What's new

Một mình ở Đồng Văn

Cuối năm 2007, cái đận rét lịch sử trong vòng vài chục năm qua ở miền bắc, nhiệt độ vùng núi có nơi xuống tới 1, 2 độ, Mẫu sơn xuất hiện băng giá... Hà nội các bạn ấm áp ôm nhau uống rượu trong quán, nói nói cười cười, người đã hẹn bỏ tôi mà đi, để lại món nợ tình muôn đời không thể trả...

Tôi buồn, tôi bỏ nhà đi Đồng văn, chỉ biết cười khi bạn bè can ngăn và lo lắng, AQ nhiều gấp 3 trước những ánh mắt và suy nghĩ về một kẻ, quả thật, rất không bình thường...

Mỗi lần mở lại file ảnh trong chuyến đi có nhiều phần điên khùng đó, tôi lại ước gì mình đang được ở Đồng Văn, được dẫm dân trần lên những mỏm đá lạnh buốt, được thấy váy xòe, khăn màu vướng phất phơ trên cành cây, được rúm ró chui vào chăn với cuốn "Tiếng đàn môi", được thấy buồn muốn khóc khi một mình đứng trên đỉnh "Đồn Cao" hay thắt tim vì hoảng sợ khi một hòn đá dễ có đến 1 tấn rơi ngang mặt đường, ngay trước mũi xe ô tô chỉ trong tích tắc vài giây...

Chuyến đi ấy, hẳn sẽ ko bao giờ lặp lại lần 2 trong đời...
 
picture.php


Em quăng cục đá nhớn cổ vũ. Mấy cục đá này tìm được ở Sủng Là. Tiếp đi chị :L
 
Last edited by a moderator:
Topic này có ảnh hưởng xấu đến người đọc Black biết chưa nhờ. Nghe đồn dân tình xác túi đi Đồng Văn ầm ầm
 
Hà giang tập 2 của Ducko xét cho cùng chỉ là thịt treo gác bếp, là con rùa lùi lũi trong xó cửa, là Mỵ ngồi trong nhà thống lý Pá tra nhìn ra ô cửa bé bằng lòng bàn tay mà không biết ngoài trời là sương hay nắng... tập 2 rồi cũng treo trong topic Đồng văn của Black mà thôi Ducko à...

Tự AQ :LL

picture.php


Chiều, tôi lẩn thẩn đi quanh Đồng văn, cánh đồng, miếu thờ, phố cổ, những bước chân đơn độc trên cao nguyên đá... Tôi quên mất lời hẹn ăn cơm cùng anh Nam chủ khách sạn Hoàng Ngọc.... đêm ập xuống cùng cái lạnh tê tái miền biên giới... Đầu dốc có 1 quán ăn duy nhất, quán ăn duy nhất bán đồ ăn đêm T7 tuần cuối năm mùa xuân ấy... hai vợ chồng chủ nhà đang ngồi bên bếp sưởi, thấy tôi bước vào vẫn không rời mắt khỏi chiếc tivi... tôi ngỏ ý muốn ăn bất cứ thứ gì họ có, đã 2 ngày tôi không hề ăn một hột cơm...

Hai vợ chồng rời khỏi chỗ để nhường cho tôi bếp sưởi.., một chậu than củi hồng rực, đặt sát chân bàn, hơi nóng phả lên tận mặt, tôi hơ hai bàn tay đang gần như cóng lại trong chiếc găng tay... thực sự lạnh, lạnh từ trong ra ngoài...

Lúc đó, tôi giống như một con mèo xanh lét với mũ len và khăn quấn kín đầu... Và họ đã xuất hiện, 5 anh em siêu nhân :LL

Mỗi khi nhớ về miền đất ấy, tôi luôn thấy đau nhói trong lồng ngực... tôi đã không vui - không buồn ở chốn mà tôi đã cố phải tới vào một trong những thời điểm nhạy cảm nhất trong năm và quá ư là mong manh với một người đã biết mình 30 tuổi...

Mẫu nghi vẫn nói, gái đi một mình hoặc giả ko có zai đi kèm, thường rất gặp may... Tôi không biết mình có may hay không, khi trong buổi tối buồn heo hắt của cao nguyên mắt mèo lạnh giá ấy, tôi đã gặp những bạn đồng hành cũng đang ngổn ngang tâm trạng. Họ đi như thể phải đi vậy thôi, đến chiếc máy ảnh còi duy nhất mang theo cũng không có pin...

Nói chung, khi dòng đời xô đẩy thì đôi khi tôi không biết mình đã, nên và sẽ làm gì. Lời cuối cùng trước khi chia tay 5 chàng lính ngự lâm già trẻ lớn bé điếu đóm khi về khách sạn của tôi là lời hẹn ước, mai sẽ cùng các chàng tiếp tục hành trình với Đồng văn...

Đêm ấy, tôi không nghĩ là mình đã ngủ ngon....
 
Last edited:
Lúc imim mở topic - khởi duyên Phượt - ai - vì sao, tôi nghĩ ngay đến Hà giang. Giống như thể tôi đã mắc nợ với vùng đất ấy - một món nợ suốt đời ko thể trả... tôi đã được và mất, đã cho và nhận, đã cười và khóc, đã hạnh phúc và khổ đau, đã từng tràn đầy niềm tin và cả sự vô cảm...

