What's new

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Chào các bạn,

Kể từ lúc gia nhập cái hội “Phượt” này, tui đã dẫn các bạn theo vài cuộc rong chơi, từ Hà Tiên qua Kép, rồi lang thang về Đất Mũi, xuyên U Minh… Xen vào giữa là trở về những ngày tháng cũ, nhìn lại những bến phà xưa mà giờ này có nhiều bạn trẻ chưa một lần biết đến. Tất cả là để mong chia sẻ cùng nhau những vui, buồn trên đường đi phượt. Rất vui vì các bài viết đã được nhiều bạn trẻ theo dõi và góp ý. Hy vọng rằng bài kế tiếp này sẽ không làm các bạn thất vọng. Xin mời !

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang!

Lời mở đầu:

Nhìn cái tựa hơi bị “hoành tráng”, tự mình cũng thấy ngài ngại. Nhưng thật ra đó là “mơ ước”, mà mơ ước thì chẳng làm chết ai bao giờ, đôi khi nó còn có vẻ lãng mạn nửa. Thôi thì cứ mơ. Rong chơi ngàn dặm thì phải trên 1000km lận, nào phải giỡn chơi. Cho nên cuộc rong chơi tương đối dài ngày, thực hiện được nó phải giải quyết được các điều kiện sau:

1/Thiên thời: ở đây tui muốn nói tới thời tiết. Chuyến đi dự kiến cuối tháng ba đầu tháng tư, lúc này trời chưa vào mùa mưa, còn bão thì phải tháng 8 trở đi mới có. Vậy thì yên tâm lên đường.

2/Phương tiện: Dĩ nhiên đó là con Daehan cùi bắp mua từ năm đầu thế kỷ XXI, tới nay là 12 năm rồi, nhưng ngoại trừ việc phải thay sên dĩa, vỏ ruột, bu-gi…thì cái máy chưa một lần bị rã, bởi vì cho tới nay nó vẫn chưa bao giờ để chủ nhân phải “nằm đường”!

3/Địa lợi: Ý tui là tình hình đường sá, dốc đèo có hiểm trở không, an ninh có vấn đề gì chăng? Chạy con Daehan bèo thì chắc “bọn ác” ít khi dòm ngó; nhưng cũng không cấm chúng “nghía” tới “trang thiết bị” đi đường! Cho nên phải lựa đường mà chạy, hỏi thăm kỹ lưỡng trước mỗi đoạn hành trình. Còn lại thì…hên xui!

4/Sức khỏe: He he, cái này mới cực kỳ quan trọng, nó quyết định sự thành bại của cuộc rong chơi. Chỉ cần 1 trong 2 người bịnh “quạng” bất tử, thì lập tức chuyến đi chấm dứt ngay!

Chuyến đi này, tuy có dự định từ trước, đã thực hiện các chuyến đi nháp…nhưng ngày giờ và cơ hội xuất phát cũng chỉ được quyết định rất “thình lình”. Lộ trình cũng đã dự kiến, thực tế chắc chắn không theo ý mình muốn, nhất là mấy nguyên tắc như: đi trên dưới 100km ngày, hoàn thành mỗi đoạn đường trong vòng buổi sáng hay đừng quá trễ, hoặc cứ theo các cung đường đã định.v..v...đều có thể thay đổi do nhiều lý do khách và chủ quan, như đã nói. Cuối cùng, để tăng tính hấp dẫn của bài viết, tác giả sẽ chỉ tiết lộ theo trình tự thời gian, đúng như những gì đã xảy ra trong chuyến đi, không nói trước, không dự kiến dự cò gì cả.

Phần 1 : Đường lên Cao nguyên.

