What's new

Tây Nguyên - Những con đường lầm bụi

...
Không biết trong đám bạn đồng hành có ai đã nghe kể về huyền thoại cũ, như đã từng nói cho nhau nghe về câu chuyện Biển Hồ khi dừng chân ở đất Pleiku? Hay tất cả chỉ là những cảm xúc được lồng ghép giữa những con người khác nhau: người thì đang tranh thủ tắm dưới dòng nước mát, người thì lang thang trên thềm đá thác trơ cạn không giọt nước, đôi ba kẻ ngồi lặng im hoặc mân mê chụp ảnh dưới chân mình...
Tôi không biết phải kể thế nào về cảm xúc của mình lúc ấy, nó là sự thích thú trong cơn hờn giận. Và cũng có thể là một chút vội vàng, để bắt kịp với hành trình mà mình tự vẽ ra.

Rời Ban Mê trong một chiều mưa tầm tã, con đường phía trước mịt mùng, văng vẳng bên tai là tiếng còi xe container đang nối đuôi nhau chạy trên lối về đèo Phượng Hoàng. Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, mà sức khỏe và tinh thần của tất cả mọi người như trôi xuống cùng nước mưa. Chúng tôi lạc nhau, cố gắng gọi cho nhau. Xe dẫn đoàn là tôi đã đi qua điểm hẹn dừng chân ăn tối của mọi người, mà vì mắt kém, kính cận thì đã nhường cho một người bạn khác, nên chẳng biết mình đang đi đâu. Cả xế và ôm chỉ biết cắm mặt bám theo đèn của những chiếc xe tải phía trước.

Tôi vẫn nhớ ly trà nóng mà người chủ quán ăn ấn vào tay mình cùng lời nói: thôi, đừng sợ, đừng khóc nữa... Tôi vẫn nhớ cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ khi trả lời: Cháu có khóc đâu? Tôi nhớ cả lúc nhìn thấy những chiếc xe đồng hành đang mải miết chạy trong mưa vụt qua trước mặt trong khoảnh khắc ấy.
Chúng tôi gặp lại nhau, để lại chia sẻ cho nhau những chiếc giường không quá rộng rãi trong khách sạn " Động quỷ" ở Earkha.

Nhưng nỗi ám ảnh chưa thực sự qua đi, ít nhất là với riêng tôi. Khi tối ấy, cả đoàn kéo nhau đi matxa trên tầng 6 khách sạn. Cảm giác bị một kẻ cùng giới tính, mặc quá ít quần áo trên người đang ra sức hành hạ cái cơ thể nhũn ra vì mệt và căng thẳng vẫn còn đây, ớn lên tận óc. Tôi bước ra khỏi căn phòng ấy cùng khuôn mặt tái dại. Từ bé tới lớn, đó là lần đầu tiên tôi biết tới matxa xa và matxa gần.

Mặt trời đã lên trên đèo Phượng Hoàng, con đèo nhỏ và thoai thoải tới mức xuống tận chân đèo rồi chúng tôi vẫn hỏi nhau: Đã được vượt đèo chưa?
Chia tay mảnh đất Tây Nguyên nắng gió, chúng tôi đi về miền Duyên hải bão táp - lại một chặng đường dài chờ đợi chúng tôi ở phía trước.
Ngồi sau, bỏ tay vào túi áo xế, tôi hát lên mấy câu hát của Phú Quang:

"Hết rồi... con đường bụi đỏ
Hết rồi... những chuyến xe đông..."


... Còn nữa...
 
Dạo này đi nhiều thế em, đi thế này sếp ko phàn nàn gì à
Chuyến đi cũ mà anh, đọc chả kỹ gì cả:D phần 1 của câu chuyện là viết cho tháng 3.2011
Còn phần 2 là tháng 1/2012.
Đi thì cứ đi thôi, nếu vướng bận Sếp chắc em ko bg bước chân ra khỏi HN mất. Nghỉ lễ a có đi nước nào ko?
 
Chuyến đi cũ mà anh, đọc chả kỹ gì cả:D phần 1 của câu chuyện là viết cho tháng 3.2011
Còn phần 2 là tháng 1/2012.
Đi thì cứ đi thôi, nếu vướng bận Sếp chắc em ko bg bước chân ra khỏi HN mất. Nghỉ lễ a có đi nước nào ko?

