hanahan
Phượt quái chiêu
Độc hành ở Hong Kong
Giải nhất dành cho người trả lời đúng hết 31 nhân vật trong hình, bao gồm:
- Bài số 102: hình thứ 2,3,4,5,6,7 (bỏ hình đầu tiên)
- Bài số 103: hình 1,2,3,4,5,6,7
- Bài số 104: hình 1,2,3,4,5,6 (bỏ hình cuối cùng)
- Bài số 105: hình 1,2,3,4,5,6,7
- Bài số 107: hình 1,2,3,4,5
Mọi câu trả lời gửi Visitor Message cho Hana
@Paven: ai không biết tên thì bỏ qua, tranh giành giải nhì cũng được, kaka. Bật mí là có một vài nhân vật Hana cũng hổng có nhớ tên =))
----------------------------
Sau khi chúng tôi lên The Peak và vào nhí nhố với những tượng sáp trong Madame Tussauds thì lại tiếp tục cảnh xếp hàng chờ tram đi xuống. Ôi, cuối tuần quả là đông đúc ná thở. Lúc này tôi lại tiếp tục chặng đường đi lạc của mình...
Cái ngày đầu tiên định mệnh lạc lối ấy, tôi đã nghĩ “mình thật sự là một kẻ độc hành giữa 14 con người kia mất rồi…”. Khi tôi tìm đường về hostel trong buổi tối đầu tiên ở Hong Kong, sau khi đi Madame Tussauds và xuống nhầm trạm bus, tôi đã lang thang qua hàng hà sa số những cửa hiệu trên đường Nathan, chiêm ngưỡng cuộc sống sôi động “không bao giờ ngủ” của Hong Kong. Người mua kẻ bán vẫn tấp nập, xe cộ vẫn chạy ào ào, và tôi lại là một cá thể cô đơn…
Rồi cái sự đánh dấu hostel nhỏ bé bằng cái Shanghai Commerce Bank cũng giúp tôi tìm đến được góc đường định mệnh đó. Nhưng tôi cứ lòng vòng và mải miết suốt 4 hướng xoay quanh cái ngân hàng mà tôi gọi nó là “tọa độ số 0”. Tôi gặp một cô bạn trẻ ngoài phố, vừa đưa tấm card của hostel để nhờ chỉ dẫn. Cô bạn không biết tiếng Anh, nên gọi điện cho Stanley ở hostel hỏi đường. Sau một hồi hai bên nói gì đó mà tôi chẳng hiểu, cô bạn nắm cổ tay tôi dẫn đi cứ như đang dẫn một đứa trẻ. Lúc ấy, tôi chỉ thầm nghĩ “sao lại kéo mình đi thế này nhỉ, cô này có đem mình đi bán không đây, vì thực sự họ nói gì mình đâu có hiểu…”
Cô bạn Hong Kong dẫn tôi vào một cái hostel rất giống với Dragon hostel mà tôi đã ở. Tôi hí hửng cảm ơn rồi bấm thang máy lên tầng 7, lạ thật, sao lại toàn tiếng Tàu thế này? Cái biển hiệu “Khách sạn ông Phạm/ Dragon hostel” biến đâu mất rồi? Vậy là tôi bấm thang máy trở xuống, hỏi ngay bác bảo vệ ngồi đấy, may mắn cho tôi là bác này biết chút tiếng Anh. Thấy bác diễn tả khó khăn nên tôi đưa giấy bút để bác vẽ đường cho mình. Và tôi đã tìm được đường về Dragon hostel đúng vào lúc nửa đêm với một bộ dạng mệt mỏi rã rời…
Bạn đồng hành - nghe đơn giản nhưng hóa ra chẳng giản đơn. Vì tôi chỉ gặp những người bạn đồng hành trên một chặng đường nhỏ, và thể nào chúng tôi cũng sẽ chia tay nhau mà không thể cùng nhau đi suốt cuộc hành trình. Hoặc ngay từ ban đầu, tôi đi cùng với một người bạn nào đấy, nhưng cũng chẳng phải là bạn đồng hành…
Bạn đồng hành với tôi là một người cùng chung sở thích du lịch, cùng có mục tiêu rõ ràng và không thay đổi vào phút cuối cho những điểm đến, cùng chăm sóc quan tâm lẫn nhau, cùng quan điểm du hành trên những chặng đường dài… Tôi đã đi cùng nhiều bạn đồng hành mà ban đầu tôi nghĩ là "hợp cạ", nhưng rồi đến phút thứ 89 họ thay đổi lộ trình, bỏ mặc tôi bơ vơ hụt hẫng với những kế hoạch đã vạch ra từ đầu của mình. Nhưng tôi không buồn họ lâu quá 10 phút (trừ những người tôi cho là đặc biệt với mình), bởi vì mỗi người là một cá thể riêng biệt.
Và tôi… chưa bao giờ có một bạn đồng hành như thế… Cũng như với một bản tính kỳ lạ là không thích đeo bám ai nên đã tạo ra cho tôi một cá tính khá khác biệt với tập thể.
