What's new

America, miền đất hứa và ...

Sau những lần mò mẫm trên mạng và hỏi thăm mấy kẻ đã tới Mỹ, hắn quyết định tìm đến một đại lý bán vé máy bay để hỏi cho ra nhẽ. Hắn đã gặp may khi nhân viên bán vé là một kẻ đồng hương Hà nội, không những thế lại còn là một cô gái xinh xắn, dễ thương (tuy hơi nặng ký) ;). Cô vui vẻ đề nghị hắn ra "đầu bài", nói rõ những yêu cầu về thời gian địa điểm muốn tới.

- Ta phải đến San Diego vào tháng 7. Nhân đó ta muốn thử vận may ở Las Vegas, "gặp gỡ" cộng đồng người Việt ở quận Cam, đến Seattle thăm gia đình một người bạn quý, qua Washington DC "gặp tổng thống Mỹ" và "phỏng vấn" Nữ thần Tự do ở New York. Ngoài ra ta còn muốn đến Châu Âu và Châu Á theo vé "around the world ticket" rẻ nhất với thời gian tối đa ở mỗi nơi không quá 4 ngày, tổng chuyến du hành gói gọn trong 3,4 tuần.

Cô gái "tốc ký" trên computer những điều hắn nói rồi mỉm cười:
- Các điều kiện của ông đưa ra sẽ được thỏa mãn sau một ngày. Ông cho em số điện thoại và email.
Thấy hắn trố mắt ngạc nhiên, cô liền giải thích:
- Lúc này đông khách nên em không có nhiều thời gian giúp ông, khi rảnh, em sẽ search và sẽ báo ông rõ giá vé và các tuyến bay hợp lý nhất.
Làm sao hắn có thể bực bội trước lời nói dịu dàng và có vẻ chân thật của cô bán vé xinh đẹp kia cơ chứ.

Không phải đợi đến hôm sau, ngay chiều đó hắn nhận được fax với 3 phương án được "đệ trình". Hắn chọn bay tuyến Melbourne - Los Angeles- (Seattle- Washington DC) -New York - Zurich – London - Paris - Zurich - Tokyo - Melbourne bởi giá vé rẻ nhất. Sở dĩ hắn đi nhiều nơi một lần vì nào phải đời người ai cũng có nhiều lần …phượt? Hộ chiếu Australia miễn cho hắn cái khoản lệ phí visa khi đến các nước. Trả tiền vé bằng thẻ gold plus miễn cho hắn tiền mua bảo hiểm cả chuyến đi. Bây giờ chỉ còn (chuyện nhỏ) đặt hotels và đặt thuê car nữa thôi.

Thật không ngờ thuê car ở Los Angeles lại rẻ đến thế. 8 ngày, Toyota đời 2007 hết có $140. Tay lái nghìch và thuận với hắn không thành vấn đề. Từ Los Angeles, hắn sẽ lái xe đi Las Vegas, rồi đến San Diego, sang thăm Mexico, tạt qua đến Little Saigon và quay về Los Angeles để bay đi Seattle.

Bọn tư bản đang giẫy chết, chúng mày "liệu hồn" với ông. Ông sẽ đến tận hang ổ, thủ đô của mấy “thằng” to đầu nhất (Washington DC- London - Paris –Tokyo) xem bọn mày "ngắc ngoải" ra sao. Chờ đấy. Nhá!:))
 
San Franciso 21/11

Rời Melbourne vào 13:00 21/12, bay 2h đến Syd. Hai bố con ăn trưa. 'Máy chém' tại sân bay quốc tế Sydney hoạt động mạnh, con gái xem giá kêu đắt nhỉ, và thực tình cũng không đói, nên hai bố con ' rón rén' ăn chung món mỳ xào, uống cafe, nnước cam.
Trong lúc chờ 1 h nữa để chuyển tiếp từ Sydney bay sang San Francisco, con gái đọc quyển giới thiệu về thành phố nổi tiếng này, đánh dấu thêm những điểm cần tới trên bản đồ rồi cẩn thận ghi lại vào sổ tay. Nét mặt con vui vẻ, hoạt bát.Đổi máy bay, 16:20 bay tiếp sang Mỹ. Sau 13 tiếng rưỡi trên 9 tầng mây, máy bay hạ cánh xuống San Francisco "sớm hơn" giờ khởi hành gần 2 tiếng, 10:40 21/11.( Mel là 5:40 sáng 22/11).

