What's new

Tây Tạng

Cuối tháng 7, đầu tháng 8 em có kế hoạch đi Tây Tạng một chuyến.

Đi theo tour thôi, cho nó lành, khoảng 10 ngày.
Các bác có kinh nghiệm gì tư vấn hộ với ạ.(beer)
 
"...một mình lang thang giữa im lặng vĩnh hằng của núi đồi Tây Tạng.......Cái sự tuyệt đối một mình giữa muôn trùng hoang vu rời xa mọi nhị nguyên của đời sống và của chính mình là một trải nghiệm mà ngôn từ không thể nào truyền tải được!...."

Nhị nguyên là thấy có hai, có ta có người, có sáng có tối, có tốt có xấu v.v... rời xa mọi nhị nguyên... là trở về với nguồn cội, với nguyên thủy, không còn thấy có ta có người, hợp nhất vào cái đại đồng Duy Nhất, cái Chân Như của vũ trụ... mà ngôn ngữ không thể diễn đạt được... cho nên có nói cũng chẳng được! Chỉ có một cảm giác lâng lâng khó tả khi ngồi một mình giữa thiên nhiên....


-
 
Last edited:
Tây Tạng lại sáng sủa rồi, ta lại bàn lại cái nhỉ:)

Kiểu gì cũng đến được Lhasa

 
Last edited:
Đúng là phủi phui cái mồm, bây giờ đến Đôn Hoàng, Cửu Trại Câu đều khó, có phải giờ này đã ở Hoàng Long rồi không
Nói trước bước không qua, tức thật!
 
Bác Anton Tran: trạng thái siêu việt trên nhị nguyên của tâm trí cần sự thực chứng về tâm linh của từng cá nhân, rất khó để diễn đạt bằng ngôn từ và như vậy, để có một khái niệm tương đối gần trạng thái này cũng cần sự tham cứu và thảo luận trên một diễn đàn chuyên sâu. Mời bác và cả nhà viếng thăm trang web www.duongsinh.net [/B]là nơi có nhiều bài viết thâm sâu về Đạo...đặc biệt có cả chuyên mục Về miền đất phật do một bậc Thầy viết nhân chuyến hành hương đến những vùng linh địa của Mật Tông thế giới...một chuyên mục đặc biệt thú vị !

Trước khi về Kailash em cũng tìm đọc nhiều tác phẩm viêt về Tây Tạng như Con đường mây trắng, The lót horizon,...nhưng em thích hai cuốn Trong vòng tay Sambala và Chúng ta thoát thai từ đâu của nhà bác học-nhà thám hiểm lừng danh người Nga tên Enrst Mundachev. Hai cuốn này có ở các nhà sách của Phương Nam...

Bây giờ mời cả nhà xem ảnh

Kailash Kora


 
@gió hoang: vâng cảm ơn lời chỉ giáo! nhị nguyên thì tớ hiểu (dù sao cũng có anh google nữa mà!). Có điều không hiểu là sao phải phức tạp, rối rắm thế trong việc diễn đạt. Chả lẽ nói thế mới chứng tỏ được mình hay sao?!
 
Last edited:
Bác Anton Tran: Bác bỏ qua cho nhe...em phai than trong trong phat bieu, dac biet la phat bieu ve nhung khai niem trong tam linh, vi neu khong co the khien ngươi khac hieu sai ban chat cua van de. Thuc te la em da dung tu khong chinh xac trong bai viet de cap den nhi nguyen va em khong mươn lap lai sai lam nay mot lan nua...Con ban sau ve nhung khai niem nay thi lai vươt qua khươn kho dien dat nha Phươt von la noi moi ngươi den de choi la chinh...
The nen neu bac va moi ngươi quan tam, em xin moi qua dien dan khac cho no lanh, bac nhi?
 
Mỗi người có một cách để đi, để nhìn, và để cảm mà các bác.

Tâm linh cũng là một "cõi" đáng để phượt lắm đấy chứ. Tớ chưa phượt được đến cõi Tây Tạng linh thiêng đó, nên chỉ có thể quanh quẩn nước Việt này, nhưng những điều tâm linh vẫn có thể tìm thấy được.

Và cũng không đến nỗi không hiểu những điều bác Gió_hoang muốn nói.
 
Tôi đồng cảm với bác Chitto khi bác nói tâm linh là một cõi đáng để phượt lắm!...Có lẽ còn hơn cả "đáng" nữa!...vì đó là con đường mà sớm hay muộn mỗi người đều phải đi qua...
Thật ra khi về Tạng tôi chẳng mang theo mục tiêu đặc biệt nào...cũng chẳng nhằm tìm kiếm điều gì...chỉ đơn giản muốn về nơi ấy, vậy thôi...có một thôi thúc không nguyên nhân nhưng mạnh mẽ...rất mạnh mẽ...đủ mạnh để bứt tôi khỏi bất kỳ sự níu kéo nào!...
Và do một phước duyên (nhiều nhười lại nói là xui xẻo) của số phận mà tôi đã hơn một lần đối diện với thần chết trên đường vế Kailash và thật khó ngờ, chính trong cái đêm kẹt trong bão tuyết trên đỉnh đèo Drolma-La...quán sát thân tâm mình run rẩy trong vòng tay thần chết suốt 16 giờ hoang vu tôi mới vỡ ra một điều xưa cũ: ta chẳng phải là thân này, cũng chẳng phải tâm này...mà cũng đồng thời là nó!
Và thêm một điều cũ rích mà sau bao năm rong ruổi tôi mới biết: cái mình tìm kiếm chẳng ở đâu xa...nó vốn ở đây, lúc này!...mất nửa cuộc đời lăng xăng mới biết mình chẳng cần đi đâu cả!...
Thật hết biết!
 
