chipchina
Phượt thủ
...
Không biết trong đám bạn đồng hành có ai đã nghe kể về huyền thoại cũ, như đã từng nói cho nhau nghe về câu chuyện Biển Hồ khi dừng chân ở đất Pleiku? Hay tất cả chỉ là những cảm xúc được lồng ghép giữa những con người khác nhau: người thì đang tranh thủ tắm dưới dòng nước mát, người thì lang thang trên thềm đá thác trơ cạn không giọt nước, đôi ba kẻ ngồi lặng im hoặc mân mê chụp ảnh dưới chân mình...
Tôi không biết phải kể thế nào về cảm xúc của mình lúc ấy, nó là sự thích thú trong cơn hờn giận. Và cũng có thể là một chút vội vàng, để bắt kịp với hành trình mà mình tự vẽ ra.
Rời Ban Mê trong một chiều mưa tầm tã, con đường phía trước mịt mùng, văng vẳng bên tai là tiếng còi xe container đang nối đuôi nhau chạy trên lối về đèo Phượng Hoàng. Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, mà sức khỏe và tinh thần của tất cả mọi người như trôi xuống cùng nước mưa. Chúng tôi lạc nhau, cố gắng gọi cho nhau. Xe dẫn đoàn là tôi đã đi qua điểm hẹn dừng chân ăn tối của mọi người, mà vì mắt kém, kính cận thì đã nhường cho một người bạn khác, nên chẳng biết mình đang đi đâu. Cả xế và ôm chỉ biết cắm mặt bám theo đèn của những chiếc xe tải phía trước.
Tôi vẫn nhớ ly trà nóng mà người chủ quán ăn ấn vào tay mình cùng lời nói: thôi, đừng sợ, đừng khóc nữa... Tôi vẫn nhớ cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ khi trả lời: Cháu có khóc đâu? Tôi nhớ cả lúc nhìn thấy những chiếc xe đồng hành đang mải miết chạy trong mưa vụt qua trước mặt trong khoảnh khắc ấy.
Chúng tôi gặp lại nhau, để lại chia sẻ cho nhau những chiếc giường không quá rộng rãi trong khách sạn " Động quỷ" ở Earkha.
Nhưng nỗi ám ảnh chưa thực sự qua đi, ít nhất là với riêng tôi. Khi tối ấy, cả đoàn kéo nhau đi matxa trên tầng 6 khách sạn. Cảm giác bị một kẻ cùng giới tính, mặc quá ít quần áo trên người đang ra sức hành hạ cái cơ thể nhũn ra vì mệt và căng thẳng vẫn còn đây, ớn lên tận óc. Tôi bước ra khỏi căn phòng ấy cùng khuôn mặt tái dại. Từ bé tới lớn, đó là lần đầu tiên tôi biết tới matxa xa và matxa gần.
Mặt trời đã lên trên đèo Phượng Hoàng, con đèo nhỏ và thoai thoải tới mức xuống tận chân đèo rồi chúng tôi vẫn hỏi nhau: Đã được vượt đèo chưa?
Chia tay mảnh đất Tây Nguyên nắng gió, chúng tôi đi về miền Duyên hải bão táp - lại một chặng đường dài chờ đợi chúng tôi ở phía trước.
Ngồi sau, bỏ tay vào túi áo xế, tôi hát lên mấy câu hát của Phú Quang:
"Hết rồi... con đường bụi đỏ
Hết rồi... những chuyến xe đông..."
... Còn nữa...
Không biết trong đám bạn đồng hành có ai đã nghe kể về huyền thoại cũ, như đã từng nói cho nhau nghe về câu chuyện Biển Hồ khi dừng chân ở đất Pleiku? Hay tất cả chỉ là những cảm xúc được lồng ghép giữa những con người khác nhau: người thì đang tranh thủ tắm dưới dòng nước mát, người thì lang thang trên thềm đá thác trơ cạn không giọt nước, đôi ba kẻ ngồi lặng im hoặc mân mê chụp ảnh dưới chân mình...
Tôi không biết phải kể thế nào về cảm xúc của mình lúc ấy, nó là sự thích thú trong cơn hờn giận. Và cũng có thể là một chút vội vàng, để bắt kịp với hành trình mà mình tự vẽ ra.
Rời Ban Mê trong một chiều mưa tầm tã, con đường phía trước mịt mùng, văng vẳng bên tai là tiếng còi xe container đang nối đuôi nhau chạy trên lối về đèo Phượng Hoàng. Chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi, mà sức khỏe và tinh thần của tất cả mọi người như trôi xuống cùng nước mưa. Chúng tôi lạc nhau, cố gắng gọi cho nhau. Xe dẫn đoàn là tôi đã đi qua điểm hẹn dừng chân ăn tối của mọi người, mà vì mắt kém, kính cận thì đã nhường cho một người bạn khác, nên chẳng biết mình đang đi đâu. Cả xế và ôm chỉ biết cắm mặt bám theo đèn của những chiếc xe tải phía trước.
Tôi vẫn nhớ ly trà nóng mà người chủ quán ăn ấn vào tay mình cùng lời nói: thôi, đừng sợ, đừng khóc nữa... Tôi vẫn nhớ cái cảm giác nghèn nghẹn ở cổ khi trả lời: Cháu có khóc đâu? Tôi nhớ cả lúc nhìn thấy những chiếc xe đồng hành đang mải miết chạy trong mưa vụt qua trước mặt trong khoảnh khắc ấy.
Chúng tôi gặp lại nhau, để lại chia sẻ cho nhau những chiếc giường không quá rộng rãi trong khách sạn " Động quỷ" ở Earkha.
Nhưng nỗi ám ảnh chưa thực sự qua đi, ít nhất là với riêng tôi. Khi tối ấy, cả đoàn kéo nhau đi matxa trên tầng 6 khách sạn. Cảm giác bị một kẻ cùng giới tính, mặc quá ít quần áo trên người đang ra sức hành hạ cái cơ thể nhũn ra vì mệt và căng thẳng vẫn còn đây, ớn lên tận óc. Tôi bước ra khỏi căn phòng ấy cùng khuôn mặt tái dại. Từ bé tới lớn, đó là lần đầu tiên tôi biết tới matxa xa và matxa gần.
Mặt trời đã lên trên đèo Phượng Hoàng, con đèo nhỏ và thoai thoải tới mức xuống tận chân đèo rồi chúng tôi vẫn hỏi nhau: Đã được vượt đèo chưa?
Chia tay mảnh đất Tây Nguyên nắng gió, chúng tôi đi về miền Duyên hải bão táp - lại một chặng đường dài chờ đợi chúng tôi ở phía trước.
Ngồi sau, bỏ tay vào túi áo xế, tôi hát lên mấy câu hát của Phú Quang:
"Hết rồi... con đường bụi đỏ
Hết rồi... những chuyến xe đông..."
... Còn nữa...