xich lo
Phượt quái
Sáng hôm nay chúng tôi được Rob và Filipe chở lên núi để bay. Ngày hôm qua đi mua gà tôi đã đi ngang đây, cảnh trên đây đẹp, vẫn còn hoang giã và nhiều cây rừng to lắm. Tại khúc chân núi, chúng tôi phải chuyển sang xe khác, xe này chuyên chở khách bay lên núi. Xe chưa kịp chạy thì trời chuyển mưa. Trong thời gian ngồi chờ, chúng tôi trò chuyện trên trời dưới đất. (NT)
Filipe xuất thân từ một gia đình khá giả, học tốt nghiệp bác sỹ, nhưng không thích stress, nên vẫn độc thân, hiền lành, vui tính và chỉ dạy bay paragliding mà thôi.
Rob đã bỏ xứ đi long bong từ hồi còn trẻ. Đã từng làm thầy dậy lặn một thời gian tại Ko Samui, Thái Lan. Hiện giờ thì anh ta thích ở Colombia và có thể trồng cây si tại đây. Anh ta tính tình rất tốt, rất nghiêm và rất đúng hẹn. Chỉ một nổi là anh ta quá căng thẳng, nên hay chửi bới
Chờ mãi mà trời vẫn không tạnh mưa, cả đám kéo về nhà Rob học một ít lý thuyết.
Tạnh mưa chạy lại lên núi thì mưa tiếp tục. Coi như hôm nay tổ trát.
Vì Filipe chưa tận mắt thấy chúng tôi quen thuộc những thao tác cất cánh, nên anh ta đề nghị là chúng tôi sáng nay qua bên đồi, thử làm cho anh ta coi lần cuối. Cũng như nhiều lần qua, chúng tôi qua đó ngồi ngâm thơ, vì không có gió. Rồi trưa đến chúng tôi chạy qua bên núi để bay, thì lại gặp mưa. Sao mà xui thế.
Sáng hôm nay chúng tôi mới thật sự lên đến điểm bay trên núi. Trên này cũng có vài phòng nghỉ cho khách và tằm nhìn thì khỏi chê đâu được.
Chuyến bay trước tiên là tôi bay đôi cùng với Filipe. Quàu, được lơ lững trên cao thật là kỳ diệu, Filipe dặn dò tôi đường bay và chỉ cho tôi biết điểm hạ cánh. Chúng tôi hạ cánh an toàn, phía dưới bãi đáp, anh bạn tôi cũng mới đáp cùng với đệ tử của Filipe.
Mãi lâu sau, chuyến xe lúc nãy chở chúng tôi lên núi, mới đến đón. Chúng tôi ôm dù leo lên xe để lên núi tiếp. Rob thì ở lại bãi đáp. Lên đến bãi bay, vì lúc này đông người, chúng tôi phải đợi cho họ bay trước.
Đến phiên chúng tôi, thì chúng tôi thỏa thuận, anh bạn tôi sẽ bay trước. Khi anh ta chuẩn bị banh dù ra xong xuôi, thì trời đổ mưa. Cả đám chạy vào nhà núp.
Một lúc sau trời mới tạnh, xe chở khách bay, mới quành lại với một nhóm khách mới.Trong đó tôi thấy có một bà già được con cháu dụ lên đây nhảy dù đôi, Tandem, bà già gân thiệt. (c)
Chúng tôi lại phải lịch sự để đám chuyên nghiệp bay trước, rồi sau đó Filipe mới cho phép anh bạn tôi phóng ra khỏi núi (ngoài cái dù chính để bay, chúng tôi đeo thêm một cái dù nhỏ, dù này không bay được, mà chỉ giúp chúng tôi rớt xuống nhẹ nhàng mà không bị banh xác ra thôi).
Dưới bãi đáp, Rob hướng dẫn anh bạn tôi bay, bằng bộ đàm. Khi anh ta hạ cánh an toàn sau hơn 10 phút bay, thì đến phiên tôi. Trong lòng tôi hơi bồn chồn và cảm giác lần đầu tiên bay một mình sao sao đó. Filipe ra lệnh cho tôi bay. Tôi kéo dù bay lên cao đỉnh đầu và sau đó tôi phóng xuống vực thẩm. Kỳ lạ thây cái dù tôi lại không bay tới mà lại từ từ rớt xuống. Tôi rớt xuống mép cạnh của vực sâu, cũng hên là tôi chưa bay ra khúc vực sâu. Tôi bình tĩnh gôm dù lại và leo lên bãi bay.
