What's new

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Chào các bạn,

Kể từ lúc gia nhập cái hội “Phượt” này, tui đã dẫn các bạn theo vài cuộc rong chơi, từ Hà Tiên qua Kép, rồi lang thang về Đất Mũi, xuyên U Minh… Xen vào giữa là trở về những ngày tháng cũ, nhìn lại những bến phà xưa mà giờ này có nhiều bạn trẻ chưa một lần biết đến. Tất cả là để mong chia sẻ cùng nhau những vui, buồn trên đường đi phượt. Rất vui vì các bài viết đã được nhiều bạn trẻ theo dõi và góp ý. Hy vọng rằng bài kế tiếp này sẽ không làm các bạn thất vọng. Xin mời !

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang!

Lời mở đầu:

Nhìn cái tựa hơi bị “hoành tráng”, tự mình cũng thấy ngài ngại. Nhưng thật ra đó là “mơ ước”, mà mơ ước thì chẳng làm chết ai bao giờ, đôi khi nó còn có vẻ lãng mạn nửa. Thôi thì cứ mơ. Rong chơi ngàn dặm thì phải trên 1000km lận, nào phải giỡn chơi. Cho nên cuộc rong chơi tương đối dài ngày, thực hiện được nó phải giải quyết được các điều kiện sau:

1/Thiên thời: ở đây tui muốn nói tới thời tiết. Chuyến đi dự kiến cuối tháng ba đầu tháng tư, lúc này trời chưa vào mùa mưa, còn bão thì phải tháng 8 trở đi mới có. Vậy thì yên tâm lên đường.

2/Phương tiện: Dĩ nhiên đó là con Daehan cùi bắp mua từ năm đầu thế kỷ XXI, tới nay là 12 năm rồi, nhưng ngoại trừ việc phải thay sên dĩa, vỏ ruột, bu-gi…thì cái máy chưa một lần bị rã, bởi vì cho tới nay nó vẫn chưa bao giờ để chủ nhân phải “nằm đường”!

3/Địa lợi: Ý tui là tình hình đường sá, dốc đèo có hiểm trở không, an ninh có vấn đề gì chăng? Chạy con Daehan bèo thì chắc “bọn ác” ít khi dòm ngó; nhưng cũng không cấm chúng “nghía” tới “trang thiết bị” đi đường! Cho nên phải lựa đường mà chạy, hỏi thăm kỹ lưỡng trước mỗi đoạn hành trình. Còn lại thì…hên xui!

4/Sức khỏe: He he, cái này mới cực kỳ quan trọng, nó quyết định sự thành bại của cuộc rong chơi. Chỉ cần 1 trong 2 người bịnh “quạng” bất tử, thì lập tức chuyến đi chấm dứt ngay!

Chuyến đi này, tuy có dự định từ trước, đã thực hiện các chuyến đi nháp…nhưng ngày giờ và cơ hội xuất phát cũng chỉ được quyết định rất “thình lình”. Lộ trình cũng đã dự kiến, thực tế chắc chắn không theo ý mình muốn, nhất là mấy nguyên tắc như: đi trên dưới 100km ngày, hoàn thành mỗi đoạn đường trong vòng buổi sáng hay đừng quá trễ, hoặc cứ theo các cung đường đã định.v..v...đều có thể thay đổi do nhiều lý do khách và chủ quan, như đã nói. Cuối cùng, để tăng tính hấp dẫn của bài viết, tác giả sẽ chỉ tiết lộ theo trình tự thời gian, đúng như những gì đã xảy ra trong chuyến đi, không nói trước, không dự kiến dự cò gì cả.

Phần 1 : Đường lên Cao nguyên.

