What's new

3 tháng ở Pháp của em F1

Vừa comment xong thì thấy cái ảnh giống giống này
29568db6dcb3be9fac428af060cc6964_45966120.untitled.jpg
[/url][/IMG]
 
cartochezGiangaLyon.jpg


Em search google map cũng không thấy có khu nhà của em. Chắc nó mới quá (mới khánh thành 9/2011 thôi ạ) nên chưa có ảnh vệ tinh.

Dù sao em cũng làm cái chỉ đường cho mọi người dễ hình dung hơn:

A: là nhà Campuse'a, số 7 rue Simon Fryd nơi em ở
B: là tòa nhà Actitec nơi thuê văn phòng trụ sở của Asconit, công ty em làm việc
M: là metro, là bến tàu điện ngầm line B (line màu xanh blue trên bản đồ)
DIA: là siêu thị DIA bán đồ thực phẩm mà em vẫn đi chợ

Nhiêu đó hi vọng giúp mọi người dễ hình dung hơn ạ.

Em vừa tìm cách lấy ảnh trên google như anh Ngọc chỉ thì thấy cái này ạ.

cetaitCampuseaavant.jpg


Ở chính bãi cỏ này bây giờ đã mọc lên 1 tòa nhà đôi màu vàng-nâu như thế này ạ

IMG_0046.jpg
. Cái view cửa sổ của em chính là nhìn ra ngã tư này đó ạ

SAM_0269.jpg
 
Last edited:
Ngày 5: Parc de la Tête d'Or - Công viên Cái Đầu Vàng :D

Chủ nhật đầu tiên trên đất Mẹ Đại Pháp. Trời nắng đẹp chưa từng thấy có. Thế mà có một đứa ngồi ru rú trong phòng đóng kín cửa...viết hồi ức ngày hôm trước :)). Của đáng tội, tại thấy trong người không được khỏe do đêm qua tưởng bị sốt. Chả hiểu sao mọi khi chỉ đắp cái chăn VNA là vừa, thế mà hôm qua đi ngủ người cứ rét run lên bần bật, phải mò dậy vớ lấy cái chăn bông của cậu em chủ nhà xuống đắp, mặc dù cũng muốn hạn chế sài đồ của em ý. Nằm trong chăn ấm rồi mà người vẫn không ấm hơn được, rồi thì cũng chẳng nhớ là em đã ngủ thiếp đi như thế nào nữa.

Sáng hôm sau dậy thì không còn cảm thấy lạnh nữa nhưng dù biết hôm nay là Chủ nhật, là có cái chợ đồ tươi ngay metro Debourg, nhưng người mệt mỏi nên em cũng chẳng muốn ra ngoài nữa. Thế nên cứ ở trong nhà, đói thì nấu ăn xong rồi lại ôm máy tính.

Hôm trước chị Eglantine hẹn là tối CN khoảng 6h là chị ấy đi thăm chồng (đi công tác mấy ngày) về, thì giờ đó đến nhà chị ấy ăn tối rồi ngủ lại thì ngủ để mai 2 chị em cùng đi làm, không thì về cũng được. Nhà chị ấy ở tít tận trên điểm cuối của bus C1 (màu cam, ở phía Bắc) trong khi em đang ở tận dưới phía Nam:

parcdelatetedor.jpg


Tuy nhiên nhà chị ấy lại cách không xa cái công viên rất lớn, Parc de la Tête d'Or mà hôm thứ 6 trước khi về bạn Geraud có khuyên em chân thành là nếu cuối tuần trời không mưa thì nên đến đó, rất đẹp, rất đáng để đi, chỉ có điều là nó rộng lắm. Vậy cho nên em định ăn cơm trưa xong sẽ đi công viên trong thời gian đợi chị Eglantine về rồi đi bộ từ đó đến nhà chị ấy, vì khi đó thì không còn hạn 1h để đi tiếp bus nữa rồi, mà lại bỏ ra 1.60E nữa thì... tiếc :">.

