Re: Vietnam ... Đi và nhìn của người " ngọai cuộc " ...
Một vòng Đông Bắc ... Đi tìm ẩm thực ...
Lúc này chúng tôi bắt đầu chạy ra khỏi thành phố, theo QL4B để đi về phía Mẫu Sơn. Đường đi khá vất vả vì đường đi chưa làm xong, vẫn còn những con đường đất đỏ từ đoạn Na Dương tới Đình Lập là vô cùng xấu. Đến thị trấn Tiên Yên, chúng tôi thấy một khu chợ nhỏ nên ghé vào thăm. Thật may trong chợ có món cao sằng mà anh Tùng muốn kiếm ở Cao Bằng, cũng như ở Lạng Sơn. Chúng tôi gọi mỗi người một đĩa cao sắng. Khi bánh mang ra thì đúng y như món bánh mặn ở miền Nam, cũng bột gạo trắng đỗ từng lớp một (đỗ như đỗ bánh da lợn ... bánh mặn thì có thêm nước dừa). Tôi kể cho anh Tùng nghe món này giống món bánh mặn trong Nam thì anh Tùng nói cũng chưa ăn qua món bánh mặn ...tôi nói khi nào anh có dịp ghé lại Sài Gòn tôi sẽ dẫn anh đi ăn món bánh mặn. Món cao sằng làm từ loại bột làm cũng tựa như bánh giò vậy, trên đó thì có thịt heo băm nhuyễn với nấm mèo, hành củ .. trong khi món bánh mặn thì củ sắn với tôm khô hoặc tôm tươi được khía trước rồi xào lên, nhân bánh mặn có màu gạch đõ ... Còn bánh cao sằng thì có màu nâu đen ... Đĩa bánh được bưng ra bàn, có thể ăn với xì dầu hoặc nước mắm pha sẵn ( cách pha nước mắm không mặn mà bằng ở trong Nam). Tôi kết món này, một đĩa bánh năm ngàn đầy vừng mà tôi ăn hết cả đĩa. Không biết họ bõ gì trong bột mà khi ăn tôi thấy có vị béo như không phải béo gì nước dừa. Ngày hôm sau từ Móng Cái trở về để đi Vịnh Hạ Long, chung' tôi lại tạt ngan qua Tiên Yến, tôi cũng ăn thêm một đĩa nữa.
Một vòng chợ Tiên Yên tôi làm quen với hai bà cụ ngồi bán vài ba thứ như dưa chua, mật ong,… hai cụ bảo tôi chụp cho bức hình. Tiếc là hôm sau chúng tôi không nghĩ là mình sẽ ghé lại thăm cho nên không có tìm chỗ rửa hình ra biếu lại họ. Đi lang thang trong chợ mọi người cứ nghĩ hai chúng tôi là nhà báo, họ chào hỏi và nói chuyện rất nhiệt tình. Anh Tùng hỏi thăm về món gà đồi ( cũng là thông tin trên mạn ) nhưng một chị bán nước bảo rằng không phải ở đâu cũng có gà đồi vì gà đồi là loại gà người ta nuôi thả rông, tối về ngủ chuồng, và gà chỉ được ăn thêm lúa và hạt bắp mà thôi. Chị bảo có một bà cụ thường mang gà đồi ra bán nhưng phải dặn trước thì bà ấy mới làm. Hai anh em chúng tôi hôm sau tiếc vì chưa thưởng thức món gà đồi ở Tiên Yên nên từ Móng Cái ghé vào lại nhưng vì không đặt trước nên cuối cùng cũng không được ăn món gà đó.... Hôm qua nghe chị bán nước nói thì chúng tôi tương là bà cụ bán gà chín sẵn như thực ra bà chỉ bán gà sống mà thôi... Thật ra nếu nói như thế thì gà ta ở quê tôi – Cần Thơ thì nhà vẫn nuôi như thế, gà được thả rông trong vườn, chỉ ăn lúa gạo mà thôi, thành thử gà nuôi phải ít nhất bốn đến sáu tháng mới ăn thịt được. Báo chí trên mạng ca ngợi món gà đồi ở Tiên Yên đọc mà thèm thuồng, làm cho anh Tùng và tôi cứ nghĩ là gà phải bắt từ trên rừng đem xuống. Đúng là “nhà báo nói láo ăn tiền mà”.
