What's new

[Xách ba-lô lên và Đi] Vòng quanh thế giới trong 1000 ngày

Em bắt đầu chuyến đi của mình từ năm ngoái, 13/05/2010. Hiện tại đang ở Ethiopia và vẫn tiếp tục đi. Bây giờ em mới bắt đầu viết lại Nhật ký hành trình bằng tiếng Việt. Em không có quyền up ảnh nên nhật ký không được sống động lắm. Mọi người có gì góp ý cho em nhé.

PS1. Em vừa đi vừa viết, khi nào tìm được Internet mới đưa bài viết lên được nên hơi chậm, mọi người thông cảm.
PS2. Mọi người click vào nút Like của Facebook phía bên trên ủng hộ em với nhé :">
 
Last edited:
Chip ơi,

Bài của bạn thật sự rất hay vì bạn đã làm những điều mà mặc dù rất muốn nhưng nhiều người, kể cả mình đã và chưa chắc dám thực hiện. Nhưng cho mình góp ý một tí nhé. Vì mình cũng là một Couchsufer nên mình hiểu rất rõ tinh thần của trang web này, đó là kết nối mọi người không vụ lợi- chứ không phải như bạn nói muốn tìm chỗ trọ giá rẻ thì vào Couchsurfing. Hơn nữa, việc một người xa lạ cho bạn ở nhờ như Phillips thì mình nghĩ anh đã rất tốt bụng đấy chứ.

Bạn dùng từ "đá" ra khỏi nhà nghe có vẻ hơi tức giận vì hành động này nhưng vì ảnh bận mà. Mình cũng từng host vài người nên khi có việc mình cũng phải để họ ra đi và mình hiểu rõ việc này. Vả lại trong profile thường một hoster chỉ đồng ý host trong 1-2 ngày với mục đích chính là hiểu rõ thêm về văn hóa lẫn nhau chứ không phải cung cấp chỗ trọ giá rẻ. Đây là chia sẻ nhỏ của mình, mong bạn tìm hiểu thêm về tinh thần của CS nhé^^.

Thú vị quá Chip ơi, việc host và được host đúng là luôn mang lại nhiều trải nghiệm thú vị^^. À, bạn upload ảnh lên photobucket đi, sau đó chỉ việc copy link chỗ IMG code rùi dán vào bài viết của bạn trên phuot là có ảnh thôi, không cần phải có quyền post ảnh đâu. Lưu ý là một bài chỉ có thể post 7,8 ảnh thôi nhé!

Mình vẫn tích cực theo dõi chuyến đi của bạn. Chúc bình an^^

Vui lòng không quote cả bài dài, chỉ quote đoạn cần nói thôi, chú ý gộp bài cho gọn!
 
Last edited by a moderator:
Hiện tại đang ở Ethiopia và vẫn tiếp tục đi...

Thời điểm Chip đang ở Ethiopia, nước này đang chuẩn bị đón năm mới, chắc là có nhiều điều thú vị lắm nhỉ? :D

Khâm phục Chip luôn đó! ^^
Chúc bạn có một chuyến đi trãi nghiệm với nhiều niềm vui, thành công và ấn tượng. (c)

Mình là người thứ 100 like bài viết của Chip đó ;)
Chờ dõi theo hành trình của Chip...
 
Last edited:
Không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện được một chuyến đi như em. Em thật đáng khâm phục khi đã dám bỏ lại tất cả những gì đang có để đi theo tiếng gọi của ước mơ :) Chúc chuyến đi của em thành công. Cố gắng lên em nhé !!!
 
Chị vẫn nhớ 1 lần bạn chị bảo: Này, biết Huyền chip ko? 9x mà đi vòng quanh tg! Thế là hì hục google để đọc về em. Cho đến giờ e là cô bé trẻ tuổi nhất mà c ngưỡng mộ. Chúc em có 1 hành trình trọn vẹn nhé, cứ đi thôi để biết mình có thể...
 
từ nhỏ mình đã thường hay thốt lên rằng" sau này con sẽ đi vòng quanh thế giới" nhg cuộc sống cơm áo gạo tiền và những điều ko may mắn trong cuộc sống đã lấy đi ước mong đó của mình,thế nhg mình cũng vẫn luôn ấp ủ điều đó và giờ đây,ở tuổi 27 ko chồng con,ko ràng buộc mình cũng bắt đầu những bước đầu tiên để thực hiện hoài bão đó,rất vui vì gặp những người có chung chí hướng ^^
 
[Xách ba-lô lên và Đi] Phần 8: Những cô gái bao ở Kuching

Barry Chong là một người đàn ông trung niên độc thân sống trong một căn hộ nhỏ xinh xắn ở Pandungan. Đây là trung tâm thành phố, nhưng cũng được coi là khu đèn đỏ của Kuching. Căn hộ ông có hai phòng trống. Một phòng ông cho một cô gái Philippines thuê, phòng kia ông để tôi ở.