Chuyến đi thực sự đầu tiên có thể gánh trên vai chữ Phượt trong đời tôi, chính là chuyến Lũng cú mùa xuân năm ấy... để rồi, cứ mỗi năm một lần, cái đồ thị tâm trạng hình sin trong tôi lại chạm đáy vào mùa đông, vào năm cùng tháng tận... và đến một ngày tôi chợt nhận ra, cao nguyên đá Đồng văn với tiếng đàn môi đã trở thành món nợ lớn nhất trong cuộc đời mình cho đến giờ phút này...

Ngày đang tới, hôm nay phiên chợ cuối năm. Tôi cuộn mình trong 2 cái chăn bông và tưởng tượng ở bên ngoài bức tường kia, gió đang len lỏi trong bước chân những người đi chợ, tiếng lợn khênh qua nhà kêu eng éc đánh thức cả khu phố nhỏ, tự hỏi, mình có đủ dũng cảm để bước ra đường?

Rồi tôi thấy mình thật dũng cảm, tôi bò ra khỏi giường, mặc áo, trùm khăn, đi giầy, vai đeo balo, rón rén đánh thức ông chủ và bước qua cái ngưỡng cửa cao (câu này lại chép à nha :D). Tôi thấy mình hít thật sâu - một hơi thật dài - có chút buồn rầu và được ướp đẫm bởi cái lạnh giá của cao nguyên đá, bóng những người dân tộc mờ mờ di chuyển trên phố cuốn tôi về phía chợ... nơi đang bắt đầu rộn ràng những tiếng lao xao lao xao...

Nói chung, nên ở Đồng văn vào 1 phiên cuối năm, nên là rét đến rúm ró cả người, nên ra chợ vào lúc 5h sáng, để thấy... chốn ấy và những người ấy, họ đã sống và yêu như thế nào ...

(eo, mình sến vãi lúa (NO))
 
Cuối năm dương hay năm âm nhể?

(Hỏi để còn biết mình có đu được theo không, chẹp!)
 
Về cơ bản thì dịu dàng ủy mỵ nết na hiền lành sến rớt nước miếng không phải là bản chất của Black - tuy nhiên cái lúc mà Vn-index chạm đáy, là tôi hay có những phản ứng rất không bình thường...

Giờ hồi ức xin kể về chuyện, Black và 5 anh em siêu nhân đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc như thế nào! Cái đó gọi là Black - reloaded! (c)

Lại kể, lúc tôi bùi ngùi rời chợ ĐV, rất là cảm ơn em 350D màu bạc quê mùa trong tay tôi, đó chính là lý do mà các siêu nhân đã để tôi ngồi ghế cạnh bác tài, tha hồ thò cổ ra ngoài chụp ảnh, bấm choanh choách mà về sau cái nào DOF cũng mỏng :LL (ý là ảnh out net trăm phần trăm í )

Từ Đồng văn có đường ngắn hơn một chút để vào Lũng cú, con đường hình chữ Z chạy mải miết trên triền núi khiến tôi tưởng tượng đến việc nếu mà phải đi bộ, nhất định mình sẽ ko thể đi về nhà, mà rất có thể sẽ lạc chân sa xuống tận đáy vực sâu thăm thẳm chốn biên thùy.

Phốt đầu tiên là em xe đi vào đoạn đường trơn lượt trượt như mỡ. Ờ, nghe dân tình đồn hôm qua Lũng cú đóng băng, giờ băng tan, sương đọng, đường ướt sũng, con xe nhẹ phèo tự dưng trôi vèo một phát nằm chếch trên đường, bác tài rú lên gọi các siêu nhân đang đi khảo sát đường, bảo, lên xe cho nó đầm ko xuống vực bây giờ... Cái này với mình thì cũng thường thôi, nên nói thực là tuy có giật mình nhưng cơ bản là ko có nhiều xúc cảm để kể...

Rồi em nó cũng bò lên được Lũng cú như vầy, lạnh, sương giăng như mành, và ai cũng thở ra đầy khói...

picture.php
 
Cuối năm dương hay năm âm nhể?

(Hỏi để còn biết mình có đu được theo không, chẹp!)

Đồ thị của anh hình gì? elips? :D

Cos thì ko gặp được sin, parabol thì chỉ được 1 lần

Dương hay âm đều okie mà anh - người Mông ở HG ăn Tết dương lịch cực to - tết âm thì ăn theo các bạn Hán, Dao, Giáy... nên âm - dương đều hoành tráng như nhau thôi :)
 
Cứ khi nào trong lòng ko vui, là y như rằng lại nhớ về Đồng văn, vì nơi ấy có quá nhiều những khoảnh khắc, quá nhiều những khuôn hình đẹp, những kỷ niệm nhớ đời, những người bạn đã đến và đi, có người còn ngoảnh lại, có người đã ra đi mãi mãi ...

vì thế, cứ khi nào thấy ký ức ĐV tràn về, là biết ngay sức lực sang suy kiệt, tinh thần thảm bại, ờ thì lôi cái ký ức vừa tươi đẹp, vừa buồn rầu ấy lên, biết đâu tìm được cho mình một cái bàn đạp


Hôm ấy, mù giăng kín thung lũng của người Lô lô, hí hoáy mãi con máy còi mới bấm được vài tấm ảnh, tay run nên nhiều ảnh chỉ còn dám để lại tự mình xem như tư liệu lịch sử, cố lắm mới được cái pics làng của người Lô lô như thế này:

picture.php


picture.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,699
Bài viết
1,154,967
Members
190,158
Latest member
Daiak
Back
Top