Chuyến bay từ Sydney đến SFO kín chỗ. Hai bố con ngồi khoang cuối, cùng xem một bộ phim múa hát vui, ăn hết suất rồi ...khò. Khi tỉnh giấc mắt hơi cay, con gái bảo, bố ngủ nhiều hơn con. Bữa sáng cũng được, tiếp viên hàng không toàn trên 40 tuổi trở lên, phục vụ chuyên nghiệp, thân thiện. Thủ tục nhập cảnh nhanh gọn, anh hải quan còn cho biết, khách sạn Palace cổ kính, bên trong rất đẹp.

Có lẽ là thành phố du lịch nổi tiếng trên thế giới, San Francisco có dịch vụ khá hoàn hảo. Từ sân bay về trung tâm có tuyến đường sắt, khi ngầm khi nổi, vé rẻ có 16,50$/2 lượt, 15'/ chuyến, đi chỉ hết 30' đã tới cổng khách sạn.Nhận phòng ngay. Con giá khen ks đẹp, sạch, nhưng kêu, sao đắt thế, những 154$/ night. Bố bảo, Ks 4sao ở đây bằng giá ks 1,2sao ở New York thôi mà. Con rất tươi tỉnh, thoải mái.

Hai bố con tắm xong đã 14:00. Con gái có địa chỉ quán ăn ngon, cách ks 15'. Quán Ý, con gái ăn ngon lành. Xong, hai bố con đi bộ đến mấy bảo tàng tranh gần hotel. Sở thích của con hơi lạ, kiến thức rộng và sâu. Bố bảo, may quá, bố cũng thích tranh, ảnh; nhiều bức rất đẹp. ( mẹ không thích vào bảo tàng, nhỉ?)

Tối lại đi bộ đến một quán có tên trong sách hưỡng dẫn du lịch. Món ăn công nhận ngon, trình bầy đẹp, mỗi tội hơi ...nhiều tiền. Sau đó con gái lại rủ bố vào quán bar uống coctai.
Ngày đầu chưa tính vé xe ( mua khứ hồi ra sân bay 33$) và vé vào bảo tàng, ăn uống linh tinh hết có Xxx$. Đi qua siêu thị, bố bảo, mua bánh mỳ ham, paster, bơ, hoa quả mai ăn sáng. Con gái lắc đầu, gần đây có quán ăn sáng nổi tiếng bố ạ.

Tiền mặt mang theo để chi tiêu khoảng 3000$. Cung cách con gái thoải mái như thế này chả biết có đủ hay không. Mẹ nhớ nạp tiền vào thẻ visa cho hai bố con đấy nhé. Hehe.

Con gái bảo, đây là thành phố của nghệ thuật bố ạ. Mai con rủ bố dậy vào 7:30, chắc vẫn đến các phòng tranh.

Cả ngày không thấy con mệt mỏi, lúc nào cũng tươi roi rói ... như bố.



Đã gửi từ iPad của tôi
 
Last edited:
San Francisco 22/11

Hôm nay, ngày thứ Năm của tuần thứ tư trong tháng 11 là ngày Lễ Tạ Ơn tại Mỹ. Các cửa hàng, các bảo tàng đều đóng cửa. Hai bố con được dịp dong duổi đường dài, tới những địa danh đầy du khách. Cả ngày đi bộ chắc phải tới gần hai chục km, có những đoạn còn leo đồi... bở hơi tai. Con gái thỉnh thoảng dừng chân chờ bố, âu yếm hỏi, bố có mệt không? Mệt sao được khi vẫn tập chạy trên máy thường xuyên? Chậm chẳng qua là thấy cảnh đẹp cứ phải " phó nháy"..