Thế nhưng... Ở đời đúng là không tránh được chữ NGỜ :(. Ăn xong em ăn mặc rất là phong cách để đi chơi CV như một đứa trẻ con thì xuống dưới đường đi được 10 bước mới thấy... trời mưa. Mưa nhỏ thôi nhưng khả năng nguy cơ cao nên em quyết định quay lên nhà lấy cái ô đã rồi muốn đi đâu thì đi. Lên đến nhà mở cửa ra thì thấy mưa to rồi nên lại quyết định không đi nữa, lại bật máy tính...

Ngồi được một lúc thì lại thấy ánh nắng, mưa đã tạnh và nắng đã lên, nên em lại quyết định đi. Đằng nào thì cũng sẽ đến nhà chị Eglantine mà ở nhà cả buổi chiều nữa cũng chẳng biết làm gì. Lần này không quên cầm theo cái ô.

Lên khỏi mặt đất ở trạm Brotteaux thì trời lại mưa to, may quá trạm xe bus ngay cầu thang xuống metro. Em đứng đợi xe bus C1 để đi Parc thì được một bạn "Enqueteur" (Người phỏng vấn) bắt chuyện. Bạn ấy đi điều tra khách đi xe bus để lấy ý kiến hành khách về chất lượng dịch vụ của hệ thống xe bus của Lyon. Bạn ý hỏi em thì đúng người rồi :)). Đây là LẦN ĐẦU TIÊN em đi xe bus. Tuy nhiên vì đã bắt đầu rồi nên bạn ấy phải đi đến hết bảng câu hỏi. Và vì em mới chỉ đi metro nên em trả lời theo cảm nhận của em về metro. :)

Xe bus đến, nó không tự mở cửa cho mình lên, mà mình phải ấn nút xanh lá cây như kiểu gọi thang máy ấy. Cửa mở, em lên xe và đút vé mà lúc nãy em đã dùng để đi metro B rồi, để thử xem có đúng là 1h vẫn valide không. Lần trước em cũng đã checkin 2 lần như thế nhưng cả 2 lần đều là metro, lần này mới thử với xe bus. Thực ra hệ thống xe bus như này của Lyon khó quản lý khách lắm. Chả cứ gì người mình không tự giác thanh toán vé đâu ạ, đứng 1 lúc trên xe bus em cũng thấy nhiều bạn Pháp lên xe mà không quẹt thẻ lắm, mà chẳng có ai theo dõi hành vi thái độ cả đâu. Thế nên lần sau em rút kinh nghiệm :D chả tội gì.

Có một điều rất dở của xe bus này là (em không biết các tuyến khác thì thế nào, chứ tuyến C1 thì là vậy): không có chỉ dẫn cho khách vì thông tin điểm xuống kế tiếp. Như em mới đi lần đầu, biết là phải xuống Parc de la Tête d'Or nhưng đâu có biết là khi nào thì phải xuống đâu. Đành phải cứ thế mà căng mắt ra mà nhìn. Mà hơn nữa, cửa chỉ mở khi có yêu cầu (Arrêt demandé) chứ không phải điểm dừng nào cửa nó cũng mở ra. Thế nên có khi xe dừng hẳn rồi người tinh mắt mới đọc được trên nhà chờ xe bus ở dưới đường tên của điểm dừng đó là gì, may ra ngồi ngay ở cửa thì còn kịp ấn nút mà xuống, không thì lại phải đi quá tới điểm sau.

Như em chẳng hạn, tới 1 điểm em đọc được là Parc de la Tête d'Or còn thì gì gì đó nữa ở đằng sau thì em chưa kịp đọc thì đã vội ấn nút phi xuống rồi, nếu không nhanh thì xe lại chạy mất :(. Đến lúc xuống rồi mới vỡ ra đây mới là điểm "Parc de la Tête d'Or - Duquesne", còn 2 điểm nữa mới tới điểm "Parc de la Tête d'Or - Churchill" là ở ngay cổng công viên cơ. Thế là em lại phải đi bộ qua 2 điểm bus, dưới trời mưa (và dưới ô) mới tới.