Tuy thị trấn Tiên Yên nhở nhưng cái nhưng cả hai chúng tôi đều thích khu chợ nhỏ này, dù rằng nó không sạch sẽ như nhựng khu chợ khác nhưng người bán hàng thì rất nhiệt tình. Anh Tùng lang thang tìm kiếm những gia vị đều được chỉ dẫn rất nhiệt tình. Hai bà cụ tôi chụp hình thì cứ thích nắm tay tôi và khen tôi “ phúc hậu” vì chắc dáng người tôi ú ú, tròn tròn nên bà cụ nắm tay tôi miết. Chúng tôi lang thang trong phố Tiên Yên thì tìm thấy bánh gật gù. Một người chị cho chúng tôi đến chỗ làm bánh đó, chúng tôi vào nhà xin mua và xem cách làm, tìm hiểu món bánh gật gù như thế nào.
Đó là loại bánh như bánh cuốn nhưng nó được tráng dày hơn và khi chín người ta cuộn tròn nó lại theo chiều dài của bánh. Khi cầm bánh lên thì nó gật gù, lắt léo nên người ta gọi nó là bánh gật gù, cách giải thích cũng khá buồn cười. Bánh gật gù được ăn với nước mắm pha và nếu nước pha được làm từ xương heo thì mới đúng gu. Chúng tôi cầm bịch bánh ra chợ nơi có hàng bánh cao sằng, cô ấy vui vẻ cho chúng tôi mượn chén đĩa và nước mắm để ăn món bánh gật gù mà trong khi chúng tôi chẳng mua bánh của cô. Thật ra lúc ghé lại lần thứ hai, buổi trưa thì tôi cũng đã xơi một đĩa rồi. Tôi rất thích những khu chợ nhõ ở miền Bắc, như khu chợ này ... những người trong chợ Tiên Yên đều rất dễ thương nên anh Tùng mua được khá nhiều món mà theo anh thì nó rất tươi và ngon. Dĩ nhiên chuyến đi của tôi còn dài và tôi chẳng có chỗ nào để có thể mang theo thứ gi nên tôi chẳng mua gi cả. Trong chuyến đi này về tôi chỉ mua ít trà tuyết khi ở hồ Ba Bể và một ít trái mắc mật khô để về làm thử món heo quay.
Từ Tiên Yên chúng tôi đi QL18 để ra Móng Cái, đường đi khá êm, cứ chạy vèo vèo ấy... Vẫn là những con đường cong của rừng núi... Phải công nhận rằng ở miền Bắc đường đi luôn thu hút vì cánh vật hai bên đường mang một xanh của cây cheo leo cùng với núi ... Trên đường đi tôi thấy họ trồng nhiều trà và trái vải. Chúng tôi đến Móng Cái vào buổi trưa ... kiếm được khách sạn thì tôi lên phòng ngủ vì trời bắt đầu mưa lâm tâm, anh Tùng thì lấy xe chạy đi chơi lòng vòng thành phố.
Buổi chiều trời vẫn còn những cơn mưa nhỏ, tôi lang thang đi bộ lòng vòng thấy một dãi quán bán ốc, vào xem thì thấy nhiều món ốc như trong Nam nhưng mỗi thứ nhà bán chỉ có chừng một hay hai kí mà thôi. Có cả ốc xào dừa, nhưng khi nào khách gọi họ mới đem ra xào dừa, tôi thấy cách họ xào dừa cũng không giống như trong Nam vì ngoài Bắc không có nhiều dừa, họ dùng bột dừa, rồi bỏ thêm vài lát dừa khô lên trên khi xào, nhìn không hấp dẫn gi cả.
Móng Cái là biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc nên đồ Trung Quốc lan tràn, nếu ai muốn mua sắm hàng quà thì tha hồ vì nơi đây đồ Trung Quốc rất rẻ. Tôi thì không mua cái gi cả nên chị chạy lướt qua rồi thôi chứ không vào xem. Thành phố Móng Cái khá vắng vẻ, dù rằng có nhiều khách sạn lớn nhưng không thấy có khách, nhiều khu shopping rộng rãi nhưng vắng teo và bỏ hoang. Tôi nghĩ có thể mấy năm trước hàng Trung Quốc được ưa chuộng nên Móng Cái đã biến nhiều người thành đại gia vì tôi thấy có khá nhiều xe hơi xịn chạy, nhưng từ khi Trung Quốc làm đồ ẩu và nhiều chất độc và Việt Nam bắt đầu có phong trào “ người Việt mua hàng Việt” nên hàng Trung Quốc có vẻ ế ẩm ra.