Sau chặng cuối là đoạn thong dong qua Cầu Vàng dài tới 2 km, (Khi được hoàn thành vào năm 1937, The Golden Gate Bridge là cây cầu treo dài nhất trên thế giới, trở thành biểu tượng của San Francisco), hai bố con thấm mệt, lại bỏ qua bữa trưa (do hàng quán đóng cửa) nên hơi đoi đói. Như lần thấy vợ mỏi chân hồi đến Versailles, người lính năm xưa lại 'sáng kiến' vẫy xe. Từ Cầu Vàng về trung tâm thành phố hết có 10$, Gọi là cảm tạ.

Lững thững tim đến một quán đông khách, xếp hàng đến lượt ngậm ngùi quay ra cửa vì... không đặt chỗ trước. Thôi thì quán nào cũng vào, không ngờ quán đó vừa ngon vừa rẻ, vừa... nhiều ( chắc tại đói quá chăng?)

Tưởng về khách sạn bơi và ngồi xông hơi, hoá ra con gái còn dẫn bố đến một ngôi nhà nhỏ, nơi 50 năm trước có một nhà văn ngồi viết nên tác phẩm mà con thích. Cũng giống bố thôi, khi đến Paris, bố cũng đi bộ tìm đến nhà tưởng niệm Victo Huygo, nơi nhà văn đã sống những năm cuối đời và viết những tác phẩm bất hủ.

Chương trình mấy ngày tới do con soạn thảo đều kín đặc từ sáng đến tối. Hy vọng tất cả sẽ thực hiện được theo ý con, để, chuyến đi đều có những ngày như hôm qua và hôm nay, mắt con gái luôn lấp lánh niềm vui.

Cả ngày hôm nay nhận rất nhiều lời chúc phúc từ những người chưa hề quen biết. Lúc đi bộ về ks thấy một bà già bé nhỏ đang moi thùng rác tim đồ phế thải, bảo con cho già vài đồng lẻ. Con ngại ngần sợ già mặc cảm, tự ti. Thật tội khi thấy già cúi rạp người cám ơn ... Xin gửi cả nhà một " quy luật tâm linh".

Tặng phẩm tình yêu

Quy luật tâm linh thứ nhì của sự thành công là Luật Dâng Tặng. Vì vũ trụ tác động thông qua những trao đổi đầy năng động tính, quy luật này còn được gọi là Luật Cho và Nhận.

Điều mà chúng ta thường hay quên là cho và nhận hợp thành cùng một động tác: để có thể cho cũng cần phải biết nhận. Trong xã hội của chúng ta, nhất là trong tư duy phương Tây, NHẬN một cách không lý do lại có ý nghĩa tiêu cực. Nhiều người ngập ngừng khi cần phải nhận, không biết nhận thì không thể nào cho đúng được. Và nhận không chỉ là nhận món quà đến từ Thượng Đế – mà còn nhận một cách đơn sơ, đầy sự khiêm tốn những món quà đến từ những người chung quanh ta. Niềm vui vủa người nhận hiển nhiên làm tăng niềm vui của người cho. CHO và NHẬN hợp thành cùng một động tác, vậy thì làm sao mà người ta có thể tách rời động tác ấy làm hai và quyết đoán rằng CHO là tốt và NHẬN là xấu?

Mỗi một quan hệ đều được hợp thành từ cho và nhận. Cho làm phát sinh nhận và nhận làm phát sinh cho. Cái gì lên sẽ phải xuống; cái gì ra đi phải trở lại. Trong thực tế, nhận cũng giống như cho; đó là những khía cạnh khác nhau của nguồn năng lượng trong vũ trụ. Nếu chúng ta ngăn trở dòng động tác này, chúng ta đã can thiệp vào lý tính của thiên nhiên.

