What's new

Lan man miền Bắc

Sau này Garcia Market cũng là một tác giả mình thích; cùng một phong cách viết, tài ba và điêu luyện, sáng tác bằng tiếng Tây Ban Nha, ALeho Carpentier cũng là một tác giả đại diện cho nền văn học Mỹ La Tinh nhưng tác phẩm của ông lại kén người đọc hơn.

Truyện ngắn kinh điển thì phải là O' Henry và Tsékhov rồi, Vàng Anh của Việt Nam cũng vậy, họ là những người sinh ra cho thể loại này và có vẻ như chỉ vậy. Về văn học Việt Nam mình vẫn không hiểu vì sao ở tuổi 13 Nguyên Hồng lại có thể viết "Bỉ Vỏ" với văn phong và vốn sống ngồn ngộn như thế, Nguyễn Tuân với "Vang bóng một thời" thì quá nổi tiếng rồi. Hồi còn nhỏ, mình cũng thích Khái Hưng với "Hồn bướm mơ tiên" và "Tiêu Sơn tráng sỹ". Tầm thời gian này, trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm với kỳ án văn chương thời cách mạng, mình vẫn ái mộ Phùng Quán, qua tác phẩm của ông và đồng nghiệp đương thời viết về ông. Trước đây, trên diễn đàn này mình có nhắc đến quyển "Ba phút sự thật" của ông, một quyển sách mang cùng lúc nhiều thể loại: tự truyện, tùy bút, tiểu thuyết... tác phẩm thật sự gợi lên nhiều suy nghĩ về cái sự phù dung của một kiếp người. Trong tác phẩm của mình ông có nhắc đến nhà thơ Phùng Cung, mình xin trích một đoạn ngắn:

“Mới đây, Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam quyết định trích quỹ sáng tác của Hội làm món quà tặng sáu hội viên (trong đó có tôi) đã phải chịu nhiều thiệt thòi trong 30 năm qua. Hội in cho mỗi người một tập thơ bao cấp, tác giả tự chọn những bài thơ vừa ý trong thơ mình, dày từ hai trăm trang trở lại. Năm anh bạn đang dựng bản thảo. Tôi cả đời chưa bao giờ được in riêng một tập thơ càng hăm hở chuẩn bị.

Và bản thảo đã chuẩn bị xong, chỉ còn mang đến nộp. Trước khi nộp tôi đem đến anh Cung để tranh thủ một vài nhận xét. Nhân dịp này tôi đã dại dột đọc lại tập thơ tích lũy của anh. Đọc xong, lòng hăm hở của tôi chùng lại. Tôi không còn muốn in thơ nữa. Tôi tự nhủ: in làm gì khi chưa có cặp mắt biết nhìn như Phùng Cung?

Thoảng mùi ruộng ải

Thóc giống cựa mình

Nắng vắt ngọn tre đuôi én

Đủng đỉnh điệu cu cườm

Lay nhịp gió may.

(Mùa gieo mạ)

Dưới mắt anh, cảnh vật hiện ra sinh động đến thế! Ngòi bút của tôi đâu còn dám đua chen.

Thấy tôi chán nản, anh Cung động viên khéo:

"Thời cơ chế thị trường, dư luận khách hàng mới là khuôn vàng thước ngọc. Hãy cứ cho ra rồi lắng nghe dư luận".
Trái với tình thế của tôi có điều kiện in rồi mà còn đắn đo, tình thế của anh Cung lại là muốn in mà không có điều kiện. Anh dí dỏm gọi mỉa mai tập bản thảo thơ anh là "Hằng Nga ngủ trong rừng[…]”

Và dung rũi thế nào mà mới đây, ngay trước ngày lên đường một vòng nhỏ với ôm, cái vòng mà mình có ghi lại trong bài " Trên cung đường quen" đợt mình ghé ở Lara homestay mình lại có được chính cái quyển "Hằng Nga ngủ trong rừng" báu vật kia bằng sách giấy hẳn hoi và mới cứng nhá một cách thật tình cờ.