Lỗ Tấn (1881-1936), nhà văn Trung Quốc - Danh nhân văn hóa thế giới, đã viết “Mặt đất làm gì có đường, chỉ do con người đi mãi mà thành đường”. Ông nói không sai, nhưng xem đường là chỉ do con người làm nên thì còn thiếu, bởi vì còn có đường đi của kiến, đường đi quen thuộc của thú rừng…không kể “đường đi” trên không của các loài chim thiên di hàng năm. Mà thôi, đó chỉ là suy luận cho vui, dẫu sao, đường do con người làm nên mới thật là quan trọng.
Nước là dấu hiệu đầu tiên mà các nhà khoa học muốn tìm thấy để xác định một hành tinh có sự sống hay không. Cho đến bây giờ mọi cố gắng tìm kiếm nước trong không gian vẫn chẳng kết quả gì. Và địa cầu vẫn là hành tinh xanh đơn độc, lang thang trong mênh mông vũ trụ! Cho nên sự quan trọng của nước là tuyệt đối. Nó quyết định sự sống còn của các sinh vật.
Dòng sông, theo tôi là một “kiểu hình” của nước, tích góp từ những chút giọt nhỏ nhoi nơi thượng nguồn, rồi “chảy” theo từng địa thế của đất. Và nếu nói theo Lỗ Tấn thì mặt đất làm gì có sông, chỉ do nước tự góp nhặt đâu đó rồi cùng nhau “chảy” về phía thấp mà thành.
Các bạn thân mến,
Tôi xin phép nói lan man chút đỉnh như trên về con đường và dòng sông bởi vì, có lẽ, mọi chuyến đi, xa và dài ngày, đều không thể thiếu chúng. Nhờ chúng cuộc đi trở nên thú vị và hấp dẫn. Chuyến đi của chúng tôi cũng sẽ qua những con đường và cũng sẽ dọc theo những dòng sông.
 
Last edited by a moderator:
Cháu là một người con của quê hương Đồng Tháp ,nên rất mê cái giọng văn miền Tây của bác ạ !( khi dìa bác nho mua dài món quà dìa làm ky niệm nhé bác ) hihi ! Ôi nhớ quá miền Tây thân thương !!
 
Bác vui tính quá. Cháu đang làm việc tại Vietcombank An Giang chứ kg phải bắc vàm cống đâu ạ. Cháu cũng thích đi hai bánh đây đó nhưng chỉ gần thôi chứ xa thì chưa có điều kiện.
 
Hi hi,chúng ta cũng lại đồng hương nửa đấy,bác tuy sống ở Long Xuyên,nhưng nhà cha mẹ lại ở chợ Vàm Cống,Lấp Vò.Nên ai gốc Angiang và Đồng Tháp cũng đều là đồng hương cả.Cảm ơn cháu đã đọc và chia sẻ cùng 2 bác.
Doigiaymoi.
 
Ô hay,sao tui lại "sai lầm" lớn ở cái chỗ này vậy cà !vcb đúng là Vietcom bank vậy mà dám đọc ngược đời là Vàm cống bắc.Mà hổng có seo,bởi vỉ cái bắc Vàm Cống nó thần thuộc với bác ngay từ hồi nhỏ,nên mới có cái sự sai đó.Thôi,cho bác cảm ơn cháu để thay lời xin lỗi.Mà này,con dâu bác cũng đang làm ở chỗ cháu đấy,chỗ Ngân hàng Ông Lập phải hông?
Doigiaymoi.
 
Hình như cháu đón là nghề bác làm có liên quan dến nông nghiệp thì phải ?!!Cha73ng hạn như kỷ sư nông nghiệp ?!ihih
 
Hu hu hu,
Ôi tội nghiệp Sunny quá,cháu làm bác muốn ...khóc đây,khóc vì cảm động mà cũng vì ...mệt.Nói thế cho vui chứ làm sao mệt nổi,đi cả ngàn cây số còn hổng seo thì sá gì cái sự ngồi gỏ chữ.Có điều bác phải vừa lựa ảnh,rồi chỉnh sử cho dễ coi,rồi edit lại bài viết,thậm chí nhiều khi post xong rồi lại phải sửa lại,cũng hơi tốn thì giờ.Nhưng mà thật sự bác rất thích thú với chuyện này.Bac không ngờ "nạp mạng" vô cái đám phượt này lại vui và thú vị đến như thế.Thôi để bác post tiếp đây.
Doigiaymoi.
 
Con mới đọc hết page 8 mà đã ko chịu được phải comment rồi.
Hình chụp ở Nha Trang đẹp quá Bác ơi.
Con cũng thích đi bằng xe máy cơ. Chắc trong tương lai gần con cũng làm 1 một chuyến nhỉ?