Trong mỗi hạt giống đang ngủ yên là lời hứa hẹn của ngàn cánh rừng. Nhưng hạt giống không phải để cất giữ. Hạt giống phải cung cấp lý tính của mình cho mảnh đất phì nhiêu. Thông qua việc dâng tặng này, năng lượng không nhìn thấy của hạt giống nẩy mầm thành một vật chất hiển hiện.

Càng cho và để cho sự dư dật của vũ trụ luân lưu trong đời sống của chúng ta, chúng ta càng nhận nhiều. Thực ra, bất kỳ điều gì có giá trị của sự sống, qua việc dâng tặng, thì chỉ có nhân lên thôi. Nếu khi dâng tặng mà ta có cảm giác mất đi điều gì đó thì việc dâng tặng của chúng ta không phải là một sự dâng tặng thật sự và nó sẽ không lớn lên. Nếu chúng ta cho mà miệng càu nhàu thì sẽ không có năng lượng đằng sau sự dâng tặng này.

Điều quan trọng nhất là tâm ý đằng sau việc cho hay nhận. Tâm ý này luôn luôn phải là tâm ý mang lại hạnh phúc đối với người cho cũng như đối với người nhận, vì chính niềm vui mới cưu mang sự sống, nuôi dưỡng và làm cho nó nẩy nở. Khi việc dâng tặng là không điều kiện và xuất phát từ trái tim thì việc nhận trở lại sẽ trực tiếp tương xứng với nó.

Chính vì thế, động tác cho phải đầy hoan hỉ - chính trạng thái tinh thần đi kèm phải mang lại sự hoan hỷ cho chúng ta. Năng lượng chứa đựng trong hành động cho tự nó sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Thực hành Luật Dâng Tặng rất đơn giản: nếu ta muốn co niềm vui, hãy mang niềm vui cho kẻ khác; nếu muốn có tình yêu, hãy tập ban phát tình yêu; nếu ta muốn người khác quan tâm và khen ngợi ta, chúng ta hãy tập quan tâm và khen ngợi. Nếu ta mong được dồi dào về vật chất, hãy giúp người khác được giàu có. Thực vậy, con đường đơn giản nhất để có được những gì ta muốn là giúp người khác nhận những gì họ mong ước.

Những ý nghĩ dâng tặng, những lời chúc hạnh phúc hoặc một lời cầu nguyện ngắn ngủi, tất cả đều có tác dụng.

Cách tốt nhất để áp dụng Luật Dâng Tặng – để thực hiện hoàn toàn tiến trình luân chuyển của năng lượng – là mỗi khi chúng ta tiếp xúc với người nào đó, chúng ta sẽ tặng cho họ một món gì. Tặng phẩm này không nhất thiết là tiền bạc: chúng ta có thể tặng một đóa hoa, một lời khen hoặc một lời cầu nguyện. Tặng sự quan tâm, sự trìu mến, lòng kính trọng và tình yêu là món quà quý báu nhất.

Để trả lời cho câu hỏi : “Làm thế nào tôi có thể cho người khác khi mà chính lúc này tôi không có đủ cho chính tôi?”, bạn nên biết rằng bạn có thể tặng một đóa hoa. Chỉ đơn giản một đóa hoa. Bạn có thể tặng một lời khen hoặc đến với một lời cầu nguyện. Khi ta gặp gỡ một người nào đó, ta có thể gởi cho họ một lời chúc lành âm thầm, cầu mong họ hạnh phúc, hoan hỉ và tươi cười.

Hãy quyết định cho, ở bất cứ nơi nào bạn đến và cho tất cả những ai mà bạn gặp. Bao lâu mà bạn còn cho, bạn sẽ còn nhận trong ngần ấy thời gian. Và bởi vì chúng ta sẽ nhận nhiều hơn nên khả năng cho của chúng ta cũng sẽ gia tăng nhiều hơn.


