21/ Ngày 22: Bắc Kạn - Hà Nội.
Sáng sớm trời đã mưa, không lớn nhưng cứ kéo dài. Lần lữa chờ tạnh mưa nhưng không được đành ra đi lúc vừa ngớt hạt. Cũng chẳng có việc gì gấp ở Hà Nội vì vé máy bay mình mua đến 19h30 ngày mốt để trừ hao phải kéo dài ngày trên đường đi không về kịp Hà Nội như dự tính, giờ thì lại về Hà Nội sớm quá. Kể nếu thời tiết tốt thì cũng chẳng việc gì, còn khối chỗ gần Hà Nội có thể đi nay, mai về như Lạng Sơn, Hòa Bình … Chỉ sợ mưa suốt thì đành nằm khèo trong khách sạn.
Ra khỏi khách sạn thì trời lại mưa, đến lúc mưa to thì thấy một quán bên đường liền ghé vào vừa ăn sáng, vừa trú mưa. Một tô cháo, một mì gói thịt ăn rất được mà giá lại rẻ.
Bữa ăn sáng ở Bắc Kạn giá 30k.
Ăn sáng xong, trời vẫn cứ mưa nhưng phải dầm mưa thôi vì nếu chờ thì biết đến bao giờ. Quả thật suốt buổi sáng trời cứ mưa cho mãi đến Bờ Đậu thì tạnh hẳn.
Dọc đường đi.
Ghé mua cơm Lam, đi loanh quanh cũng nhiều mà một đặc sản nổi tiếng như vầy hôm nay mình mới thử.
Nói chung cũng không ngon gì, giống giống như xôi đậu phộng của miền Nam. Lúc mua cũng quên hỏi ăn chung với gì nhưng theo mình thì muối đậu, muối mè hoặc chả Lụa là thích hợp.
Ghé vào mua bánh chưng Bờ Đậu nhưng lại quên chụp hình, mua thử 2 cái ở 2 nơi khác nhau, đồng giá 20k. Bánh được cất trong thùng mốp giữ nhiệt nên khi lấy ra vẫn còn rất nóng. Chất lượng thì cỡ cái bánh 100k của Như Lan trong Sài Gòn nhưng do bánh “thiệt” đều để trong thùng, bánh chưng bên ngoài là các gói nilon giả bánh phơi mưa nắng lâu ngày nhìn rất chán.