Buổi tối hai anh em chạy lòng vòng đi kiếm món ăn thi khống thấy món gi ngon hết. Cuối cùng đành ghé vào một quán cơm nhỏ gọi vài ba món vớ vẩn ăn cho qua bữa rồi về ngủ vì thành phố chẳng có gi để nhìn ngắm. Anh Tùng có chạy ra Trà Cổ để ngắm biển nhưng anh nói cũng không có gi đẹp cả. Những bài báo ca ngợi Trà Cổ quá chừng nên thường hy vọng nhiều thì thất vọng nhiều. Chúng tôi lên giường ngủ sớm để sáng đi tiếp.
Buổi sáng Móng Cái mưa lâm râm, chúng tôi dậy sớm phải gõ cửa phòng chủ nhà để mở cửa cho chúng tôi, họ bảo : “ sao mà dậy sớm thế?”. Thật ra lúc đó cũng đã là bảy giờ rồi... trời mưa chúng tôi phải trùm áo mưa để đi kiếm một món ăn đó là bánh đa Cù Kỳ ( ngoài Bắc bánh phở được gọi là bánh đa nếu chúng đã được qua một lớp màu nâu). Chúng tôi hỏi bà chủ khách sạn đường đi thì bà chủ chỉ đường nhưng cuối cùng cũng đi lạc, phải hỏi hai lần mới tới được quán ... Sau này tôi nghiệm thấy rằng dù vốn tiếng Việt tôi khá như vẫn thường khg hiễu khi nghe người Bắc nói chuyện.
Sáng sớm nhưng quán khá đông, chúng tôi vào cũng gọi mỗi người một tô và lần nào tôi cũng bảo là làm ơn làm ít bánh đa thôi vì tôi không thể ăn một lần hết một to. Cái bụng của tôi có tật khi ăn thì ăn rất ít, không ăn được nhiều nhưng cứ khoảng ba bốn tiếng thì lại phải ăn tiếp. Tôi không biết con Cù Kỳ là con gi thì anh Tùng nói đó là một loại cua có càng khá to, sống ở biển, đặc biệt ở miền Bắc thì có nhiều như Móng Cái hoặc Vịnh Hạ Long. Tô bánh đa cũng được trưng nóng rồi cho vào tô, xong trên mặt được để thịt, gạch và càng của con Cù Kỳ cùng hành lá và rau. Nếu hỏi tôi có ngon không thì tôi nói thiệt là không ngon vì cũng như các món khác nước chan không có mùi vị gi chỉ là nước xương hầm lên mà thôi. Nếu nói món đó ngon hay khác gi món kia thì tôi chỉ có thể nói đại khái là chỉ khác là trong đó có thịt gi khác không. Theo tôi mỗi món ăn thì phải có hương vị khác nhau như bún bò Huế thì có mùi xả, phở thì có mùi lá hồi, bún riêu thì có múi cua và mắm tôm… chứ nếu chỉ có nước dùng rồi trên đó bỏ cua lên thì không thể gọi là ngon được.
Ăn sàng xong thì trời vẫn còn mưa, trong những lúc nhìn mưa như thế này tôi thèm lắm một ly café đen không đường nhưng quán ăn ngoài Bắc không có café, nếu có chỉ có trà đá mà thôi, nên dù trong những lúc nhìn thấy trời mưa như sáng nay và trời lại xe lạnh, tôi cũng chỉ có thể chép miệng thở dài uống cho hết ly trà đá mà thôi. Về khách sạn, chúng tôi sửa soạn đồ cũng như cùng chờ cho cơn mưa bớt lại mới đi được.
Chờ hoài mưa không hết nên cuối cùng chúng tôi lên đường khi mưa còn lất phất.
Từ giã Móng Cái, không có gi để luyến tiếc, hay ca ngợi. Chúng tôi lên đường đi về Hạ Long ... Cũng về lại lối cũ hôm qua và khi qua Tiên Yên, chúng tôi ghé lại để xem có gà đồi ăn không nhưng cuối cùng cũng không có nên đành ăn cao sằng rồi lên đường.
[/IMG]
[/IMG]
[/IMG]
[/IMG]
đôi lúc rất khó đẽ tìm ra chỗ bán bánh gật gù ... Vì thường họ khg có đẽ bản ... Chúng tôi thấy bản bánh như khi hỏi thì khg có ... Họ chỉ chỗ khác và nơi chúng tôi đến thì chỉ là một căng nhà nhỏ, khg bản hiệu gì cả ... Sau nay tôi biết thêm rằng họ chĩ làm bán cho những nhà hàng ăn cùng với khẫu nhục ... Có dư ra thì bán trong xóm ...
[/IMG]
[/IMG]
Li...