Nghỉ lễ này khả năng sẽ đi Sapa, hoặc có thể đi Quan Lạn.
Tháng 5 anh đi Thái, dự tính cuối năm sẽ đi CTC
 
Trong những phút giờ nhung nhớ Tây Nguyên, tôi đã viết vài ba câu thơ nhảm nhí, và chính sự nhảm nhí ấy là ngọn nguồn của chuyến trở lại - một mình môt ngựa.

GỬI THÁNG BA TÂY NGUYÊN

Tháng Ba vội vã tìm về
Trốn vào những con đường bụi đỏ
Và cái nắng vàng sóng sánh mật ong
Tháng Ba tóc thơm hương gió
Ướp hoa cà phê trắng muốt những dải đồi


Có một tháng Ba rong chơi
Như cánh diều trôi lững lờ trên sông trời xanh ngọc
Mây trắng nghiêng chao trong mắt
Trong ly cà phê đen không đường
Ngan ngát nhớ thương…

Dòng Sesan rơi lệ trước hoàng hôn
Nhưng những vệt rừng thì cứ mê mải cháy
Khói lẫn vào chiều
Cay lẫn vào đêm
Pleiku lầm lũi thở

Giật mình nghe tiếng cồng chiêng quá khứ
Trong một giấc mơ hoang
Còn đâu một ngọn núi đào rực lửa
Nỗi đớn nỗi đau
Sót lại trong đôi mắt Biển Hồ ngân ngấn nước

Chiều nay nghe em hát
Võng ru ngàn thông reo!

TÌM EM “TÂY NGUYÊN”

Ta gửi gì cho em
Cao nguyên đất đỏ?
Chỉ biết gửi nơi em nhung nhớ
Và lời hẹn trở về
Vục mặt uống giọt nước nguồn Yaly
Đêm nay không có rượu cần
Chỉ có say mê
Khóe môi lợt lạt…
Ta – người lữ khách
… say tự bao giờ?
Giá có thể ngồi nghe em kể sử thi
Còn đâu nữa chàng Đam San bạt đất mà đi
Về nơi nữ thần mặt trời
Ta giờ chỉ có thể tìm em qua từ khóa
Google “Tây Nguyên” ơi!!!
 
NHỮNG CON ĐƯỜNG LẦM BỤI (phần 2 - 2012)

12/1/2012
Vậy là tôi lại vác balo lên và một mình đi về phía con đường cũ, bằng chính sự giục giã trong mình. Hà Nội tiễn tôi bằng một cơn mưa nhạt nhoà bên ngoài chiếc taxi 7 chỗ. Tôi thấy chênh vênh khi nhìn sang bên cạnh chỉ thấy hình ảnh của chính mình qua tấm kính ô tô. Cậu bé lái taxi tò mò buông mấy câu hỏi, thấy sự nhiệt thành trong câu trả lời tôi không có, nên được lúc lại lặng im. Chuông điện thoại đổ liên hồi, tôi không muốn nhìn vào màn hình, đưa tay ấn nút giữ nguồn.

Đã quá lâu rồi, tôi mới có thể đi một mình, dẫu ngay ngày hôm qua, chẳng ai tin là tôi sẽ đi thật. Bọn bạn còn lôi chuyến đi của tôi ra cá cược. Và khi tôi đã đi rồi, mấy đứa lặng lẽ kéo nhau đi ăn, hiển nhiên là không có tôi.
Hành trang chỉ gói gọn trong chiếc ba lô nhỏ, chỉ có trái tim là nặng đam mê. Tôi cảm thấy bình yên và viên mãn dù hành trình mới chỉ bắt đầu.

Chiếc máy bay lác đác vài chục hành khách, chỉ mình tôi trên một băng ghế dài. Cuối năm, ai cũng tất tả, tôi lặng lẽ cắm mặt vào đọc cuốn Me tây được một người bạn tặng trước lúc lên đường. Chẳng có gì phải vội, khi sự ích kỷ đang chiếm đầy trong tâm trí, tôi dành tặng chuyến đi này cho tôi, như một món quà bước qua tuổi 25.

Tôi ở lại Sài Gòn theo sự níu giữ của một người bạn, không lâu nhưng vừa đủ để tôi ngủ một giấc ngắn, tắm táp và lượn lờ qua mấy con phố tưởng chừng đã đi mòn lối một thời. Sự thay đổi thời tiết chóng vánh khiến tôi mệt rã rời. Mới ban sáng, tôi còn đang so mình trong chiếc áo bông thì chiều nay tôi phải lục lọi trong hành lý của mình kiếm một chiếc áo mai ô mát mẻ. Tạm biệt Sài Gòn đêm, tôi nhét vào miệng 2 viên thuốc ngủ rồi yên vị nằm trên xe để đi về Đà Lạt.
Có một bầu trời trong xanh đã ở đó đợi tôi...
 
