What's new

Vietnam ... A lê hấp ...vác balô lên và đi !

Hạ Long ...

fe51311c-26f2-4e2f-bf6f-28c9a8efb0ac_zps7e0fde7c.jpg
[/IMG]

Tôi không đi ra tàu để nhìn ngắm vịnh Hạ Long vì anh Tùng không muốn đi và cũng vì chuyến đi này theo tính chất là khấm phá ẩm thực nên tôi cũng không muốn tốn tiền xuống tàu ra khơi làm gi. Tôi nghĩ để dịp khác sẽ đi chơi nên chúng tôi chỉ lo dạo phố tìm kiếm món ngon Hạ Long ngoại trừ đồ biển như cua, sò, ghẹ, hến.


Trời mưa vào buổi tối nên hai anh em chỉ lòng vòng nhìn ngắm phố phường mà phố phường nào cũng giống nhau. Nhiều thông tin ăn ngon trong phố nhưng đều là những khu đồ biển nên cả hai đều không thích, nhất là nơi đây toàn cho dân du lịch nên hải sản sẽ rất mắc mà chúng tôi thì là dân chỉ thích đi tìm những thứ “ quê mùa”. Nên cuối cùng khi đến một cái chợ nhỏ trên đường Trần Hưng Đạo, nơi có một cái xe bán đủ những món ăn mang về nhà ăn. Hai anh em định là sẽ mua một vài thứ rồi tìm một quán cơm nào đó ăn như ngày ở Lạng Sơn. Tại cái quán nhỏ này họ bán có chừng hơn 10 món ăn khác nhau, có món giả cầy, đậu hũ nhồi thịt, chuối ốc, phèo xào dưa chua, đậu phộng rang muối ( người miền Bắc ăn cơm thường có bát đậu phộng rang muối ăn kèm ). Chúng tôi mua chuối ốc và món giả cầy rồi đi ra tìm quá cơm và cũng như đã nói, quán thì nhiều mà người ăn thì rất ít. Vào quán cơm gọi thêm cơm và tô canh cùng một món xào và canh vậy mà bữa ăn đó họ cũng lấy của chúng tôi gần 150 ngàn, đúng là thứ gi cũng mắc cả. Ăn xong cũng chỉ mới có 8 giờ tối, nhưng chúng tôi cũng phải quay xe lại về khách sạn vì cũng chẳng có gi để đi xem ở Hạ Long vào buổi tối.


Sáng ra, như thường lệ, chúng tôi thức dậy sớm, hỏi người chủ khách sạn ở đây có món gi ngon vào buổi sáng thì ông ta cho biết ngoài ngõ có món bánh cuốn chả mực rất ngon, vậy là hai an hem đi bộ ra đó ăn bánh cuốn. Mỗi người một đĩa bánh cuốn nhân thịt và một đĩa chả mực chiên. Tôi thấy chả mực rất ngon, còn bánh cuốn ở đây cũng khá lạ vì họ cho chúng tôi rau húng quế và cả rau muống chẻ nữa. Ăn xong lại phải xách mông đi ra hàng café mới gọi được ly café ngồi nhâm nhi nhìn những cơn mưa phùn bay lất phất buổi sang Hạ Long.


Chợ Hạ Long bán toàn hải sản rất là tươi. Anh Tùng và tôi lò mò vào chợ chỉ để nhìn ngắm thèm thuồng những con ghẹ, con cua, con tôm hùm tươi roi rói. Giá mà có cho nấu nướng thì tôi cũng rủ anh mua vài món về luộc lên ăn, ở đây cũng chẳng có hàng quán nào nấu dùm cho nếu mình mua của họ như ở gần biển của sứ Cambodia, thế nên chúng tôi chỉ đi lòng vòng ngám nhìn cho nó mát mắt.


Đi loang quanh trong chợ, tôi thấy một loại trai khá lạ, xin chụp hình và hỏi người bán ... họ cho tôi biết là trái tai chua ... Trái này chỉ để nấu canh cho vào để có mùi vị chua như cà chua hay me chua. Trong Nam tôi không thấy có trái này, nhìn thấy thật là lạ.

e0868275-8e99-4e0d-8dcb-98acb75d083b_zps4caf4672.jpg
[/IMG]


Phía sau khu chợ Hạ Long có rất nhiều hàng bán chả mực chiên, giá cũng khá mắc, 300 ngàn một kí trở lên. Tôi chỉ muốn mua mấy miếng ăn thử mà họ không chịu bán lẻ nên thôi. Hồi sáng tôi có thử khi ăn món chả mực ở tiệm bánh cuốn rồi nên nghĩ có ngon thì cũng chừng ấy thôi. Nhưng khi có dịp đi Coto, lúc trở về ghé ngang chợ Hạ Long để mọi người mua hải sản, vì biết trên xe đông người nên tôi có mua nửa kí để mời mọi người trên xe cùng ăn. Miếng chả khá ngon và rất dai vì họ quét bằng tay ngay tại quầy bán, có điều hơi nhiều mỡ. Nơi đây còn có chả giò cua mà người miền Bắc gọi là nem cua biển ... hồi mới về Việt Nam tôi thấy một quán ăn trên đường Nguyễn Thị Minh Khai ở Sài Gòn để tên là Nem, tôi tưởng là nem chua nên vào gọi 3 cái. Có nhân viên nói : “chỉ có một mình chị thì ăn làm sao hết, chị chỉ nên gọi một cái thôi vì một cái có giá là 50 ngàn rồi....Đến khi họ đem ra tôi mới giật mình vì cái nem rán của bế là một cái chả giò được gói hình vuông cắt chéo thành bốn miếng cho tôi ăn với bún và rau. Thiệt tình đúng là mình nhà quê hết chỗ nói luôn.


Lòng vòng chợ xong về lại hotel, chúng tôi chuẩn bị check out để đi Hải Phòng. Khi ra khỏi thành phố thì trời mưa cũng giống như hôm chúng tôi ra Móng Cái vậy ... Chúng tôi chạy từ cầu Bãi Cháy (nơi xe thường đưa người xuống để lên tàu đi ra vịnh Hạ Long ) .. đi dọc theo men biển thì đoạn bờ biển nhập với QL18, đường đang trong thời kì sửa chữa nên bụi bặm và cũng rất là đông xe cộ. Ra khỏi thành phố một tí thì bánh xe Anh Tùng bị xẹp bánh, vậy là chúng tôi phải dắt bộ qua bên kia đường vào một tiệm sửa xe để vá lại, may là xe bị xẹp ngay đoạn đường còn đông dân cư nên cũng dễ. Tôi ra đầu ngõ ngồi uống trà chờ anh, lúc đứng dậy đi bà chủ còn không lấy tiền trà và còn chúc chúng tôi đi đường may mắn.


Tiếp tục lên đường thì trời lại có vẻ mưa nhiều hơn, thế là chúng tôi phải dừng lại trú mua ở nhà một bà cụ. Nhìn cảnh nhà bà cụ mà thấy thương quá, bà có một quầy hàn nhỏ để bán trước nhà với vài chai nước và thuốc lá, căn nhà nhỏ trước sau trống trơn, không có gi đáng gọi là “ thời đại mới” hết, toàn những thứ có lẽ cũng gẫn đất xa trời như bà. Chúng tôi lấy bánh và trái mận mang theo ra mời bà ăn và chúng tôi gọi trà uống. Hỏi chuyện gia đình bà và vùng này trồng trọt những gi, bà nói chuyện tôi nghe câu được câu không. Lúc trời hết mưa, chúng tôi từ giã bà để lên đường, nhìn dáng người lom khom trùm áo mưa ra ngồi trước quầy bán nước thấy mà thương.


Trên đường đi về Hải Phòng anh Tùng chọn đường làng để đi nên phong cảnh rất đẹp. Tôi thích những con đường nhỏ vì phong cảnh hơn những đại lộ lớn thênh thang. Con đường hai bên toàn là nước biển, và nhìn ra xa vẫn còn nhiều hòn núi đá, vậy nên vịnh Hạ Long có rất nhiều hòn núi đá nhỏ nhấp nhô. Đường đi thoáng, ít người đi nên chúng tôi vừa chạy vừa thưởng thức phong cảnh hai bên đường thỏa thích.