Đã gửi từ iPad của tôi.
 
SF25/11

Bảo tàng SF Morden cuốn hút hai bố con gần 4 tiếng. Bố vẫn thích các tranh phong cảnh, chân dung tả thực trường phái cổ điển. Con ngược lại mê mải ngắm những bức tranh lập thể, hiện đại, tân hiện đại. trước một tranh khổ lớn gần bằng cả bức tường, thấy con đứng lâu, bố hỏi, bức tranh gần như trắng tinh này có nghĩa gì? Con bảo, tuỳ theo từng người xem bố ạ, như con, con thấy có cả mình trong tranh. Chịu!

Khi qua shop mà bảo tàng nào hầu như cũng có, con rất thích cuốn sách khổ lớn, dầy cộp, nặng chừng 2kg về các tranh và hiện vật của Bảo tàng này. Bố  xỉa tiền, mua luôn. Chiều con quá ư? Không, đừng ' lên án ' như thế. Hãy để mẹ, chị và mọi người chứng kiến niềm vui lấp lánh trong mắt L khi L giới thiệu về những bức tranh ưa thích đã từng được xem bản gốc...

Chị Hiền bạn 'nối khố' của T nhiệt tình đưa L đến bảo tàng Jack Kerouac và nhẫn nại chờ L chọn mua sách. Quá nhiều cuốn hay và rẻ, biết chọn cuốn nào? Con chọn 3 cuốn đem đến 'nhờ' người bán hàng "lấy hú hoạ" một quyển, anh ta lấy đúng quyển L thích nhất. Lại bố rút tiền ra mua nốt, con ngăn lại, bố nói vui, bố mua cho bố mà con.
Linh bảo chị Hiền lái xe đến phố Charton, nơi có cửa hàng của một người đồng tính đầu tiên trúng cử vào quốc hội Mỹ, nhưng bị bắn chết. Bữa tối ở đó khá ngon và vui. Con ăn không hết lại bảo nhà hàng cho vào hộp mang về để , mai ăn sáng (dù bố bảo, hotel không có lò vi sóng).
Hiền đưa hai bố con lòng vòng ngắm SF qua cửa kính xe hơi. SF về đêm cũng khá lung linh.


Đã gửi từ iPad của tôi
 
Sau 14 giờ bay liên tục theo hướng Đông Bắc, chiếc Boeing 767 của hãng hàng không Qantas hạ cánh xuống sân bay Los Angeles lúc 7h30 , cũng vẫn vào sáng ... 12/7. 14 tiếng bay liền tù tỳ là một khoảng thời gian chả ngắn chút nào, nhất là đối với một kẻ khó ngủ như tôi.

Em hơi tò mò tí: B 767 bay thẳng từ Melbourne tới Los Angeles được ah. Nhà em chỉ có cái xe cà tàng thôi nhưng khoái tìm hiểu về tàu bay tàu bò. Thấy nói B 767 loại khủng nhất tầm bay được gần 11.000 km, trong khi đó khoảng cách đường bay Mel-Los là hơn 12.700 km.
 
Originally Posted by 4em
"Sau 14 giờ bay liên tục theo hướng Đông Bắc, chiếc Boeing 767 của hãng hàng không Qantas hạ cánh xuống sân bay Los Angeles lúc 7h30 , cũng vẫn vào sáng ... 12/7. 14 tiếng bay liền tù tỳ là một khoảng thời gian chả ngắn chút nào, nhất là đối với một kẻ khó ngủ như tôi."

Em hơi tò mò tí: B 767 bay thẳng từ Melbourne tới Los Angeles được ah. Nhà em chỉ có cái xe cà tàng thôi nhưng khoái tìm hiểu về tàu bay tàu bò. Thấy nói B 767 loại khủng nhất tầm bay được gần 11.000 km, trong khi đó khoảng cách đường bay Mel-Los là hơn 12.700 km.