Hành trình Hong Kong – Macau cũng vậy, nhất là những lúc lạc lối ở Hong Kong – một đô thị người đông, bụi mù và đất chật. Giữa những ngã tư đông đúc người qua lại, tôi vẫn thầm ước ao có một bàn tay nào đấy nắm lấy tay mình để chúng tôi không phải lạc nhau…
Nhưng tôi vẫn một mình… một mình cũng đồng nghĩa với việc không phải kiếm tìm nhau…
Giải nhất dành cho người trả lời đúng hết 31 nhân vật trong hình, bao gồm:
- Bài số 102: hình thứ 2,3,4,5,6,7 (bỏ hình đầu tiên)
- Bài số 103: hình 1,2,3,4,5,6,7
- Bài số 104: hình 1,2,3,4,5,6 (bỏ hình cuối cùng)
- Bài số 105: hình 1,2,3,4,5,6,7
- Bài số 107: hình 1,2,3,4,5
Mọi câu trả lời gửi Visitor Message cho Hana
@Paven: ai không biết tên thì bỏ qua, tranh giành giải nhì cũng được, kaka. Bật mí là có một vài nhân vật Hana cũng hổng có nhớ tên =))
----------------------------
Sau khi chúng tôi lên The Peak và vào nhí nhố với những tượng sáp trong Madame Tussauds thì lại tiếp tục cảnh xếp hàng chờ tram đi xuống. Ôi, cuối tuần quả là đông đúc ná thở. Lúc này tôi lại tiếp tục chặng đường đi lạc của mình...
Cái ngày đầu tiên định mệnh lạc lối ấy, tôi đã nghĩ “mình thật sự là một kẻ độc hành giữa 14 con người kia mất rồi…”. Khi tôi tìm đường về hostel trong buổi tối đầu tiên ở Hong Kong, sau khi đi Madame Tussauds và xuống nhầm trạm bus, tôi đã lang thang qua hàng hà sa số những cửa hiệu trên đường Nathan, chiêm ngưỡng cuộc sống sôi động “không bao giờ ngủ” của Hong Kong. Người mua kẻ bán vẫn tấp nập, xe cộ vẫn chạy ào ào, và tôi lại là một cá thể cô đơn…
Rồi cái sự đánh dấu hostel nhỏ bé bằng cái Shanghai Commerce Bank cũng giúp tôi tìm đến được góc đường định mệnh đó. Nhưng tôi cứ lòng vòng và mải miết suốt 4 hướng xoay quanh cái ngân hàng mà tôi gọi nó là “tọa độ số 0”. Tôi gặp một cô bạn trẻ ngoài phố, vừa đưa tấm card của hostel để nhờ chỉ dẫn. Cô bạn không biết tiếng Anh, nên gọi điện cho Stanley ở hostel hỏi đường. Sau một hồi hai bên nói gì đó mà tôi chẳng hiểu, cô bạn nắm cổ tay tôi dẫn đi cứ như đang dẫn một đứa trẻ. Lúc ấy, tôi chỉ thầm nghĩ “sao lại kéo mình đi thế này nhỉ, cô này có đem mình đi bán không đây, vì thực sự họ nói gì mình đâu có hiểu…”
Cô bạn Hong Kong dẫn tôi vào một cái hostel rất giống với Dragon hostel mà tôi đã ở. Tôi hí hửng cảm ơn rồi bấm thang máy lên tầng 7, lạ thật, sao lại toàn tiếng Tàu thế này? Cái biển hiệu “Khách sạn ông Phạm/ Dragon hostel” biến đâu mất rồi? Vậy là tôi bấm thang máy trở xuống, hỏi ngay bác bảo vệ ngồi đấy, may mắn cho tôi là bác này biết chút tiếng Anh. Thấy bác diễn tả khó khăn nên tôi đưa giấy bút để bác vẽ đường cho mình. Và tôi đã tìm được đường về Dragon hostel đúng vào lúc nửa đêm với một bộ dạng mệt mỏi rã rời…
Hong Kong thật sự quá đông đúc
Bạn đồng hành - nghe đơn giản nhưng hóa ra chẳng giản đơn. Vì tôi chỉ gặp những người bạn đồng hành trên một chặng đường nhỏ, và thể nào chúng tôi cũng sẽ chia tay nhau mà không thể cùng nhau đi suốt cuộc hành trình. Hoặc ngay từ ban đầu, tôi đi cùng với một người bạn nào đấy, nhưng cũng chẳng phải là bạn đồng hành…
Bạn đồng hành với tôi là một người cùng chung sở thích du lịch, cùng có mục tiêu rõ ràng và không thay đổi vào phút cuối cho những điểm đến, cùng chăm sóc quan tâm lẫn nhau, cùng quan điểm du hành trên những chặng đường dài… Tôi đã đi cùng nhiều bạn đồng hành mà ban đầu tôi nghĩ là "hợp cạ", nhưng rồi đến phút thứ 89 họ thay đổi lộ trình, bỏ mặc tôi bơ vơ hụt hẫng với những kế hoạch đã vạch ra từ đầu của mình. Nhưng tôi không buồn họ lâu quá 10 phút (trừ những người tôi cho là đặc biệt với mình), bởi vì mỗi người là một cá thể riêng biệt.
Và tôi… chưa bao giờ có một bạn đồng hành như thế… Cũng như với một bản tính kỳ lạ là không thích đeo bám ai nên đã tạo ra cho tôi một cá tính khá khác biệt với tập thể.
Hành trình Hong Kong – Macau cũng vậy, nhất là những lúc lạc lối ở Hong Kong – một đô thị người đông, bụi mù và đất chật. Giữa những ngã tư đông đúc người qua lại, tôi vẫn thầm ước ao có một bàn tay nào đấy nắm lấy tay mình để chúng tôi không phải lạc nhau…
Nhưng tôi vẫn một mình… một mình cũng đồng nghĩa với việc không phải kiếm tìm nhau…