Khi đến Quảng Yên thì chúng tôi thấy nhiều bàn trước hiên nhà để bày bán nem chua ... chúng tôi ghé đại vào một quán hỏi mua một ít. Chỗ mua họ không bán ăn liền mà phải đợi vài ba hôm mới ăn được .. Nơi chúng tôi mua nem thì họ kg có bán chạo ăn tại quán mà chỉ hình thức mang về ...Chúng tôi chạy tiếp, khi ra đến gần phố, trước cổng bưu điện thì có một hàng gánh nhỏ bán nem chạo, nem chua ăn liền. Cô bán hàng tên là Nhật nên cô đặt là “ cô Nhật đặc sản nem chạo, nem chua”. Chúng tôi xà vào kéo ghế ngồi ăn món này. Lúc đo tôi cũng lấy nem vừa mua ra ăn thử, rồi sau đó ăn nem cô làm ( thật ra cô cũng lấy từ chỗ khác, những nơi mà họ làm ra thôi) ngon hơn nem chúng tôi mua. Món nem chạo đại khái giống như món bì cuốn trong Nam nhưng ở đây thì khi ăn người ta sẽ lấy bì, miếng thịt vai thái nhỏ cho vào tô chộn lên với thính đậu phộng giã rồi để đó, khi ăn bạn chỉ lấy bánh tráng, rau thơm đủ loại tự cuộn ăn. Nước chấm thì là ngước mắm pha chế khá nhạt mà bạn có thể húp xì xụp. Mấy món này tôi thấy ở Hải Phòng cũng có bán, rồi về Hà Nội phố cổ hàng Buồm cũng có.
658f1bee-4244-4c85-a682-77606d4c8251_zps903ab5f4.jpg
[/IMG]

Ăn xong chúng tôi không quên mua chục cái nem chạo của cô Nhất, và lên đường tiếp tục cuộc hành trình..

Li...
 
Last edited:
Chị quá tuyệt luôn! Hồi bữa theo dõi hành trình của chú Tuấn thấy chị đi cùng chú ấy vài đoạn ở Tây Bắc nhưng không để ý lắm vì trông chị "gà" quá, giờ mới thấy hóa ra em đã hơi xem thường chị à nha! :)
Chúc chị sẽ có thêm những chuyến đi tuyệt vời như này và sớm trở thành 1 trong những "huyền thoại sống" của phuot.vn như chú Tuấn! :))
Hóng bài của chị, up up up nào!!! :)
 
Một vòng... Đông Bắc đi tìm ẫm thực ...

Đông bắc hết

Tuy thị trấn Tiên Yên nhở nhưng cái nhưng cả hai chúng tôi đều thích khu chợ nhỏ này, dù rằng nó không sạch sẽ như nhựng khu chợ khác nhưng người bán hàng thì rất nhiệt tình. Anh Tùng lang thang tìm kiếm những gia vị đều được chỉ dẫn rất nhiệt tình. Hai bà cụ tôi chụp hình thì cứ thích nắm tay tôi và khen tôi “ phúc hậu” vì có lẽ dáng người tôi ú ú, tròn tròn nên bà cụ nắm tay tôi miết. Chúng tôi lang thang trong phố Tiên Yên thì tìm thấy bánh gật gù. Một người chị cho chúng tôi đến chỗ làm bánh đó, chúng tôi vào nhà xin mua và xem cách làm, tìm hiểu món bánh gật gù như thế nào.

Đó là loại bánh như bánh cuốn nhưng nó được tráng dày hơn và khi chín người ta cuộn tròn nó lại theo chiều dài của bánh. Khi cầm bánh lên thì nó gật gù, lắt léo nên người ta gọi nó là bánh gật gù, cách giải thích cũng khá buồn cười. Bánh gật gù được ăn với nước mắm pha và nếu nước pha được làm từ xương heo thì mới đúng gu. Chúng tôi cầm bịch bánh ra chợ nơi có hàng bánh cao sằng, cô ấy vui vẻ cho chúng tôi mượn chén đĩa và nước mắm để ăn món bánh gật gù mà trong khi chúng tôi chẳng mua bánh của cô. Thật ra lúc ghé lại lần thứ hai thì tôi cũng đã xơi một đĩa rồi. Thấy những người trong chợ Tiên Yên đều rất dễ thương nên anh Tungfmua được khá nhiều món mà theo anh thì nó rất tươi và ngon. Dĩ nhiên chuyến đi của tôi còn dài và tôi chẳng có chỗ nào để có thể mang theo thứ gi nên tôi chửng mua gi cả. Trong chuyến đi này về tôi chỉ mua ít trà tuyết khi ở hồ Ba Bể và một ít trái mắc mật khô để về làm thử món heo quay.

Chuyến đi của tôi kết thúc khi từ Hải Phòng sáng hôm sau chạy một mạch về Hà Nội.

Tôi check in vào hotel quen hôm từ Sài Gòn ra và anh Tùng thì về nhà bà cô của anh cũng trong khu phố cổ. Lúc về đến nơi thì tôi khá mệt và bơ phờ sau chuyến đi dài ngày nhưng đầy ấn tượng. Hai chúng tôi chia tay và không hẹn ngày gặp lại. Là dân đi bụi, thì những người bạn đồng hành khi gặp gỡ cũng như chia tay chúng tôi không thấy bùi ngùi gi nhiều ngoài những hành trình, những nơi đi đến và mang theo những hình ảnh kỷ niệm trong chuyến đi. Tôi rất mong sẽ được đi thêm cùng anh, nhưng có lễ anh Tùng là người thích độc hành nên tôi không muốn phiền thêm anh nữa. Sau hai ngày nghỉ ngơi, tôi tiếp tục lên đường đi Coto và theo cô bạn đi Sapa. Chuyến đi này tôi đã có kể ở trên rồi nên không cần phải nói nhiều thêm. Những ngày sau đó tôi cố gắng để có thể đi thêm cung Tay Bắc nhưng chuyện thuê xe khó khăn nên tôi đi một mình thì sẽ khó thành công vì tôi rất dở đọc bản đồ.

Sau máy ngày nghỉ ngơi khi từ Sapa về tôi đã cần thuôc uống. Bắc sĩ cho tôi biết tôi có thể đến bệnh viện Việt Pháp để xin thêm nhưng tôi thấy cần phải trở vào trong Nam dù rằng tôi vừa mới quen một cậu bạn trẻ muốn cùng tôi đi Tây Bắc. Nếu tôi theo cậu bạn này đi thì có lẽ tôi sẽ được đến những nơi khá thú vị vì cậu bạn trẻ này đã đi nát miền Bắc, nhưng sau gần một tháng ở ngoài Bắc tôi cảm thấy khá mệt mỏi vì ăn uống không vừa miệng, và tính khí của tôi quá bất thường bởi tôi là người lưu vong. Nhìn quang cảnh của một đất nước khi nhà cầm quyền còn “ quá ngu xuẩn” tôi tường khóc khi ấm ức hoặc thương xót khi thấy một cảnh tượng mà theo tôi đã làm cho đất nước này “ chẳng biết bao giờ mới ngóc đầu lên được” nên tôi quyết định đi về miền Trung thăm Huế, Đà Nẵng, Hội An, và Xứ Quảng. Tôi có hứa với các bạn ở miền Bắc sẽ trở ra lại để tiếp tục hành trình Tây Bắc và sẽ leo Fansipan.

Tôi chuẩn bị cuộc hành trình ra Huế

Li
 
Huế thơ mộng...

[
IMG]
1b4411df-89cd-4b3f-9d27-7a147cc0d68c_zpse5dd613b.jpg
[/IMG]
Từ giã Hà Nội tôi khởi hành đi Huế ... lần đầu tiên tôi biết Huế là khi tôi mười bảy tuổi ... đọc truyện “ mưa trên cây sầu đông” của Nhã Ca. Truyện đại khái kể về một cô bé tên Đông Nghi ( không biết có phải vì truyện này mà tôi đặt tên cho các con đều là Nghi không? Chắc có lẽ là không vì tên con trai đầu là Hà Nghi vì tôi mê và kính phục vua Hàm Nghi không đầu hàng người Pháp khi pháp sang chiếm Việt Nam. Ông đã thua và trốn chạy hơn hai năm trong rừng hơn là đầu hàng. Nhưng cũng có thể là vì truyện “ mưa trên cây sầu đông” nên tên con gái sau là Ái Nghi, rồi Diễm Nghi ... Ủa, mà tại sao không là Đông Nghi nhỉ? Vậy cũng có thể là không? ).