Công viên rộng lắm, rộng từ cái cổng trở đi:

SAM_0287.jpg


Đúng là công viên có khác, ngay ở ngoài cổng đã có cái này:

SAM_0339.jpg


Giờ mở cửa

SAM_0288.jpg


Sơ đồ công viên

SAM_0338.jpg
 
Ngày 5: Parc de la Tête d'Or - Công viên Cái Đầu Vàng :D

Rộng quá nên em xác định mình chỉ đi được 1 ít thôi, với lại trời mưa cũng bẩn hết cả giày nên không đi nhiều được. Em quyết định đi mạn bên trái vì nó gần cái hồ:

SAM_0291.jpg


(Chụp cái ảnh này nhớ người iu thế :">)

Hồ rộng nên máy cùi của em không chụp hết được, nên chỉ ngắm vào mấy em vịt thôi

SAM_0298.jpg


Cũng phải tự sướng một kiểu cho mọi người biết cái mẹt em, không từ đầu topic tới giờ chỉ có cảnh là cảnh thôi ạ

SAM_0300.jpg


Ở đâu cũng có biểu tượng Sư Tử

SAM_0313.jpg


Cái này giống kiểu: "Hãy cho tôi 1 điểm tựa, tôi sẽ nâng cả Trái Đất" ấy nhỉ

SAM_0315.jpg


Cây phong rất nhiều, lá rụng đầy dưới đất

SAM_0318.jpg


Nhưng cũng có rất nhiều cây là kim

SAM_0322.jpg
 
Ngày 5: Parc de la Tête d'Or - Công viên Cái Đầu Vàng :D

Thảm cỏ mênh mông cực kỳ thích mắt luôn

SAM_0326.jpg


Thỉnh thoảng có mấy em quạ

SAM_0336.jpg


Có những chỗ cây mọc dưới đất như thế này cũng thích

SAM_0329.jpg


Đi bộ chán thì em tìm được một cái ghế còn khô nguyên để ngồi nghỉ chân.

Một điều nhận thấy ở đây là các bạn Pháp rất chăm tập thể dục. Trời mưa thế mà cứ hùng hục chạy được, hoặc có bà mẹ dẫn 4 đứa con bé sàn sàn bằng nhau đi...tập xe đạp. Ngồi ở ghế không đếm xuể lượt người chạy bộ qua được.

Tự dưng nhớ tới điện thoại, em lô máy ra thì nhận được voice mail của chị Eglantine. Chị ý bảo về sớm nửa tiếng so với dự kiến nên em có thể đến lúc 5h30. Trước khi đi chị ấy đã vẽ cho em một cái sơ đồ, rồi số nhà, rồi mật khẩu mở cửa vào nhà rồi nên em chỉ việc tìm được đường đến đó là ok.

chezEglantine.png


Lẽ ra chỉ việc đi theo hướng mũi tên như thế này là tới nhà chị ý, thế mà chẳng hiểu bước ra khỏi cổng Công viên em lơ ngơ thế nào lại đi về phía bên trái đại lộ Grande Bretagne, đến khi sang bên kia cầu (lúc đó mới nhìn thấy là cầu Lattre chứ không phải cầu Churchill thì mới phát hiện ra là nhầm đường, nên lại phải đi quay lại, nhưng lần này đi phía bên kia bờ sông Rhône hùng vĩ:

IMG_0065.jpg


IMG_0063.jpg


Cái cầu trong tấm ảnh này mới là cầu Churchill nè :(.