Sáng sớm, phải khó khăn lắm bác tài xế mới lôi tôi ra khỏi cái tổ của mình, dư vị của liều thuốc ngủ khiến tôi ngủ mê mệt, cũng chẳng quan tâm rằng tất cả hành khách đã xuống xe. Tôi ì ạch xách balo vào restroom của bến xe, gật gù bóp đầy kem đánh răng ra tay. Đến nỗi một chị phải nhắc hờ. Bên ngoài lao xao tiếng mấy bác xe ôm đang cá cược tôi là người Tàu hay người Nhật? Tự nghĩ: mình cứ tự kỷ thế này, chả trách thiên hạ dán cho mình mác Khoai tây, ai ngờ mình lại Khoai lang cả rổ...

Đà Lạt lạnh, nhưng vẫn ấm áp hơn Hà Nội lúc này. Tôi hít sâu trong không khí chút yên lành của buổi sớm, hai bên đường ban trắng xoá. Tự dưng thấy cồn lên cơn đói.
Khách sạn tôi ở nằm ở ngay trung tâm thành phố, có ban công hướng ra phố chính. Một cô bạn Hàn Quốc ngỏ ý ở chung nhưng tôi từ chối, dù rất thích bớt tiền phòng, nhưng tôi không muốn ai đó phải chịu sự lộn xộn vô tổ chức của mình. Vứt hành lý vô tủ, tôi ôm máy ảnh đi theo con đường nhỏ ra hồ Xuân Hương, vừa kịp nhét vào bụng một tô bún giò heo...

Tôi chui vào một quán cà phê vỉa hè, gọi một ly nâu đá, mua một tờ báo An ninh thế giới để giải quyết khâu oai. Thi thoảng hóng tai sang nghe cánh đàn ông bàn về vụ án nóng gần đây. Tôi không phải là một kẻ tọc mạch, nhưng phàm những khi đi một mình tôi rất thích hóng chuyện đời, như chuyện rẫy cà phê bao giờ tưới, hoa ly bao giờ cắt, lợn đã sắp thịt được chưa...? Tóm lại là hầm bà lằng các thứ trên đời đều có khả năng thu hút tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi đến Đà Lạt một mình, thuê chiếc xe Win 100 của bà chủ khách sạn, tôi yên tâm lòng vòng qua từng khu phố nhỏ, ngắm nhìn khu biệt thự phố Sương Nguyệt Ánh còn đang đắm chìm trong màn sương mù ma mị, trong vườn, những trái hồng treo lắc lẻo trên cành trơ khấc lá. Tôi sợ cái không khí ảm đạm của mảnh đất này, nhưng lại không thích những chốn đông kẻ vào ra. Chạy tới chạy lui, hết Thác Camly, Hồ Than Thở, đồi thông 2 mộ, Thung lũng tình yêu, vườn hoa thành phố, Thiền viện Trúc Lâm,... tôi nhận ra rằng nơi này không dành cho những kẻ một mình. Tôi còn nhớ như in lời hứa của một người, tại Đà Lạt. Điều tốt nhất có lẽ là lãng quên, tôi xách xe chạy về phía huyện Lạc Dương, rời xa thành phố, rời xa những ngôi biệt thự mái đỏ đang hiện dần ra trong nền trời xanh vắt.
494009813_n_1331267634.jpg
 
Những cơn mưa xuân cứ vài phút lại kéo đến một lần, không làm ướt áo nhưng cũng đủ làm nhoà mắt kính. Tôi không biết Langbiang có hấp dẫn không, nhưng mấy que cá viên chiên bán ở ven đường thì ngon tuỵêt. Đứng ở ngoài khu du lịch, tôi lầm lũi quay xe đi, sau lưng, tiếng chuông gió bằng tre vẫn va vào nhau lách cách. Người và xe cứ thế phóng thẳng xuống con dốc toàn đá hộc, dẫn về một bản văn hoá của người Chàm. Tôi mua mấy gói kẹo ở một cửa hàng tạp hoá rồi chui vào một trường cấp 1 chơi với bọn trẻ con. Tôi nhận ra rằng, những đứa trẻ Tây Nguyên nhút nhát hơn hẳn những đứa trẻ xứ Bắc. Chúng tìm mọi cách trốn tránh chiếc máy ảnh, như trốn một thứ tà ma.
552216766_n_1331267748.jpg

Trên đường tôi qua, vẫn còn đó sắc vàng hoa quỳ dại, thứ hoa mọc lên từ đất đỏ Tây Nguyên như càng mạnh mẽ hơn, hoang hoải hơn... Lũ chim trời nháo nhác bay về phía rừng thông, một cơn dông đang kéo đến. Tôi đứng trước hiên một ngôi nhà hoang, hát một mình.