Niềm vui khi "săn" được quyển sách mình yêu thích.







 
Nhà thơ Trần Đăng Khoa cũng là một tác giả mình rất ngưỡng mộ; ngoài những vần thơ thần đồng kiểu như " Ngoài thềm rơi chiếc lá đa/Tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng" thì sau này với "Chân dung và đối thoại", "Đảo chìm"... mình nghĩ tên tuổi ông sẽ còn mãi trong nền văn học nước nhà. Tác phẩm sáng tác thời gian gần đây thì "Hồ Quý Ly" của Nguyễn Xuân Khánh xứng đáng vô địch không chỉ ở thể loại tiểu thuyết lịch sử mà là cho cả các sáng tác thời kỳ sau chiến tranh; mạch truyện liền lạc, khúc chiết, hấp dẫn, nhiều tuyến nhân vật phát triển song song để rồi cùng hòa nhịp tạo nên câu chuyện hoàn hảo về mọi mặt . Tuy vậy các sáng tác của ông sau này dù vẫn hay không được đặc sắc như vậy nữa, " Hồ Quý Ly" hẳn là một đỉnh cao khó vượt qua ngay cả với tác giả viết nên nó.

Các quyển này đều dễ dàng tìm được ở dạng ebook, cho những bạn ít thời gian và chỉ đơn giản là thích đọc. Một chiếc máy đọc sách là lựa chọn đáng giá cho các bạn mê đọc, thêm một bản copy trên điện thoại để đọc lúc rảnh việc hoặc cần giết thời gian khi ngồi chờ gì đó như chờ máy bay chẳng hạn?. Nhân nói về máy đọc sách, trừ khi thật không quan tâm đến tiền bạc còn thì một chiếc máy loại thường của Kindle thật sự là một lựa chọn đáng giá. Nếu thường đọc trong bóng tối Paperwhite là một lựa chọn quá tuyệt, còn mình dùng chiếc Kindle 3 mua từ lúc mới ra đến giờ và vẫn thấy hài lòng. Về chuyện đọc cứ vậy đi đã, còn phim ảnh sẽ ở phần sau.
 
Sau này mình xem phim nhiều và lại thích lưu trữ, chẳng vậy mà có hơn 30TB dĩa cứng chứa phim và một tấm tường kín dĩa DVD, và BD nhưng giờ nếu cho mình giữ lại chỉ 10 phim thôi thì liệu những phim nào sẽ ở lại.

Bộ ba phim "Before sunset", "Before sunrise", và "Before midnight" có thể xem là một dự án phim lạ lùng nhất và lãng mạn nhất mình từng biết. Mỗi phim ra đều đặn cách nhau 9 năm với tập đầu tiên là cuộc gặp gỡ của một cặp đôi như sinh ra dành cho nhau trên chuyến tàu từ Budapest qua Vienna. Hai nhân vật chính này hầu như là tất cả diễn viên của 3 tập phim, và nội dung của cả ba tập phim cũng chỉ thuần là những cuộc trò chuyện tay đôi giữa hai người. Ở tập đầu họ gặp nhau và chia tay trước lúc trời sáng tình cảm chưa rõ là gì. 9 năm sau gặp lại mỗi người đều có cuộc sống riêng và cả gia đình riêng nữa, cuối phim là một cái kết lơ lững cho người xem. Ở tập 3, giờ họ đã là một cặp vợ chồng lớn tuổi sống với nhau sau một lần dang dỡ, đang phải đối mặt với những khủng hoảng của cuộc sống gia đình. Cuối phim một cuộc hẹn hò và trò chuyện có vẻ như đã mang họ lại với nhau vì trên tất cả họ yêu thương nhau. Thời gian trong phim và ngoài đời thực trùng nhau nên diễn viên hầu như không phải hóa trang để vào vai.

