Lillyha
Phượt thủ
Những nẻo đường Việt Nam…
[/IMG]

Đã nhiều lần đến Mũi Né tắm biển, dạo phố, đi trên những bãi cát đỏ, trắng… nhưng tôi cũng tìm tới đi lại những nơi đã đi qua để Bunny có thể thấy….. nên sáng sớm chính tôi cầm tay lái chứ không phải ngồi trên xe bốn bánh như những lần trước… thích nhất cái thú, mình có thể tự cầm tay lái phóng vù vù trên đường dài.
Chúng tôi ghé qua bãi cát đỏ, rẽ vào đứng nhín cát và nhiều người đang đua xe ở đó… giữa những bãi cát đó, tôi và Bunny, hai đứa đứng nhìn mà không biết làm gì ?... hai đứa tụi tôi như hai kẻ du lịch ngốc nghếch vì đi chẳng có mục đích gì cả, người thì chụp hình, kẻ thì đứng ngắm nhìn, còn hai đứa tụi tôi chẳng biết đến để làm gì vì Bunny không phải là người da trắng, cũng đã từng thấy bãi cát đỏ như vậy, cũng đã từng thấy biển đẹp và người đi nhiều như tôi thì thấy đủ hết nên đến chỉ để cảm nhận được bước chân mình tới đây thế thôi…. Vậy là hai đứa ngáp ngắn ngáp dài lên xe theo ZUZU đi tiếp về Phan Rang…
Buổi trưa đến Phan Rang, ghé một quán ăn cơm gà, Zuzu đòi đi lên tháp Chàm mà trời thì nắng quá, chúng tôi lại đang say nắng và Bunny thì nói “cô ở sứ Thái nên hay đến chùa và tháp Chàm cũng thấy nhiều rồi” và tôi thì đã có ghé qua đó rồi nên không muốn đi, hai đứa nói “ nếu ZUZU đi thì đi, hai đứa nằm ở Phan Rang chờ, nghỉ trưa một hai tiếng rồi lên đường đi Đà Lạt tiếp…. ăn uống chừng năm phút thì ZUZU nhận được một cú điện thoại thế là ZuzU cho biết sẽ đi về Đà nẵng không đi Đà Lạt cùng… lúc này thì tôi thấy thật là kẹt vì tôi chưa bao giwof chở ai hết, như nói ở trên tôi mới biết lái xe nên một mình thì thong dong chứ có người ngồi sau xe là tôi thường hay “rụng” … nhưng đến lúc này thì chỉ đành gật đầu thôi vì tôi biết thế nào tồi cũng có lúc tôi phải chở Bunny… dù cũng mong đi đến Đà Nẵng thì có cậu nhỏ Bốp cứu khổ nhưng giờ Zuzu đổi ý thì cũng đành vậy….
Thế là sau bữa cơm ba người chúng tôi chia đồ và chụp vội bức hình chia tay nhau hẹn gặp lại ở Hà Nội… hy vọng là như vậy.
Trưa nắng tôi không muốn tiếp tục lên đường và nghĩ từ Phan Rang lên Đà Lạt chỉ có chừng ba, bốn tiếng đồng hồ nên có thể nghỉ một tí đến khoảng 2- 3 giờ rồi mới đi cho khỏi cơn nắng như cái tinh của tôi cũng lúc nào cũng hay "quên" rằng trời VN lúc nào cũng nắng như đổ lửa hết ... tinh thế là ăn uống xong tôi kéo Bunny vào tiệm tóc gôi đầu. Đi chơi ở Việt Nam , nhất là trong những vùng quê miền Nam thì tôi thích nhất là trưa trưa muốn nghỉ chân thì cứ việc ghé vào một tiệm tóc gọi đầu thư giãn là tuyệt nhất… Hai chị em phung phí đứng 80 nghìn đồng thư giãn, mát mẻ đúng hai tiếng đồng hồ và lên đường khi cơn nắng vẫn còn gay gắt… Tôi không tưỡng được rằng rằng đoạn đường trước mắt của mình rất nhiều chông gai.
