Basilicadel Voto Nacional, Vương Cung Thánh Đường Quốc Nguyện, là một nhà thờ Công giáo La Mã nằm ở trung tâm lịch sử Quito. Đây là nhà thờ tân Gothic lớn nhất ở châu Mỹ.
Vương cung thánh đường xuất phát từ ý tưởng của cha Julio Matovelle vào năm 1883, cho đến năm 1892 công trình mới được khởi công và được thiết kế bởi một kiến trúc sư người Pháp. Đức Giáo Hoàng John Paul Đệ Nhị ban phước cho thánh đường vào năm 1985 và thánh đường được khánh thành vào năm 1988.
Vương cung thánh đường về mặt kỹ thuật "chưa hoàn thành". Truyền thuyết địa phương nói rằng khi Basílica hoàn thành, ngày tận thế sẽ tới.
Sau 2 ngày nghỉ xả hơi, chúng tôi lên đường đi đến Tuncan, một thị trấn gần ranh giới Colombia. Tại bến xe, chúng tôi phải đón taxi chở chúng tôi đến cửa khẩu Rumichaca. Nơi đây các nhân viên họ đang nghỉ trưa, siasta, nên số nhân viên còn lại họ làm việc rườm rà lắm, đồng thời thì hành khách ai cũng nôn nóng, vì thế mà phải chen lấn một chút.
Sau đó chúng tôi phải đi bộ qua một cái cầu. Bên phía Colombia, họ cũng làm việc tương tự. Ngay ranh giới vì chúng tôi hơi chụp giựt, nên đổi đô bị lừa một chút. Taxi là phương tiện duy nhất, để chúng tôi tới phố Ipiales.
Tại Ipiales, cuộc hành trình tiếp tục bằng xe đò mini tới Pasto, một thị trấn nhỏ cách đây khoảng 70 km và chỉ nằm cách núi lửa Galeras có 9 km (trước đây vài tháng, thị trấn này bị bao phủ bởi một lớp tro, sau một vụ núi lửa Galeras nóng giận).
Xe đổ đèo vòng vèo theo sườn núi và phía bên kia là vực thẩm. Càng lúc chúng tôi càng thấy ấm dần. Đến chiều thì xe chúng tôi đến bến xe Pasto. Chúng tôi không dám đi xe đêm khu vực này vì lúc nãy thấy đường đèo ớn quá. Chúng tôi nghỉ lại một nhà trọ gần bến xe đêm nay, để tiện cho sáng mai lên đường đi tiếp.
Tại đậy chúng tôi cảm nhận thấy sự hiếu khách của người dân Colombia một cách lạ thường, nhưng vì bất đồng ngôn ngữ, chúng tôi không thể trò chuyện với họ được. (Thoạt đầu chúng tôi không có dự định đến Colombia, bởi những tin bắt cóc các người ngoại quốc nơi đây và ngoài ra chúng tôi cũng lo lắng về các băng đảng ma túy xứ này. Các bạn đồng hành mà chúng tôi gặp trên đường đều khuyến khích chúng tôi hãy đến xứ sở hiếu khách này. Họ giải thích, thứ nhất những người kỹ sư khai thác dầu mỏ mà bị bắt cóc, là họ dính líu tới chính trị, thứ hai các băng đảng mua bán ma túy, họ không có thời gian đi chọc ghẹo những du khách trên răng dưới cat tút (cám ơn ngôn ngữ mới của bác LeoBinh chỉ dẫn)

, như chúng mình làm gì.
Thế là chúng tôi loại bỏ mọi sự lo lắng và sợ sệt, bây giờ chúng tôi đang ở Colombia.
Đoạn đường đến Cali là khoảng 370 km và phải đi mất 9 tiếng. Đi theo xe 7 chỡ ngồi thì hơi mắc, nên chúng tôi đành hà tiện một chút và đi xe đò mini.
Xe chạy vòng vo, có lúc lên đèo thì mây phủ kín, có lúc xuống đèo thì đôi lúc gặp phải đá lở nằm ngổn ngang trên đường. Xe chạy đến Papayan, có thể vì không đủ khách, chúng tôi được chuyển tiếp sang xe khác.
Đến chiều thì xe tới thành phố Cali. Thành phố này lớn thứ 3 của Colombia và vào thời điểm này chỉ có 2 triệu dân. Nằm ở độ cao 1000 mét, khí hậu ở đây gần như ôn đới. Nghành kỹ nghệ chính của thành phố này là thẩm mỹ và đường mía.