Lỗ Tấn (1881-1936), nhà văn Trung Quốc - Danh nhân văn hóa thế giới, đã viết “Mặt đất làm gì có đường, chỉ do con người đi mãi mà thành đường”. Ông nói không sai, nhưng xem đường là chỉ do con người làm nên thì còn thiếu, bởi vì còn có đường đi của kiến, đường đi quen thuộc của thú rừng…không kể “đường đi” trên không của các loài chim thiên di hàng năm. Mà thôi, đó chỉ là suy luận cho vui, dẫu sao, đường do con người làm nên mới thật là quan trọng.
Nước là dấu hiệu đầu tiên mà các nhà khoa học muốn tìm thấy để xác định một hành tinh có sự sống hay không. Cho đến bây giờ mọi cố gắng tìm kiếm nước trong không gian vẫn chẳng kết quả gì. Và địa cầu vẫn là hành tinh xanh đơn độc, lang thang trong mênh mông vũ trụ! Cho nên sự quan trọng của nước là tuyệt đối. Nó quyết định sự sống còn của các sinh vật.
Dòng sông, theo tôi là một “kiểu hình” của nước, tích góp từ những chút giọt nhỏ nhoi nơi thượng nguồn, rồi “chảy” theo từng địa thế của đất. Và nếu nói theo Lỗ Tấn thì mặt đất làm gì có sông, chỉ do nước tự góp nhặt đâu đó rồi cùng nhau “chảy” về phía thấp mà thành.
Các bạn thân mến,
Tôi xin phép nói lan man chút đỉnh như trên về con đường và dòng sông bởi vì, có lẽ, mọi chuyến đi, xa và dài ngày, đều không thể thiếu chúng. Nhờ chúng cuộc đi trở nên thú vị và hấp dẫn. Chuyến đi của chúng tôi cũng sẽ qua những con đường và cũng sẽ dọc theo những dòng sông.
 
Last edited by a moderator:
Chào Nguahoangmientay,
Thấy cái nick này chắc là dân "cùng xóm miền lục tỉnh" đây,phải hông?Cảm ơn bạn đã trích lại một trong những bài thơ ta rất thích,lâu lâu cũng xin cho mèo tự khen mèo một chút nhe.Còn cái câu hỏi " mà hành trình của hai bác định đến đâu vậy?",thì đã có người hỏi lúc còn ở ...Việt Nam lận.Tôi nhớ ngày xưa khi xem phim Psycho,tại rạp Long Vân,ngã sáu,phần mở đầu đạo diễn Alfred Hitkoch,Vua kinh dị,có lưu ý khán giả rằng,nếu xem phim này thì nên xem từ đầu,không xem giữa chừng hoặc xem đoạn kết trước(hồi đó Rạp Long Vân hay chiếu phim thường trực lắm,nhiều khi vô là đã chiếu xong một đoạn).Tuy đây không phải là phim kinh dị,nhưng nếu đọc từ từ theo thứ tự thời gian cũng thich hơn,hồi đi chính chúng tôi cũng hổng biết mình sẽ đi tới những đâu.Xin hãy xem tiếp.Rất cảm ơn.
Doigiaymoi.
 
Chào bác,
Con chạy theo bữa giờ gần 2 tuần mới đuổi kịp 2bác nè, mặc dù nhiều lúc thấy gì đó hay hay muốn nói chuyện giữa chừng nhưng kềm lại để chạy theo vì nói ra là nó nằm ở khúc đuôi, lãng xẹt, nên đành chạy theo... dòm tiếp cho nó trọn vẹn cung đường.
2 tuần vừa làm việc vừa chạy theo 2bác, cứ làm việc mệt lại nghỉ xả hơi, chạy theo dòm dòm. Vậy mà vui ghê!
Bác kể chuyện hay, thiệt tình theo đúng tính cách người miền Tây. Sẵn đây kể chuyện thằng bạn thân miền Tây hồi đại học nói 1 câu con nghe mắc cười đến giờ luôn. 2 thằng học cùng trường khác khoa, đi mùa hè xanh chung. 3,4 ngày ở cùng nó chả thấy nó nói gì với mình và mọi người nên con mở lời trước "sao bữa giờ ko thấy nói chuyện gì hết vậy?", anh trự trả lời "lạ thấy mẹ mà nói gì", con nghe mắc cười quá xá. Kể ko biết nghe có vui ko nhưng lúc đó nghe nó nói cái giọng tỉnh khô mà mắc cười. Thế là thân tới giờ.
Nói linh tinh chút vậy thôi, bác kể tiếp đi, con bu theo đằng sau 2 bác, coi những lúc rỗi rãi là thấy vui rồi. Kính 2 bác!
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Về tới khách sạn cũng đã gần 12h trưa,chúng tôi sắp xếp để chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình.Không muốn mất thì giờ vì việc tìm kiếm chỗ ăn dọc đường,tôi và Bà xã chơi liền 2 miếng gà và ổ bánh mì bự vừa mới mua,bên ngoài khách sạn,chừa lại 2 miếng gà,1 bịch cơm nếp để chiều nay…nhậu!

attachment.php

Ăn trưa với gà nướng,bánh mì,trước lúc lên đường về vùng 4.000 đảo.

