Rồi, để tớ thủng thẳng rồi sẽ kể về con đường đến với hồ Lugu, cũng như những gì tớ biết về vùng đất này, qua mạng, và qua những gì đã biêt qua chuyến đi.
Vùng đất này đã được biết đến từ lâu, nhưng gần đây mới nhiều thông tin, đơn giản vì đường sá cách trở quá. Mặc dù không phải quá xa xôi hẻo lánh, nhưng vì núi cao vây bọc bốn phía, giao thông khó khăn, nên ít người vào đây. Du lịch tại đây mới chính thức bắt đầu từ năm 1992... Trước kia, đường vào rất vất vả hiểm trở, muốn từ Lệ Giang lên phải đi vòng rất xa để tránh núi cao. Mấy năm gần đây, đường đã được làm thông, xe khách chạy thường xuyên lắm.
Chúng tôi từ trước ngày đi đã dong ruổi xe đạp đến bến mua vé, nên lấy được những ghế ngồi hàng đầu tiên, được ngắm nhìn trọn vẹn phong cảnh, và thuận tiện để có thể tác nghiệp. Chuyến xe rời Lệ Giang lúc 9h sáng, rẽ sang hướng đông bắc, theo một con đường đẹp leo dần lên một con đèo cao, rất cao. Trời xanh ngắt, hai bên đường là thông xanh, trên ngọn đã ngả sang màu nâu. Mùa đông rồi mà.
Đường lên đèo khá tốt, lại không dốc lắm, nên không cảm giác đèo cao. Nhưng rồi đến khi đổ đèo mới gọi là phê. Không phải vô cớ khi con đường này được coi là một trong những con đường có cảnh đẹp nhất Vân Nam - một tỉnh nổi tiếng về cảnh sắc non nước.
Khi tôi định đứng ra phía trước để chụp thì anh tài ra hiệu về chỗ một cách nghiêm khắc. Đường đèo khá nguy hiểm mà. Tay lái anh này cũng dẻo phết.
Qua lớp cửa kính ôtô