Dự tranh giải Oscar phim hay nhất năm ngoái, 2015 phim "Boyhood" cũng có kiểu quay đặc biệt khi thời gian trong phim và ngoài đời thực trùng nhau kể về 12 năm trong đời một cậu bé từ tuổi nhỏ đến lúc trưởng thành nhưng phim này lại không mang lại ấn tượng gì với mình ngoài sự đặc biệt của của ý tưởng làm phim.

Phim Trung Quốc mình chọn giữ kha khá. Đầu tiên là "Warlord" và "Cúc Đậu". Wardlord với dàn diễn viên toàn sao, cảnh quay hoành tráng, bố cục mạch lạc, hấp dẫn, tính cách nhân vật rõ ràng và đều là những là những anh hùng trượng nghĩa. Cúc Đậu đánh dấu thành công vang dội của "cặp" Trương Nghệ Mưu - Củng Lợi (dù Cao Lương đỏ mới là phim đầu tiên của họ) một bộ phim rất có "không khí", lôi cuốn người xem, những nhân vật trong phim đều "ác" nhưng cần được cảm thông theo một cách nào đó, cùng khiến người xem phải lạnh người của cặp này là phim "Đèn lồng đỏ treo cao", cũng lấy bối cảnh xã hội phong kiến. Một phim Trung Quốc cũng không thể bỏ qua nữa, phim "Giã biệt ái thiếp"/"Bá Vương biệt Cơ" với nam tài tử đoản mệnh Trương Quốc Vinh, phim hay và thật sự giá trị, từng đạt giải Cành Cọ Vàng liên hoan phim Cannes một cách không tranh cãi (mấy chữ sau được thêm vào vì mình nhớ đến trường hợp phim NHTL từng đoạt giải Oscar năm nào). Thông tin phim này có thể thấy trên Wiki từ quá trình viết kịch bản, chọn diễn viên, công chiếu và mang về giải thưởng quốc tế cao nhất cho nền điện ảnh Hoa Ngữ thời gian đó. Phim "Những chiến binh bằng đất"/" A Terracotta Warrior" với Trương Nghệ Mưu và Củng Lợi trong vai trò bạn diễn mình cũng rất thích nhưng chắc đành gác lại. Một phim của Trung Quốc cũng rất hay thời gian gần đây, phim Silent War với Lương Triều Vỹ trong vai một người mù có đôi tai cực thính, từ một người với tính toán vị kỷ, tư lợi, một chút ranh ma "hồn nhiên", kiểu nhân vật Vi Tiểu Bảo trong "Lộc đỉnh ký", được tuyển mộ vào đội quân chuyên bắt sóng tín hiệu truyền tin của quân cách mạng. Món quà cách mạng dành cho anh là việc trả lại ánh sáng cho đôi mắt nhưng từ đó đôi tai anh không còn như xưa dẫn đến cái chết của đồng đội và có thể là hơn cả đồng đội nữa, đến đây thì các bạn phần nhiều đã biết phần sau của phim rồi hoặc nếu chưa thì để dành đến khi xem phim vậy.

Dù bị xem như dòng phim "rẻ tiền", không chút giá trị, phim xã hội đen Hong Kong lại có thể xem như hợp gout xem phim của mình, không dông dài xin đơn giản nêu tên ba phim : Election 1, 2 và một phim của Đài Loan, Monga, tên phim là một địa danh ở Đài Loan, khu tập trung những thành phần thấp kém, tệ nạn trong xã hội như Du Ma Địa/Waterloo hoặc Lan Quế Phường/Lan Kwai Fong của Hong Kong. Mà thôi có vẻ như đã vượt quá 10 rồi thì phải.

“Lan man” đến đây có lẽ đã quá nhiều, nếu đã có phiền xin các bạn thứ lỗi. Tuần sau mình sẽ trở lại với “Bắc Hà”.
 
Mấy tấm Khải Hoàn Môn mình chụp trên xe bus nên không được đẹp.







