2 chiếc cần gạt nước chạy hết công suất nhưng không xuể....Đường trơn, tầm nhìn rất hạn chế vì mưa quá nặng hạt. Đường lúc này vắng, lại có vài chiếc đèn vàng của xe ngược chiều khiến tôi có thể căn đường chạy nhanh....

Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rằng cơn mưa đã theo tôi suốt từ 2h sáng đến tận 5h20'' , từ Tính Gia Thanh Hoá đến chân hầm đèo Ngang ....

Chạy xe một mình, vượt quãng đường 500 km trong đêm mưa, với cảm giác cô đơn, chìm trong tiếng nhạc Trịnh với giọng hát Khánh Ly thật đáng nhớ........
 
Từ điểm xuất phát tại Hà Nội, đồng hồ Contermet trên chiếc xe của tôi chỉ con số 19.985 km. Tôi dự trù toàn bộ cung đường còn lại sẽ "gói gọn" trong vòng 20 ngày trong tổng quỹ thời gian đi là 30 ngày (10 ngày dành cho công việc) ... Thế nhưng dự kiến của tôi chỉ gần đúng. Nếu tính thời gian đi là 16 ngày.......

- Cung thứ 10: Hà Nội - Đà Nẵng (QL1)
(Lộ trình: Hà Nội - Ninh Bình - Thanh Hoá - Vinh - Huế - Đà Nẵng)

- Cung thứ 11: Đà Nẵng - Nha Trang
(Lộ trình: Đà Nẵng - QL 1A - Bình Định - Tuy Hoà - Nha Trang)

- Cung thứ 12: Nha Trang - Sông Sê San (Sa Thầy - Gia Lai) - Buôn Ma Thuột
(Lộ trình: Nha Trang - Mũi Điện Đại Lãnh - Đường quốc phòng ven biển - Tuy Hoà - QL 25 lên AJUNPA - Chư Sê - Rẽ QL 14 - Pleiku - Tỉnh Lộ 664 - Cầu Sê San 4 - Đồn Biên phòng 713 Gia Lai - QL 14C - Pleiku - QL 14 - Chư Sê - EaH''''leo - Buôn Ma Thuột)

- Cung thứ 13: Buôn Ma Thuột - Nha Trang
(Lộ trình: Buôn Ma Thuột - QL 27- Hồ Lak - Eaktur Krongana - KrongPac - QL 26 - Eakar - Mad''''rak - Ninh Hoà -QL1 - Nha Trang)

- Cung thứ 14: Nha Trang - Sài Gòn - Bến Lức Long An (QL1)

- Cung thứ 15: Bến Lức - Sài Gòn - Nha Trang (QL1)

- Cung thứ 16: Nha Trang - Hà Tiên
(Lộ trình: Nha Trang - QL 1 - Ngã ba Hàm Tân - QL 55 - La Gi - Suối Bình Châu - Bà Rịa - QL 51 - Ngã ba Vũng Tàu - Xa Lộ Đại Hàn - Bình Chánh - QL 1A - Ngã ba Trung Luơng - Cầu Mỹ Thuận - TX Vĩnh Long - Bắc Cần Thơ - QL 91B - Thốt Nốt - Ngã ba Lộ Tẻ - QL 80 - Rạch Giá - QL80 - Hà Tiên)

- Cung thứ 17: Hà Tiên - Cà Mau - Năm Căn - Mũi Cà Mau
(Lộ trình: Hà Tiên - Cửa Khẩu Xà Xía - Hòn Phụ Tử - Rạch Giá - Phà Tắc Cậu Xẻo Rô - QL 63 - Thứ 3 - Ngã 3 Bẩy Sáng U Minh Thượng - Trại Kinh 7 - Vĩnh Thuận - Trí Phải Thới Bình - Cà Mau - QL 1A - Phà Đầm Cùng - Năm Căn - Nhưng Miên - Ông Trang - Rạch Tàu - Mũi Cà Mau)

- Cung thứ 18: Mũi Cà Mau - Tp Cà Mau - Sài Gòn
(Lộ trình: Mũi Cà Mau - Tp Cà Mau - Gia Rai - Hộ Phòng - Bạc Liêu - Sóc Trăng - Phụng Hiệp - Cần Thơ - Tiền Giang - Tân An - Sài Gòn)

- Cung thứ 19: Sài Gòn - Đak Nông (Gia Nghĩa)
(Lộ trình: Sài Gòn - QL 13 - Thủ Dầu Một - Chơn Thành - Bình Long - Chơn Thành - QL 14 - TX Đồng Xoài - Bù Đăng - Đakr''''lap - Gia Nghĩa)

- Cung thứ 20: Gia Nghĩa - Đak Bukso - QL 14C - Buôn Ma Thuột
(Lộ trình : Gia Nghĩa - QL 14 - Đakr''''lap - Đak Bukso - Đồn Biên phòng Tuy Đức - QL 14C - Quảng Đức - Đak Bukso - Đaksong - QL 14 - Đakmin - Eabo - Cư Jut - Buôn Ma Thuột)

- Cung thứ 21: Buôn Ma Thuột - Đak Tô Tân Cảnh
(Lộ trình: Buôn Ma Thuột - Eah''''leo - Pleiku - Kon Tum - Đak Tô)

- Cung thứ 22: Đăk Tô - Lao Bảo
(Lộ trình: Đăk Tô - Plei Kần - Cửa khẩu Pờ Y - Đường 14C cũ - Plei Kần - Đường Hồ Chí Minh - Đăk Glei - Đèo Lò Xo - Khâm Đức - Thạch Mỹ (Giằng) - P''''rao (Hiên) - A Tép - A Roàng 1 và A Roàng 2 - A Lưới - Đăkrong - Khe Sanh - Lao Bảo)

- Cung thứ 23: Lao Bảo - Ngọc Lặc Thanh Hoá
(Lộ trình: Lao Bảo - QL 9 - Khe Sanh - Đăkrong - Khe Sanh - Đường Tây Trường Sơn - Hướng Phú - Đèo Sa Mù - Hướng Việt - Tăng Ký - Làng Ho - Biên Phòng Làng Ho - Ngã ba đường 10 - Đèo Khu Đăng - Khe Cạc Trường Sơn - Ngã ba đường 16 - Đèo U Bò - Đỉnh đèo U Bò - Ngã 4 đường 20 QT - Khe Gát - Đèo Đá Đẽo - Khe Ve - Ngã ba đường lên Cha Lo - Tân Ấp - Hương Khê - Tân Kỳ - TT Lam Sơn Thanh Hoá - Ngã ba TT Ngọc Lặc lúc 24h đêm 12/09/2006)
...........................................................................

Đến đây tôi đã hoàn thành một vòng tròn Việt Nam - Cung đường cuối cùng bắt đầu từ sáng sớm ngày 13/09 với một loạt hình ảnh bình minh trên địa phận Cúc Phương......

- Cung thứ 24: Ngã ba Ngọc Lặc - Hoà Lạc - Hà Nội
(Lộ trình: Ngã 3 Ngọc Lặc - Cẩm Thuỷ - Hàng Trạm Phố Sấu - Ven rừng Cúc Phương - TT Thanh Hà rẽ QL 21A - TT Chợ Bến gặp lại đường HCM - Xuân Mai - Hoà Lạc - Hà Nội.

Tới Hoà Lạc lúc 9h30'''' ngày 13/09/2006.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,591
Bài viết
1,153,870
Members
190,141
Latest member
bongdatvme
Back
Top