What's new

Vòng vèo châu Âu, lộn về châu Á...

Nhà Phượt kỳ này đúng là đang độ '' trai suy , gái thịnh '' Mấy em Baxu , Ong ,Rosy... làm các anh giai tắt điện sạch rồi !:LL Kể tiếp chuyện giật gân đi Em Già ! (c)

Hẹ hẹ, ngậm ngùi cho chị em nhà Phượt quá:(

Được gãi, được khen là bấn loạn, cảm xúc bấy lâu giữ kín nay cứ trào ra.

Đến như bạn Ong, tưởng đâu hôm trước tuyên bố hùng hồn hạn chế vào Phượt "Chỉ tốn thời gian thôi chị ạ!", nay đã lại nhào vô trả lời hết thảy thắc mắc từ vượn hót, zai đeo ống rồi lại sắp dắt anh em xuống biển ngụp nước đêm nữa!

Thế mới biết xưa nay đàn ông vẫn kìm chế tốt hơn phụ nữ Ong nhỉ. Kìm chế, kìm chế :LL
 
Last edited:
Thế mới biết xưa nay đàn ông vẫn kìm chế tốt hơn phụ nữ Ong nhỉ. Kìm chế, kìm chế :LL

Các em hot cứ kể chuyện hot với cả gãi gãi thì đàn ông nào kìm với chế được? :LL
 
Palenque Archaeological Park

Thế rồi, cũng vì hôm trước ở Oaxaca đã nghe cô bạn giường trên xuýt xoa ca ngợi Palenque Archaeological Park, khu đền cổ của người Maya, em lại lôi vali ra bến xe tiếp tục hành trình.

Đi mất 5 tiếng, đến thị trấn Palenque thì trời cũng đã nhá nhem. Cái town này cách khu đền đài cỡ 7-10km, và cũng đã biết cái town này không có gì hấp dẫn, nhưng nhá nhem rồi, phương hướng thì ngu ngơ, đành tạt vào 1 cái nhà trọ gần bến, tìm chỗ ngủ, sáng sau đi tiếp.

Cái town này đúng là không có gì. Nhà gạch vuông vắn mái bằng, cửa nhôm. Vài cái xe 12 chỗ cũ kỹ chạy tà tà trên đường bê tông. Nhá nhem rồi nhưng vẫn oi bức, cứ như thể đang lang thang đi làm ở miền Tây nam bộ.

Cái nhà trọ gần bến xe quá tầm thường, đạt yêu cầu sạch sẽ và thoáng đãng. Chẳng có ma tịt nào, phòng còn ê hề, nhưng em quyết bảo toàn số tiền ít ỏi, lên hẳn tầng thượng, chọn 1 cái giường trong số hơn chục cái dàn hàng trên đó. Đích thị là 1 cái sân thượng, quây thêm 1 tí bạt xung quanh và trên mái, nhà tắm và nhà vệ sinh cũng ở đó luôn. Được cái thoáng, thì ko có tường bao mà. Cả cái sân thượng cũng có mỗi mình em. Ko hiểu sao khi đi chơi em ít khi nghĩ đến vấn đề an ninh nhỉ. Điếc không sợ súng, mà cũng chưa gặp cái súng nào.

Nóng, oi, ko 1 ngọn gió. Nằm ngửa cổ nhìn trời, nhìn sao một lúc thì cũng hoa mắt mà thiếp đi.

Sáng hôm sau, gửi lại cái vali ở nhà trọ, bắt "xe đò" tiến vào khu palenque Archaeological Park. Cái xe 12 chỗ cũ kỹ, tòng tọc, ko cửa sổ và tất nhiên ko điều hòa, dứt khoát chờ đủ cơ số người mới lăn bánh. Được cái rẻ. 1$ Cũng may mà đủ người, nếu không cũng không biết chờ đến bao giờ, ngoài ra cũng chẳng có phương tiện nào khác.

Đi khoảng 3, 4 km thì bắt đầu vào rừng. Xe lao vùn vụt giữa 2 hàng cây xanh mướt mát. Lấp ló sau những lùm cây là những ngôi nhà mái ngói nhỏ xinh với biển đề nhà trọ, hotel xinh xắn, cùng những biển quảng cáo BBQ, fire dances... Đau thật!