Anh cho là hình ko đẹp chứ thật ra đã đẹp lắm rồi. Những tấm ảnh góp ở trên toàn chụp bằng phim (Kodak, Fuji trong những chuyến đi từ năm 2000 - 2003 + máy Minolta cùi) rồi rửa ra hình, lúc sau này mới scan lại nên nhìn cho có hình chứ chất lượng thì thuộc loại tệ.

Bằng chứng cho chất lượng tệ là đây - từ năm 2000, cái năm mà thiên hạ đồn là thời điểm tận thế!
IMAG1005 by PQ C, on Flickr
 
Niềm vui khi "săn" được quyển sách mình yêu thích.


Thì ra cụ thích đọc Phùng Cung. Nhà em rất cảm phục con người Phùng Cung và cả Hữu Loan nữa... những con người đã dám làm cái điều mà 60 năm sau chúng vẫn còn rất ít, rất ít người dám làm.​
 
Thật ra thì đây là quyển duy nhất của Phùng Cung mà mình có và cũng thú thật là đọc chưa hết nữa. Thơ ông dù hình ảnh được chắt lọc rất cẩn thận nhưng khó đọc và khó cảm, đòi hỏi phải có thời gian, mình lại không là một người yêu thơ. Mình ngưỡng mộ ông chẳng qua là do những trang viết về ông của Phùng Quán và các tác giả khác. Có những nhà văn tài năng như vậy, đọc tác phẩm của họ và mình có cảm tưởng như mình rất yêu, rất hiểu về nhân vật, đất nước, con người hay cả một thời kỳ, một ngành nghề, một môi trường mà họ đã xây dựng trong tác phẩm. Nói vậy mình nghĩ đến Phi trường, Trong khách sạn của Arthur Hailey, Shogun của James Clavell, Chín mươi ba của Victor Hugo, Thế kỷ ánh sáng của Aleho Carpentier, Chân dung và đối thoại, Người thường gặp, Đảo chìm của Trần Đăng Khoa, … Nhưng đó chỉ là cảm tưởng ban đầu, rồi mình sẽ có những cảm nhận thật sự của bản thân sau đó. Mình đã từng yêu Tô Hoài khi tuổi nhỏ với chú dế mèn, được củng cố thêm bởi Trần Đăng Khoa nhưng rồi những dòng viết của ông về cô gái kiếm tiền về đêm đã làm mình không còn yêu ông nữa; mình cứ nghĩ nơi ông thiếu một sự cảm thông, một tình yêu phải có của một nhà văn lớn dành cho con người. Có thể là mình sai nhưng dù sao đó là suy nghĩ của mình và khó mà thay đổi. Vì vậy chắc còn một khoảng cách khá xa để có thể nói mình yêu/thích thơ Phùng Cung trước khi mình kịp thuộc ít thơ ông và đọc một cách thấu đáo tác phẩm ông viết.

Hữu Loan với Màu tím hoa sim thì mình lại biết là từ Áo anh sứt chỉ đường tà của Phạm Duy! Sau đó thì tiếp tục đọc thơ ông như một dịp tìm hiểu các nhà văn/thơ dính án Nhân văn giai phẩm để biết ra cái Màu tím hoa sim đó lại là một trong những nguyên nhân dẫn đến mối họa cho cuộc đời ông.

Cám ơn bạn đã ghé xem.
 
Last edited:
Bắc Hà.

Bắc Hà là một thị trấn nhỏ và cũng không có một điểm nào thật sự thu hút, sở dĩ mình chọn Bắc Hà chẳng qua vì muốn đến thành phố Hà Giang thông qua Hoàng Su Phì vào ngày hôm sau. Hoàng Su Phì nằm lệch về phía Tây Hà Giang cách trục quốc lộ 2 hơn 60 cây số, đường đi hơi bất tiện nên nếu không nhân dịp này mà ghé sợ rằng sẽ không có dịp nữa.

Đường từ Sapa xuống Lào Cai cảnh đẹp, lại dốc xuống nên chạy rất thích.















 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,485
Bài viết
1,147,831
Members
193,545
Latest member
j88voto
Back
Top