“ Mưa trên cây sầu đông” của Nhã Ca kể nhiều về xứ Huế và nhiều mùa mưa dầm ở Huế. Tôi đến Huế vào mùa nắng, nắng cháy da cháy thịt đốt nóng những cánh đồng lúa và biển.

Tôi đến Huế không có những cơn mưa dầm dề như trong chuyện kể, nhưng tôi vẫn cảm nhận được Huế trong những cơn nắng gắt khi nhìn những con đường thơ mộng trãi rộng ngoài nội thành ... những cánh phượng nở rộ trên cây... những con đường rợp bóng cây thẳng tấp mát rượi trong nội thành Huế ... và thế Huế quá đẹp và thơ mộng dù Huế nắng …

Huế nổi tiếng trong nhiều thơ văn khi người ta viết về Cầu Tràng Tiền 12 nhịp eo ọt ... khi bánh xe đạp đi qua những thành gỗ tưng tưng, khi các cô gái thả bộ trong chiếc áo dài màu tím tung bay như nay khi tôi đến Huế thì cầu Tràng Tiền không còn eo ót nữa mà nó đã công nghệ hóa, theo thời gian công nghệ tiên triển cầu Tràng Tiền đã giống như bao nhiêu chiếc cầu khác trên đất nước Việt Nam, tôi buồn vì không kiếm được chiếc cầu Tràng Tiền như trong truyện. Những nhịp gõ nhịp điệu, những sự cũ kĩ khi đi xe đạp của cô bé Đông Nghi chạy qua cầu.

Chùa Thiên Mụ chỉ cách nội thành Huế không qua 15 phúc đi xe máy hoặc chọn cách đi tàu trên sông hương ... người ta bảo khi đến chùa Thiên Mụ không nên đi có đôi có cặp vì khi về sẽ bị chia cách nhau. Chẳng biết điều đó có đúng không? Trong trí tưởng tượng của tôi chùa nằm trên ngọn đồi cao và xa thành phố... Đi xa lắm, Đông Nghi đã đạp xe rất xa để lên chùa ngồi đọc thư tình. Nhưng giờ thì chùa lại rất gần, như tôi mừng vi cũng như trong trí tưỡng chùa nằm trên ngọn đồi cao và chùa vẫn giữ được vẻ mộc mạc đơn sơ, những cây hoa sứ nở trắng thơm ngát. Đi giữa trưa nắng gắt, tôi vẫn thấy được hình ảnh có chút thơ mộng, linh thiêng từ hương khói nghi ngút lan tỏa trong sân chùa và sau ngôi chùa. Vẻ đẹp của chùa vẫn còn như trong sách vở.

Sau khi viếng chùa Thiên Mụ, tôi đi lên chùa Huyền Không , ngôi chùa này nằm trên núi cao, từ Huế đi vào chỉ mất khoảng 30 phút, đường hơi xấu. Chùa mang vẻ đẹp rất Huế, trang nghiêm và nhiều bài thơ văn được khắt khắp nơi trên vách đá hoặc treo trong sân chùa ... Tôi thích ngôi chùa này vì nó nằm trên ngọn đồi cao tách biệc hẵng mọi đời sống bên ngoài ... dù rằng chùa Huyền Không này không phải là ngôi chùa "cổ" như tôi thích nó nhiều hơn hết vì vẽ mộc mạt bao quanh ... Ở Huế nhiều đền thờ vua chúa và chùa thì nhiều vô sồ kể, nếu để đi cho hết chùa ờ Huế tôi nghỉ sẽ phải mất it nhứt ba tháng ... Tôi chỉ đi thăm viên vài ngôi chùa, và chùa Huyền Không là nơi tôi thầy mang đậm nét Huề nhứt ... Tôi nghỉ khi đến Huế ngoài việc thăm thú các đền, lăng tẫm thì không nên bỏ qua ngôi chùa nay ... Đặc biệt trong chùa chỉ có sư nam tu, thầy chủ trì khá trẻ và ít nói, tôi ngồi nghỉ trưa trong chùa, nằm dưới những lát gỗ bóng loàng mát rượi. Dù không có tín ngưỡng nhưng tâm lúc nào cũng cảm thấy rất tĩnh khi đến chùa.


Ở Huế bồn ngày lang thang thăm đền chùa, lăng tẵm và cung điện vua ... Nội thành cung điện vua đời nhà Nguyễn tất cả đều cũ kỹ, đổ nát như với những hành lang dài, nhũng cột nóc, những nhà gỗ còn lại cũng làm tôi mường tượng được những ngày vua Bảo Đại và Hoàng hậu Nam Phương ở đây, những qui nghi cung đình và sự thay đổi khi ông vua tây hóa trở về. Tôi phải thầm cảm ơn những gì tổ quốc Việt Nam còn giữ lại được sau bao nhiêu năm bị tàu, tây đô hộ ... quốc gia không bị tan rã như Tây Tạng và nhiều quốc gia phải nhập vào Trung Quốc ...

Lang thang đi trên hàng lang dọc theo những cung điên củ còn sót lại và đang tu sửa … bước qua cái sân nắng chaý nóng da thịt, tôi có thể thấy trong trí tưởng mình về Hoàng Hậu Nam Phương thong thả nhẹ nhàn đi trên hàng lang này ngày xưa … hay có thể vào một ngày chiều mát mẽ nơi đây các hoàng tử và công chúa đã từng chạy nô đùa … Hình ảnh ầy lờ mờ trong trí tưởng tôi đủ đầy để làm cho lòng tôi dụi hẵng đi trong cơn nắng nóng mùa hè đang cháy da thịt mình lúc ấy …

Tôi yêu Huề và Huế rất thơ trong trái tim tôi ...


Li..
 
Last edited:
Huế ...

Ở Huế bồn ngày lang thang thăm đền chùa, phải công nhận có quá nhiều chùa ở Huế ... Thức ăn ở Huế thì nhiều vô số kể, tôi được một cậu thanh niên bằng tuổi con trai mình, là người viết giới thiệu các quán ăn ngon, rẻ trên một trang mạng và cậu ấy đã hướng dẫn tôi đi ăn nhiều món ngon. Chúng tôi đi ăn như chạy show, ngồi chưa nóng đít quán cơm bên này đã chạy qua quán bánh bên cạnh khác. Trong một ngày tôi đi ăn hơn 9 món, may mà những món ăn sứ Huế cái chi cũng bé tí nên dù ăn nhiều món nhưng vẫn dư bụng để không quá ư là đầy. Tôi thích nhất món bánh canh Nam Phổ , nước canh sền sệt với tôm tươi màu đỏ gạch. Khi ăn chan một tí nước mắm với ớt thật cay. Một Tô 15 ngàn đặc sệt với nhiều chả cua khi, tuyệt với nhứt là khi ăn trời lại mưa vị mặn của nước mắm cay của ớt động trong lưỡi làm ta phải sách xào ...món này chỉ bán vào khoản độ hai giờ trưa đến bốn giờ chiều là hết.

Ngoài những món như bánh bèo, bánh nắm, bánh bột lọc thì Huế còn có nem lụi, bánh tráng... Tôi thích món này vì nước chấm làm rất ngon, nước sền sệt dạng keo có mùi nửa như chao, nửa như mắm nêm. Rồi bánh khoai cũng chấm cùng với một loại nước chấm. Nói chung những món ăn ở Huế ngon và rẻ.