Cám ơn doun đã có nhời thắc mắc...nhắc!
Không nhớ tại sao tôi lại gõ như vậy trong chuyến đi lần đầu tới Mỹ vào năm 2007? Có lẽ lỗi do " cậu đánh máy" chăng? (Cho tới hiện tại, hãng Qantas có 29 chiếc B767),Chuyến bay từ MEL sang LAX chắc phải là B747 (và từ 2008 là A380, từ 2009 có thêm B787.)
Trừ chuyến đầu bay hãng Qantas do mua vé vòng quanh thế giới được ưu đãi và bay thẳng MEL - LAX! các chuyến sau (11/2008, 5/2012,11/2012) tôi đều bay UA và đều phải vòng qua Sydney. Các tiếp viên của UA đều trên 40 tuổi, phục vụ rất chu đáo. Kinh nghiệm bay những chuyến dài là chỉ vào máy bay khi có alo tên mình. Vào sau cùng khi mọi người đã yên vị, mình quan sát được ghế trống và đi tới đó ngồi luôn. Hai bố con đều chọn ghế trống hai bên, nằm khò thoải mái nhiều giờ cũng đỡ mệt.
 
SF, ngày...

Sáng dậy sớm,ăn qua loa 'suất thừa' tối qua. Bật nước ấm nóng sẵn vào bồn cho con gái tắm. Hai bố con chưa đến 9:00 đã rời phòng. Vui vẻ, thoải mái.  Nhân viên tiếp tân nhiệt tình chỉ dẫn các cách đi đến bến tàu sang đảo Altracaz. Hai bố con tất nhiên không chọn cách dễ nhất thuận tiện nhất (taxi), mà chọn ... rẻ nhất (tầu điện).

Từ năm 1963, nhà tù trên đảo đóng cửa, sau đó trở thành điểm thu hút khách du lịch của SF. Con gái kể cho bố nghe câu chuyện huyền thoại về ba người tù đào thoát năm 1962; lúc đó bố mới nhớ đến bộ phim đã xem từ lâu  về họ. Hai bố con tranh luận về khả năng sống/ chết của ba người sau khi thoát khỏi hòn đảo ngục tù. Có lẽ họ đã chết trên biển khơi?Ý chí của con người khi được huy động tối đa trở thành nguồn lực vô cùng lớn, có thể biến cái không thể thành hiện thực.

Sáng lót dạ bằng 'vớ vẩn' nên hai bố con hơi đói khi rời đảo. Thật may ngay tại gần Firthman có Ferry Building, nơi có quán oister nổi tiếng. "Ngã" vào quán này mới biết có rất nhiều loại Oisters. Hai bố con thử 6 loại, con thòm thèm gọi thêm loại thích nhất, ép bố ăn 2/6.

Lại lên tầu điện vào trung tâm thành phố, đến thư viện và toà thị chính. Thủ tục vào nơi trang nghiêm này chỉ là kiểm tra an ninh. Toà nhà đẹp, Noel dần tới nên đang được trang hoang lộng lẫy. Bố muốn tạt vào nhà hát gần đó, nhưng con sốt ruột muốn tới chính nhà xuất bản ra cuốn sách con mới mua. Đành chiều con...

=====
Portland ngày...
Gió mạnh từng cơn giật những lá vàng ra khỏi cây cối, ném chúng xuống lòng đường để chúng đuổi nhau tan tác rồi chạy nấp vào góc hè phố. Mưa lất phất hầu như cả ngày đêm. Mây xám ủ rũ che kín bầu trời.
Mưa, gió, lạnh. "Mùa Đông đã đến bên rồi"! Du hành gặp phải thời tiết như thế này cũng ... ngán!