Để bảo vệ danh tính cô "hàng xóm", tôi xin tạm gọi cô là Trắng. Mới gặp Trắng, tôi lờ mờ đoán ra công việc cô làm, phần vì đồ trang điểm rẻ tiền Trắng dùng, phần vì lịch làm việc khuya thất thường của Trắng, và cũng phần vì con gái Philippines, cũng như con gái Việt Nam ở nước ngoài, vốn bị chụp mũ cho cái nghề này. Trắng năm nay 25 tuổi, xinh xắn, nói chuyện có duyên và lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói. Hôm đấy tôi chẳng có việc gì làm, nên khi Trắng rủ sang nhà bạn cô chơi, tôi đồng ý ngay.

Bạn của Trắng, tạm gọi là Đỏ và Xanh, sống trong một shop house (đây là kiểu nhà trọ rất phổ biến ở đây, tầng 1 là cửa hàng, tầng 2 cho thuê để ở). Khi chúng tôi đến, Đỏ vẫn đang ngủ còn Xanh mới ngủ dậy. Tôi mỉm cười với cô vài lần nhưng cô chẳng thèm cười đáp lại. Khi Trắng giới thiệu tôi, Xanh cũng chỉ "ừ hứ" rồi tiếp tục nói chuyện bằng tiếng Tagalog. Vừa tủi thân vừa sợ, tôi tiu nghỉu ngồi nghe Trắng và Xanh nói chuyện, cố gắng đoán xem họ nói gì. Khoảng nửa tiếng sau, Đỏ ngủ dậy và Trắng đưa cho cô đủ loại sản phẩm: kem làm trắng da, sữa tắm, thuốc giảm cân, ... Đỏ có thân hình hết sức đồ sộ. Cô tăng cân kể từ sau khi đẻ đứa con thứ 2. Cô nhìn những viên thuốc giảm cân với nụ cười rạng rỡ, rồi mở tủ lấy ra một bịch sô-cô-la ăn ngon lành.

Đỏ có vẻ thân thiện. Cô nhìn tôi lo lắng: "Em đi du lịch một mình thế mà không sợ à?" - "Không, sợ gì chứ. Mọi người hầu hết đều tốt mà." - "Bạo thế. Hồi 19 tuổi mình làm gì nhỉ? Bị hiếp rồi mang thai chứ có làm được gì đâu."

Tôi nghe mà choáng váng cả người. Sốc, bởi vì thông tin một phần, nhưng chủ yếu bởi vì cách cô nói về nó. Cô nói chuyện như thể bị hiếp rồi mang thai ở tuổi 19 là chuyện thường ngày ở huyện vậy. Rồi cả 3 cùng nhau ôn lại câu chuyện cuộc đời mình với giọng hết sức thư thả, không hề đau buồn hay oán trách. Xanh có con gái đầu lòng với bạn trai năm 17 tuổi, nhưng rồi bạn trai bỏ cô để cưới một người con gái khác. Giờ cô đã có 2 con, cả 2 đều đang sống với bà ngoại ở Philippines. Còn Trắng khi học xong cấp 3, nhờ học hành giỏi giang lại con nhà khá giả, cô được gửi sang Singapore du học. Ở đây qua những buổi đi bar, cô quen và yêu một người đàn ông hơn cô 13 tuổi. Trắng nhẹ dạ cứ tin là ông đang làm giấy tờ ly dị vợ như ông nói. Bất chấp sự phản đối của gia đình, cô cưới ông mà không hề có giấy tờ đăng ký nào, để rồi bị ông bỏ rơi khi cô đã có thai tháng thứ 3. Gần đây cô nghe được tin là người đàn ông đó cặp kè với một cô gái Philippines khác, rồi cũng bỏ cô sau khi đã có với cô 3 đứa con. Tôi thương Trắng lắm. Sai một ly, đi một cuộc đời.

Tôi đánh liều hỏi về công việc của họ. Ban đầu, họ nói là họ đang làm "kinh doanh cá nhân". Nhưng sau khi nói chuyện một thời gian, chắc họ nghĩ là tôi tin được, họ mới nói thật là họ làm việc ở câu lạc bộ đêm, bar, nhà hàng, ... Đỏ nấu ăn và mời tôi ăn cùng. Sau bữa trưa, Đỏ và Trắng vào phòng nói chuyện riêng, để tôi lại một mình với Xanh phần lớn thời gian. Vận dụng đủ mọi kế sách: hỏi chuyện về hình xăm của cô, khen cô xinh, rồi kể chuyện gặp ma, ... cuối cùng tôi cũng làm cho Xanh cởi mở hơn. Xanh cho biết cô đã ở đây được 11 tháng mà không có giấy phép làm việc. Hàng tháng, cô phải đút lót để có thể gia hạn visa du lịch. Mỗi lần như thế tốn khoảng 200RM - 400RM ($60 - $120).

- Trước đây chị làm ở một hộp đêm, nhưng rồi bạn trai chị không cho chị làm nữa. - Xanh gặp bạn trai khi đang "làm việc" và họ yêu nhau. Bạn trai chị năm nay 45 tuổi, hơn chị hơn 20 tuổi lận. Ông làm nghề cảnh sát, đã có vợ và 2 con.

Mắt Xanh sáng bừng lên khi cô kể bạn trai cô yêu cô thể nào. Khi hai người cãi nhau, cô chỉ cần dọa là cô sẽ bỏ về Philippines là bạn trai cô phải xuống nước liền.

- Không không, chị chưa về lại Philippines trong năm nay đâu. Chị chỉ dọa bạn trai chị để anh van xin chị ở lại thôi. Bạn trai chị ghen lắm, chẳng muốn cho chị đi chơi với bất kỳ người con trai nào. Nhưng chị vẫn đi chơi cho vui, chứ chẳng phải chị muốn ngủ với ai. Thỉnh thoảng chị đi nhảy với con trai, bạn trai chị gọi chỉ chẳng thèm nhấc máy. Thế là bạn trai chị phát điên lên. Vui lắm! (!!!?)

Tôi hỏi vợ bạn trai cô biết về chuyện này không, Xanh bảo bà vợ phát hiện ra khi kiểm tra điện thoại chồng. Bà gọi cho cô, rất lịch sự, yêu cầu cô rời bỏ chồng bà. Nhưng Xanh bảo với bà là chị không biết rằng ông đã có vợ, cô chỉ yêu một cách mù quáng thôi. Xanh bảo nếu như cô biết trước rằng ông đã kết hôn, cô cũng chẳng thèm dây dưa làm gì. Khi biết, cô muốn bỏ về Philippines nhưng bạn trai không cho. Tôi bảo, về Philippines hay không là quyền của cô, bạn trai có quyền gì, Xanh không trả lời.

Có rất nhiều cô gái như thế ở Kuching, hầu hết họ đều đến từ Philippines. Họ đến và ở lại Malaysia bất hợp pháp. Ở đây có một câu lạc bộ chứa tới 160 cô gái. Thỉnh thoảng họ bị cảnh sát chặn đường, yêu cầu cho xem giấy tờ. Nếu cảnh sát phát hiện ra, họ sẽ bị bắt trước khi gửi trả về Philippines. Ấy là trong trường hợp họ có tiền trả cho vé máy bay. Nếu không có tiền, họ sẽ phải ngồi tù cho đến khi có người mua vé cho về thì thôi.

Tôi hỏi Xanh:
- Chị có bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình không?
- Có chứ, một ngày nào đó chị sẽ lấy người đàn ông mà chị yêu.
- Nếu như bạn trai chị đi bồ thì sao?
- Chị sẽ bắn chết ngay, bắn chết cả hai.

Xanh trả lời đầy đắc thắng. Thật may, vợ bạn trai cô không có cùng suy nghĩ như thế.
 
Chờ mong từng bước đi của bạn! Bài viết thực sự hay và súc tích. Bài viết là những trải nghiệm sống động mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận được. Cs là những chuyến đi, ai cũng nói là muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, muốn làm từ thiện, nhưng họ sợ ngại, sợ khổ và ko phải ai cũng dám nghĩ dám làm. Thật sự khâm phục ý chí của bạn!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
58,878
Bài viết
1,176,092
Members
192,164
Latest member
MGWIN
Back
Top