Tuy nhiên, cùng với cái ô tô đang tiến sâu vào rừng Chiapas, nỗi đau, nỗi hận cũng tan tánh tành.

Con đường vắng vẻ thun thút giữa 2 hàng cây xanh ngắt làm em nhớ lại cảm giác sung sướng lần đầu đến Angkor năm 2001. Hồi đó Angkor cũng vắng vẻ, hoang sơ chứ không tắc đường tuk tuk như sau này.

Có rất nhiều cái gợi nhớ đến Angkor thời xưa. Vì Palenque park cũng nằm nguyên trong rừng, tách xa khu dân cư, ko bị ảnh hưởng bởi nhà dân, hàng quán. Cũng như Angkor, nằm sâu trong rừng rậm nên khu đền bị bỏ quên vài TK, thoát được sự xâm hại của quân đội TBN. Nghe đâu hồi đó quân đội TBN đã từng tiến sát khu đền, cách khoảng 8km thì bỏ đi.

Thời kỳ thịnh vượng của thành phố cổ Palenque vào khoảng những năm 500-700 A.A. Nhưng cái tên Palenque cũng là tên do người TBN đặt ra sau này, người Maya đã gọi thành phố của họ bằng cái tên nào thì đến nay vẫn chưa ai biết.

Từ ngoài cổng đi vào, đầu tiên sẽ là The Temple of the Inscriptions.



Được bao bọc bởi rừng rậm, và khá đặc biệt là khí hậu ở khu đền Palenque hầu như mát mẻ quanh năm. Mưa cũng nhiều hơn các vùng khác, nên đặc biệt tránh đi mùa mưa, sẽ rất ẩm ướt và xấu xí.

Pyramid temple of the Maya-king Pakal, một trong những ngôi đền quan trọng nhất tại quần thể này.



Từ trên cao đền Pakal, em cứ ngồi đó mà phóng tầm mắt ngắm nghía xung quanh.

The 'Palace' and the astronomical observatory at Palenque ruins







Quần thể đền đài Maya ở Palenque như hiện nay mở cửa cho khách vào thăm mới chỉ là 34 trong số hơn 500 đền mà người Maya đã xây dựng, số lớn còn lại vẫn đâu đó trong rừng, dưới đất, chưa được phát hiện.

Thử tưởng tượng là toàn bộ quần thể kiến trúc này đã được người cổ Maya xây dựng hoàn toàn không có bất cứ 1 sự trợ giúp nào của công cụ kim loại cũng như không sử dụng sức kéo của ngựa, bò. Toàn bộ là sức người.

Trộm nghĩ, có lẽ từ ngàn đời người dân ở đây quen với công việc kéo đá xây đền nên người họ cứ mập mập, lùn lùn. Đàn ông đàn bà gì cũng chỉ ngang đầu em, nhưng bề ngang thì gấp đôi, gấp rưỡi. Còn người VN mình, bao đời trồng lúa nước, cơ thể nhỏ bé, mảnh dẻ, phất phơ, các bác nhỉ.

Lang thang không mệt mỏi trong các khu đổ nát, đâu đó bắt gặp những tác phẩm chạm khắc còn sót lại.

Palanque Mayan Rulers







Phần cũng ko đặt nặng vấn đề tình ái, phần ko có thời gian, nên em cũng chẳng kịp chui rúc bụi rậm xem có anh nào đeo ống đứng rình không. Hơn nữa, muốn giữ lại nguyên vẹn những cảm xúc trong lành nơi đây, mình lên bus rời Palenque tối hôm đó mà không vương vấn cuộc tình nào bạn Toét ạ :LL
 
Chuyến xe đêm

Chiều tối, quay lại cái thị trấn Palenque vô vị, ăn 1 suất sột sệt khó xác định nội dung, ngồi chờ xe bus. Cái cảnh này giống hệt cảnh ở nhà mình ngồi chờ xe Hoàng Long bắc nam í các bác ạ. Cũng chầu hẫu bên đường, cũng 1 quán cơm bình dân ở mức tối thiểu, vài bộ bàn ghế xộc xệch và những khuôn mặt ngóng trông.

Vẫn còn nguyên cái sự ẩm dính mang ra từ rừng Palenque Park, nay thêm cái bụi đỏ của nước Mễ, người em bửn kinh. Nắng khô, bụi bốc, đây chắc chắn là chuyến đi tàn phá nhan sắc và phá hỏng tàn bạo nhất làn da trước không hề tệ của em.

Hớn hở lên xe. Xe bus ở Mexico khá đẹp, mới và hiện đại. Vả lại đã mấy tháng quen với việc lên bus đường dài đồng nghĩa với đường cao tốc vèo vèo, em không ngờ chuyến xe đêm đó là chuyến xe kinh khủng nhất trong đời. Em thề lần sau có đi đâu cũng tìm hiểu thông tin, địa hình rồi mới lựa chọn phương tiện di chuyển.

Đi khoảng 30' thì xe ra khỏi thị trấn, bắt đầu leo núi. Cũng hơi chòng chành. Đã lâu lắm lắm rồi em chia tay chị huệ. Thỉnh thoảng lắm, đi công tác miền núi ở VN, biết trước là cái gì thì cũng chuẩn bị 1,2 viên chống say, nhưng ít khi dùng đến. Lần này thì đúng là hơi hớn hở quá.

Qua cái đoạn hơi chòng chành, được khoảng 1 tiếng thì thuốc lắc bắt đầu ngấm và phát huy tác dụng. Lắc như điên, em chưa bao giờ ngồi trên cái gì lắc gớm ghê như thế. Cứ khoảng 3-5' là 1 lần đảo. Ko thuốc, ko nước, ko túi nilon. Cái vali mà may ra có thể móc ra vài cái túi nilon thì lại đã dưới gầm xe. Ruột gan lộn tùng phèo, mọi thứ trong bụng bắt đầu trào dâng. Cuống quít lục ba lô, may mà lúc chiều mua 1 túi quả, ko ăn hết bỏ lại. Cuống cuồng dốc cái đống quả kia ra, em cắm mặt vào cái túi.

Gọi chị huệ liên tục 1 lúc thì cũng xuôi, nhìn xuống thì ôi thôi, cái túi nilon thủng, nhỏ giọt tí tách xuống ghế, xuống chân em.

Hồi bé học cấp 1, 1 năm 1 lần được bình bầu cho đi thăm quan theo trường, em cũng có say xe, và cũng biết gặp được chị huệ rồi thì sẽ ổn hơn.

Mới chỉ nghĩ thế, cũng chưa kịp có động thái gì tiếp theo thì chị huệ lại quay lại. Lại cắm mặt vào cái túi nilon thủng chưa kịp sửa chữa.

Lần thứ 2 xong xuôi rồi, em lập tức lao xuống cái toilet cuối xe để rửa và túm lại cái túi, hòng tái sử dụng. Nghĩ là lao, nhưng hóa ra để xuống được đó quả ko nhanh như em tưởng. Bước 1 bước là lắc 1 phát. Cơ thể nhỏ bé bầm dập đập từ bên trái lại sang bên phải qua từng hàng ghế. Mà kì lạ là cái bọn mắt xanh tóc vàng vẫn bình thản đọc sách, xem laptop. Kì diệu, chúng nó kìm chế tốt thật.

Quay lại với cái túi đã có thể tái sử dụng, em kiếm 1 cái ghế trống, nằm xuống, với hy vọng hạ thấp độ cao, lấy lại thăng bằng, từ biệt chị huệ. Chẳng được 5', chị huệ đã lại xuất hiện.

Trong bụng tiệt ko còn nổi cái gì, nhưng chị huệ vẫn liên tục đòi hỏi. Không còn biết là đã đi được bao lâu, mặt em cắm chay vào cái túi. Em nghĩ may mình yếu, ko đủ công lực, chứ không có khi ruột gan cũng ra cùng rồi. Cảm giác như mọi bộ phận nội tạng long ra khỏi khung sườn.

Thời gian tưởng chừng bất tận, chuyến xe như không bao giờ đến đích.

Đến mức em nghĩ mình ko thể còn đủ sức cầm cự. Nếu sáng mai vẫn còn tỉnh dậy thì quả là điều kì diệu của cuộc sống và có lẽ tại mình ở hiền nên chưa đến lúc ra đi.