Mặc. Hai bố con kín mít mũ, khăn quàng cổ, áo choàng... vẫn tiếp tục lang thang phố phường. May sao, lúc đi cáp treo lên đỉnh một đồi cao, trời quang mây tạnh. Bố con đều xuýt xoa trước một góc Portland bỗng hiện ra trước mắt đẹp huyền ảo. Những toà nhà hiện đại cao vút làm nền cho những biệt thự nhỏ xinh. Ven đồi, cây lá nhọn xanh mướt chen với nhiều cây vẫn giữ được sắc vàng duyên dáng. Xa xa, những cây cầu tấp nập xe qua lại soi bóng xuống dòng sông nước chảy lững lờ. Và xa hơn là những ngọn núi xanh thẫm nhấp nhô, có ngọn cao ngất tuyết phủ trắng xoá.
Trời rủ lòng thương hai lữ hành duy nhất đến cáp treo chăng?

Chiều, bố ngủ một giấc dài , đầu đỡ nhức hẳn. Con gái đi loanh quanh một mình, lúc về, giầy tất ướt sũng. Bố dục con thay ngay quần áo, mặc ấm, đi tất dầy và bố dùng Sấy tóc hong áo khoác, mũ len cho con. May, con không bị cảm.

Tối, cả hai lại On The Road.
Ăn tối ở một quán Ý rất ngon. Quán này trưng rất nhiều áo của các đội bóng Italia và khá đông khách quen.

Hệ thống giao thông công cộng của Portland thật hoàn hảo. Không những dày đặc các tuyến theo các trục Nam Bắc, Đông Tây mà mỗi điểm đợi đều có bảng điện tử báo giảm phút chuyến kế tiếp ( thường 15'/chuyến) và có thể tra trên mạng cách thức, giờ giấc từ điểm đi tới điểm đến.

Hai bố con đến xem múa ở một rạp xa khách sạn rất đúng giờ mà chả phải đợi tầu lâu. Con thích chương trình này hơn hôm xem ở SF, bố ngược lại. Bố thích người ca sĩ xử dụng được nhiều nhạc cụ và mỗi khi ông cất lời ca với giọng ấm trầm theo nhạc đồng quê, các vũ công đều múa rất mềm mại, thướt tha. Con thích tiết tấu dồn dập, nhạc sôi động và múa mạnh mẽ cũng phải thôi. Kế hoạch của con đến NY sẽ xem balle và hoà nhạc, ca kịch...

Nhớ hôm ở SF, bố 'tổng kết', hai bố con phải rẽ vào tới 10 hiệu sách. Con 'cãi', làm gì đến hả bố, chỉ khoảng7,8 thôi. Đến thành phố này, con lại xà vào vài hiệu sách và lại...mua. Hiệu Powell ở trung tâm chắc chắn là hiệu sách lớn nhất mà bố từng bước vào, lớn hơn cả ở Tokyo. Chiếm hẳn 4 mặt phố, 3 tầng của toà nhà này kín đặc sách xếp trên những giá được sơn màu xanh đỏ tím vàng...thể hiện các loại sách khác nhau.
 
Trong mây năm qua, tôi du hành đến Mỹ 4 lần và đã đến thăm các nơi
- Los Angeles, Long Beach, Glendale, Irvine, Orange, Huntington Beach
- San Diego- San Jose - San Francisco
- Portland
- Seattle
- New York
- Washington DC
- Las Vegas
- Houston
- Miami
- Puerto Rico
Phuơng tiện di lại Chủ yêu băng máy bay hoặc thuê xe tự lái. "Quá bộ" sang Canada ( Vancouver) băng xe buýt, hoặc tàu Thuỷ (Victoria )
Có lẽ phải lôi Nhật ký, Ảnh và hồi tưởng đe pphớt lên đây.