Hai balo của hai đứa chiếm nhiều vị trí trên xe vì tôi chưa có khung xe để đò … nên tôi và Bunny ngồi khá chật chội, cộng lại xe còn mới nên cái yên xe cũng ngồi không quen nên cứ ngồi chưa đầy một tiếng là Bunny đã bảo tôi phải dừng để cô xuống xe vì ê mông quá… Hai đứa con gái, một đứa thì ngò ngò nghệch nghệch, một đứa thì ngu ngu đi giữa trưa nắng và đoạn đường đi Đà Lạt từ Phan Rang là đoạn đường nhiều người ngán ngẩm mà vô tình hai đứa tôi không hề hay biết… Vậy là lần té xe dầu tiên xảy ra đứng lúc đó, tôi và Bunny đã mừng biết bao nhiêu khi vượt qua được những khe đá, nhưng dọc đường gồ ghề và rồi đùng một cái té ngay cái chỗ không đáng té.
Đang lao qua khỏi những con đường đang làm dở dang, và vào đến con đường đã được bằng phẳng và được trải cát thì chiếc mũ của Bunny tuột quai bay vèo. Cô nhỏ la lên thế là tôi thắng xe lại và la vì xe thắng gấp và nhanh nữa chứ nên bánh xe theo đà trượt và nếu tôi khỏe mạnh thì tôi sẽ nắm đứng vững nhưng vì xe vừa nặng và tôi thì yêu nên là ngã…. Bunny thì văng ra khỏi xe còn tôi thì xe đè lên chân trái… Cũng ngố là lúc ngã xe như thế thì tôi lại không lo cho mình mà lo nhất là cho Bunny và Bunnny cũng ngược lại như vậy…. Tôi đau điếng cả cái chân kẹt trong xe, không thể lấy ra được và cũng không đỡ nổi xe dậy.
May trên đường đi có một anh chị ngừng xe và họ đến đỡ xe tôi đứng lên… Hai đứa hỏi thăm nhau có bị sao không và hú hồn vì vừa qua khỏi cơn “ đau tim” đầu tiên. Chân tôi bị trầy, Bunny không bị gì hết… Hai đứa cám ơn hai người đi đường rồi lại đi tiếp. Lần này tôi vừa lái xe vừa chăm chú và vừa run khống dám nói cho Bunny biết mình rất run… Tôi cũng vừa chú ý xem mình đã học được gì vừa qua, cách lái xe nhưng tôi không học được gì cả vì tôi không qua một lớp học lái xe nào hết, hết xe tự động thì nhảy wa ga chỉ là gan dạ, làm liều của mình, lên xe và cứ thế là đi thôi ...
Trời về chiều chúng tôi lên đến gần Đà Lạt thì trời càng lạnh thém… tôi thấy thoai mái vì khí hậu mát mẻ ( đối với tôi) … Dù vậy, với tâm trí căng thẳng và sau cú té đau điếng, từ khi chở Bunny… tôi cảm thấy khá mệt mỏi nhưng cũng cố sức chạy… trời lạnh, vừa qua 4 giờ chiều là trời đã nhá nhem tối, tôi lại thấy hai người vừa giúp cứ bám theo xe tôi mãi , tôi thấy hơi sợ, nhất là qua những đoạn đường vắng, tôi dẫu rằng có liều thật nhưng có lúc rất sợ vì nghe nhiều chuyện cướp giật, giết người, nhất là bây giờ trời đã nhá nhem tối… thường thường, theo kinh nghiệm tôi học khi đi với anh Tùng thì tôi nên dừng chân vào khoảng bốn, năm giờ khi trời vừa hết nắng chiều để tránh những chuyện không hay nhưng phải nói tính toán là như thế nhưng khoảng thời gian khi đã đi sâu vào miền Bắc tôi thấy tôi chạy khủng khiếp luôn và thật may là không có chuyện gì xảy ra, giờ ngồi viết lại, nghĩ lại tôi vẫn rung mình vì thấy mình thật may mắn…. Những lúc cól khi đến tối mịt mà tôi vẫn còn lang thang trên đường, trên rừng núi, xung quanh không một bóng người, bởi cái tính hay nhìn, nghĩ ngợi và tham lam ngắm cảnh rừng núi hay lo mọ tham lam trò chuyện với người dân. Sợ nhứt là lúc trên ... thôi để sau nay tôi sẽ kẻ bỡi kễ ở đây sẽ bị lạt đề ...