Chúc 2 bác sức khỏe và có thêm nhiều chuyến đi đẹp nữa.

Quốc Duy

p/s: Con thì ở nội ô Cần Thơ
 
Last edited:
Chào qduy88,
Cảm ơn cháu đã gửi comment.Ha ha lại thêm một "đồng hương " nửa đây,bởi vì Bác đã từng sống ởCần thơ hơn 10 năm,có lúc suýt định cư ở đó.Nhưng quê Nội Bà xã thì ở Ô môn,quê ngoại thì ở Cái Tắc.Thôi bác tạm dừng để post tiếp bài đây.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Theo lời hướng dẫn của chị Nang Ma Ly Soy thì chạy thẳng theo con đường nhựa,không đi đường kia được vì rất xấu,bùn đất sình lầy lắm!
Và con đường 11 tiếp tục dẫn chúng tôi qua những khoảng rừng thưa vắng,ngày càng cao trên cao nguyên Boloven mênh mông.Hiếm hoi lắm mới có 1 xóm nhà,vẫn là nhà cao cẳng;nhưng từ lúc này,thỉnh thoảng ta còn thấy dưới sàn đậu một chiếc ô tô bán tải thật đẹp,loại xe vừa sang trọng vừa tiện dụng.Cũng như Campuchia,Lào miển thuế nhập khẩu ô tô nên người Lào cũng rất thích sắm xe riêng.Nhưng có lẽ khác với Campuchia,thường chơi xe du lịch loại cao cấp đắc tiền,người Lào thường chuộng loại xe bán tải để vừa sử dụng như xe du lịch , vừa tải hàng hóa,đồng thời cũng rất thường hay chở “đầy nhóc” người phía sau!
Đường lên cao nguyên Boloven ngày càng mát,cho nên việc lở mặc áo “chống đạn nước” không cần phải cởi ra mặc dù cho tới giờ lời cảnh báo của cô chủ nhà nghĩ Mỹ Hạnh chưa thành hiện thực.Đã có vài vụ “phục kích bắn tỉa” dọc đường,nhưng hoặc là tui né được,hoặc là bọn trẻ thấy mình khoát tay thì biết 2 “khứa lão”này chẳng phải phe mình nên ….tha mạng!!!Thật là 1 cuộc chiến lạ lùng trên đất nước hiền hòa dễ mến!

attachment.php

Một nhóm trẻ con đang chực chờ phía lề phải,sẳn sàng tạt nước vào những ai đi ngang qua.

Dòng sông Sekong dường như vẫn lặng lẽ theo sát quốc lộ 11 này đâu đó bên tay phải, sau rặng cây xanh,lúc dày lúc thưa.
08h30, chúng tôi quyết định rẻ vào 1 xóm nhỏ nằm sát bờ sông,vừa xem sông,vừa quan sát sinh hoạt của 1 cộng đồng nhỏ,người Lào thiểu số. Tại đây có độ hơn mươi nóc nhà,những gia đình có vẻ giàu nằm phía gần quốc lộ…

attachment.php


attachment.php


attachment.php


…còn những người nghèo thì sống trong những nhà sàn trống hoác,xiêu vẹo phía bờ Sekong.

attachment.php


Tôi thấy một phụ nữ đen đúa,khẳng khiu,mang trên lưng 1 gùi củi thật to,xem chừng còn muốn to hơn cả con người của chị.Quay ngang,liếc nhìn và cười khi chúng tôi chụp ảnh,không phản đối,không “đòi”tiền “làm mẫu”.

attachment.php


Ôi cái nặng nề của gùi củi trên lưng đang đè xuống một thân thể gầy gò nhỏ thó,nó khác hẳn cái nặng nề những bị,túi đang được cõng phía sau chiếc Daehan.Một,tuy nặng nhưng chẳng hề hấn gì bởi được mang bằng phương tiện vô tri của cơ giới.Một còn lại,làm quằn mình người phụ nữ ốm yếu,đang chậm rãi bước đi và có lẽ nó sẽ tiếp tục đè lên tấm lưng còm cõi ấy đến khi chị không còn cõng được!Vậy mà chị cười khi thấy chúng tôi chụp ảnh,cái nụ cười vô tư,vì có lẽ lần đầu được chụp ảnh,nụ cười đó đã đeo đuổi theo tôi suốt đoạn đường dài !