Từ bờ sông bên này là có một sự khác biệt hoàn toàn so với bờ sông bên kia, đó là phía bên này là toàn bộ nằm trên sườn đồi, nên tất cả các con đường đều thoải dốc chứ không bằng như bên kia sông. Chính vì vậy nên mọi người mới nhìn thấy có con đường tên là "Montee de la Boucle" tức là "Dốc vòng khuyên"

Nhìn bản đồ thì đơn giản như vậy thôi nhưng đường đi bộ phức tạp lắm ạ, lên xuống cầu thang liên tục rồi thì chẳng hiểu là mình đang đứng ở chỗ nào nữa trong khi đường chẳng ra đường, gara oto chẳng ra gara. Vậy cho nên em cứ nhằm đường to mà đi, dù có xa một chút nhưng nó vẫn còn thể hiện được trên bản đồ. Thế là em cứ đi theo cái đường Montee de la Boucle đó cho đến khi không đi được nữa thì rẽ tay phải, rồi đi 1 tẹo tự nhiên nhìn thấy đường Pasteur lúc nào không biết.

Đang lơ ngơ định hướng đường thì chị Eglantine gọi điện: "Giang, có phải mày có cái balo màu hồng không?", "Đúng rồi, sao biết?", "Tao đang đứng ở ban công nhà, tao nhìn thấy mày rồi, mày quay lưng lại đi, không biết mày có nhìn thấy cái ban công có hoa hồng không?", bô bô ba ba khoảng 30s nữa thì em nhìn thấy chị ấy đang đứng vẫy trên ban công. Em đi về phía đó thì dễ dàng tìm thấy địa chỉ, và mở được cửa dễ dàng với pass chị ấy đã cho.

Giây phút hồi hộp từ bao lâu nay vì em mong được gặp con trai chị ấy vô cùng. Từ khi chị ấy về nước đã không biết đến khi nào mới quay lại VN, đến lúc chị ấy có bầu rồi sinh con thì cả 2 cùng xác định là chắc là sẽ lâu lắm nữa chị ấy mới có thể đưa con về VN chơi được. Ấy vậy mà chẳng thể ngờ được là em lại có thể gặp cậu nhóc ở đây:

SAM_0342.jpg


Cậu bé cực kỳ có khiếu chụp ảnh. Nhìn thấy máy ảnh là cười mặc dù đang mếu đòi mẹ :).

Rồi 2 chị em cho nhóc đi tắm, rồi cho nhóc ăn, rồi chị ấy cho em thử cho nó ti hết bình sữa, rồi nó ngủ gật trên tay em khi còn chưa uống xong bình sữa... hi hi đáng yêu không thể tả được ý.

Giải quyết xong cái khoản ngủ nghê của cục cưng rồi 2 chị em mới có dịp ngồi ăn cùng nhau và hàn huyên tâm sự. Mải nói chuyện và do theo thói quen cứ nhìn trời đợi khi nào tối thì ra về mà em quên rằng, ở Pháp, 10h trời vẫn sáng =)). Đến lúc chị Eglantine nói nếu quyết định về thì phải đi thôi nếu không muốn về đến nhà quá trễ, em mới sực nhớ ra. Lúc này ngoài trời đang mưa tầm tã, còn to hơn cả lúc chiều. Nhưng lòng đã quyết, nên em vẫn quyết tâm ra về.

Sải bước ra bến xe bus mà trong lòng thật cảm động trước tình cảm của 2 mẹ con họ. Đúng là người phụ nữ, khi họ có con, họ khác hẳn với con người thường ngày mà bạn biết. Mọi thứ đều đáng yêu lắm ấy.
 
Hành trình của bạn thú vị quá, mình cũng thích và ước ao có chuyến học hoặc công tác vài 3 tháng ở nơi đất khách quê người :D
 
Bạn ước... giống mình ngày trước quá :D. Cơ mà mình đã làm được thì chắc chắn mọi người cũng làm được thôi. Hãy cứ cố gắng lên và ước mơ thoải mái đi.

Mình đi thế này rồi thì thấy, may mà mình đi 3 tháng, chứ đi lâu hơn chắc cũng không thích. Vì ở lâu 1 nơi nào đó chắc sẽ không còn thấy thú vị nữa. Có điều cảm giác xa nhà và xa những người thân của mình mới quyết định nhiều hơn. Đi lâu chắc mình không chịu nổi quá.