Ra chợ Đông Ba thấy người ta bán nhiều tép chua ... Những chậu to trên đó họ xếp những con tôm theo hình vòng tròn nhìn rất là đẹp mắt ... Rồi có trái vã nữa, trái này người ta nói chỉ có Huế mới có thôi ... Trái nhìn giống như trái Sung trong miền Nam nhưng to hơn rất nhiều ... Loại trái này người ta làm gỏi, hoặc bào lát mỏng để ăn sống, cuốn với nem lụi ... Vị ăn sống tựa như chuối chát nhưng nó không quá chát như chuối mà chỉ lờ lợ, mùi vị rất ngon khi ăn sống, nhất là để cuốn với nem hoặc bánh khoai ... Cứ tưởng tượng cầm lấy một miếng bánh tráng mỏng xếp rau lên trên xong để vài miếng vã và để một cây nem lụi vào cuốn tròn theo cây nem, khi cuốn xong thì mới rút cây đũa mà khi nem được phết chung quanh để nướng, rất ngon ... Cuốn nem được chấm với nước lèo ( loại tương sền sệt, người Huế gọi là nước lèo ) ...


không ở đâu bán nhiều món chay ngon bằng ở Huế… Có lẽ Huế có nhiều chùa nên món chay cũng được chế biến ngon hơn mọi miền… Tôi đi ăn ở một quán bán toàn đồ chay, quán này khá nổi tiếng, nghe nói quán bán để lấy tiền lời làm từ thiện khác nên nhiều người đến ăn ủng hộ, mà thực sự có lẽ vì ngon nên mọi người mới thích, mỗi bạn bè đến thăm Huế đều đến đó ăn… Cái menu rất là phong phú, tôi tiếc là không thể gói được nhiều… Những món tôi thích cũng chính từ trái vã… Vã trộn với mè ( vừng), rồi món cháo họ làm ở đây rất là ngon, tiếc là chỉ ăn được có hai tuần lẻ thôi chứ không để lâu được… Ngồi ăn mà tôi chỉ an rau lang luộc với cháo thôi cũng thây rất ngon miệng….


Đi loanh quanh trong nội thành Huế buổi đêm tôi thấy một chị bán hàng với một cái đèn dầu nhỏ để trên bàn , ghé lại thì biết nơi đây họ bán hột vịt lộn… Từ Huế đến Buôn Ma Thuột hay Đắc Lắc trên đường cứ thấy nhiều ánh đèn dầu le lói nho nhỏ thì chính là nơi đó bán hột vịt lộn… Mỗi miền ăn hột vịt lộn cũng khác, hồi ra ngoài Bắc thèm hột vịt lộn buổi tối, đi kiếm hoài không thấy ai bán hết, đến một buổi sáng lang thang thì mới thấy một nhóm người ngồi ăn thì mới biết hoá ra ngoài Bắc người ta ăn hột vịt lộn vào buổi sáng như ăn điễm tâm vậy ... Cách ăn cũng khác hơn trong Nam bằng cách người bán đập nguyên cái hột vịt vào chén trên cho chúc rau râm cùng tí gừng sắt nhiễn ... Tôi ăn khg thấy ngon bởi hột vịt luộc wa chín trong đỏ khg còn mền và vị béo nữa ... Trong Nam người ta luộc vừa chín thì vớt ra ủ cho nóng thôi nên trong đỏ vẫn giữa được độ béo của nó ...

Ở Huế vào Nội thành vào buổi tối sẽ thấy bán nhiều nhãn ... Đặc biệc nhãn nhỏ li ti chứ khg to và võ khô hình như nhãn được gọi là gì tôi khg nhớ ... Chỉ nhớ nó rất ngọt tuy hột to và ít cái ... Như ăn khá ngon miệng ..

Buổi tối ở Huế có bán rất nhiều chè ... Đi đâu cũng thấy những cái vãn to đễ chè cung đình với 18, đến 20 loại ... Như thật ra chỉ thấy khoản 10, 11 nồi như chị bán hàng sẽ sáng chê đúng như trên bãn ghi ... Ché bắp ở Huế và Hanoi được bỏ đá vào tôi khg thích ăn như vậy vì sẽ loãng đi mất vị bắp đặc sệt của dừa trong khi đó bạn sẽ thấy trong Nam khg bao giờ người ta ăn chè bắp hoặc táo soạn, chè đậu hay những loại chè đặc sệt có bột bán với

Li...

5d09b63e-89f9-4006-819f-b9f4a85aacc7_zps45874d01.jpg
[/IMG]

149679a4-5ebb-45be-84f2-7b1d4e390d77_zpsb67f5c10.jpg
[/IMG]​
 
Last edited:
Em, àh mà chẳng biết xưng hô ra sao, thôi gọi chị em cho trẻ.
Em đang chờ thêm chia sẻ của chị về Huế, cho bớt nhớ nhung, bởi lâu lắm rồi em chẳng quay lại.
Mỗi khi nhắc tới Huế thì cứ như tất cả t.y và nỗi nhớ của em được gửi gắm trọn vẹn.
Nếu cho em viết về Huế, sợ rằng vì quá yêu mà sẽ "tuyệt vời hóa" mọi thứ ở đây mất thôi.
 
Pha Tam Giang...

caf1ceb4-f2fc-40f0-b7b6-099ae7c2a26b_zps75343a79.jpg
[/IMG]​

Tôi thường tìm đến những thành phố qua câu chuyện mình đọc được hoặc là một bài hát nào đó, như Phá Tam Giang : “chiều trên Phá Tam Giang… nhớ ơi là nhớ đến bất tận..”. và tôi tìm đến Phá Tam Giang. Tôi tưởng đó là một bến phà hay một cảng tàu nhưng không phải và bây giờ thì đã mất. Phá Tam Giang giờ đã xây thành một cây cầu chạy dài đến biển Cửa Đại, và Lăng Cô. Tôi có hỏi mọi người đâu là Phá Tam Giang thì người ta cho biết Phá Tam Giang là một con tàu đi theo chiều dài của bến sông Cửa Đại. Con tàu sẽ dừng theo từng bến để chở khách và sau khi những cây cầu lớn được dựng lên thì không còn con tàu đó nữa. Chạy dọc theo chiếc cầu tôi hơi bị thật vọng, vậy là Phá Tam Giang trong bài hát đã không còn nữa. Sau này biết thêm nửa Phá Tam Giang là một kênh biến hay gọi là đầm, bải nước song ra biển .


Chiều trên PTG vô cùng đẹp nếu đã đến Huế mà khg đi ngấm buổi chiều hoặc rạng sáng trên PTG thì quả là một thiếu sót lên. Tiếc là chưa có dịch dụ nào khá tốt cho du khách...Chúng tôi thuê một chiếc thuyền của người dân ở gần sông, lần đó may mắn là xuống bải đổ khi qua khỏi cồn hến, chợ Vĩ Dạ thì thấy một chiếc thuyền của cô, chú chày lưới đang đậu ... Xuống hỏi đi khoản hai tiếng cô, chú lấy bao nhiêu thì họ trả lời trả bao nhiêu cũng được ... Đi về tôi đưa cô chú ấy 400 ngàn cho 3 người đi .


Phải nói rằng chiều xuống trên đầm nước thên thang đó rất đẹp ... Chúng đổi mau theo từng giờ trôi qua ... Dù khi máy chụp hình bị hết pin tôi chụp bằng iPad hình ra vẫn đẹp tuyệt vời ... Thuyền chạy bằng đầu máy đuôi tom như cũng co hai máy chèo. Nhớ hồi nhỏ khi toi 12 tuổi theo chị họ chèo ghe đi bán khoai ... Lúc đó tôi chỉ ngồi phía trước câm cây dầm đùa nước chứ chị khg cho tôi chèo mà có cho chị biết tôi khg làm được ... Mà cái gì hồi bé người lớn khg cho làm lá mình đều muốn làm cho bằng được nên có lần sau khi bán hết khoai chị vô chợ mua ít đò ăn tôi liền ra sau lái câm hai máy chèo ra khoi bên tập ... Dĩ nhiên chèo không được nên ghe lũi qua hết bên này đến bên khác và cứ theo con nước trôi đi cả quãn đường làm khi về bên khg thấy tôi chỉ lo sợ và đi kiếm lung tung ... Đến lúc kiếm được tôi thì thấy tôi ngồi trong bụi bần ăn khoai nhìn chị cười ... Dỉ nhiên hôi bé ở nhà tôi cái gì cũng cười và hình như nụ cười rất ngố và cầu tài nên luôn ít bị mắn ... Biết chị muốn la tôi lắm như thấy tôi cười và nhĩu vào lòng chị thị chị khg la nữa và sau đó chị cho tôi chèo bên chị .. Tôi đứng trước chị đứng sau ... Hai chị em chèo giữa cơn nắng nóng 5 cây số đễ về nhà . Dù đã qua 30 mấy năm không còn nhớ cầm hai máy chèo ra sao vậy mà hôm đó tôi đã xin O cho mình cheo và được O khen rằng tôi chèo khá hơn các mê ở Huế nửa, dù khi chèo cũng chẵng đi thẵn thốt gì, cứ hết lạng qua bên nay, lũi qua bên kia ... Như cả buổi chiều đẹp trên PTG đã ân sâu vào tim thức tôi.


Sau Phá Tam Giang tôi đi dọc theo men biển vậy, giờ tôi biết thêm rằng Huế cũng có biển khá gần. Ngày xưa tôi tưởng rằng Huế nằm xa biển, nhưng giờ thấy từ Huế đi ra biển chỉ độ hơn 45 phút xe máy. Người Huế không giàu, nhà cửa vẫn còn sơ xài và khá trầm lắng. Tôi thích Huế và yêu con người ở Huế vì điều này. Ở biển họ cũng không làm gi ngoài việc đánh cá, không có bãi biển để lấy tiền du khách, biển thênh thang, muốn tắm thì cứ xuống mà tắm. Biển cũng không có sóng to, chỉ là những đợt sóng nhỏ và nhẹ nhàng. Chúng tôi nô đùa cùng sóng biển và làm quen với một nhóm bạn nhỏ đang nướng bắp. Tôi đến xin họ bắp ăn và các cô bé ấy vui vẻ đưa cho tôi một trái bắp mà họ đang nướng. Tôi có tính rất thích làm quen với những người gặp ở ngoài đường khi đến một nơi nào đó. Thường tôi hay dùng nụ cười trên môi để tỏ ra lòng thành thật và tôi luôn có được những người bạn nhỏ để biết thêm về đời sống, sinh hoạt của người dân ở đó. Trong balo của tôi không bao giờ hết những cây kẹo mút và đó là thứ dụ trẻ con trong nhà, ngoài đường phố khi đến hỏi thăm, làm quen người dân địa phương. Nhóm bạn trẻ này đang nghỉ hè và ra biển để tắm. Họ mặc quần áo thường để tắm biển và vui đùa. Bọn trẻ Việt Nam vẫn còn rất cổ, nhát, bạn sẽ khó tìm thấy một số bạn đi biển mà chịu mặc bikini. Tôi quen một số bạn dù đã đi sang Anh du học hai ba năm nhưng khi ra biển Nha Trang tắm họ vẫn ko mặc áo tắm.


Bãi biễn Lăng Cô khá đẹp đã có rất nhiều khách sạn resort xây dựng lên như số lượng khách đến không được sung túc cho lắm dù bãi biễn chạy dài uống mình trong vắt dưới nắng trưa bên cạnh đèo Hải Vân. Có lẽ vì qua gần Đà Nẵng chăng ? ... Dù những resort mới như chúng cùng xuống cấp rất trầm trọng phòng óc bị ẫm ước, và cách họ xây dựng khg được bắt mắt lắm.


Đến Biễn Lăng Cô tôi thích nhứt là ăn đổ biễn ở ngay bãi biễn cách hai khu resort. Chổ đó nếu đi xe vào thì hơi khó tìm vì đường nhõ lòng vòng ,như nếu đậu xe trong khu resort ( toi khg nhớ nó tên gì ... Như nếu bạn đi qua khỏi đèo Hải Vân thì nó là cái đâu tiên ) đâu xe vào khg cần thuê phòng chỉ trả tiền đậu xe 5000, nếu muốn sử dụng hồ bơi của họ thì trả 20 ngàn ( nếu có người lấy ... Lần đầu thì có người lấy tiền, lần thứ hai thì khg thấy ai hỏi cũng khg thấy ai lấy tiền) ... Bạn có thể tắm biến chơi thỏa thích đến gần 3 giờ thì đi bộ đến bãi chài bến trái chổ có nhiều thuyên trên bến .. Ở đây chỉ bán độ 3 giờ chiều đến khua. Đồ biễn khá ngon và rẽ có lẽ vì nơi đây nhiêu dân quanh vùng đến ăn chú khg phải bán cho du khách ... Một đĩa óc sào me 50 ngàn đây vung ... Nếu so với Sài Gòn thì gấp 3 lần .

Vì khg tin trước nên tôi phải quay trở lại Huế để lấy đồ rồi hôm sau lại đi ngược trở lại vì đường đi Núi Voi cùng đường đi qua Lăng Cô và qua hầm hoặc đèo Hãi Vân là đến Đà Nẳng song đến Hội An ...

Đến Đà Nẳng... Hội An tôi bị bịnh, sốt nóng, và chân thì sưng dù, có lẽ sau 45 ngày chu du khg ngừng nghỉ trên dọc đường Bắc Việt tôi đã kiệc sức đành phải check in một resort 5 sao nghỉ dưỡng .

Li...
4f7479f0-d5de-44ea-bc0d-4063046e0639_zpsfec5952d.jpg
[/IMG]

4fecbf14-0488-4ba2-a13d-79f2bbf03155_zpsbc4bc298.jpg
[/IMG]

image_zps1555b63d.jpg
[/IMG]

2dc60f46-60d1-4bd8-a39a-5901a0d59a9c_zps36994080.jpg
[/IMG]​
 
Last edited:
Suối Voi ...​
[
IMG]
a3aaeb94-5ae5-412f-875d-ce393ecc51cc_zps1b1d547c.jpg
[/IMG]

Khi ở Huế tôi nhận được tin nhắn của một người bạn ở Sài Gòn rằng : “ chị nhớ ssi suối Voi nhé, đẹp lắm đấy”. Vậy là tôi tìm đường đi suối Voi.

Trong bốn ngày ở Huế thì có một ngày chúng tôi đi núi Voi, vì không tính trước nên đáng lẽ khi đi núi Voi thì tôi đi luôn Đà Nẵng, nhưng vì một điều là chúng tôi không có xe, phải thuê xe đi ở Huế nên phải về Huế để trả xe. Suối Voi cách Huế khoảng 2 tiếng xe máy, không xa cũng không gần. Khi cúng tôi đi thì đúng vào ngày chủ nhật nên người ta đi đông vô kể, đa số là người dân Huế. Họ đi cả nhà và đem đồ nướng ra suối Voi tắm và ăn uống luôn. Người dân đã biến hóa những căn nhà sàn theo men suối để làm nơi nghỉ ngơi khi tắm suối. Suối Voi đẹp vì ngoài nước suối chảy từ trên cao xuống thì những nơi chảy xuống còn là những cái hồ nhỏ, sâu mà người ta có thể nhảy từ trên cao xuống. Nhà sàn được cất trên đá che cho người dân vừa tắm và vừa nghỉ mát. Mỗi chỗ trải chiếu như vậy họ lấy từ 100 – 150 ngàn và họ bán cả đồ ăn, đồ uống. Á, hình như là nếu bạn mua đồ ăn của họ thì sẽ được miễn phí tiền chổ .

Khi vào suối thì con suối cũng đã đông người, nhưng vẫn còn rất tươm tất, sạch sẽ, nhưng thoáng một cái, khoảng độ hơn hai giờ sau thì người ta bắt đầu xả rác. Tôi rất bức xúc vì khi tắm, những người đứng ở trên cứ thả đồ ăn xuống và bọn trẻ không chụp được thì những thứ đó trôi trên mặt nước, sau đó có thể chìm xuống đáy. Rồi những chai nước suối khi uống xong, họ cũng vứt đại ngay xuống con suối hoặc ngay xuống đất, trong khi đó người ta có để mỗi nơi chiếu ngồi một cái thùng rác rồi. Tôi đi ngang qua một cô gái khá xinh đẹp, lượm cái chai nước cô vừa vứt xuống đất bỏ vào thùng rác, làm cho đám bạn cô ấy ghẹo cô ấy là người thiếu văn hóa. Cô bé có vẻ hơi ngượng. Tôi mong rằng những cử chỉ của tôi sẽ nhắc nhỏ những người bạn đó nên bảo vệ môi trường. Điều khá buồn cười là trên một mỏm đá, người ta để biển là “ hãy bảo vệ môi trường” thì ngay dưới đó là một đám rác trôi lênh thênh. Tôi đã bị trật chân ở suối Voi vì cố đi lượm những chai nước. Lần trật chân này khá đau và cho đến nay số lần trật chân phải cùng một chỗ đã lên đến lần thứ tư rồi. Sau khi về nhà Bác sĩ bảo tôi nên ít vận động mới mong cái chân lành lặn được. Nhưng trời ơi, điều đó quả là một cực hình với tôi. Dù vậy, khi trật chân ở núi Voi, tôi vẫn tiếp tục đi với cái chân băng bó và bị sưng, nhìn ko mấy hấp dẫn.

Tôi có một buổi sáng vui vẻ ở núi Voi cho đến khi bị trật chân, tôi đã được cổ vũ vẻ vang khi leo lên tận tảng đá cao và nhảy xuống một cái hồ sâu, có lẽ họ cổ vũ vì thấy “ một bà O già chịu chơi” vì ngoài tôi ra hình như không có một cô bé nào dám nhảy ngoài mấy thằng thanh niên trai tráng. Có một cậu nhỏ chạy đến xin chụp hình cùng tôi và cậu ấy bảo “ em chụp được tấm hình của chị tuyệt lắm”. Tôi cười và thấy hãnh diện. Đi chu du ở Việt Nam tôi được nhiều bạn trẻ xin chụp hình, nhất là ở Hội An. Như đã nói tôi thấy vui và hãnh diện nhưng liền nghĩ “ có lẽ tôi không có dáng vẻ giống người Việt mà các bạn trẻ thì luôn thích chụp hình với người ngoại quốc chăng?”. Chắc có lẽ dáng người tôi lùn và ú ú, mà nhiều người hay bảo là “ người phúc hậu” nên được ưa chuộng chăng? Khó hiểu?


Rời khỏi con suối sau khi chúng tôi làm sạch đĩa thịt gà nướng chấm muối ớt với xôi. Khi chúng tôi leo ra khỏi núi ra về thì con suối Voi không còn là con suối trong sạch như hồi sáng nữa. Thật khó tin và tưởng tượng được rằng người Việt Nam rất vô tư bơi lội cùng với bao nhiêu rác nổi lềnh bềnh trên hồ suối. Việc rác rưởi hình đã quá quen thuộc trong mắt họ. Lúc này khi ra khỏi con suối tôi rất buồn và nghĩ ra được câu khẩu hiệu “hãy là người Việt Nam ở dơ… cứ xả rác vô tư nhé”. Có lẽ chỉ có cậu khẩu hiệu đó mới làm người ta đủ tức giận mà sửa đổi thôi. Tôi sẽ nói lên điều này trong một trang mạng có tựa đề “ tôi ghét nilong” của một số bạn trẻ ở Việt Nam thành lập. Khi tôi đến Việt Nam, với nhiều những bực mình vì tệ nạn rác rưởi thì tôi cũng được quen biết khá nhiều người cố gắng học hỏi và chia sẻ những điều như tôi. Họ là thế hệ 8x,9x, có những nỗi băn khoăn, lo lắng như tôi và điều đó đã làm cho tôi dễ chịu đôi chút. Tôi không có cảm tình với thế hệ 6x, 7x, nhất là thế hệ 6x, họ là những nhiều thiếu nhiều ý thức và khó thay đổi. Bọn trẻ 8x, 9x nếu được nhắc nhỏ, họ thay đổi nhanh chóng hơn.

Đà Nẵng ... Thành phố rộng rãi với những chiếc câu ...

Hội An lung linh đèn trong đêm rầm ...

Li ...

b396b63b-29d7-4340-b165-eaede8307a79_zps9ebccf5d.jpg
[/IMG]
c763b1cc-2d2b-478a-a1fb-6923bc1870cb_zps0e7620b5.jpg
[/IMG]​
 
Theo đường cong Đất Việt…

a9a208e0-f38e-42b9-af08-31700d2efe6e_zps424c46e8.jpg
[/IMG]​


Sau khi nằm nhà dưỡng thương ba tuần, chân trái đã đi lại được bình thường… Tôi bắt đầu cảm thấy chán nhất là sau khi trả căn hộ về nhà chị họ ở, khoảng không gian riêng tư không còn nữa… Thế là chỉ muốn đi.

Lần này tôi thuê được một chiếc xe vừa nhấc ra khỏi thùng chưa đầy một tháng với chỉ số trên hộp quá 300 cây. Trước bốn ngày khỏi hành nhận được tin nhắn của một cô bé 22 tuổi trên couchsurfing, người Thai Singaphore tên Bunny, rằng cô rất muốn theo tôi đi Hà Nội. Vậy là hẹn gặp nhau ở quán café … Lần đầu gặp mặt, tôi cảm thấy Bunny khá dễ thương bởi cô có nụ cười rất dễ cảm, tuy rằng trên người cô tay chân xăm đầy hình, và tai, mắt thì đeo khuyên như bọn trẻ mê nhạc rock. Gặp nhau trò chuyện trao đổi thông tin, Bunny cho biết cô đang tìm xe để thuê hoặc mua một chiếc xe cũ chạy xong sẽ bán lại như nhiều người ngoại quốc thường làm khi đến Việt Nam… Nhưng khi tôi đưa xe cho cô chạy thử thì tôi nghĩ cô sẽ không thể chạy một mình trên đường dài ở Việt Nam được… Tuy rằng tôi chỉ mới cầm tay lái khoảng ba tháng và khi chạy tôi chỉ chạy một mình không cho ai ngồi cùng cả… Lúc nào đi tôi chỉ thà chở đồ đạc dùm chứ không thể chạy mà có người ngồi sau lung… Lý do cũng dễ hiểu bởi không ai dám ngồi cho tôi chở là một, với lại tôi có một kỉ niệm hãi hung bởi ngày xưa có lần chạy xe vespa ( ở nhà tôi _ bến đây tôi có mua hai chiếc vespa cỗ ) tôi đã làm cho một người bạn bị ngã khá nặng nên từ đó tôi rất sợ phải chở ai. Muỗn có bạn đi cùng như tôi không muốn đi cùng xe.

Sau khi trò chuyến, về nhà tôi suy nghĩ không định cho Bunny theo nhưng nghĩ lại ngày mới đặt chân đến Việt Nam tôi cũng từng phải ngồi sau xe, và mong có người không ngại chở mình. oiCũng thời gian đó tôi nhận được tin nhắn của một bạn trên Phượt rằng cậu đang trên đường về Bắc, nếu có thể đi chung một quãng đường thì thật là tuyệt… Thế là tôi nhận lời chở Bunny với điều kiện là cậu Zu sẽ chở Bunny đến đâu thì hay đến đó… tôi mong rằng Zuzu sẽ đi cùng đến ít nhứt là Đà Nẵng vì đến DN thì Bob sẽ tiếp "tế" tiếp ... Nhờ internet nên đi bụi nhưng chúng tôi gặp bạn bè không quen biết, xã giao thấy thích hợp thì đi cùng một đoạn đường rồi thì ai lại về nhà nấy, tôi đã học cách này qua những ngày ở đây và cám ơn chúa là những người tôi gặp, ngoại trừ tên đàn ông ở Fansipan thì toàn là những người rất tốt… Cũng có thể là tôi rất hợp với bạn thế hệ 8x, 9x hơn những người thế hệ 6x, 5x.

Chúng tôi lên đường, chương trình tôi đề ra là không đi theo quốc lộ 1 mà theo dọc đường cong chữ S ven biển Việt Nam…. Ngày thứ nhất chúng tôi sẽ khởi hành từ Sài Gòn đi KeGa. Sáng hẹn 8 giờ nhưng mãi đến 11 giờ chúng tôi mới bắt đầu khởi hành bởi Bunny tối hôm trước đó cùng bạn bè nhậu xỉn, ngủ quên không nhấc máy, xém chút tôi đã bỏ cô lại nếu không phải vì tôi phải chạy đi kiếm cái cáng để buộc vào đuôi xe để có thể chở them đồ đạc. Lúc thấy cô ấy không nhấc máy và đến chỗ hẹn với Zu trước tôi cũng nản lắm vì mới nhập cuộc mà đã thấy lủng củng rồi. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng gặp nhau, xề xòa bỏ qua bởi tính tôi không phải lúc nào cũng dính chặt với qui tắc.