“Dòng sông, theo tôi là một “kiểu hình” của nước, tích góp từ những chút giọt nhỏ nhoi nơi thượng nguồn, rồi “chảy” theo từng địa thế của đất. Và nếu nói theo cách nói của Lỗ Tấn thì mặt đất làm gì có sông, chỉ do nước tự góp nhặt đâu đó rồi cùng nhau “chảy” về phía thấp mà thành.
Các bạn đọc thân mến,
Tôi xin phép nói lan man chút đỉnh như trên về con đường và dòng sông bởi vì ,có lẽ, mọi chuyến đi, xa và dài ngày, đều không thể thiếu chúng, nhờ thé cuộc đi trở nên thú vị và hấp dẫn .Chuyến đi của chúng tôi cũng sẽ qua các con đường và cũng có lúc sẽ dọc theo những dòng sông.”
Đây là một đoạn trong phần mở đầu câu chuyện,tôi xin phép nhắc lại để bây giờ,có thể xác định với quí độc giả về cái mục tiêu quan trọng nhất của chuyến đi,mà trước giờ khởi hành,chúng tôi chưa hình dung nổi,cũng như không dám chắc rằng có thể vượt qua.
Vâng,chúng tôi muốn thực hiện một chuyến đi khởi đầu từ dòng sông quê nhà,Sông Hậu,qua những con đường Tây nguyên (một bất ngờ khiến lộ trình thay đổi ngoạn mục,xen vào đoạn duyên hải miền Trung tuyệt vời ngoài dự kiến),rồi vượt biên giới qua Lào.Từ đó sẽ lang thang về hướng mặt trời lặn,để tiếp cận giòng sông mẹ,Mekong.Chưa có khả năng lên đến tận nguồn,phía Bắc,nơi giòng sông phát nguyên,nhưng chúng tôi đã đứng trên bờ Cửu Long tại thủ đô Vạn Tượng,thì gần như nửa chiều dài “Mệ Khỏng”.Từ đây chúng tôi sẽ “trôi” dần về đất tổ,uống lại nguồn nước quê nhà mà từ đó,hơn nửa tháng trước,chúng tôi đã bắt đầu cuộc rong chơi.

12h33’,chúng tôi chụp vài tấm ảnh kỷ niệm với tiếp tân và khách sạn,trước lúc chia tay.

attachment.php

Một chút kỷ niệm với anh bạn tiếp tân Ks Champa,Pakse.

attachment.php


attachment.php

Sẳn sàng cho chặng đường mới,về biên giới Campuchia,157km.

attachment.php

Quốc lộ 13,hướng sau lưng là về Vientiane,hướng trước mặt là về cửa khẩu Veunkham,qua Campuchia.

Thế là chúng tôi lại bắt đầu cuộc đi quen thuộc,cởi Daenhan trên những đoạn đường xa,chắc chắn vắng người.Ngoại trừ 2 chuyến đi xe đò khứ hồi Pakse-Vientiane,trước mỗi cung đường mới,nơi xứ người,tôi đều cảm thấy ít nhiều lo âu.Trước tiên,phải hỏi thăm đường sá đi về biên giới Campuchia cho chắc ăn.
Trước mặt Khách sạn Champa chính là quốc lộ 13,con đường chạy xuyên suốt từ biên giới Trung Quốc phía Bắc , qua cố đô Luang Prabang,Vientiane,Pakse,rồi sau cùng về biên giới Campuchia phía Nam,tại cửa khẩu Veunkham.Chúng tôi chỉ việc rẻ trái,bám theo con đường cái này thì sẽ về hướng biên giới Campuchia.
Tôi điện thoại cho Ông bạn Đ.v.Ch.,hỏi thăm về an ninh trên đường về Campuchia.Bạn tôi trả lời rất tốt và đề nghị nên ghé thăm Wat Phou,di sản văn hóa thế giới.Cách Pakse khoảng 45km.
Đường Hạ Lào lại bắt đầu vắng,như những nơi chúng tôi đã đi ngang.Tuy nhiên,vì đây là trục đường chính,qua nhiều tỉnh thành quan trọng,lại nằm sâu trong nội địa và nhất là chạy cặp theo dòng Mekong vĩ đại,nơi tập trung tương đối đông,số dân cư ít ỏi của Lào,nên cũng chẳng quá vắng.Thỉnh thoảng còn có xe khách mang biển số Việt Nam vụt lướt qua,chắc là xe chạy xuyên Đông Dương.Cái nóng hạ Lào vẫn luôn đeo đuổi chúng tôi,mấy chai nước mang theo,chẳng bao lâu đã cạn.