3 tháng là đủ! :)
 
Ngày 6: Hộp cơm và cái xe đạp

Ngày thứ 2 đầu tuần của em thì cũng không có gì đặc biệt lắm, ngoại trừ 2 việc:

1. Hộp cơm đầu tiên trong đời:

Như em đã kể trong post Ngày 2, rằng ở công ty em không có căng-tin, và không có restaurant gì cả (có thì cũng đắt lắm, em không kham nổi) nên các bạn ai sáng đi làm cũng mang theo một đồ ăn gì đó để ăn trưa. Nên chính các bạn ý là người mang đến cho em thói quen "cơm hộp văn phòng" chứ không phải em "mang văn hóa cơm văn phòng đến xứ phồn hoa đô hội" như một người bạn của em comment.

Mấy hôm đầu không có hộp, không ăn đồ ăn nhanh được nên em toàn phải đi ăn trực :">. Đến tối hôm thứ 6 đi siêu thị Carrefour mới tìm mua được hộp cơm, loại mà bỏ vào lò vi sóng được, thì hôm sau lại là cuối tuần, nên hôm nay mới được sài hộp mới. Em cũng háo hức sáng dậy sớm cắm cơm và xào rau với thịt, để nguội rồi cho vào hộp.

SAM_0345.jpg


Phải thú thật là ở HN em chưa bao giờ mang cơm đi làm, cũng không phải ăn cơm hộp mấy vì ăn ngoài cũng rất tiện mà nhanh, nên đây đích thị là hộp cơm đầu tiên trong cuộc đời em, mà lại do em tự tay làm. Không phải giấu diếm nhưng mà quả thực là em không có tài nội trợ. Từ nhỏ đến lớn không phải nấu nướng nên chẳng biết làm gì cả :">. Sang đây rồi sống tự lập nên cũng biết đi chợ nấu cơm, cũng biết đổi món nay ăn cái này mai ăn cái khác, cũng biết tính toán xem làm thế nào để sử dụng được hết đồ trong tủ lạnh mà không bị quá date... Haizzz, âu cũng là một cách thực tập, chuẩn bị cho sau này.

2. Cái xe đạp

Như đã kể hôm trước, là bạn Geraud hứa cho em mượn xe đạp để lúc nào thích thì đạp vòng quanh cho biết đường biết xá, chứ cứ đi tàu điện ngầm thì không biết đường.

Giữ lời hứa, hôm nay bạn ấy đạp xe cũ đến cho em. Tuy nhiên xe này không có khóa nên từ hôm trước bạn ấy đã phải dặn chị Eglantine về nhà kiếm cho em một cái khóa. Đến đầu giờ chiều thì trời đổ cơn mưa to ơi là to. Em thất vọng vì mưa thì làm sao mà tan làm em đi xe đạp về được đây. May quá đến tầm 4h thì nắng lại lên. Bạn Geraud bảo em tranh thủ trời đang nắng theo bạn ấy ra ngoài bạn ấy chỉ cho cái xe đạp. Tới nơi thì... ôi trời ơi... là một dạng xe đua, cao ơi là cao, được cái là nhẹ tênh. Em hơi hụt hẫng một tí vì nghĩ "như thế này thì làm sao mà mình đi nổi"

Rồi bạn ấy hạ yên xuống cho em, hạ hết cỡ rồi mà em thấy vẫn còn cao lắm. Bạn ấy động viên em đi thử. Em loay hoay mãi mới lên được xe, mà phải làm giống như ngày xưa còn bé tập xe đạp to của bố mẹ ấy, đạp 1 cái để lấy đà rồi mới ngồi lên yên được. Đến lúc cần dừng xe thì không chống được chân, phải nhảy xuống chứ quen cái xe đạp ở nhà cứ thế mà với chân để chống thì có mà ngã lăn quay. (Ở HN em đi xe đạp ạ)

Em đi thử 1 vòng quanh công ty, ai nhìn thấy cũng cười vì cái vẻ mặt háo hức của em. Thực ra cũng không đến nỗi tệ lắm vì chân em dài vừa khít so với khoảng cách yên và bàn đạp, không phải với như ngày xưa còn nhỏ. Mà cái xe này chỉ cần đạp từ từ thôi cũng đủ rồi, đạp nhanh thì nó đi nhanh lắm vì bánh nó to.