Tôi chẳng hiểu mình lần mò thế nào mà cứ từ làng văn hoá này sang làng văn hoá khác, cho tới khi một mình đứng giữa một con đường đầy đá hộc, dốc cứ trôi mãi về dưới, tôi mới nhận ra mình chẳng còn có thể nghe bất kể thứ âm thanh gì ngoài tiếng động cơ xe mình. Tôi căng người ra bóp côn, cái máy ảnh cứ dồn về phía tay lái, tôi buông tay ra chỉnh lại thì bánh xe trượt vào một cái rãnh, xe chết đánh khực. Loay hoay mãi không đạp nổi máy, tôi nhìn ngược lên con dốc mình vừa lao xuống, khẽ rùng mình.
Chả hiểu nghĩ thế nào tôi bóp tay côn để xe tiếp tục trôi theo đà. Lần này đi tôi để hết đống bản đồ - bảo bối bất ly thân ở Hà Nội, chiếc điện thoại mang theo cũng thuộc loại cục gạch chỉ có chức năng nghe gọi. Như thế có nghĩa, nếu lạc thì tôi phải tự tìm cách ứng xử, như lúc này. Tôi lâm vào tình huống dở khóc dở cười, xe chết máy, trên đầu mây đen vần vũ. Giờ mà mưa thì coi như xong trận.
Đến ngã ba thì con đường hiện ra chính xác là một con đường mòn vào rừng, tôi dựng xe lại lăn ra ngủ. Mặc kệ mọi thứ, nhưng cũng chẳng được lâu vì tiếng sấm làm tôi tỉnh giấc.

Tôi thử đạp xe thêm lần cuối, ai dè nó nổ bon bon. Tôi quay xe chạy thẳng về hướng lúc nãy xuống tìm đường cái, vừa ra tới tỉnh lộ bóng loáng, trời mưa lã chã.
Tôi không chạy xe về hướng thành phố, mà ngược dốc chạy thẳng lên thung lũng vàng. Con đường vắng chẳng thấy bóng người qua lại, qua mắt kính nhoè đi vì nước mưa, tôi thấy bóng một chiếc Vespa Super chạy ngược chiều. Xe chạy qua chừng chục mét mà người đàn ông lái xe vẫn ngoái lại nhìn thôi. Chẳng hiểu sao tôi quay ngược trở lại, xuôi dốc đuổi theo bóng chiếc xe đang chạy một mình trong mưa.
 
Tôi luôn phải lòng những chiếc Vespa bằng cách này hay cách khác, tuy nhiên việc đuổi theo một người đàn ông thì chưa bao giờ xảy ra. Có lẽ tôi thấy con dốc phía trước dài quá, mà trời thì mưa, tôi thì đơn độc.

Nghiễm nhiên từ giây phút ấy, tôi có bạn đồng hành. 2 chiếc xe cứ thế đi song song cạnh nhau về đến thành phố. Anh dẫn tôi đến trưởng hội Vespa Đà Lạt, ngắm nghía mấy con xe thuộc hàng zin, cứ như thể quen thân từ lâu lắm. Anh kể cho tôi về cuộc đời anh - về cái tên thằng Việt cộng bị dân xứ này gán cho chỉ vì bố anh là người làm cách mạng. Anh có đôi mắt đẹp mà buồn quá, tôi sợ không dám nhìn thẳng vào đấy.
Anh đưa tôi đi thăm mấy ngôi biệt thự thuộc dạng cổ quái ở Đà Lạt, một buổi chiều có phần u ám, ít nhất là trong tôi. Sau khi chở anh vào thăm vườn ly, tôi nằng nặc đòi về, lấy vội số điện thoại của anh, hẹn anh tối nay ở quán nhạc Trịnh gần dinh Bảo Đại, tôi phóng xe chạy suốt một quãng dài để trở về phòng.