Chúng tôi lội bộ tìm đến nhà trọ Iguana và lúc này ngoài đường phố vắng tanh.
Chiều tối khi chúng tôi ra phố để ăn bữa cơm chiều, thì nguyên cả phố chợt như sống dậy. Hóa ra chiều nay đội bóng Cartagena, tranh thắng giải trung kết, giờ thì họ tủa ra đường và ăn mừng chiến thắng của đội bóng nhà. Chúng tôi được họ mời rượu và đôi khi bị ném bột phấn vào mặt (một dạng lễ tục ăn mừng ở đây). Cơm no rượu say, chúng tôi thả bước trở lại nhà trọ, trong khi đó cả phố còn đang vui nhộn.
Nhà thờ Ermita.
Chúng tôi đến Colombia với hai mục đích, là để đi tiếp qua Panama, nhưng vì đường bộ giữa Panama và Colombia không có cửa khẩu (khu vực ranh giới của 2 nước này rất hiẻm nghèo và khá phức tạp, chỉ có những Cartel ma túy mới sử dụng đoạn đường này). Ngoài ra mục đích chính của chúng tôi là đi bay, không phải bay trong các vũ trường sôi động tại đây mà bay trên núi, tự do như chim đấy.
Chúng tôi phải ở đây 2 ngày để săn lùng vé máy bay và tìm nơi dậy bay, Paragliding. Chúng tôi đươc biết Rob, một người thầy dậy bay từ Đức, anh ta đến nhà trọ làm việc một tuần một lần, và chúng tôi đã có một bữa trò chuyện với anh ta. Thấy anh ta có một tính chất thép (rặc khuôn người Đức), nên chúng tôi đồng ý chọn anh ta làm thầy.
Filipe đến đón chúng tôi tại nhà trọ đúng theo giờ hẹn. Filipe cũng là thầy dậy bay, Rob phải hợp tác với anh ta, nên mới được phép dậy học trò tại Colombia.
Trước tiên anh ta chở chúng tôi đến một ngôi làng nhỏ ở phía đông bắc thành phố, nơi đây chúng tôi sẽ tá túc cho những ngày gần đây. Sau đó anh ta chở chúng tôi đến một nông trại. Chúng tôi lội bộ lên một ngọn đồi phía sau nông trai. Tại đây Rob đang ngồi chờ chúng tôi tới.
Bài học đầu tiên là cách chuẩn bị và xếp dù, nhưng vì ngồi mãi mà không có một ngọn gió, nên chúng tôi không học được cách cất cánh. Vì thế, chúng tôi được nghỉ sớm và Rob chở chúng tôi trở lại túp lều nhỏ.
Túp lều nhỏ này là nhà của Tate, một dân bay dù từ Cali. Anh ta cho chúng tôi thuê lại một phòng nhỏ tại đây. Trong nhà anh ta có cả hồ bơi và vài cây ăn trái, chủ yếu là xoài (chúng tôi uống nước ép xoài mệt xỉu). Anh ta cũng có thêm một người giúp việc và người đó sẽ phục vụ mỗi ngày 3 bữa ăn cho chúng tôi trong thời gian chúng tôi ở đây.
Tối nay một nhóm bạn của Tate đến đây để bay. Thình lình không khí đang yên tĩnh trở nên nhộn nhip. Tuy trong nhóm họ chỉ một người biết tiếng anh, nhưng cũng đủ giúp cho chúng tôi trò chuyện đến đêm khuya (chỉ ngồi tán phét và hút bồ đà thôi, dân bay không có nhậu nhẹt).
Sáng dậy, nhóm dân bay đã có xe chở lên núi để bay. Còn chúng tôi thì phải đi qua ngọn đồi đầy bãi phân bò hồi hôm qua

, để tiếp tục tập cách cất cánh. Khổ nổi hôm nay lại gió ngược và đôi khi trời lại chuyển mưa lất phất. Thế là quay về nhà Tate ngồi ngâm thơ.
Chiều tối chúng tôi lội bộ qua nhà Rob, nhà anh ta chỉ cách nhà Tate vài trăm mét thôi. Tối nay Rob sẽ dậy cho chúng tôi về phần lý thuyết. Chủ yếu là hiểu về gió và an toàn trên không.
