Sáng lê la ra xe để đi Sangri La. Thường thì dân Việt của mình "nguồn lực" không nhiều (thời gian và tiền bạc) nên sẽ tranh thủ đi chơi cật lực trong thời gian ngắn. Thi thoảng mình vẫn thế, nhưng đợt này vì vé VNA quá rẻ, nên cứ tranh thủ một loạt ngày nghỉ mà thảnh thơi. Được cái Phe lại đỏng đảnh, luôn mặc cả với đoàn đến từng phút của buổi sáng để xin ngủ thêm một lát, nên mình "Té nước theo mưa", mặc dù miệng cứ nhem nhẻm là thế nào cũng được.
Xe chờ ở đầu ngõ. Các con giời vừa đi vừa đùa nhau, làm Lệ Giang vốn đã ồn ào càng rộn ràng thêm. Tranh thủ nắng buổi sáng diễn mấy quả trước khách sạn rất chuẩn. Lái xe là một bác Tàu truyền thống, béo béo và mặt hơi Hán gian. Thây kệ, không quan tâm, vì đoàn của mình ít nhất cũng có vài Việt gian rồi, nên không lo.
Đúng là thuê xe, tự do thoải mái. Muốn dừng lại đi hát khi nào cũng được. Hát bài dài, bài ngắn bác tài cũng chiều. Cứ thấy cảnh đẹp giữa đường là ào ào xuống diễn. Sau Lệ Giang, mình phó thác thân zai cho đồng bọn độc ác. Muốn đem đi đâu thì đi. Chẳng biết đoạn đường phía trước nó là cái gì.
Trước khi đến một thị trấn cổ của người Nạp Tây (chẳng biết đúng hay sai, vì nghe Phe dịch mà lâu lâu mình cũng quên, mà Phe cũng biết mình chẳng biết gì nên thi thoảng cũng dịch bừa, dịch điêu: D). Nghe Phe tán hươu, tán vượn gì đấy với Tài, bảo sẽ lên đỉnh núi để ngắm khúc quanh đầu tiên của sông Dương Tử. Phe bảo là Trường Giang, không biết có phải là một đoạn của Trường Giang không ta? Sao phức tạp vậy ta. Nói chung chẳng quan tâm là cái gì, chỉ nghe vé là 50 RM/em. Đi vào nhà dân, mặc cả 30RM/em, và nhờ một bác dẫn leo núi. Người Trung Quốc nói nhiều hơn cả dân mình. Đã bảo là không biết, không biết rồi mà cứ thao thảo bất tuyệt. Leo núi đã thở hồng hộc mà cứ nghe chim hót líu lo. Cũng may là chỗ này đẹp. Rất đẹp. Phóng tầm mắt ngút ngàn nhìn làng cổ phía xa xa. Khúc uốn quanh của con sông hùng vĩ, tựa vào thế núi. Mình đọc "Sóng gợn Tràng Giang buồn điệp điệp", bọn độc ác bảo mình hâm. Chẳng biết có hâm không, chẳng biết đọc có đúng cho con sông không. Nhưng nghe ai chê mình thì phải cãi cố cho được.
Vào làng cổ, gặp lại đoàn Việt Nam đã gặp ở Lệ Giang. Đoàn này đông như Tàu. Chỉ cho mánh vào nhà dân để ngắm khúc quanh đầu tiên trên sông.
Tiếp tục lên Khe Hổ nhảy. Phải khen mấy bác Tàu, là làm cái gì cũng hoành tráng. Đoạn đường, bạt núi dẫn vào khe, nhiều khúc phải làm hầm chui qua đá. Một con suối, nằm giữa hai triền núi. Suối gầm ào ào như trên thủy điện Sông Đà. Đoạn suối, hình như gắn liền với điển tích gì đấy. Phe lười bảo lần trước đi mãi mà không tới, phải ngồi lên xe kéo tay mà vẫn mỏi ê chề. Cả lũ tưởng thật, nhưng rảo khoảng hơn 2km là đến. Chụp ảnh, bốc phét và lại gặp đoàn Việt Nam.
Tối đấy ở lại một thị trấn ven đường. Một đêm rất yên tĩnh của chuyến đi. Một điểm dừng với món gà ngon nhất chuyến đi.