Tôi đến với Đà Lạt trong 1 đêm gió lạnh.Cái lạnh của xứ sương mù không khỏi làm người ta xao xuyến, đến nổi từng chiếc lá rơi cũng bay đi vô định. Hàng thông trên đồi cao vẫn lặng lẽ, cái bóng cô liêu bên chiều như làm lòng ta khép lại.
Từng dòng người qua trên con phố vẩn lặng lẽ, cơ hồ như những đợt sóng xa khơi.Những ngôi biệt thự nằm im lìm trước bóng hoàng hôn.Đà Lạt buồn làm ta mơ tưởng ngở bổng đâu đưa hồn phiêu du khắp chốn sương mù.
Đà Lạt đón tôi chỉ là những con đường nhỏ quanh co, những hàng thông bên đồi và cả cái lạnh của xứ cao nguyên quanh năm xanh thẵm sương mù.
Có lẽ ai đó đã nói đúng khi cho rằng Đà Lạt là phố của ngàn hoa. Ở đây sắc hoa rực rở trên những con phố, trong vườn hoa hay trong Thung Lung Tình Yêu thơ mộng. Đà Lạt quyến rủ đến lạ thường. Tôi chắc người tìm ra Đà Lạt hẳn cũng chết mê chết mệt vì yêu đến tha thiết cái mảnh đất này.
Người ta gọi Đà Lạt là thành phố buồn - vì nó buồn.
Người khác gọi là thành phố sương mù - vì người ta thấy nó hay rơi vào tình trạng mù sương.
Có người gọi đó là thành phố tình yêu - vì người ta đi với ng yêu và người ta không thấy buồn, cũng chẳng ghét sương mù.
Còn đối với tôi thì Đà Lạt kể từ bây giờ sẽ có thêm một cái tên mới : thành phố của cảm xúc. Đương nhiên là vì nó gây cho tôi nhiều cảm xúc rồi. Mỗi lần đến với Đà Lạt trong tôi luôn có nhiều cảm xúc. Khó diễn tả thành lời.
Cảm xúc lúc tôi bước chân lên xe, từng giây từng phút trôi qua.. lúc ngắm nhìn những ngọn thông cao vút bên cửa sổ, khi nhận ra đựơc cái lạnh của Đà Lạt đang ngày càng đến gần da thịt mình, cảm xúc khi nằm dài trên chiếc giường lành lạnh của nhà trọ.Cảm xúc khi lang thang đi bộ vòng quanh phố một mình.
Đến với Đà Lạt tôi như được trở về ngôi nhà thứ 2 của mình... thậm chí đâu đó trong tôi, tôi còn thích Đà Lạt hơn Pleiku.Những con đường dốc, những lần thả bộ dọc theo con đường ra chợ. Ở đây tôi có thể dễ dàng thả trôi cảm xúc của mình. Lang thang giữa những con phố khuya mà ko ai nhận ra tôi, cũng ko ai để ý đến tôi.
Tôi thích những cảnh sinh hoạt của người dân nơi đây. Rất bình dị, êm ả... không lừa lọc, ko xô bồ như Sài Gòn.Mọi thứ cứ trôi một cách nhẹ nhàng.
Và nhiều thứ khác nữa.Mỗi lần đến với Đà Lạt, xứ sở sương mù này tôi như đang trốn chạy 1 điều gì đó.Nhưng rồi tôi sẽ trở lại Đà Lạt với 1 tâm trạng khác. Tôi đã tự nhủ lòng mình thế.
Sài Gòn, buồn. Gấu Bông (KP)