Đêm đầu tiên ở Thạch Lâm Viên là một trải nghiệm đáng nhớ.
Không phải vì tôi nằm bo không gối trên cái đệm đầy xác muỗi cỏ và thiêu thân, giũ kiểu gì cũng không sạch hẳn. Chẳng hiểu thế nào mà thiếu mất một cái gối, tôi và thằng Thanh giằng nhau chí tử, nó còn xông vào tận phòng tôi để cướp cho bằng được. Đu cả người giữ cái gối mà không lại thằng em cao lớn lừng lững, tôi đành chịu thua, cho luôn. Thực ra tôi cố trêu chọc nó thế, chứ nằm không gối chẳng vấn đề gì.
Không hẳn vì bọn muỗi đói đánh hơi thấy mùi sơn hào hải vị tươi ngon đang lởn vởn trong nhà, kéo cả họ đến chú mục vào tôi mà thay nhau tấn công. Và tôi, lúc nào cũng giữ khư khư lọ dầu chống muỗi, đã thành phản xạ trong đêm, cứ thoáng thấy tiếng vo vo quen thuộc là xức ào lên tay lên mặt.
Cũng không hẳn là tiếng … nghiến răng đều đặn của em gái nằm bên. Trước khi đi ngủ, em tiết lộ với tôi, giọng đầy băn khoăn áy náy: “ … nhưng mà khi ngủ em hay nghiến răng, chị tỉnh ngủ thế liệu có chịu được không?” Trố mắt, tôi trấn an: “Không sao, miễn là răng em chỉ nghiến vào nhau, chứ không nghiến lên thịt chị … ”
Tầm 3h sáng, trời trở lạnh thấu xương. Cái lạnh vùng cao âm thầm mà buốt giá, vô hình nhưng có thể ngửi được, sờ được. Mùi sương giá tràn ngập trong căn phòng tối om, chăn đệm trở nên ẩm ướt, lạnh lẽo. Tôi thu mình chui sâu vào tấm chăn mỏng, rúc chân vào khối hơi ấm bên cạnh và mơ màng hối tiếc về cái chăn bông dày xấu xí đã bỏ lại cho bọn bên ngoài.
Cái “bọn bên ngoài” không ngủ cũng chẳng thức canh cho một nửa thế giới được ngủ ngon, chúng đang rào rào những câu chuyện gì đó tôi không nhớ nổi. Có tiếng mụ Đạt thao thao như giữa thanh thiên bạch nhật, xế tôi thi thoảng chậm rãi chêm vào một vài câu. Nhưng âm lượng của cả bọn thì đến người chết khéo cũng bật nắp quan tài mà sống dậy được.
Lại thêm bước chân đi lại huỳnh huỵch trên sàn. Cái sàn gỗ lỏng lẻo, cứ rùng rùng chuyển động theo mỗi nhịp bước như voi giầy ngựa xéo, chẳng thèm kiêng nể. Tít trong phòng, chăn đệm và đầu óc chúng tôi cũng rung lên, hãi hùng!
Và có một âm thanh rợn người nào đó cứ đều đặn cất lên, khọtttt … khọtttt … khịtttt … khịtttt … khẹtttt … khẹtttt … đều tăm tắp từng cữ. Điểm xuyết nhấn nhá là tiếng hắt xì hơi mà cái từ “hơi” nó tròn vành rõ chữ như trẻ vỡ lòng tập đọc vậy.
Cái mớ bát nháo tiếng người, tiếng quỷ ấy kéo dài cho đến khi tôi biết mình không ngủ thêm được nữa, nằm lim dim mơ màng cảm nhận cái lạnh rất riêng rẽ của một sáng vùng cao. Cửa sổ đã mở và sương mù đang quấn lấy từng tán lá xanh mướt, có những giọt đọng lại trên ngọn cây đu đủ, sáng lên trong veo. Tối qua chúng tôi đến muộn, còn chưa kịp biết khu vườn hình thù thế nào.
Chốt hạ cơn mơ màng của những kẻ lãng đãng và giấc ngủ cố của những kẻ thực tế, tiếng mụ Đạt oang oang rổn rảng từ bên ngoài: “Thôi dậy đi anh em ơi! Dậy đi! Dậy đi nào!...” Giọng mụ nghe như thể mụ đã thức dậy từ ngàn năm trước, hoặc chưa hề nhắm mắt.
Bên cạnh tôi, em gái trở mình, ngái ngủ. Quái sao mãi mà báo thức của mình không kêu? Tôi với tay lên đầu.
- Trời ơi! 5h30 sáng! Bọn này điên hết cả rồi! Chị chết đây, chị chết đây em ơi! - Tôi vật mình xuống đệm, vùi đầu rền rĩ. Ngoài kia, mụ Đạt vẫn đang thao thao về những đêm ngủ rừng, mưa gió, rồi côn trùng bò vào mặt. “Lạnh thế này đã nhằm nhò quái gì!”
Về sau xế của tôi cho biết, cái tiếng khọt khẹt gai người ấy là của thằng Chuối. Tối qua nó quên uống thuốc dị ứng đường thở, nửa đêm trời lạnh thằng viêm xoang mãn tính lên cơn kéo cưa, không ai ngủ được, đành xuống lễ tân mượn chăn, rồi mất giấc đi dạo một vòng. Đến lúc quay về thì phụ họa với tiếng khịt mũi, hắt hơi của nó cho vui cửa vui nhà. Kệ bọn tôi lĩnh đủ.
Đến lúc xếp đồ chuẩn bị đi, tôi nghe tiếng mụ Đạt chém gió: “Chúng mày biết tại sao ở đây không có con muỗi nào không? Nhìn kia kìa, đấy là cây ngũ gia bì, cây này đuổi muỗi, nên đêm qua chẳng có con nào cả. Bình thường thì vô khối … ”
Tôi xách giầy đi ra, tức tối nghĩ bụng: “Có nguyên cả một cái máy hút muỗi nó nằm trong phòng rồi còn đâu…”
Không thì cái lọ Softfel của mụ có mà đuổi vào mắt, nhá!