Những khoảng khắc ngắn ngủi giữa những lần gọi chị huệ chay như thế, em vẫn còn kịp nghĩ về cái sự đời, về cuộc sống, về gia đình, bạn bè. Cuộc sống vẫn còn bao nhiêu điều em chưa biết và muốn khám phá, vẫn còn bao nhiêu người em muốn được gặp lại. Nếu không may sáng mai em không tỉnh dậy mà nằm thẳng cẳng giữa những con người xa lạ, giữa 1 nơi xa lạ, không hiểu bao lâu sau thì gia đình và bạn bè biết tin em? Rồi còn cái email chết tiệt. Sẽ có biết bao người vẫn tiếp tục gửi cho em những cái mail rồi thắc mắc sao không được trả lời.

Úi giời, nghĩ ra đủ thứ các bác ạ. Chưa bao giờ em trải qua cái gì kinh khủng như thế.

Bình thường em mải chơi và ít khi nghĩ ngợi. Ngay như hồi năm 2001, hoàn toàn ko có thông tin, chỉ nghe nói loáng thoáng về Angkor, tiện đi công tác trong SG, tạt qua Sing cafe thấy vé đi Phnompenh có 6$, thế là em lên đường. Quả thực hồi đó chính cái giá bèo bọt, và ý nghĩ "haha, năm nay có chuyến xuất ngoại" làm em hăm hở chỉ hôm trước hôm sau xin visa, mua vé lên đường. Chứ nào đã có sách báo tranh ảnh du lịch, nào đã nghe ai người Việt đi du lịch Angkor, có chăng chỉ là 1 vài hình ảnh nhờ nhờ, xám xịt qua vài bộ phim tài liệu về nước bạn anh em thời đó. Dù bố em bảo nghe nói Khme đỏ vẫn giết người, rồi bọn Tây bảo bên đó thù hận người Việt kinh lắm, mấy anh bạn nước ngoài làm bảo tồn nhiều năm bên đó còn dặn đừng nói người VN mà khai người TQ v. v... em vẫn lên đường. Nghĩ đơn giản, bọn tây đi được thì mình cũng đi. Những cái đó thì em ko sợ, vì nghĩ kiểu gì mình cũng có cách xoay xở. bọn tây ko bị giết thì mình cứ lảng vảng quanh chỗ có thằng tây, ko đi vào chỗ hoang vu, ko ra đường tối muộn là được.

Nhưng đêm đó, với cái đống lòng ruột nháo nhào trong bụng, em ko biết phải làm gì để sắp xếp, vỗ về nó được. Kiệt sức vì gọi chị huệ chay!

Có lẽ phải đến 3, 4h sáng gì đó, ko còn chút sức lực nào thì em mới lả đi.

Đúng là kì diệu, sáng hôm sau em tỉnh dậy mà vẫn thầm cám ơn đủ thứ. Mặt trời bắt đầu le lói. Cái xe dường như cũng đã chán lắc. Ko tin được, bụng dạ nhẹ nhõm, đầu óc tỉnh táo, kì diệu.

Về sau, xem bản đồ, xem google mới hiểu vì sao vùng này ở Mex không thể có đường cao tốc, càng ko thể có cái gọi là đường sắt.



Em làm cái topic này 1 phần vì bạn imim kích bác, phần vì vừa vào Phượt thì gặp topic "Du lịch 1 mình tại sao không", nhưng phần lớn có lẽ là sau khi đọc bạn Net hay ai đó review cái phim "Into the wild", rồi bị kích thích bởi những bình luận của mọi người sau đó.

Có lẽ ở 1 XH chưa phát triển như VN, khi cuộc sống chưa quá hiện đại, khi cái tôi, cái riêng tư của mỗi cá nhân chưa bị/được đẩy lên cao, hơn nữa sinh ra và lớn lên trong môi trường "văn hoá làng", khi mà cuộc sống trào ra cả ngoài đường, khi xung quanh mình vẫn nhiều các bạn cao bồi thôn với du côn huyện, muốn trầm cảm cũng khó chứ đừng nói là bỏ đi, cắt đứt liên hệ với những gì đã từng gắn bó.

Bởi khi đọc mọi người tranh luận về anh bạn trong "Into the wild", cái chuyến xe đêm đó lại sống động như vừa mới mấy hôm trước. Không ai biết được anh bạn đó có nghĩ gì không lúc sắp chết, nhưng trong XH phát triển, phương Tây và cả Nhật bủn, rất nhiều người dường như có khả năng sống chỉ với hiện tại, ko liên hệ quá khứ. Trên đường phượt, em đã từng gặp những anh bạn Nhựt bỏ việc, bỏ nhà, hoàn toàn không còn liên hệ gì với gia đình bạn bè. Bọn nó rất lắm chuyện để buôn (vì đi nhiều), buôn chuyện rất thú vị. Họ ko có vẻ gì khác thường hoặc trầm cảm, hay khó bẳn gì cả. Họ kết bạn vui vẻ với tất thẩy mọi người họ gặp trên đường, nhưng chỉ thế thôi, không gặp nữa thì cũng ko còn liên hệ. Mai họ lại gặp những con người khác.

Không có quá khứ thì chắc lúc sắp chết anh bạn kia cũng chẳng nghĩ ngợi gì, đấy là em đoán thế, chứ em thì lúc đó sao mà nghĩ ra lắm thứ, lắm người thế :D

Và nghĩ, sẽ không bao giờ đi lang thang 1 mình nữa, chết cũng phải có ai đó bên cạnh chứ, để mà còn nhắn lại cái pass email, để mà gia đình em còn thông báo cho các bạn trong mailing list.

hehe, đúng là nghĩ nhảm nên chưa chết được :LL

P.S: hị hị, có bác nào trình cao biết làm cho cái đường ngoằn nghèo trên núi thành màu trắng, màu đỏ gì đó cho nổi bần bật ko làm hộ em với, em mất 5' loay hoay nhưng ko ra.
 
Last edited:
Bạn Baxu nhiều tâm sự quá nhỉ :)

Dù có bị mắng là "thô" thì tớ vẫn cứ phải khen thêm một lần nữa là loạt bài của bạn tuyệt hay (c)

Lại nói về tâm trạng khi đi đâu một mình tớ thấy chính những lúc khó khăn, cô đơn nhất lại là lúc ta nghĩ đến những người thân nhiều nhất!

Xa để gần, quên để mà nhớ có lẽ là như vậy chăng?
 
Baxu viết hóm hỉnh thật.

Mình cũng đã từng trải qua giây phút cận kề cái chết thật chứ không phải như baxu là trí tưởng tượng cao quá, mới gặp chị huệ mà đã tưởng lìa đời :LL

Lần đó mình đi thuyền buồm vượt biển, xem thông báo, dự báo thời tiết khu vực tốt. Ai ngờ buổi đêm đang neo tàu ngủ thì giông bão ở đâu ầm ầm kéo tới, cả hội vội vàng nhổ neo để chèo chống bão. Trời càng lúc càng mưa to, gió lớn, sóng biển cao cực kỳ, đưa tàu lên cao cả trăm mét sau đó cột nước rơi xuống và tàu rơi tự do đánh rầm một cái xuống biển, và ngay khi vừa chạm xuống thì cột nước khác từ trên cao dội xuống giữa tàu, sau đó gặp đúng đợt sóng thì lại đưa tàu lên cao, sau đó lại rơi xuống và nước của đợt sóng sau lại đổ vào tàu như là ai tát nước vào mặt. Con tàu cứ được đảo lên đảo xuống như vậy suốt vài tiếng đồng hồ, hết đợt sóng này lại đến đợt sóng khác. Trời đất thì âm u cùng một màu đen kịt, không biết đâu là trời, đâu là biển và tuyệt nhiên là không có đất liền rồi. Thỉnh thoảng mới xác định được đâu là trời khi có tiếng sấm vang dầm điếc tai như thuỷ thần gầm hét và sét đánh xé trời. Những lúc bị rơi xuống thì thấy mình nằm gọn trong nước, giữa những đợt sóng hung dữ chỉ trực xé tan con tàu bé nhỏ giữa đại dương mênh mông. Lúc này cả hội xác định coi như chết vì khó mà chống đỡ nổi trận bão to như vậy. Đến cả những tay đi biển kì cựu nhất, thuyền trường cũng còn mật xanh mật vàng chứ đừng nói những thằng tập sự như mình. Đầu tiên bao cơm cháo, rượu bia ăn nhậu uống buổi tối ra hết, sau đó thì đến cả cái phần chắc sắp đóng khuôn thành hình rồi nó cũng ra đằng mồm luôn. Sau đó là thứ nước chua, chắc dịch dạ dày, rồi sau đó là đến thứ nước đắng chắc là dịch mật. Đại lai là sau khi hết thứ để ra rồi thì tim gan phèo phổi cũng muốn ra luôn, trong khi tây vẫn phải ôm chặt cột buồm, lấy dây nèo quấn chặt người cho khỏi bay khỏi tàu. Thời điểm đó cũng đang có chuyện buồn cho nên mới làm chuyến đi biển xa, cho nên lúc đó cũng không thiết sống, nghĩ rằng có chết cũng không sao, đời chẳng còn ý nghĩa gì nhưng đến khi toàn thân ở trong nước thì bản năng sống dường như lại trỗi dậy và lại muốn mình phải sống. Chính vì vậy lại sống được để có ngày hôm nay ngồi gõ phím kể lại.