attachment.php


13h30,chúng tôi đến cột cây số 30,nơi đây có tấm biển lớn giới thiệu di sản Wat Phou cách 17km.Rẻ phải,theo con lộ 140 chúng tôi chạy khoảng 6km thì tới một bến đò và đây là điều ngoài dự kiến: “qua đò đi thêm khoảng hơn 10km nửa mới tới đền Wat Phou”,đó là lời hướng dẫn của 1 Tây ba lô đang ngồi tránh nắng,đợi xe dưới một mái hiên nhà.

attachment.php

Bến đò vượt Mekong,đi WatPhou.
 
Last edited:
Chào ycleptlam,
Thiệt là tội nghiệp và rất cảm động,khi để cháu phải chạy theo 2 bác.Cũng may là đã bắt kip.Cháu muốn nói chuyện thì cứ nói thôi,vui chứ có sao đâu.Nghe cháu kể chuỵen đi mùa hè xanh là thấy vui rồi.Ôi,đó là những kỷ niệm tuyệt vời nghe cháu.Nói như cháu thì người nghe cũng thấy tức cười,tuy rằng không bằng cháu trực tiếp nghe hắn nói.He he,ở đời gặp chuyện vui thì cứ cười,gặp chuyện đáng khóc thì cũng ...cứ khóc.Thế mới là đời.Rất cảm ơn cháu.
Doigiaymoi.
 
Anh chị lang thang bên kia dãy Trường Sơn! Thằng em dọc dài ven biển kiếm đường ra HSTS! Bao chừ mới gặp được đây!

Vẫn theo dõi anh chị nha!
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Tôi chạy thẳng xuống bến sông,trên bờ,2 chiếc quán lá liêu xiêu nằm hiu hắt,dưới nước,vài chiếc thuyền con cùng một chiếc “bè mảng” đang chờ khách sang sông,quan cảnh thật buồn dưới nắng dội,mênh mông !

attachment.php


Ngoài vài chiếc “phà” vận chuyển ô tô,còn một loại phương tiện độc đáo khác,gồm 2 hoặc 3 chiếc thuyền con ghép lại,bên trên lót nhiều tấm ván đóng liền nhau làm thành chiếc “bè,mảng” có hoặc không mái che,đủ để chở một lần khoảng 3 xe gắn máy cùng vài khách bộ hành.

attachment.php

Một trong 2 quán lá liêu xiêu và mấy thuyền con dưới bến.

attachment.php


Tôi hỏi cậu thanh niên đưa đò,bằng tiếng Anh,may mắn cậu ta cũng nói được chút đỉnh,đủ để cả 2 có thể hiều được ở mức tối thiểu cần thiết.Đại khái,nếu qua sông,2 người 1 xe phải trả 30.000kip,rồi đi khoảng 10km nửa thì tới,ở đó chẳng có nhà nghĩ hay khách sạn…

attachment.php

Cậu đưa đò,hỏi gì nói nấy,không buồn o ép khách qua sông.