attachment.php
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

..."bạn là "cổ tháp",còn tôi là "cổ xế",nhưng bạn may mắn hơn tôi vì bạn "bất động",tôi rất buồn khi rời khỏi mảnh đất đáng yêu này,mảnh đất mà hầu như từ lúc "sinh ra" tôi đã gắn bó đến ngày...tàn phế,hôm nay!Thôi bạn ở lại mạnh giỏi!Tôi đi...

attachment.php


...xuống tàu.

attachment.php


Về quê.

attachment.php



“Come back to Sorrento”!

Nhìn hình ảnh “trở về cố quốc”của những thứ một thời đã là của ta,lòng ai lại chẳng thấy ngậm ngùi một nỗi niềm khó tả,buồn như giai điệu bài Torna a Surriento mà Ernesto de Curtis đã viết hồi những năm đầu thế kỷ trước!
Tiếp theo vụ bán các đầu máy phế liệu kể trên,con đường bị phá gở dần cho đến năm 2004 thì quyết định của ngành đường sắt,“thanh lý” Cầu Dran,một trong những biểu tượng của tuyến đường sắt-răng-cưa-Tháp-Chàm-Đà-Lạt,gây nên một phản ứng gay gắt và quyết liệt.

attachment.php


Nó là đỉnh điểm của các quyết định sai lầm do những người quản lý ngành đường sắt lúc đó ban hành,khiến báo chí,chính quyền  và nhân dân địa phương phản đối quyết liệt. Nhưng đã không còn kịp.Vì quyết định bán 250 tấn thép này với giá 360 triệu đồng đã có hiệu lực.Tính ra bình quân 1.440 đồng/kg  sắt cầu “hư”,Liên Hiệp Đường Sắt lúc đó có  vẻ đã thực hiện một thương vụ  “hời”,biến “đồ bỏ trong rừng” thành tiền (tương đương 40 lượng vàng,năm 2004!)!
Chỉ tiếc cho công sức của những cán bộ công nhân viên đường sắt và những nỗ lực của chính quyền Lâm Đồng đã trở nên vô ích!

Vụ này , sau đó Bộ trưởng Bộ GTVT (Đào Đình Bình)có lên tiếng can thiệp ; nhưng đã trể,cầu Dran chỉ còn trong ký ức!
Theo Ông Hoàng Sĩ Sơn,khi đó là Phó Chủ Tịch thường trực tỉnh Lâm Đồng :
“...Khi họ đến tháo dỡ cầu chúng tôi đã trở tay không kịp. Ngành đường sắt chưa hề gặp trực tiếp chúng tôi để trao đổi, bàn cụ thể, trong khi nó nằm trên địa bàn chúng tôi và liên quan đến lịch sử giao thông, lịch sử vùng đất cao nguyên. Đến lúc này tỉnh chỉ nhận được duy nhất một thông báo sơ sài của ngành đường sắt về việc thanh lý cầu...”.
Tuy nhiên ,nhờ những phản ứng mạnh này mà cầu Tân Mỹ còn tồn tại.Hy vọng một ngày nào đó nó sẽ lại tái hợp với ga Đà lạt cùng 7km đường sắt còn “sót”,trong nỗ lực khôi phục toàn tuyến Tháp Chàm-Đà Lạt.Khi đó,con cháu chúng ta sẽ có dịp tham dự những chuyến phiêu lưu kỳ diệu trên cung đường sắt vượt núi cao,chỉ có vài nơi trên thế giới,thật thú vị và thật hảnh diện!

Sau đây là vài hình ảnh các đầu máy đã phục hồi nơi "cố quốc".

attachment.php


attachment.php


attachment.php

Nhờ chú mà giờ Cháu mới hiểu thế nào là đường sặt Răng cưa, đọc những tư liệu của chú mà thấy tức anh ách trong người, sao người ta cứ đem tài sản và di sản của đất nước ra phá hoại thế nhỉ? Cám ơn Chú rất nhiều
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,642
Bài viết
1,154,375
Members
190,155
Latest member
ncvinh123
Back
Top