Nói chung đó là một chuyến đi biển kinh hoàng mà nhớ suốt đời.
 
Baxu viết hóm hỉnh thật.

Mình cũng đã từng trải qua giây phút cận kề cái chết thật chứ không phải như baxu là trí tưởng tượng cao quá, mới gặp chị huệ mà đã tưởng lìa đời :LL

Hẹ hẹ, lần đó là lần hiếm hoi mình nghĩ lỡ đâu mà chết, chắc tại đi 1 mình lâu quá, thành ra nhảm. Chứ bình thường cũng nhơn nhơn lắm.
Còn nếu rơi vào tình huống như bạn Net thì tất nhiên là lìa đời thật rồi.
 
Em làm cái topic này 1 phần vì bạn imim kích bác, phần vì vừa vào Phượt thì gặp topic "Du lịch 1 mình tại sao không", nhưng phần lớn có lẽ là sau khi đọc bạn Net hay ai đó review cái phim "Into the wild", rồi bị kích thích bởi những bình luận của mọi người sau đó.
đề nghị các bác có tên trên post bài để tớ có cơ hội cám ơn :)
 
Merida

Khoảng 5h sáng, với cái bụng nhẹ nhõm và cái đầu tỉnh táo, em xuống xe ở Marida, thủ phủ bang Yucatan, miền nam Mexico.

Cái xe còn đi tiếp, xuống xe cùng em còn có thêm 2 bạn zai tóc vàng mắt xanh.

Có điều rất hay ở mấy thành phố này ở Mexico (trừ Mexico city), khi xuống xe luôn luôn đã có vài cái ô tô cũ nát chờ đón các thượng đế nghèo. Với tâm lí lánh xa cò xe ở các bến xe HN, thường em giả điếc như không hiểu. Nhưng mấy lần đến nơi, phần vì sáng sớm, ngoài đường cũng chẳng có ai mà hỏi thăm, phần vì quá mệt sau 1 đêm vật vạ, lại vì đi 1 mình, ko có guide book, lần mò cũng ngại, em cứ lên xe, đến đâu thì đến. Tất nhiên sau khi đã nghe bác giai chủ cái xe khẳng định bác í là người đứng đắn, và nếu không ưng nhà trọ của bác í thì cũng có thể vui vẻ ra đi.

2 bạn giai kia "nghe lỏm" rồi cũng lên theo. Buổi sáng trong lành, mát mẻ, bao ngẫm ngợi về sự đời của buổi đêm trước thế là tan biến.

Nhà trọ của bác zai cũng ngay trung tâm, bác í suỵt mọi người ra điều giữ yên tĩnh cho các bạn đang ngủ.Bác í mở cửa cho xem 1 mix room, chất ngất giường tầng. Cái nhà chắc xây thời thuộc địa, trần nhà rất cao, nên bác í tận dụng không gian, mỗi cái giường có những 4 tầng. Cái phòng tối tối, yên tĩnh, chỉ có tiếng 2 cái quạt trần quay vù vù là thể hiện có người bên trong. Ko hiểu sao lại làm em liên tưởng đến trại lính, hoặc xa hơn nữa thì liên tưởng đến cái bảo tàng Cairo chất ngất xác ướp.