Chân dung của em nó đây ạ:

IMG_0076.jpg


6h hết giờ làm, em lần này đúng là háo hức đạp xe về thật. Nhưng khổ cái xe thì cao, ghi-đông thì đua, balo máy tính thì nặng, người thì bé. Mỗi lần đèn đỏ dừng lại lại phải nhảy xuống, nhảy xuống thì dễ chứ đến lúc đi lại trèo lên mới khó, vì cái balo dài hơn người, nên để đặt được mông vào yên xe thì lại phải nhướn người lên chút nữa. Chẹp! Nghĩ mà tội!

Cái yên của em nó thì như thế này ạ:

IMG_0075.jpg


Ah một điểm chú ý nữa là ở bên này (mà ngày trước em đi Sing cũng vậy), người đi xe đạp được đối xử y như người đi bộ. Tức là phải đi trên vỉa hè, dừng đèn đỏ của người đi bộ, sang đường ở chỗ vạch trắng của người đi bộ,... nói chung là hàng ngày đường đi làm của em như nào thì cứ y như vậy mà đi, mỗi tội là phải nhảy xuống nhướn lên hơi nhiều :D.

Ở khu nhà Campuséa có một cái lán lợp mái tôn, nền đá dăm, có lắp 1 cái giá sắt để cắm bánh xe đạp vào đó mà khóa lại. Em thấy ngạc nhiên lắm khi thấy ở đó có mấy cái xe, họ toàn để nằm xuống dọc theo tường và khóa càng vào thanh sắt, chứ ko để dựng xe, cho bánh vào giữa 2 thanh sắt và dựng song song với nhau như ở công ty em các bạn ấy vẫn để, hay như ở station của xe đạp velo'v gì cả (bài sau em nói rõ hơn về loại hình này). Nhưng em cứng đầu cứ làm theo các bạn ở công ty, dựng bánh vào giữa 2 thanh sắt, rồi lại đi khóa cái bánh vào cái... yên xe. Xong rồi hồn nhiên đi lên nhà.

Tối trời mưa to, em cũng chẳng nghĩ ngợi gì cả.

Sáng nay bừng tỉnh dậy từ 6 giờ, tự dưng chợt nghĩ: "Bỏ xừ, nhỡ thằng nào nó chả cần cắt khóa mà cứ thế bê nguyên cái xe đi thì sao" vì em không có khóa nó vào thanh sắt mà chỉ để cho xe không đạp đi được thôi. Haizzz, mà cái xe thì nhẹ tênh, đến em còn bê được nữa là... Nghĩ thế nên em bổ nháo bổ nhào chồm dậy, vơ vội lấy cái áo khoác rồi phi xuống nhà, mặc trời mưa, xem xem cái xe còn đó không đã, không thì không còn mặt mũi nào mà đến công ty.

May quá, nó vẫn hiên ngang đứng 1 mình 1 phách, trong khi các bạn xe kia đều được dựng sát với tường, quay 90o so với bạn xe của em. Em lại ngậm ngùi mở khóa, quay xe lại dựng vào sát tường rồi khóa bánh trước vào thanh sắt như thế này ạ:

IMG_0074.jpg


Lúc đó cũng chẳng nghĩ được là nên chụp một cái "hàng xóm" để mọi người dễ hình dung vì trời lạnh quá. Xong việc lại lên nhà ôm chăn ngủ tiếp ạ.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,481
Bài viết
1,147,737
Members
193,547
Latest member
7gameswincombr
Back
Top