Theo vài thông tin ít ỏi mà tôi biết được thì WatPhou là một quần thể kiến trúc bằng đá,theo phong cách Hindu,thờ thần Shiva,là phế tích của người Khmer,xây dựng trong khoảng thế kỷ VI đến XIII.Được UNESCO công nhận là di sản thế giới năm 2001.Hiện tại đền nằm trong một khu vực còn hoang vắng,ít người lui tới ngoại trừ khách du lịch nước ngoài.
Vì điểm đến trong ngày là vùng Siphandon,4.000 đảo,còn rất xa.Bây giờ,nếu qua đó phải mất thêm ít nhất 1 giờ,trở về tới quốc lộ 13 thì quá trể để đi thêm hàng trăm km trên đoạn đường chưa một lần biết tới. Cái trãi nghiệm khó quên của buổi sáng đầu tiên trên đất Lào khiến tôi không dám mạo hiểm thêm trong buổi chiều nay,nơi xứ lạ . Nếu lở trời tối mà mình vẫn còn thang thang dẫn bộ xe vì xẹp bánh,trên quốc lộ 13 đang băng ngang khu rừng già XePia ,thì thật là thảm họa!
Không,không nên tự đặt mình vào một hoàn cảnh tồi tệ để gánh lấy hậu quả chẳng hay,có những trường hợp hiểm nguy thấy trước,nhưng do hoàn cảnh lúc ấy vẫn còn sáng sủa,chúng ta chưa thấy sự nghiêm trọng của tình hình.
Tôi đành ngậm ngùi quay đầu xe ,ngoái cổ nhìn dòng Mekong đang yên bình trong ánh nắng hè Hạ Lào đầy bí hiểm và thầm hẹn một ngày nào đó sẽ trở lại,qua sông.

attachment.php


Dẫu sao,tôi cũng đã tới đây,sông Cửu Long đang im lìm trước mắt,bến đò buồn chợt gợi đến bản nhạc nào…
…Tôi đã gặp một chiều trên bến nước,ông lái đò đưa mắt mõi mòn trông.
Gió đưa nhẹ đôi hàng lau lã lướt,
Ông lái buồn,đưa tiễn khách sang sông…
Tôi vội bước xuống mé sông,đưa tay khuấy động lớp nước trong văng vắt,thoáng nơi lòng mội nỗi bồi hồi khôn tả,khi nghĩ rằng chút bụi Lào,từ đôi bàn tay tôi,đã được gửi xuống dòng sông,để có một ngảy trên quê hương mình,tôi đón nhận!Ôi thật là cái cảm giác tuyệt vời chợt đến,tuyệt vời đến bồi hồi xúc động giữa mênh mông hoang dã của rừng,của núi và của nhánh sông dài đang chảy nhẹ về xuôi!

attachment.php

Từ bến đò nhìn về phía thượng nguồn Mekong…

attachment.php

…và về phía hạ nguồn.

Bây giờ,tôi đã lở hẹn với WatPhou,nhưng tôi không tiếc công đã đến tại bến sông này.Nhìn dãy núi xanh mờ bên kia dòng Mekong đang nhè nhẹ chảy,bến đò ngang đang ẩn hiện phía bờ xa,cũng có 1 chút gì tiêng tiếc.Nhưng,cái không ngờ là:tôi đã đến đây.
Bước qua chỗ mấy chiếc thuyền lặng yên đậu bên chiếc cầu nhỏ,tôi săm soi mấy chú cá đang được “rộng” trong lồng.Dòng Mekong đã chở phù sa thượng nguồn về đất nước tôi,đồng thời cũng cung cấp cho dân tôi,bao đời nay nguồn thủy sản dồi dào và chất lượng.
 
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Cá sông Mekong,nguồn lợi thủy sản quan trọng của ngư dân sống trên lưu vực.

attachment.php


Nhưng,trong quá trình công nghiệp hóa,với những dự án phát triển kinh tế,cùng có thể là do âm mưu thâm độc của ai kia,người bạn Lào sẽ vô tình gây hậu quả không hay cho các nước hạ nguồn.Đó là việc xây dựng đập thủy điện Xayabury,tại bản Houayxay,BoKeo,cách Đồng bằng Sông Cửu Long 1930km,dù thủy điện này chỉ để xuất khẩu cho Thái Lan.
Thật ra,vấn đề này không chỉ ảnh hưởng tới chỉ Việt Nam và Campuchia mà còn là mối quan tâm sâu sắc của cộng đồng thế giới,vốn đang lưu ý nhân loại về những thảm họa thiên nhiên,do con người tác động.Việt Nam và Campuchia là 2 quốc gia bị ảnh hưởng trực tiếp từ hậu quả của việc xây dựng đập này,đã lên tiếng phản đối.Quĩ Bảo vệ thiên nhiên thế giới cũng cảnh báo về việc giảm hoặc biến mất của ngồn protein thủy sản.Đập thủy điện nơi thượng nguồn này có khả năng làm thay đổi dòng chảy.khiến quá trình “biển tiến” sẽ diến ra nhanh hơn,làm vùng đồng bằng hạ lưu sông Mekong sớm bị ngập mặn!Ngoài ra,việc xây dựng đập còn tạo nên một tiền đề để nhiều đập khác được xây dựng ở thượng nguồn,điều mà không ai mong muốn,kể cả những con người tiến bộ phương Tây,vốn không bị ảnh hưởng bởi các con đập này..
Thôi,cũng là chuyện của Lào,nghe nói họ hứa sẽ thay đổi thiết kế để không gây hậu quả xấu cho các nước hạ nguồn;nhưng …?!
Dẫu sao,chúng tôi vẫn thích cái vẻ buồn thiu của bến đợi.Dù bên kia sông là một di sản thế giới hiếm hoi,con đường du lich vẫn hàng ngày đưa khách đến,nhưng không ồn ào,náo nhiệt như cái chợ bán buôn,không tưng bừng,rộn rã rao hàng quảng cáo,ngoài một tấm bảng lớn,đơn sơ nơi ngả 3 quốc lộ.Bến đợi qua WatPhou,tuy đìu hiu vắng vẻ,nhưng sẽ làm rung động những ai một lần tới đây,để chứng kiến cái dịu dàng đôn hậu,không những chỉ trên các gương mặt hiền hòa chất phác,mà còn trên cả cái quan cảnh êm đềm của thiên nhiên.Rồi đây nếu mai kia,do đổi thay của cuộc sống,bến WatPhou không còn yên ả như bây giờ,chắc tôi sẽ tiếc lắm.Và tiếc cho những ai chưa kịp đến đây!
Rời bến đò,chúng tôi trở ra quốc lộ,bây giờ mới thấy cái vắng vẻ thật sự của con đường nhánh 140.Hai bên vẫn là rừng già tuy không quá đổi hoang vu như quốc lộ 11,Attapeu,bởi rất thỉnh thoảng cũng có xe qua,chúng tôi không thấy gì đe dọa,nhưng sự vắng vẻ cũng khá “lạnh” dưới nắng dội Hạ Lào.

attachment.php


Vì không qua được WatPhou nên khi ra tới quốc lộ,chúng tôi chụp lấy tấm bảng lớn giới thiệu di sản này.

attachment.php

Bảng giới thiệu Di sản Thế giới WatPhou,tại đầu lộ 140.

2.6.3.Siphandon,nơi Mekong 4.000 đảo.

Trở ra đường 13,chúng tôi tiếp tục xuôi về phương Nam trong cái nắng Lào hừng hực.Ghé quán bên đường,mua vội 2 bọc nước mía,thêm 1 bịt nước đá để dành tiếp hơi,rửa mặt khi cái nắng đang đổ lửa trên đầu.Rồi sẳn còn chút nước trong ca,tôi cũng chơi hết lên “đầu-bị-nắng-đổ-lửa”,dù ướt luôn cả áo,ướt nước vẫn mát hơn ướt mồ hôi.

attachment.php

Tiếp nước…

attachment.php

…và “chơi” luôn chút nước còn lại lên đầu…cho mát!

Con đường tiếp tục chạy qua những quãng vắng người,bên trái là khu dự trử sinh học quốc gia Xe Pian nối liền khu dự trử Dong Hua Sao từ Pakse chạy xuống Hạ Lào, bên phải vẫn là rừng khô mùa nắng,thỉnh thoảng một bầy trâu đầm mình trong vũng cạn phía xa.

attachment.php


Những bản Lào ở khu vực này,nếu có,chắc đều tập trung trên bờ Mekong chảy dọc bên kia cánh rừng,nên cái “điệp khúc vắng người” lại tiếp tục suốt gần trăm cây số.Bây giờ,nhìn cảnh hoang vắng trên đường,tuy không như trên quốc lộ 11,đoạn Bờ Y-Attapeu,nhưng cũng xa lắm mới có một ít nhà,cũng lâu lắm mới có 1 chiếc xe qua,mà trời thì đã xế chiều,nếu chẳng may bể bánh xe,tôi nghĩ sẽ là một điều rất tồi tệ.

attachment.php

Một trạm xăng,rồi lại…
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,187
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top