Em đã từng ngắm không biết bao nhiêu hoàng hôn, hoàng hôn trên biển, trên núi, trên cầu, trên sông...nhưng chưa có hoàng hôn nào ý nghĩa và rực rỡ như buổi cả đoàn mình chờ đợi nhau trên cột mốc Apachải. Tuy cùng với hai bạn nữa là tốp 3 đặt chân lên cột mốc đầu tiên, nhưng em thấy mình lẻ loi và lạnh lẽo vô cùng tận, bởi hai bạn kia không bị lạnh như em chăng? hoặc bởi hai bạn ấy còn đang tíu tít chụp hình cho nhau nên ko nhận thấy điều gì khác lạ nữa, em đứng trơ trọi hết nhìn họ lại nhìn chú porter cười cười khó hiểu, rồi quay ra một mình ngắm mênh mông rừng núi mờ áo dưới ánh hoàng hôn lúc ấy mới chỉ là một đường sáng nhạt nhòa trong mây đen, trong sương phủ của buổi chiều mưa rừng. Gió với mưa cứ quất vào cơ thể mỏng mảnh ướt đẫm mồ hôi của em, thổi qua tai, qua sườn nghe buốt lạnh. Lúc ấy em nghĩ gì chính em cũng ko nhớ rõ nữa, chỉ thấy sợ mông lung...em cứ nghĩ mọi người không đi nữa, quay lại hết rồi, chỉ còn duy nhất anh Ninh mà em tin không bỏ cuộc đang từ tốn bước một ở tít tận dưới xa kia...vậy mà không phải, chỉ một thoáng sau, ngay cái lúc ánh hoàng hôn không hiểu can cớ gì lại bùng cháy lên chói lóa thì các bạn ùa lên, hò reo la hét làm cho em mừng như chết đuối vớ được cọc. Em lại tìm thấy mình, nỗi lo sợ không tên biến đi nhanh chóng, lại toe toét xoắn xít bên họ, cười như chưa bao giờ vui đến thế, lại cùng nhau chụp ảnh, cùng nhau run rẩy và hối thúc người nọ người kia vào cho kín khuôn hình...Sau những phút giây thần tiên ấy, cái lạnh lại một lần nữa xâm chiếm cơ thể, hắt hơi liên tục và đầu đau buốt. Chùm vội áo mưa mỏng, đắp chăn của anh bộ đội vào người, em đứng ngắm những tốp người tiếp theo vừa đặt chân lên đỉnh. Họ đang say men chiến thắng đấy! Em nhìn thấy được niềm hạnh phúc vô bờ trong những lần họ vội vã thay ca nhau chụp, họ cười nói ríu rít khoe nhau góc đẹp nhất của hoàng hôn, của cột mốc 3 mặt tiền. Màu hoàng hôn Apachai này, mây núi này, những người bạn này và niềm rung động sâu trong tim.... Nhỡ mãi!