Khi hai người đi đường đỡ chúng tôi dậy họ cũng hỏi thăm và biết chúng tôi đi du lịch lên Đà Lạt nên họ cũng nói họ có nhà trọ trên đó và có thể vì thế mà họ luôn đi theo chúng tôi… đáng lẽ ra nếu tôi rẽ hướng đi thì sẽ không đi cùng nhưng tôi lại thấy trời tối mà đi đường núi thì lại sợ nguy hiểm nên theo hướng qua huyện Đơn Dương, thật ra lúc đó tôi rẽ lộn đường tại vì đoạn rẽ họ đang sữa nên tôi không thấy cái ngã rẽ qua QL20 từ Dran qua Trại Mát rồi lên Đà Lạt …
Thấy hai người cứ chạy theo chúng tôi hoài, lòng nghi ngờ của tôi gia tăng, tôi nghĩ mình đa nghi thôi chứ có lẽ họ chạy theo vì sợ tôi lại té nữa ... Nhưng cũng có lẽ vì tôi quá mệt mỏi, căng thẳng nên cuối cùng tôi dừng chân ở Đơn Dương ngay quán bánh xèo…. Bunny và tôi dừng chân lại, họ chạy qua khỏi và họ cũng dừng chân lại nhìn chúng tôi, tôi dơ tay vẫy chào như vừa cảm ơn và cũng như vừa tạm biệt…. Từ chỗ tôi dừng đến thành phố Đà Lạt còn chừng 59 cây số… Tôi và Bunny gọi mấy cái bánh xèo ăn, có lẽ vì mêt nên dù bánh rất ngon nhưng tôi ăn cũng không nổi… Bunny đói ăn một hồi bốn cái bánh nhỏ với rất nhiều rau… lúc ấy dỡ nón ra, mặt tôi đầy bụi đen, nhìn giống như con mọi.
Ăn xong lên đường, lại cắm đầu chạy cho mau đến, vì trời tối rồi… ghét nhất là chạy trời tối vì chẳng nhìn thấy đường nhiều và những chiếc xe đi ngược chiều cứ chiếu đèn pha không them tắt nên khi qua mặt mình thì mặt cứ léo lên chẵng thấy được gì …
Lên đến Đà Lạt, vừa vào ngõ gần bến xe tôi phải dừng lại vì hai đứa ê cả mông… đi chuyến này tôi với Bunny cứ chạy xe được một tiếng là phải dừng lại vì cái mông ê ẩm và thế là đường đi cứ dài thêm ra. Chúng tôi lái xe loanh quoanh tìm khách sạn, lúc này không thể tìm thấy khách sạn rẻ vì đã quá mệt nên chúng tôi chui đại vào một cái khách sạn ngay trong trung tâm giá 4 trăm nghìn đồng, hum sau khỏe khoắn, hai đứa dọn qua chỗ các bạn phượt Đà Lạt giới thiệu giá 2 trăm ngàn… Bunny nói chỉ là chỗ ngủ nên cô nàng có vẻ cũng không cầu kỳ cho lắm.
Vào đến khách sạn, hai đứa nằm lăn ra giường la lên : “we make it…”, còn tôi thì cảm thấy “ mình so cool”… đã đèo được Bunny trên quãng đường xấu như vậy và tay lái có vẻ ngày một thêm vững ( thật ra lúc sau nay hay sau ba mươi mấy ngày sau, tôi rã rời và khi lên đến Sapa để lên Y Tý qua bốn năm lần té nữa thì tôi “ tẻo”)…., rã rời để thấy càng lái tôi càng “ dỡ tệ ”…
Li
Li
Last edited: