What's new

Nhật Ký Bangkok

P14: Khám phá Wat Phra Kaew (TT)

Cái cảm giác đầu tiên là ... mỏi cổ. Công trình nào cũng có chiều cao nhưng lại được xây dựng san sát nhau khiến du khách khó tham quan và những Photographer gà mờ như mình không tài nào chụp được những bức ảnh đẹp. Nhưng rồi những kiến trúc độc đáo, vàng bạc đá quý lấp lánh mọi nơi làm mình ham hố, bỏ qua sự khó chịu ban đầu mà lùng sục mọi thứ. Nhưng trời nắng làm mình mau đuối sức, lếch vào những góc đền nhỏ, chỉ được phép đặt mông chứ không được dẫm chân lên, ngồi phe phẩy cái nón cái bang để tìm những cơn gió mát.

Mới ngồi được 1 phút thì 1 đoàn Trung Quốc kéo đến chỗ mình ngồi. Một chị thuyết minh khí thế về cái chỗ...mình đang ngồi. Anh chàng ngồi kế bên nhìn cái mặt mình thộn ra mà cứ cười mãi. Nhờ cái mặt ngu đó mà mình làm quen được 1 người bạn cũng đến từ Zhong Quo. Thảo nào nghe thuyết minh, ảnh cứ gật gật đầu hoài. Về sau mới lộ ra cuốn Lonely Planet Thái bằng tiếng Trung thì mình mới biết ảnh là TQ nhưng cũng đi bụi như mình. Anh đề nghị chụp cho tấm hình ở thần Yak và mở to mắt nhìn mình khi mình bảo " Xie xie ni". Ảnh còn chỉ mình 1 vòi nước lạnh miễn phí. Người ta thì hứng 1 ly còn mình thì hứng cả 2 chai nước. Tận dụng cho đỡ tốn tiền. Hà hà, vậy mà cũng không có duyên đi chung với nhau. Đi 1 hồi, chen chúc đông người, 2 anh em lạc mất.

Picture367.jpg


Người bạn Trung Quốc ga lăng, dễ thương. Hy vọng sẽ có ngày gặp lại ^ ^

Một điểm tham quan không thể không dừng chân đó là bảo tháp Phra Sri Rattana. Ngọn tháp cao lớn lại được dát bằng triệu lát vàng mỏng được chuyển về từ Italy. Tháp này dùng để quàn ướp thi hài các nhà vua vừa qua đời. Sau ba tháng phúng viếng tế lễ mới đưa ra ngoài giàn hoả thiêu. Một phần nhỏ tro xương đem bỏ trong bình sứ để thờ trong chùa, phần còn lại sẽ được đem rải ra biển.

E hèm, google vậy đủ rùi. Vàng đó, chính xác là vàng. Ngày mình đi giá vàng đột nhiên tăng từ 39tr đồng lên 40tr đồng 1 lượng. Mà có biết đâu, ăn chơi cho thả ga về đến nhà mới tá hỏa. Phải chi biết sớm hơn, mình đã dòm trước dòm sau rùi cạy một miếng vàng đem về nhà bán. Bảo đảm sẽ có dịp quay lại Thái Lan (haha, bị truy nã quốc tế mà ^ ^)

Picture378.jpg


Tay mình đã có lúc chạm vào những miếng vàng khổng lồ đầy quyền năng

Picture376.jpg


Nhưng mình không phải là người duy nhất cảm thấy vui sướng
Tù trưởng Nam Phi này còn thể hiện sự sung sướng hơn
" I'm siêu nhân gao "

Vàng làm cho lóa mắt. Đặc biệt ngắm vàng giữa 12 giờ trưa thì càng lóa mắt. Mặt trời đứng bóng và mây bắt đầu chạy trốn. Những tia nắng bay thẳng xuống đầu khiến cho những giọt mồ hôi tuôn muốn ướt áo. Thả luôn cái ba lô xuống đất ( mệt quá òi), đi đến đâu, kéo nó đến đó (tưởng vali kéo không bằng). Mấy chú khoai tây cõng trên lưng cái ba lô 2 tầng bự chảng, đi ngang nhìn mình chia sẽ. Còn mình thì nhìn theo bước đi nhanh nhẹn ấy mà muốn quỳ lạy sát đất. Đời lại bất công. Sao không ban cho con một thân hình cao ráo và vạm vỡ như mấy anh í.

