Lúc này mới có đủ thời gian và ánh sáng ngắm anh chàng đi chung mình từ hôm qua. Anh chàng khoảng tầm 25 tuổi, gầy, khuôn mặt sáng sủa, quần áo đóng thùng nghiêm chỉnh, tay xách cặp táp nhìn cực kì trí thức. Em thầm nghĩ, hôm qua anh mê ngủ quá, để em bị tên khốn khiếp tài xế sàm sỡ, anh cóc có biết chuyện gì cả, ít ra cũng bảo vệ hoặc bênh vực em được chứ, không thấy hotgirl Gấu béo đây sao? Anh chàng không mua được vé tàu đi Batam nên phải mua vé máy bay, 6h chiều mới bay, và anh ấy phải ngồi ở đây chờ cho hết giờ. Anh muốn nói chuyện với em nhưng khổ nỗi một chữ tiếng anh, anh cũng không biết, nhưng anh có laptop, thế là anh giở từ điển ra dịch, em phát mệt với kiểu nói chuyện 5 phút chưa được một câu này quá, phần cũng đến giờ tàu chạy rồi, chia tay anh chàng, người Sumatra cuối cùng em nói chuyện
Vào chỗ check in, chìa vé của mình ra, em được chỉ ngồi xuống ghế đợi đi, ghế ngồi đợi là ghế nhựa y như ở bến xe miền đông nhà mình ấy, có rất nhiều người Indo sang Malay thăm gia đình, du lịch, tuyệt nhiên không thấy các bạn khoai Tây ở đây, chắc các bạn nhiều xiền nên xuống Padang đi máy bay hết roài
Hết lượt người trong cái dãy dài ngoằng kia, em nhanh chân chạy lại để được check in sớm thì lại được bảo cứ ngồi đợi tí nữa, lúc này là 8h30, trong khi trên vé ghi 7h30 tàu chạy??? Em không biết bao giờ mình mới được đi, hỏi thì người ta cứ bảo đợi, nhưng cảm giác không biết đợi cái gì, đợi trong bao lâu và vì sao phải đợi khiến em khó chịu quá, như kiến bò trong bụng ấy. Cứ sợ mình sẽ bị sót lại, em ngồi sát ông già mặc cảnh phục, nói đi nói lại là bao giờ đến chuyến tàu của em thì nhắc em dùm, em cứ ngồi ngay đây thôi. Lúc này mới thấy vé tàu của em khác màu vé các bạn kia, có nhiều hãng tàu khác nhau, và giờ giấc cũng rối tinh lên. Em ngồi vật vã đến 12h thì thấy đói bụng hoa cả mắt, giờ mới nhớ là mấy ngày rồi mình chẳng bỏ gì vào bụng, lôi bịch bánh quy ra ăn nhưng nuốt không nổi, trời nóng quá, phần vì ngồi mãi cũng đau lưng, không có tâm trạng nào để ăn cả.
Cứ như thế thời gian chầm chậm trôi qua, 12h30 rồi 1h30, 2h rồi 3h....đầu óc em quay cuồng, em ngồi chảy ra ghế, ngước ánh mắt thất vọng về phía ông hải quan già, hi vọng ông không quên em. Đúng 3h30 em được gọi vào xếp hàng để đóng dấu check out, vào căn phòng bên trong mới thấy một lượng khổng lồ con người đang ngồi vật vã, thì ra sáng giờ mới chờ ở cửa thứ nhất thôi, giờ đến cửa thứ hai. Em chọn góc trong kẹt, vứt hết đồ đạc xuống sàn và nằm lăn ra đất, tưởng mình chết đi rồi
5h30 thì em được gọi lên tàu, con tàu to khiếp, sức chứa có đến cả ngàn người, em thấy họ còn gửi xe máy xuống tàu nữa. Được phát một hộp mì xào, một chai nước ngũ cốc, em quất sạch, chả biết ngon dở gì cả. Nhà mình mà có đi bên Sumatra thì nên đề phòng vụ delay, bài học của em là vé ghi 7h30 sáng tàu chạy thì mãi đến 5h30 chiều mới được lên tàu

(