Vậy là giữa trưa nắng Sài Gòn, hai xe, ba người chúng tôi lên đường đi đến phà Cát Lái để rồi từ đó xuống Vũng Tàu, sau đó Long Hải, Bình Châu. Theo thông tin tôi kiếm thì đoạn đường 45km này là đoạn đường đẹp, được trải dài những bờ cát trắng của Bà Rịa Vũng Tàu… Cũng trên đoạn này, chúng tôi sẽ đi qua những địa danh như: chiến khu Minh Đạm, Linh Quang Tịnh Xã, Hòn Một, hồ Cốc, Hồ Trầm, suối nước nóng Bình Châu. Là vì lên đường trễ nên chúng tôi sẽ chỉ chạy để nhìn ngám biển và sẽ bỏ qua những địa danh thông tin mà với tôi thì không cần thiết phải đến, nhất là tôi và Bunny khi trò chuyện với nhau hai đúa không thích cảnh chùa chiền ( Bunny là người Thái nên chùa thấy nhiều rồi và tôi cũng vừa về từ Thái nên chùa cũng không phải là nơi tôi thích vào thăm)


fe6a0345-e4f6-4ffa-b9ef-8b2801d3cc71_zps30ebcd0f.jpg
[/IMG]​


Phà Cát Lai có lẽ là con phà còn sót lại ở Sài Gòn, khi qua cầu Thủ Thiêm. Vẫn hai chuyến phà xưa cũ đi về với giá vé là 4 ngàn cho một người cộng xe. Buổi trưa nắng con phà chật kinh người và xe, dù vậy nhưng những cơn gió vẫn len lỏi thổi vào nên tôi không cảm thấy nóng nực cho lắm hay có lẽ sau nhiều tháng ở Việt Nam tôi hình như đã quen dần với những cơn nóng đó. Đoạn đường từ phà đi ra quốc lộ 51 hình như mới làm xong nên màu đường còn còn đạm chất nhựa đen…. Hai bên đường hàng cây cao su trải dài xanh ngắt đã giúp phần làm giảm những cơn nắng gắt trưa hè.

Đến Vũng Tàu xe tôi bị bể bánh, chuyến khởi hành đầu ngày mà thấy nhiều việc không suôn sẻ, nhưng có lẽ vì ngày đầu nên tinh thần chúng tôi vẫn còn phấn khởi… Cũng may xe bể bánh khi vừa rẽ vào cổng chào thành phố Bà Rịa, Vũng Tàu… Vậy là rẽ vào dừng lại vá xe và lại lên đường. Nhìn ngắm Vũng Tàu tôi thấy có khá nhiều thay đổi… Nhớ năm 2000, ba chị em tôi sau khi đến Phi làm thiện nguyện cùng nhóm của luật sư Trịnh Hội hai tuần lễ, sau đó bay về Việt Nam… Tôi có theo cô bạn quen ở Phi về nhà cô, khi xe đi ngang qua Vũng Tàu thì lúc đó tôi thấy thành phố chỉ lác đác vài con đường nhỏ, bãi sau hàng dương xanh ngắt ngiêng ngả… Lúc đó Vũng Tàu cũng chưa thấy những tòa nhà cao ốc. Hôm nay nhìn thấy thì Vũng Tàu đã đông đúc nhà cửa với những khu resort rộng, cũng như những khách sạn cao tầng… Nhà thờ mới xây khang trang, đường phố rộng rãi thoáng mát. Sự thay đổi rất nhanh chóng và đầy hào nhoáng.

Nói đến sự thay đổi của Việt Nam tôi nhớ dòng nhật kí ghi lại khi lần đầu trở về của mình… Năm 1997, sau 20 năm xa quê hương. Nhưng mọi người đều biết sau năm 1975, người Việt chạy trốn cộng sản thì khi ra đi không bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày trở về, nên đối với tôi ngay sau khi chuyến bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, khi bước xuống khỏi phi cơ, đặt chân của mình trên đất Việt… nỗi xúc động mà có lẽ khó có thể diễn tả bằng chữ viết hoặc lời nói… nỗi xúc động tràn ngập trái tim mình, nghẹt cả thở, mà nhịp thở như ngừng hẳn trong hai lá phổi… Khó giải thích cho ai hiểu đựợc nếu người đó không phải là những người xa quê hương như chúng tôi. Mặc dù lúc ra đi tôi chỉ là một cô bé chưa đến tuổi dậy thì. Nhưng lần đó khi về lại thành phố Cần Thơ, tôi vẫn thấy đầy đủ những hình ảnh của ngày xưa không một chút gì thay đổi trong trí óc tuổi thơ… Nhất là quê Phùng Hiệp, mai trường cũ rong rêu, nhà bà cụ nơi tôi dừng chân uống nước khi đi bộ về nhà vẫn là mái tranh lợp và ba cái hũ ở hông nhà một cái bị mẻ một góc vẫn còn… Nói chung sau 20 năm trở về Việt Nam không có gì thay đổi, nếu có thì chỉ có Sài Gòn, những con người thanh lịch đã biến mất…. Và một cái khác khác chỉ là mọi thứ sau đều nhỏ bé trong đôi mắt của mình. Viết như thế để hiểu rằng sau ngày mà được gọi là hòa bình thì Việt Nam đã sống theo chủ nghĩa Mac Lenin… Để trong khi Thailand, Hongkong tiến lên thì Việt Nam thụt lùi… Cho mãi đến khi người cộng sản nhìn ra mới bắt đầu lọ mọ “ mở cửa đổi mới”, tự do buôn bán, dẹp bỏ hợp tác xã… Và sau khi Mĩ bỏ vận cấm thì Việt Nam thay đổi nhanh chóng… sự thay đổi không có chiều hướng tốt bỡi sự thay đổi lộn xộn không luật lệ, ngăn nắp.

Trở lại chuyến đi…

Rời khỏi Vũng Tàu chúng tôi ra quốc lộ 55 để đi về Hồ Cốc… Đoạn đường đi đến xã Phước Bửu hai bên là ruộng lúa đang ngả màu vàng với những bông lúa đang trổ bông, nghiêng mình trong gió để tôi có thể ngửi được mùi thơm của lúa, mùi cỏ xanh lẫn với mùi bùn bốc lên sau cơn mưa vừa dứt trước đó. Xe chạy đoạn ở đoạn này tôi thấy cai chợ có tên là chợ Làng Đại khá nhỏ nằm ven đường. Không biết có phải vì giờ buổi trưa hay không mà tôi thấy nó vắng ngắt. Qua them vài con phố, nhà cửa tôi thấy cái bàn để cấm săn bắn động vật hoang dã ( chỗ này được gọi là rừng quốc gia Bình Châu) và vì dù rằng hai bến đường cây có đũ cây để gọi là khu rừng thì thấy hơi quá vì cây thì toàn là cây thấp lè tè như mới mọc được vài năm và tôi dám chắc trong khu rừng gọi là rừng ấy khg có con thú nào hết, mà nếu có thì chắc sẽ khg còn bởi Việt Nam, người Việt Nam chẵng ai để ý bảng chỉ đường hay khẩu hiệu…

Qua khỏi khu rừng này thì có một ngã ba để rẽ ra hồ Cốc… đến đoạn này thì bắt đầu là một đường ven biển chạy dài đập vào mắt tuyệt đẹp của màu xanh da trời, màu nâu ngà của đá, màu trắng nõn của cát… Lúc này muốn tắm biển thì chỉ còn vài bước… Đường chạy bon bon và Zu đã phóng 70km, tôi cũng chạy theo nhưng không thích vì đi chơi tôi thích thông thả để ngắm nhìn ... dù vậy tôi cũng vui và lòng như trãi rộng ra theo chân trời cùa biễn ... chúng tôi khg ngai trời nắng, dừng xe lại chụp hình và hích thỡ nguồn không khí trong lành cũng như vui vẽ nhe răng cười thoãi mái vì vừa bõ được những ồn ào bụi bậm cùa SaiGon đễ đón nhận một hành trình đầy hứa hẹn sắp tới.

Đoạn này dù nắng nhưng tôi thấy có một hai nhón đang chụp hình đám cưới, cô dâu trong áo trắng bay bay đứng trên một tảng đá, chú rể quỳ gối ... nhìn hơi sến nhưng có lẽ đây là nghệ thuật chụp hình đám cưới thời nay… Nhìn mà tôi thấy phục những người trẻ chịu khó thùng thình trong chiếc áo cưới giữa trưa hè nóng nực như thế này, nhưng có lẽ để giữ lại những hình ảnh đẹp của ngày cưới người ta đâu ngại gì..