Không được hùng dũng như mấy chàng voi linh thiêng

Picture392.jpg


Thì ít ra cũng được như anh gà cồ này chứ

Picture402.jpg

Ồ, chết, mình nhầm. Anh ấy không phải gà mà là chim. Ảnh chính là Thần điểu Karine - nửa người , nửa chim đầy oai vệ. Học lịch sử bậy bạ quá nên phán đoán sai tè le. Thấy tội lỗi với anh thần chim ấy nên mình tức tốc ghé ngang thư viện Phra Mondop để cập nhật dữ liệu.

Picture380.jpg

Tòa thư viện lớn sừng sững và lấp lánh không kém. Nơi đây dùng để bảo quản toàn bộ Kinh Phật Thái Lan và những bộ kinh tiêu biểu trên thế giới. Có nhiều kinh điển đã có tuổi đời hàng ngàn năm vẫn được bảo quản hoàn hảo ở đây.

Picture387.jpg


Không quản nắng mưa các vị thần vẫn hùng dũng đứng đó bảo vệ cho kinh sách được lưu truyền muôn đời.


***************​

Các chi tiết về lịch sử và trích dẫn được tra trên google và bài viết Cung điện hoàng gia Thái Lan - một tuyệt phẩm kiến trúc của tác giả Archi
 
P14: Khám phá Wat Phra Kaew (TT)

Ngay đối diện thư viện là mô hình một kỳ quan khác. Một kì quan mà người khác phải cúi đầu.

Angkor Wat vĩ đại

Picture390.jpg

Lại tự nhiên nhớ Angkor, lại nhớ dòng nhật ký non nớt của mình về Đế Thiêng Đế Thích. Vậy mà cũng gần 1 năm tính từ ngày mình chạm vào Giấc mơ cổ tích đó. Hôm nay tại nơi này, có một giấc mơ gặp gỡ một giấc mơ. Mơ mơ màng màng mà không biết một anh người gì đó (chắc Ý quá, ảnh có đôi mắt hút hồn ghê) đang quơ quơ cái máy chụp hình nhờ mình chụp giúp.

" 1 2 3 Smileeee"

"Once more pix? Ok?"

"More? Sure !"

" Last pix. That's all right!"


Một anh chàng chu du một mình qua mọi miền Đông Nam Á và Việt Nam sẽ là điểm đến tiếp theo. Mình hân hạnh là người VN đầu tiên ảnh gặp gỡ. Mà ảnh cũng....xí xọn ghê, yêu cầu mình chụp hình với mọi góc độ: tổng quan, chân dung và thậm chí là chụp nghiêng nửa mặt. Kaka. Đáng lý ra là đu theo ảnh luôn rồi nhưng vừa dứt tay thì tứ cô nương người HongKong đã nhờ mình chụp giúp. 1 cô bạn trong đó cũng nhanh nhảu chụp lại dùm cho mình. Trời ạ, đây là những tấm hình mình được chụp đẹp nhất trong ngày. Hixhix, sáng giờ chụp hình, không mất chân cũng mất đầu hà. Mà mình nhờ giúp thì đâu có dám hó hé mà cũng chẳng ai có thời gian canh góc ảnh đẹp đẽ cho mình. Tủi thân ghê. Đôi lúc mình chỉ ước được trở thành nhân vật chính trong những bức ảnh của ai đó. Kaka, thui quay lại. Leo lên cao quá rồi.

Đu theo mấy cô bạn người Hongkong đến cửa sau của thư viện thì bắt gặp những tượng vàng ngộ nghĩnh này đây. Đây là tượng Chedi tượg trưng cho nhiều tầng lớp góp sức chống đỡ.

Picture405.jpg


Chedi muôn đời chống đỡ

Thấy tứ cô nương ấy vẫn thích nán lại chụp hình, còn mình phải nhanh chóng tham quan rồi tìm đường về khách sạn. Đã viết trong mail là check in late mà ko biết người ta có nhận được không. Không khéo mình không có phòng mà mất luôn tiền đặt cọc. Thế là tạm biệt thêm 4 người bạn nữa. Mình lại đi tiếp một mình.

Từ thư viện có thể nhìn sang khu tham quan chính - là chính điện nơi thờ tượng Phật bằng ngọc bích thiêng liêng. Người ta bảo tượng Phật Ngọc ở đây cùng với Phật nằm, Phật vàng Bangkok được coi là ba đại quốc bảo của Thái Lan.

