Đêm đó thật là yên tĩnh, không còn sợ tiếng động cơ làm phiền nữa vì vị trí cắm trại nằm tương đối khuất. Buổi tối hôm đó, kiểm tra lại quãng đường còn phải vượt qua thấy còn khá dài nên tôi quyết định sẽ dậy và đi sớm vào ngày hôm sau. Sáng hôm sau, tôi trở dậy từ 4 giờ sáng. Sau khi xong mọi thủ tục thì cũng quá 4 giờ 30, tôi lên đường. Con trăng còn chênh chếch trước mặt, không đủ ánh sáng soi rọi cho những bước chân nặng nhọc; tôi bật đèn pin đội đầu lên. Còn sớm quá, cơ thể chưa kịp quen với vận động mạnh, cộng với ánh sáng yếu ớt, tôi bước đi mà cứ biêng biêng.
Hừng đông, quả cầu lửa đỏ ối nhô lên khỏi mặt biển, một ngày mới lại bắt đầu. Tôi ngồi nghỉ, tranh thủ nhá một chút lương khô; lúc sáng trở dậy, bụng rỗng nhưng không muốn ăn.
Khoảng 9 giờ sáng, tôi tới một dải cát hẹp ven biển. Theo quán tính, tôi lại ngó nghiêng xung quanh, lần này không phải do thiếu nước mà là do tò mò. Trong những hốc đá nước biển còn giữ lại, những chú cá nhỏ xíu đang tăng tăng bơi lội. Dọc theo thân mình mấy chú có sọc chạy dài, hệt như loài cá ngựa vằn người ta nuôi làm cảnh.
Một chai có chứa nước bị vùi gần hết dưới cát; thấy có nước, tôi liền moi lên. Trong chai đầy nước có thể uống được; tôi bỏ vào ba lô phòng thân sau khi đã rửa sạch cát bên ngoài.
Một vỏ chai nước chanh muối Icy của Vinamilk có lẽ do sóng biển đánh vào, bị mắc lại trên bờ cát; trong chai, vẫn còn sót một chút nước. Ngửi thấy không vấn đề gì, tôi uống ngon lành phần nước sót lại đó. Hương vị quả là không tệ.
Ở nơi khô cằn này, không có nhiều loài thực vật có thể sống được; lác đác đây đó, vài bụi cây dứa dại vẫn vươn mình với những khóm lá răng cưa đầy sức sống.
Sóng đánh vào bờ đủ thể loại rác thải của con người, từ vỏ chai, lưới đánh cá, phao xốp đến cả một cái tủ đông với kích thước lớn nữa. Cái tủ đông nằm lại trên những tảng đá lớn, trong đầy nước, và co ro một chú chuột nhắt. Chú ta sơ sẩy chui vào và bị mắc kẹt ở đây. Nếu cứ thế này, chú ta sẽ đầu hàng số phận với tiếng kêu gào của dạ dày dưới ánh nắng như thiêu như đốt thế này. Thôi thì giải cứu cho chú ta vậy, tôi đặt vào đó một tấm ván gỗ, có lẽ là cái thành giường; chú ta phóng lên và chạy biến.
Cũng trên hành trình này, gần trưa, tôi bắt gặp một chú kỳ đà khá lớn, chiều dài cả đuôi khoảng 70 – 80 cm. Chú ta đang nằm phơi nắng hay làm gì đó mà chăm chú nhìn vào một hốc đá. Nhẹ nhàng tiến lại gần, tôi mở bao đeo máy ảnh, định sẽ có một tấm hình để đời. Thật không may, nghe tiếng lách tách, chú ta quay lại, ngó thấy tôi liền chạy biến vào trong hốc đá.