Bổ xung thêm. Đọc được tâm sự này của cụ PQ:
"Từ khi tôi về đến nay, các ngài quen biết nhiều ông có bụng yêu ân cần hỏi: “Chuyến này đi Tây về, có được gì không?” Tôi hỏi: “Được gì!” – “Được bội tinh, được thăng thưởng chớ gì!” Nghe câu hỏi mà tôi riêng lấy làm thẹn, xét mình có công cán gì mà được những sự vinh dự đặc biệt như thế. Không! Chuyến này đi Tây tôi cũng có cái sở đắc, nhưng không phải sở đắc như thế, sở đắc được một điều: là được sáng mắt thêm ra, biết cái chân tình thế trong thiên hạ, biết cái chân giá trị của người ta, biết cái gì là cao, biết cái gì là sang, cái gì là trọng, cái gì là quí, và những cái mình thường lấy làm quí, chưa chắc đã là quí, cái mình thường lấy làm trọng, có lẽ chửa đáng trọng, cái mình thường cho là sang, vị tất đã là sang, mà cái mình thường lấy làm cao, chưa ắt hẳn là cao. Không, chuyến này đi Tây tôi cũng có cái sở đắc, nhưng sở đắc là được sáng mắt ra như thế, chớ không phải sở đắc cái hư vinh để huyễn diệu bà con. Ví không được cái gì nữa, mà chỉ được có thế thôi, tưởng cũng bõ công mấy buổi lư đừ say sóng ở trên bể Ấn Độ Dương nọ…

Hà Nội, tháng mười năm 1922.
P.Q."
Nhưng có lẽ diễn Đàn này không phải Lànơi thích hợp để chia sẻ "Cái sở đắc" sau những chuyến đi ?
 
Bnj ơi cho hỏi vé đi vòng quanh thế giới giá dư lào ạ? Tuần tới mình đi lang tháng Cháu Á-Mỹ, nhưng năm sau muốn loanh quanh cả Âu -Phi cơ nên muốn hỏi để cân nhắc.
 
Bnj ơi cho hỏi vé đi vòng quanh thế giới giá dư lào ạ? Tuần tới mình đi lang tháng Cháu Á-Mỹ, nhưng năm sau muốn loanh quanh cả Âu -Phi cơ nên muốn hỏi để cân nhắc.

Câu hỏi có từ hơn năm rưỡi, có trả lời cũng để...cho vui, nhất là vé đó lại mua từ ...2007 (vào khoảng >2000$).
Ai có nhu cầu cứ hỏi đại lý bán vé MB là rõ nhất.

Chuyến du lịch mấy nước Nam Phi rồi cũng đã qua.
Trở về Hà nội đúng những ngày giá rét, trời luôm xám xịt lại càng thêm nhớ nắng rực rỡ của Phi Châu ...rực lửa.
Liệu có khi nào sẽ quay trở lại nơi đó để vào rừng 'chơi với động vật hoang dã, lên núi ngắm hoàn hôn trên biển, lang thang trong thành phố của bạo lực với nhiều tòa nhà bị đập kính, chèo thuyền trên sông đầy cá sấu cùng hà mã, bay trên trực thăng ngắm thác đổ, leo cồn cát trong sa mạc nóng bỏng, sống trong gia đình hai vợ chồng...gay?...
Câu trả lời của vợ là không. Gần sư tử trong gang tấc 1 lần là thừa rồi. Nếu có tiền sẽ đi Nam Mỹ.
Câu trả lời của con gái, Con sẽ đi Châu Phi dài ngày hơn.
Người chồng vui vẻ, bố sẽ đi cùng con, và đương nhiên, cùng mẹ. Ngoài ra, bố sẽ rủ con và mẹ sang Nga. He he!

10885560_10200105319311233_1426954053538766090_n.jpg


10897951_10200105327551439_7207564513258608602_n.jpg


10358556_10200098279775249_6181129850056831986_n.jpg


10881674_10200098281935303_3337897155864332257_n.jpg


1912410_10200098280335263_4093712280822464658_n.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,902
Bài viết
1,156,580
Members
190,258
Latest member
thanhha192005
Back
Top