Lúc này Filipe đang xanh mặt, Rob thì ở dưới bãi đáp hốt hoảng gọi qua bộ đàm cho Filipe, là chuyện gì đã xảy ra. Anh ta chắc sợ tôi hiểu chuyện, nên anh ta yêu cầu Filipe chuyển sang nói tiếng Tây Ban Nha.
Filipe thấy tôi không sao và những động tác tôi làm đều đúng, nên anh ta cho phép tôi thử lại lần nữa. Tôi thử lại thêm 2 lần nữa và vẫn không bay được.
Filipe vẫn không thể giải thích cho tôi biết, hay là không muốn, tại sao dù không bay? Họ đã chọn dù đúng theo trọng lượng của tôi. Hay là dù bị hư?
Anh ta yêu cầu tôi ở lại (chắc anh ta không muốn giải thích cho Rob trên bộ đàm, vì tôi sẽ nghe hết), rồi anh ta bay xuống núi và để lại tôi ở lại một mình.
Thật là không may, chuyến bay solo đầu tiên gặp trở ngại rồi. Tôi đã phải ngồi trên núi một mình cho tới chiều tối, Rob mới đến đón tôi xuống núi. Còn anh bạn tôi thì vẫn còn ngồi đợi ở bãi đáp, cũng một mình.
Sáng hôm nay thời tiết rất tốt. Rob có học trò mới, nên Filipe sẽ trực dưới bãi đáp, còn đệ tử Filipe, Victor, sẽ lên núi cùng chúng tôi và giúp chúng tôi kiểm soát an toàn trước khi cất cánh. Rob thì không mấy vui lắm về thành tích của Victor, vì trước đây, có một lần Victor đã hạ cánh ngay trên đầu một con bò, giữa một cách đồng hoang vắng, và con bò hoảng sợ đó đã lôi rách hết cái dù của Rob. =))
Mọi chuyện xảy ra tốt đẹp. Anh bạn tôi được bay trước và tôi bay sau với cái dù mới. Tuyệt vời thật, tôi đã bay được như chim, phía dưới của tôi thoạt đầu là rừng, rồi từ từ tôi bay xuống khu thung lũng, ngang qua khu làng tôi đang tá túc và ngang qua những cánh đồng mía mênh mông. Khi đáp lần đầu, vì thiếu kinh nghiệm, nên tôi bị ngã dài về phía trước, cũng hên là không có bãi phân bò nào hết. Dưới bãi đáp, vài cu nhỏ trong làng ra phụ chúng tôi gắp lại dù (dĩ nhiên là phải mất ít tiền bo), chúng làm việc rất nhanh nhẹn, mổi cậu tự chọn cho mình một người khách và không hề giành giựt nhau.
Xe của Igare đang chờ chúng tôi tại bãi đáp và tiếp tục chở chúng tôi lên lại núi. Như thế là ngày hôm nay tôi đã bay được 4 lần. Lần thứ tư Filipe đã lười và tin tưởng vào cách bay của chúng tôi, nên anh ta núp vào một bụi bóng mát, thế là chúng tôi tự do lượn lách trên bàu trời xanh đẹp của thung lũng Valle del Cauca.
Trưa nay chúng tôi cũng không cần về nhà ăn bữa trưa, vì quá sung sướng. Tới khi chúng tôi chuẩn bị đợt bay thứ 5, thì trời chuyển sang u ám. Vậy là chiều nay chúng tôi lại nghỉ sớm. Tinh thần tôi cảm thấy rất thoải mái và toại nguyện.
Thời giờ rảnh hơi nhiều quá, tôi sách cần ra suối ngồi câu cho tới chiều tối (không có cá, thư giãn mà).
Lại đến ngày cuối tuần, đám bạn Tate kéo nhau ra đây để bay, bầu không gian trở nên vui nhộn. Vì trời nắng sớm, nên trong không khí có rất nhiều thermal, chúng tôi chỉ bay được có một lần. Sau đó gió lại thổi càng lúc càng lớn và trời lại chuyển mưa.