Picture411.jpg

Khi vào chính điện mọi người đều phải cởi giày và đặt trên kệ ngoài hành lanh. Thế là đôi vớ trắng của mình được dịp lau sàn cho Chùa. Sáng giờ cởi ra cởi vô cũng nhiều lắm rồi. Nhưng không sao, có mấy dịp được chiêm ngưỡng 1 trong tam bảo của vương quốc Thái, có mấy dịp trong đời được đi đến những nơi linh thiêng thế này.

Picture425.jpg

Vào đến chính điện thì mọi máy chụp hình đều được tắt hết để đảm bảo sự tôn nghiêm. Chú bảo vệ ngoài cửa chỉ cho phép một lượng người nhất định vào trong và yêu cầu mọi người ngồi xuống để đảm bảo sự trật tự. Rất nhiều người Thái. Mình nghe tiếng họ xì xào bên tai và lạy rạp đầy tôn kính. Và góc trong cùng là những người khổng lồ tóc vàng với đôi mắt tò mò lẫn đầy thích thú. Có lẽ đây cũng là dịp để họ tiếp xúc thêm một nền tôn giáo khác. Giữa chính điện là tượng Phật ngọc khoát áo tơ vàng. Theo truyền thuyết, tượng Phật được tạc từ một khối ngọc bích nguyên chất và xuất phát từ Ấn Độ. Sau này được tặng, lưu truyền, thất lạc qua nhiều nước và cuối cùng về với Bangkok Thái Lan.Người ta tin rằng tượng phật ngọc mang đến nhiều may mắn, mọi sự phát đạt, cho đất nước phồn vinh, hưng thịnh. Nếu ai đến Bangkok thì Wat Phra Kaew xứng đáng nằm trong lịch trình. Đến đây để thấy được một công trình kiến trúc hùng vĩ và cầu kì, sắc xảo trong từng đường nét. Bên ngoài chính điện, người ta thi nhau dùng sen phẩy nước lên người. Chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì, mình cũng chui vô phẩy phẩy vài cái và phẩy dùm luôn cho mấy thằng nhóc khoai tây. Tụi nó khoái lắm cứ cười sằng sặc lên.

Cuộc hành trình từ lúc bắt đầu thật sự không dễ thở nhưng lúc này mình đã thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Không biết gia đình Cáo đang làm gì nhỉ? Sau này mới biết 3 ngày, nhỏ đã đi hết tất cả quầy hàng ở Platinum. Bái phục. Còn mình thì cứ đi long nhong, tìm mọi điều ở khắp nơi để vui có, để tủi có, để so sánh có. Có vẻ mình moi móc cuộc sống này quá thể. Những chi tiết nhỏ nhặt mình cũng nhớ và ghi lại trong đầu. Hình như mỗi lần đi phượt, cái đầu mình lại hoạt động vượt công suất như vậy. Mình luôn cố gắng hay ra sức tạo cho mình những nỗi nhớ trong mỗi bước chân và con người nơi mình may mắn đi đến và gặp gỡ.

Mình vẫn nghe hơi lạnh của nước trên tóc

Picture432.jpg


Hy vọng nước mang lại sự bình an cho tất cả mọi người


Picture434.jpg


Đôi giày của mình cũng an toàn về với chủ nhân của nó

Gần 12 giờ trưa, mình vẫn lang thang 1 mình

Alone but not lonely

I haven't a reason, a clue or a sign
I haven't the slightest idea
Of the shape of your heart or the state of your mind
Do you ever let anyone near
Do you ever reach out with arms open wide
Do you ever jump in closing your eyes
Or are you one of the fortunate kind
Alone but not lonely

Cứ lẩm nhẩm trong miệng khúc nhạc chậm rì của Mary Chapin Carpenter. Ngay từ đầu chuyến đi, mình đã phần nào nắm được tình hình và những ca khúc như một sự động viên, nhắc nhở "ta không một mình"

Everyday on the street I study their faces
The ones who rush on through the crowd
Towards their own quiet worlds, their separate places
Somewhere I'm never allowed
'Cause I've always been one to say what I need
And than the next thing it's done and I'm watching 'em leave
And I'm thinking, I wish I could be
Alone but not lonely


Suy cho cùng cuộc sống là do bạn tạo ra

Do you ever let anyone near
Do you ever reach out with arms open wide
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,470
Bài viết
1,147,638
Members
193,537
Latest member
thuytiendoanngoc
Back
Top