Buổi tối, tôi lang thang một mình, sau khi đã ăn hẳn 2 suất cơm gà cho ấm bụng. Ngồi trong một quán Bar nhỏ uống bia, tôi thấy mình như kẻ có lỗi với anh. Dù sao người đó cũng rất nhiệt tình...
Tôi bắt xe ôm, ra quán nhạc anh hẹn. Không khí trong phòng trà khiến tôi khó thở, nó không ngột ngạt, nhưng tôi cảm thấy tức ngực. Tôi vốn không mê nhạc Trịnh, nhất là trong một buổi tối thế này.
" Thuê bao quý khách vừa gọi không đúng..." Đó là câu trả lời khi tôi gọi vào số máy của anh, rõ ràng lúc chiều anh còn gọi cho tôi bằng chính số này.
Sông lưng tôi ớn lạnh. Những câu chuyện ám ảnh về Đà Lạt như một thước phim quay chậm trong đầu tôi lúc này.
Tôi vội vã đi như chạy về phía ánh sáng của khu trung tâm...
Cho đến buổi sáng rời Đà Lạt, hình ảnh một thành phố buồn bã trong sương không đủ ám ảnh bằng ngôi nhà treo toàn thư sáp, và mùi thuốc vẽ ngai ngái của anh.
Tôi nhớ ra mình còn không kịp hỏi tên anh.

Con đường từ Lâm Đồng về Đắc Lăk gập ghềnh, bụi làm mờ cả cửa kính ô tô. Tôi nhìn vô định ra khoảng trời mây trắng, đang ôm lấy cánh rừng bị đốt chỉ còn trơ gốc. Nạn phá rừng làm rẫy vẫn còn đó, khắp Tây Nguyên này.
Hai bên đường, hoa cà phê trắng muốt đến tận chân trời. Tôi không ngờ mình lại có cơ hội bắt gặp loài hoa rất đặc biệt này sớm như vậy. Cứ như thể tôi đang đắm mình trong một chuyến đi cũ.

Tôi nhớ Dualcpu hay cãi lộn những vẫn lầm lũi xách hành lý của tôi.
Tôi nhớ Dark đứng thong dong hút thuốc ở lưng đèo, mặc kệ ôm đứng chân cụp chân xoè chờ chụp ảnh.
Tôi nhớ bạn Hùng hay kể chuyện Tam quốc, tay run run không cầm được chìa khoá xe ở rừng Easup
...
Một năm qua đi với bao điều cũ mới. Vẫn con đường kéo dài trên cao nguyên, nhưng hôm nay với tôi thật khác. Lúc tôi xuống hồ Lak ngang đường, một người bạn vô tình gọi điện hỏi thăm, cuống cuồng hỏi: Em lại bị đuổi xuống giữa đường à? Cứ như thể tôi có truyền thống bị tài xế đuổi khỏi xe. Chuyện đó xảy ra có 1 lần, cách đây 2 năm nhưng lại là sự sợ hãi của những người sống quanh tôi. Lần ấy, tôi bị đuổi xuống giữa đường mòn Hồ Chí Minh lúc 3h sáng. Tôi sẽ kể trong một câu chuyện khác.
 
Người ta lạ lắm khi thấy một đứa con gái đi một mình, tay lăm lăm cái máy ảnh.
Người ta thi thoảng cũng lo cho tôi, như thể tôi là một đứa mỏng manh có thể ngã gió bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi vẫn luôn để mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt bớt hiếu kỳ hơn. Như cách tôi tự trả cho cốc cà phê của mình khi có 2 người lái xe gốc Bắc mời tôi uống nước. Khi đó, tôi dừng lại, không phải vì lời mời chào, tôi dừng vì cái quán nhỏ ấy có bóng cây Kơ nia râm mát, vả lại tôi cũng bắt đầu phải dừng để chuẩn bị cho cú Hitch-hide đầu tiên trong chuyến đi của mình. Đôi chân dù có khoẻ cỡ nào, cũng có lúc mỏi. Cũng như con người vậy, tôi biết rằng đến một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi nhớ về những năm tháng tuổi trẻ - những năm tháng này đây.