Bốn mươi lắm cây số đường biễn chạy dài ... tôi khng biết có thễ so sanh nơi đây nhưng highway one của Cali hay không có lẽ sẽ thua nhiều vì khng dài bằng như nó vẫn riêng biệt êm ái cùa vùng đông dương không phài nước nào cũng có được.


dea0d541-c2e1-4203-8d11-33f2f906834f_zpsb9a0ba31.jpg
[/IMG]​

tiep
 
Nhìn ngấm những bãi biễn trong xanh chạy dài này tôi nghĩ sẽ khg lâu nữa hay chỉ cần vài năm nữa thôi sẽ có vô số những khu nhà nghỉ mát ở đây…Việt Nam nằm ven biển nên có thể nói rằng Vn có nhiều bãi biển rất đẹp, chỉ tiếc rằng không sử dụng đúng cách nên việc có những khu sang trọng ngăn nắp không có nhà này nhô ra hay đường kia cắt ngang nhà nọ và vì thế đã làm mất đi nhiều nét đẹp mà thiên nhiên ban tặng ... Sau này, các nhà đầu tư khi khởi hành ắt sẽ vất vã hơn nếu muốn biến khu vực thêm sáng giá.


Trên đoạn đường này tôi nhìn thấy hai khu resort lớn có dáng vẻ như khách sạn Mirage ở Vegas, tôi nghĩ có lẽ đây là khu casino…Nghĩ trong đầu nếu lần sau về Sài Gòn thì tôi sẽ lại ra đây thăm thú những khu nghỉ mát này.


Ngoài hai khu resort hoành tráng nằm đẹp đẽ trên biển thì quanh đó cũng có khá nhiều nơi đang khởi công xây cất… Nếu ai có tiền thì thiệt nghĩ nên mua những vùng đất này vì tôi nghĩ chỉ vài năm nữa thôi thì những bãi biển nơi đây sẽ mọc lên đây những nhà nghỉ sang trọng… Chỉ mong rằng nó sẽ được xây cất có hệ thống chứ không lung tung nhà này xô chỗ kia, đường kia cắt ngang nhà nọ.


Từ Binh Châu đến Mũi Né chỉ khoảng 3 giờ xe nhưng vì cứ đi thấy chỗ nào đẹp là chúng tôi đứng lại chụp hình đến chiều xuống mới đến Lagi…


Theo thông tin tìm kiếm chúng tôi biết Lagi là vùng đất mới, nhiều người dân miền Trung về đây lập nghiệp… Trên đạng đường này nhiều vườn cây Thanh Long xanh ngắt…Trước nhiều nhà để vài rổ Thanh Long bán cho người đi đường qua lại.


Đáng lẽ từ Lagi tôi muốn rẽ đi Kega nhưng vì tôi rẽ lộn đường nên đi thẳng luôn đến Mũi Né… Đoạn đường này nhiều khu resort thanh tịnh hơn Mũi Né… Tôi nghĩ nếu đi nghỉ mát tìm sự an tịnh thì tôi sẽ rẽ đường vào KeGa… Lần này đi bỏ qua KeGa nhưng sau khi về lại Sài Gòn, một cuối tuần tôi rủ rê ông anh họ lấy xe hỏi chỡ vợ anh cùng cô con gái cộng tôi là bốn người lên Ke Ga… Cho nên tôi viết luôn ở đây một chút về vùng này.


Kê Gà hay còn gọi là Khe Gà ... Nhiều người biết đến có lẽ nhờ ngọn hãi đăng nằm trên hòn đão thuộc xã Thuận Quý, tĩnh Bình Thuận mà vào thời pháp thuộc xây lên để dùng cho tàu thuyền giao thông trong khu vực.


Theo thông tin lượm nhặt tôi được biết trong lịch sử hàng hải thì trong khu vực này, Mũi Kê Gà nằm trong vị trí hiểm yếu của vùng biễn từ Phan Rang đến Vũng Tàu và để thuận lời nhu cầu đi lại của thuyền bè, xác định tọa đồ vị trí, người Pháp đã cho xây ngọn hải đăng này. Bên trong ngọn hải đăng có đúng 183 bậc thang xoáy tròn hình ốc bằng thép lên đến đỉnh. Những vật liệu xây cất cũng được chuyễn từ Pháp, kể cả ngọn đèn trên đỉnh và máy phát điện. Theo tôi thấy thì đây là ngọn hãi đăng cổ xưa, và còn được giữa vẻ đẹp rất Châu Âu ở Việt Nam.

Từ bờ ra ngọn hải đăng có thể đi thuyền do người dân trong vùng cầm lái hoặc đi thuyền thúng ra ... Theo tôi thì từ bờ ra hòn đảo chẳng mấy xa gì, lúc check hotel và hỏi thuyền để sáng đi tôi có nói sau khi bơi ra đó thấy cũng gần chứ đâu có xa gì nhưng người chủ khách sạn bảo là người ta không cho bơi ra. Tôi cười không biết người ta ở đây là ai ? Những cũng có thể là họ sợ nếu ai cũng bơi được thì lấy tiền ai được chứ ?

Sáng anh chị họ và con gái đi thuyền ra, tôi thì rủ một thằng nhóc hàng xóm bơi ra đảo ... Chúng tôi bơi gần sợi dây mà người ta dùng để kéo thuyền thúng phòng khi mệt thì nắm sợi dây ... Hôm đó biển cũng lặng nên tôi bơi cùng dễ dàng, khoảng nửa tiếng là đến... Mấy người dân quanh đó thấy tôi bơi chỉ lắt đầu cười, vì nhiều người đi thuyền diện quần áo đẹp để ra đó chụp hình còn tôi thì bơi leo lên bờ lấy cái khăn choàng mỗng quấng thành một cái vái ngan cổ đội nón đi lên. Vậy là ngoai song huong tôi " chinh phục " them doan biẽn o ke ga.

Hòn đảo cũng không lớn lắm…Tôi thích nhất vẫn là hang cây Hoa sứ nằm dọc hai bên đường quanh ngọn hải đăng…Tôi nghe nói là được trồng từ lúc xây ngọn hải đăng cho đến nay vẫn còn nên cây tán nhìn rất đẹp mắt…Ngoài việc leo lên 183 bậc thang vòng xoáy mệt đứt hơi để được lên đứng nhìn quanh hòn đảo nhiều mỏm đá thì đi dạo quanh đó chụp hình cũng rất thú vị…


Việt Nam nằm cong dọc theo bở biển nên KeGa cũng không ngoại lệ là có những bãi cái biển như Mũi Né, Vũng Tàu hay bất cứ những đoạn đường mà tôi đi qua…Chỉ có khác là mỗi vùng nước biển xanh nhiều hay ít song to hay nhỏ và người ta có biết khai thác tốt để biến nơi đó thành những khu nhà nghỉ mát sang trọng hay với tình trạng hiện nay mà khi đi tới thấy vẫn còn quá nhiều thứ vô trật tự… Đi dọc từ Vũng Tàu đến Mũi Né theo đường cong của biển tôi mường tượng đoạn đường này cũng như đoạn đường 101 ở Cali… Tôi nghĩ có thể 20, 30 năm nữa có thể những căn nhà hay bãi đất ở đây sẽ có giá trị lên đến bạc tỉ.


Vì quẹo tay phải nên chúng tôi đi luôn đến Mũi Né vừa lúc trời tối… Bunny rất muốn ở lại Mũi Né chơi một ngày nhưng vì Zu không có nhiều ngày đi cùng chúng tôi nên chương trình là sáng đi thăm quan Bau Trăng xong sẽ đi thẳng về Phan Rang lên Đà Lạt chơi rồi xuống Nha Trang… Như đến khi đến Phan Rang tự nhiên Zu nói có việc gấp phải đi về Đà Nẵng… Nếu biết Zu thăy đổi thì tôi sẽ ở lại Mũi Né chơi một ngày… Vì sự thay đổi này mà tôi phải cho Bunny lên Đà lạt từ Phan Rang mà đoạn đường này thì ai cũng biết là đoạn đường “nguy hiểm” trong những cung đường lên Đà Lạt.

Eve.


sẽ tiếp ...


Chia tay ở Phan Rang ...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,429
Bài viết
1,147,100
Members
193,493
Latest member
gomlangxua
Back
Top