Chuyến đi mới kết thúc không lâu, mà bây giờ đầu óc tôi đã lú lẫn tất cả. Tôi cố gắng để nhớ tên bản làng đầu tiên chúng tôi đến thăm ở Tây Giang, mà không được. Tôi chỉ nhớ nó nằm cách đường Hồ Chí Minh 5km, đường đất đỏ. Con đường mới mở, đi qua cầu treo, men theo vách núi và con suối nhỏ vào tận bản. Bữa ấy, trời chưa kịp mưa. Mà nếu mưa thì chắc lũ chúng tôi cũng không mò mẫm được vào bản Cơ Tu ấy.
Đó là nơi mà chúng tôi đã dành nhiều thời gian hơn tất thảy, để lê la trên từng góc nhỏ của nhà Gươi, và nghe Mẹ Cơ Tu kể chuyện.
Ở đó không có điện, nhưng mắt trẻ con vẫn sáng.
Ở đó không có nước sạch, nhưng lòng người vẫn trong.
Bên bếp lửa hồng của Mẹ, một lũ người Kinh và mấy em nhỏ Cơ Tu nghe Mẹ kể chuyện. Đàn ông và phụ nữ khỏe mạnh đã đi làm nương rẫy, chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ. Hôm ấy là cuối tuần, lớp học đóng cửa. Lớp học chính là bảng đen phấn trắng, bàn ghế kê giữa nhà Gươi.
Trong lớp học giờ đây, gã xế già lăn lóc ngủ. Đêm qua gã có một đêm trắng, tôi đoán vì rạo rực chuyện sắp tìm được Bùa yêu nên mất ngủ mà thôi.
Suốt cả chuyến đi ấy, điều lưu lại trong lòng tất cả là sự thân thiện, hồn hậu của những người con của rừng núi Trường Sơn. Những người Cơ Tu lúc nào cũng mở lòng, mở dạ để đón chào và kể chuyện cho chúng tôi nghe. Có thể là câu chuyện của cộng đồng họ, cũng có khi là câu chuyện của chính cuộc đời họ.
Bếp lửa ấm hồng của Mẹ cứ giữ chân chúng tôi mãi. Lúc ấy tôi đã ước, giá mà không phải đi tiếp nữa, cứ ở lại đây cho hết kỳ nghỉ có phải tuyệt biết bao. Nhưng còn bùa yêu, còn lời giục giã của mẹ cha đang để ở quê nhà, 6 người Kinh lại thu dọn sự thảnh thơi để lên đường.