Tôi ra đến đường cái trời đã quá trưa, may mắn là hôm nay không phải một ngày nắng gắt, chỉ là có rất nhiều gió. Chiếc xe Bus về thành phố đã bỏ xa tôi chừng 1 cây số. Tôi nhìn theo làn khói đen khẽ tiếc nuối. Nhưng thật may mắn, trên đầu đường, bóng một chiếc công nông 3 bánh đang chạy lại gần. Tôi vui mừng khua tay loạn xạ như trẻ con. Tất cả những người trên xe ( chắc đi làm đồng ) nhìn tôi bằng ánh mắt chỉ toàn lòng trắng, hỏi bâng quơ mấy câu rồi kéo tôi lên chiếc xe chen chúc toàn người. Ngay cạnh tôi là một người đàn ông tóc dài, trên đầu còn vương những trứng chấy, toàn thân bốc lên một mùi hôi nồng. Nếu như không phải là " xe mui trần" chắc tôi đã lăn ra mà nôn thốc tháo. Bụng bảo dại những lúc thế này, được quá giang đã là điều quá tuyệt vời.

Từ chỗ họ thả tôi xuống, đi bộ chừng vài quãng là đến núi đá Voi. Trời ngả về chiều, khói bếp bay lên từ những mái nhà nằm khuất sau rặng tre, tôi còn đủ thời gian để về thành phố trước khi trời tối.
Hoàng hôn đến rất bình yên với tôi trên đỉnh đá Voi - một bữa ăn nhẹ với dâu tây và bánh ngọt như tạm quên đi đôi chân đang đau nhức vì đi bộ và leo dốc quá nhiều. Tôi nhìn xuống thung lũng phía xa, tự dưng thấy yêu quá cái nơi có mặt hồ yên ả và bầy trâu bò đang được ai đó tất tả lùa về chuồng.

Rồi cũng phải trở về với việc lên đường. Tôi đứng mãi bên đường cứ tưởng như hàng thế kỷ đã trôi qua, chẳng có một chiếc xe nào đi qua nói gì đến được đi nhờ. Mấy cô bé người M Nông cứ đạp xe vòng quanh đoạn đường tôi đứng, nói với nhau bằng tiếng dân tộc, như thể bàn tán về tôi. Một vài thanh niên da đen, mắt trắng, tóc nhuộm vàng đi qua rú lên cười thích thú. Tôi nhắn tin cho bạn mình: Em đang rèn sự kiên nhẫn anh ạ!
Bình thường ở nhà tôi là đứa thiếu kiên nhẫn, tôi hay cáu và làm những chuyện ngớ ngẩn. Nhưng cứ đi một mình, tôi lại có thể có khả năng làm những việc bất bình thường như việc đứng đợi xe lúc này.

Một chiếc ô tô đang đi từ trên dốc xuống, tôi nhìn thấy ánh đèn pha được nháy liên tục như thể trêu đùa nhưng vẫn liều mình đưa tay ra vẫy. Chiếc xe phanh gấp, lúc này tôi mới nhìn thấy trên xe là 7 người đàn ông. Không có sự lựa chọn, tôi ngỏ ý muốn quá giang về thành phố.
Họ nhường cho tôi một chỗ nhỏ trên xe, người ngồi cạnh tôi thì ôm giúp tôi chiếc balô cho đỡ chật.

Tôi không biết người ta có cho rằng tôi là con bé liều lĩnh không. Nhưng luôn tin chắc mình sẽ về thành phố, trước khi con đường bị màn đêm chiếm lấy. Dẫu chỗ ngồi trên xe không rộng, dẫu những người trong xe trông mặt dữ tợn và quần áo thì toàn bùn đất... Tôi đoán trong bụng, có lẽ họ là công nhân của một công trường nào đó đang trở về nhà, dù sao cũng chỉ là một niềm tin.

Họ hỏi tôi đôi ba câu, rồi quay ra tán chuyện phiếm, vẫn là đề tài muôn thuở về phụ nữ, những câu chuyện bậy bạ tầm phào. Tôi cố hát theo bài hát Nối vòng tay lớn đang được phát trên đài, lờ tịt đi cuộc đối thoại của họ. Thành phố hiện ra trước mặt, phía chân trời hửng lên ánh sáng cuối ngày. Vừa lúc câu chuyện của những người đàn ông khép lại, không ngờ họ nhiệt tình chở tôi đến tận Buôn Akô Đhông. Lại thêm những người tốt không kịp nhớ mặt, hỏi tên...
Ông khách Pháp lúc trưa gặp ở Lak thấy tôi, giơ tay lên vẫy tay chào như thể quen biết lắm. Bất giác tôi mỉm cười.
Trời trưa kịp tối, tôi có đủ thời gian để lượn một vòng quanh buôn, ngồi nói chuyện với bà bán hàng lưu niệm trên căn nhà dài Ê đê.
506342619_n_1331267994.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,461
Bài viết
1,147,518
Members
193,531
Latest member
smmallservice894
Back
Top