Bác zai này trông có vẻ giản dị, cần cù, nên cái nhà trọ của bác í cũng đơn sơ, ko thấy trang trí ghế ngồi, tủ sách, thông tin, prochures lung tung như thường thấy ở các hostel. 2 bạn giai đi cùng có lẽ chỉ cần có thế, gật đầu đồng ý cái giá 8$ xong là leo tót lên giường ngủ.

Thấy em ngần ngừ, bác hỏi han nhiệt tình. Nhiệt tình quá làm mình từ chối cũng ngại nhưng may quá, em tóm lấy lí do ko quen ngủ phòng mix với giai, xin phép đi tìm nhà trọ khác.

Bác í hoàn toàn vui vẻ. Nghĩ thêm 1 phút rồi bác bảo để bác thử gọi điện xem cái hostel gần đó còn giường trống hay ko. Thông báo còn giường trống, ghi cho em cái địa chỉ xong, nghĩ thêm phút nữa bác lại bảo thôi lên xe bác cho quá giang. Đằng nào bác í cũng quay lại bến xe đón chuyến tiếp theo. Bác í tốt thật, và là tấm gương mẫu mực vì sự cần cù.

Cái nhà trọ mới này quả là dễ thương như bác í quảng cáo. Và hoàn toàn đúng ý em: có phòng khác chung, có sân ngồi ăn uống. Tuy nhiên còn quá sớm, nên anh nhân viên dứt khoát không cho em vào giường, bảo ai cũng thế, 7 rưỡi mới được. Buồn ngủ rũ rượi, em kiếm cái ghế băng nằm tạm, mát mẻ lắm, nhưng 5' là phải nhổm dậy vì muỗi. Muỗi bay như trấu, con nào cũng to.

Có lẽ cái nhà trọ này đã từng là 1 xưởng lao động, hoặc 1 cái gì đó thời thuộc địa vì phòng rất to, trần rất cao. Phía bên trong có đến hơn 30 chục cái trong 2 tầng, bên ngoài thêm 6 cái nữa, 1 đống con gái, vui thật.

Gọi là giường tầng, nhưng có lẽ bác chủ là người hào phóng cho làm toàn giường cỡ lớn, bên dưới to như giường đôi 1m6, bên trên lượn vào tí 1m4, rất thoáng rất thoải mái. Ở khoảng giữa lại thêm vài cái võng, vài cái ghế mây ngả ngốn, quá hài lòng, trả có tí tiền mà như đang nằm võng ở rì-sọt.

Đang lơ ngơ sắp đồ thì có 1 bạn gái từ bên trong bước ra, tay cầm cuốn guide book, khoác túi như chuẩn bị đi đâu. Nhìn thấy em, bạn í lập tức dừng lại, hỏi han những câu căn bản. Bạn í xuýt xoa vì lần đầu được gặp người VN, lại là con gái, lại đi 1 mình. Chưa hết tò mò, bạn í ngỏ lời mời em cốc trà sáng để hỏi han thêm.

Được 10' thì cứ như thể thân nhau lắm rồi. Bạn í cứ rối rít "Oh, my baby!" dù em biết bạn này trông thế chứ trẻ ranh. Y như rằng, sau khi phát hiện ra kém em những hơn 10 tuổi, bạn í hơi chững lại, nhưng rồi lại ko kìm được câu cửa miệng "Oh, my baby!" và tự nguyện chăm sóc như mẹ chăm con.

Cả ngày hôm đó em được bạn í dắt đi 1 vòng city tour.

Merida trước đó từng là 1 thành phố lớn của người Maya, nhưng sau đó đến TK16 đã bị người TBN chiếm và XD mới. Người TBN đã cho phá hủy toàn bộ các kim tự tháp và đền của người Maya ở đây, rồi dùng chính những viên đá đó để xây nhà thờ San Idelfonso (1556-1599), nhà thờ được cho là lâu đời nhất ở lục địa châu Mỹ.

 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,430
Bài viết
1,147,115
Members
193,495
Latest member
68gamebaibroker
Back
Top