Hôm nay chúng tôi mới hiểu tại sao người bay dù cứ lượn mãi trên không và tại sao khi bay máy bay, đôi khi chúng ta có cảm tưởng như xe đang chạy ngang hố gà…
Đó là một hiện tượng gọi là thermal, khi một vùng đất được nắng sưởi ấm, nhiệt độ trong khu đó nếu tăng hơn 2 độ C, thì bầu không khí khu đó sẽ nhẹ hơn bầu không khí xung quanh và một quả bong bong khí vô hình bốc lên. Dân bay dù, sẽ lợi dụng hiện tượng đó, để được nâng cao lên, cũng như chim ưng xòe cánh lượn vòng vòng mà không cần vỗ cánh…, nói chút chút cho các bác hiểu sơ sơ thôi, nói nhiều chuyện sẽ dài dòng lắm.
Vì nhà Rob nằm trên ngọn đồi, khi học xong, chúng tôi ra ngoài sân chiêm ngưỡng cảnh Cali vào đêm thật đẹp.
Hôm nay chúng tôi tập được nhiều. Khi có gió (phải là gió thổi thẳng vào mặt), chúng tôi phải lao về phía trước và lôi dù lên (cũng gần như khi thả diều), khi dù bốc len cao phía trên đỉnh đầu là được. Cứ như thế mà làm đi và làm lại, mệt lắm. Đôi khi một ngọn gió sóc ngược làm cho chúng tôi lăn đùng, có lúc mặt tôi xuýt nữa úp phải vào đóng phân bò. Còn anh bạn tôi thì bị trật gân ngón tay út.
Đến chiều khi Rob thấy chúng tôi tương đối biết cất cánh, chúng tôi đi qua một ngọn đồi cao hơn và thế là chúng tôi được phép bay vài chục mét. Thật là vui sướng vô tả khi cảm giác chân không có đụng mặt đất.
Chiều tối Rob có việc phải đi vào Cali và rủ chúng tôi cùng đi chơi, nhưng bữa tập hôm nay quá vất vả, chúng tôi đã quá mệt mỏi, nên chúng tôi từ chối và lên chuồng sớm.
Sáng sớm anh bạn trai của cô Ô Sin gõ cửa kêu tôi dậy, Manuel. Anh ta chở tôi bằng chiếc cào cào lên núi mua gà. Tối nay tôi sẽ tự làm bữa tiệc Noel cho 2 thằng tôi. Tôi đã giải thích, là cô Ô Sin và anh Manuel cứ đi chơi, khỏi phải lo cơm nước cho chúng tôi.
Vì ham gà to, anh ta đã bắt một con gà nặng tới 5 kg. Khi làm thịt con gà tôi với bỡ ngỡ, có lẽ là tôi đã phải cắt bỏ hơn 1 kg mỡ.
Vào lúc 3 giờ chiều như đúng hẹn, Rob qua chở chúng tôi lên ngọn đồi tập cất cánh tiếp. Hôm nay bữa tập khá tốt, lần đầu tiên tôi không nghe Rob chưởi, hihi, còn Filipe thì chiều nay vắng mặt.
Chúng tôi chỉ tập được một chút, vì khi gió thổi ngược muốn tập tiếp cũng không được.
Khi trở về nhà, tôi nhờ Rob ghé lại một quán tập hóa để mua một chai Aqua Cliente, có nghĩa là nước nóng hay là được gọi là rượu Rhum (ngoài kỹ nghệ đường, nơi đây họ sản xuất cả rượu Rhum rất ngon), tôi mua luôn 1 chai với 3 năm tuổi.
Về lại nhà tôi liền nhảy vào bếp làm món gỏi gà và cháo gà. Tuy là thiếu nào là nước mắm nào là rau răm và gà lại không phải là gà đi bộ, nhưng tôi cảm thấy bữa ăn cho đêm Noel của 2 thằng tôi thật tuyệt vời.
Gần đêm khuya, cập tình nhân chị Ô Sin và Manuel về, họ cùng chia sẽ bữa tiệc thịnh soạn cùng chúng tôi. Buổi trò chuyện đêm nay chủ yếu là bằng động từ “To Quơ” và sự trợ giúp của cuốn tự điển.
FELIZ NAVIDAD, mừng lễ Giáng Sinh.