-pvc: Tết này kiểu gì cũng phải quấy quả nhà chú!(beer)
-chitto: cái dzụ trèo qua đống sỏi là thế này...
Bữa đó tụi này đổ đèo Lalung-La (5120m)...Cái gọi là con đường ấy tuy có hơi xâu xấu...đại loại là hỗn hợp của bụi, bụi, và bụi...vật vã trườn xuống vùng núi bỏ hoang của western tibet...nhưng ít ra vẫn còn có thể đi được...

Đang ngon trớn thì bác tài người Tạng quay sang hỏi: "Chúng mày có muốn đi đường mới không?"...
"Đường mới à...Sao lại không nhỉ?"...cả hội phấn chấn hẳn lên vì muốn nếm náp chút cảm giác mạnh!...
Vừa dứt tiếng một cái là bác tài ngoặt vô lăng đánh cạch...và trước mặt bọn tôi đã là một sườn núi thăm thẳm đầy sỏi đá trải dài đến vô cùng!...:help
"Oh God!!!"-cả bọn rú lên!...Bác tài cũng phanh gấp nhưng không kịp nữa rồi!...Không thể nào còn quay lui được nữa!...Đã phóng lao thì phải theo lao thôi!...
Chiếc xe nhích xuống từng chút một...thời gian nặng nề trôi qua...nặng nề như những giọt mồ hôi lã chã trên khuôn mặt tài xế!...X(
Ai nấy cứng họng vì sợ và quá bất ngờ!...còn tôi...tôi nghe rõ tiếng trái tim mình đập thình thình như trống trận trên sự im lặng vĩnh cửu của núi đồi Tibet...người cứng lại như hoá đá...còn chiếc xe thì đột nhiên lao xuống tự do trên nền sỏi trơn tuốt như con thú bị điên!...
"Oh my god!"...cả bọn lại rú lên!!!...tưởng chừng như con thú điên ấy sẽ lộn cổ đến nơi!...còn cái lũ điên không kém đang run rẩy trong lòng nó cũng lăn theo như những hòn sỏi nhỏ nhoi lăn trên triền dốc của số phận và khi đó...những thân thể vẫn còn trẻ trung này sẽ trở thành nguyên liệu tươi ngon cho món barbecue cúng dường Thượng đế...chỉ thiếu ngũ vị hương mà thôi!...(BB)
Nhưng...rầm!...chiếc Land Cruiser khựng lại bất ngờ rồi nhảy chồm lên...rớt xuống làm đầu chúng tôi cụng nhau loảng xoảng (!)...
"Xuống ngay!..."-bác tài hét lên!...cả bọn liền nín thở...từ từ mở cửa xe bò ra ngoài từng đứa một!...
Xe vẫn chưa bị lật, thanks god!...nhưng bánh phải vướng phải đá (thanks god again!!!) làm nó nghiêng hẳn sang trái!...dường như chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm nó ngã vật ra bất cứ lúc nào!...:help
Tôi vội vàng lao vào dùng tay không cào đá sỏi ra vì...đó là cách duy nhất giữ cho xe không bị đổ...Thế là cả hội không ai bảo ai cũng hùng hục lao vào...ra sức dùng tay trần bươi đá sỏi ra như bầy ong đất bươi cát làm tổ!...bụi bay mịt mù...nhưng chẳng còn ai quan tâm nữa!...tu sĩ Bum Hae người Hàn còn luồn cả tay xuống dưới bánh trước để bươi!...kinh quá!...chiếc xe mà lao xuống thì có mà...
Sau một hồi bươi móc thì chiếc xe cũng bớt nghiêng. Bác tài mồ hôi ròng ròng trân mặt ra hiệu cho bọn tôi tránh ra...Tất cả y lời...bác tài liền nhả số...và chiếc xe
lao xuống ầm ầm như cơn gió lốc!...Cả bọn không ai bảo ai cùng hè nhau lao theo xuống dốc, miệng chói lói HOORAH!!! làm kinh động cả tam thiên đại thiên thế giới!!!(beer)...
Khi ai nấy yên vị trên xe bác tài mới quay lại bảo: "Xin lỗi tụi bay nhé!...thật ra, tao cũng chưa bao giờ đi lối này (!!!)"... :T:Dam :gun
Thật đúng là cảm giác mạnh!...


Đúng là cảm giác mạnh ...toát hết cả mồ hôi, nghe bác TYYT ( Cafeonline ) kể, nhóm Tibet tháng 5 cũng một cú phanh cháy đường trên đèo, quay ngược cả xe lại...tý chết ....(watch)
 
@TYYT: bác cho xin 5 xu ảnh lên đây đi, bữa nọ đi tibet dàn cả trận địa pháo ra trước Potala cơ mà hí hí hí.....ảnh nào chưa sâu bên TTVN và ảnh Nepal nữa ấy (c)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,187
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top