Tối đến Rob kêu chúng tôi qua nhà anh ta học thêm về mặt lý thuyết. Thực tế ra về phần lý thuyết anh ta đã dạy xong, nhưng vì anh ta cảm thấy chúng tôi mới bay quá ít lần, nên anh ta muốn chỉ thêm những kinh nghiệm riêng, những tình huống nguy hiểm, mà anh ta đã từng trải qua.
Chúng tôi phải dậy thật sớm, để bay vào buổi sáng khi ít thermal, hôm nay cũng là ngày cuối. Theo luật lệ, chúng tôi phải bay ít nhất là 10 lần, hội đoàn Paragliding mới cấp bằng bay cho chúng tôi. Có nghĩa tôi phải tranh thủ bay thêm 6 chuyến bay nữa.
Như thế vào lúc sáng chúng tôi đã bay lượn được 2 lần. Đến trưa thì nhiều thermal quá, chúng tôi phải quay lại về nhà.
Mãi cho gần xế chiều, chúng tôi mới bay được thêm một lần nữa.
Chia tay với những người bạn mới, Filipe chở chúng tôi về lại Cali và hứa sẽ gửi bằng bay đến theo địa chỉ mà chúng tôi đưa cho anh ta, tuy chúng tôi còn thiếu vài lần bay (cho đến ngày nay tôi cũng chưa nhận được bằng và tôi cũng chưa có cơ hội bay lại).
Sáng sớm, xe taxi đến đón chúng tôi tại nhà trọ để đưa ra phi trường, thì ngoài đường giờ này dân chơi đêm mới tấp nập quay về nhà. Cô tài xế là một người dân từ Anh Quốc, cô đã chọn một cuộc sống an nhàn tại đây được vài năm rồi.
Lần đầu tiên chúng tôi bay mà máy bay lại cất cánh trước giờ, chỉ 45 phút sau là chúng tôi đã có mặt tại phi trường Aeropuerto El Dorado, Bogota. Ở đây vào buổi sáng hơi lạnh, chúng tôi tàn tàn đi bộ qua phi trường quốc tế. Ngay cổng vào, trước mặt chúng tôi treo một bảng lớn, với hình ảnh đầy đủ, về quy định, những loại thuốc ma túy mà chính quyền tại đây cấm mang lên máy bay.
Tại đây chúng tôi phải nhờ đến dịch vụ để check-in giùm. Vé của chúng tôi là vé một chiều. Nếu bạn không có vé ra khỏi Panama, thì nhân viên sân bay sẽ không cho phép bạn lên máy bay.
Chúng tôi bay tới phi trường Tocumen, tại Panama City vào lúc 12 giờ trưa. Thủ tục nhập cảnh thật dễ dàng.
Sau đó chúng tôi đi xe buýt vào đến bến xe Albrook, trên xe bác tài mở nhạc nhộn nhịp nghe điếc màng nhĩ luôn (phong tục ở đây là thế). Tại bến xe đò, chúng tôi chuyển sang taxi để đi tới khu khách sạn gần trung tâm.
Chiều nay chúng tôi đi dạo phố và vài nơi thắng cảnh khu trung tâm. Khổ nổi chúng tôi không thể nào tìm thấy được một quán ăn dân gian để ghé vô, toàn là những quán ăn nhanh theo lối Mỹ mà thôi. Tình cờ chúng tôi đi qua khu phố nười Hoa, China Town, và cũng như các nhà hàng Tàu khắp nơi trên thế giới, họ đều có món vịt quay và heo quay. Chúng tôi ăn uống phủ phê rồi còn được mang theo thức ăn dư về nhà.
Trên đường về lại khách sạn, chúng tôi đi dọc theo con đường chính chạy ngang qua khu trung tâm, Av. Central. Hai bên đường ở đây họ buôn bán tấp nập và đông đúc người mua kẻ bán. Thấy 2 thằng tôi ngáo ngơ ngáo ngác, có vài người chủ tiệm dặn dò chúng tôi, là không nên tẽ ngang qua những con đường phụ vắng người, không an toàn cho du khách.
Về gần đến khách sạn, chúng tôi tìm đến một quán Internet, để gọi Chúc Mừng Năm Mới đến với gia đình và người thân nơi xa xôi.
Tối đến chúng tôi đón giao thừa trong phòng tại khách sạn với món vịt quay, heo quay còn thừa từ chiều. Mặc cho tiếng pháo nổ đùng đùng phía bên ngoài, chúng tôi đã leo lên chuồng rất sớm.
Feliz Año Nuevo.