meogiahoacao
Phượt thủ
Chuyến leo Lang Biang bắt đầu bằng sự sơ suất của nhóm Hậu cần dẫn đến sự tan đàn xẻ nghé về sau: quên thịt, quên rượu. Khổ thân 2 cái xe máy phải phi như ngựa về nhà chị Thảo để lấy lương thực. 6 chiếc xe còn lại đến chân đỉnh, không biết làm gì, một số ngồi uống café, riêng em ngồi ngáp ruồi. Nhưng đợi một hồi khá lâu mà vẫn chưa thấy mấy người kia, anh Dacwin quyết định những người yếu sẽ đi trước, những người khỏe ở lại đợi + phụ vác đồ cho những người đến sau. Quyết định này được sự ủng hộ nhiệt liệt của … em :”>
Biết phận hèn sức yếu, em chẳng dám đèo bòng nhiều, cái balo của em chỉ nặng có 7kg + 2,5l nước mà em mới đeo lên thôi đã muốn tắt thở rồi. Sau rốt, bác LK và em xuất phát đầu tiên. Những bước đi đầu tiên sao mà nặng nề đến thế. Cái balo nặng trĩu thít lại 2 bên xương mỏ quạ khiến việc thở cũng trở nên khó khăn. Điều khó khăn nhất là do độ dốc quá lớn của đường đi. Mới qua được con dốc đầu tiên, em chỉ muốn quẳng cái balo xuống dưới núi mà nằm thở phì phò. Tất cả những gì em cố gắng làm lúc đó là điều hòa nhịp thở và giữ tốc độ đi phù hợp.
Thật tủi thân, người ta đi thì trò chuyện ríu ra ríu rít như đôi chim câu (Nhóc thế kỉ + Lắp Bắp), em thì lủi thủi 1 mình trên con đường dài tít tắp, không biết đâu là điểm dừng….
Biết phận hèn sức yếu, em chẳng dám đèo bòng nhiều, cái balo của em chỉ nặng có 7kg + 2,5l nước mà em mới đeo lên thôi đã muốn tắt thở rồi. Sau rốt, bác LK và em xuất phát đầu tiên. Những bước đi đầu tiên sao mà nặng nề đến thế. Cái balo nặng trĩu thít lại 2 bên xương mỏ quạ khiến việc thở cũng trở nên khó khăn. Điều khó khăn nhất là do độ dốc quá lớn của đường đi. Mới qua được con dốc đầu tiên, em chỉ muốn quẳng cái balo xuống dưới núi mà nằm thở phì phò. Tất cả những gì em cố gắng làm lúc đó là điều hòa nhịp thở và giữ tốc độ đi phù hợp.
Thật tủi thân, người ta đi thì trò chuyện ríu ra ríu rít như đôi chim câu (Nhóc thế kỉ + Lắp Bắp), em thì lủi thủi 1 mình trên con đường dài tít tắp, không biết đâu là điểm dừng….