What's new

Châu Á trong bàn tay

Tôi đã mang ba lô và bước đi một mình trên những cung đường Châu Á. Và tôi muốn chia sẻ cùng các bạn. Những bài viết, những điểm đến không có gì mới mẻ, nhưng nó được nhìn qua lăng kính cá nhân, hài hước, rùng rợn, liều mạng, lãng mạn... Những cung đường lần lượt xuất hiện là Bangkok, Campuchia, Hongkong, Hà Khẩu, Malaysia, Phuket, Chiang Mai, Singapore, Indonesia... Rồi tôi lại còn tiếp tục một mình đi, những Myanma, Lào, Ấn Độ, Hàn Quốc, Nhật... Con đường vẫn còn dài, nhưng đôi chân thì chưa thấy mỏi...

[Hà Khẩu - Trung Quốc] Những kinh nghiệm đau thương

Sau những ngày lang thang một mình một ngựa ở Sapa, vào một buổi sáng như mọi ngày, tôi thức dậy, rời khỏi Biển Mây và đi bộ xuống chợ ăn sáng và ngắm Sapa sáng sớm. Một buổi sáng yên bình của phố núi nhưng có nhiều mây đen. Trời này ở lại cũng không thể đi xuống làng bản. Tôi phân vân không biết có nên ở lại Sapa nữa không vì dù sao tối cũng phải xuống Lào Cai đi tàu lửa về Hà Nội. Có nghĩa nếu rời Sapa sáng nay, sẽ có thời gian đi lòng vòng Lào Cai, ghé nhà Ngân và... 1 ý tưởng lóe lên: Đi Trung Quốc :))

Một anh xe ôm chờ khách trước của Cty du lịch Sapa, hỏi đi đâu thì đèo đi. Đèo chứ ko phải chở nhé, người Bắc dùng từ thế. Tôi hỏi: Giờ này có xe từ Sapa về Lào Cai không anh? - Không có đâu, phải chiều cơ. Hay đi xe ôm không? Tôi hỏi bao nhiêu: Trăm tư. Tôi suy nghĩ nhanh trong tích tắc rồi gật đầu. Thật ra tôi không thèm tìm hiểu lại là có xe khách đi Lào Cai hay không, vì trong bụng đã định sẵn sẽ đi bằng xe máy để chụp hình. Vì đoạn lên Sapa thấy đường cũng trơn láng lắm. Khi check out khỏi Biển Mây thì trời tối sầm và mưa xối xả. Nhưng một khi lòng ta đã quyết thì trời mưa cũng mặc trời mưa.

Trên đường đi, mưa lất phất nhưng khung cảnh thì cứ đẹp mê hồn. Trùng trùng núi non và những bản làng dân tộc. Cây cối xanh mướt trong cơn mưa phùn buổi sáng như một bức tranh màu xanh đến nao lòng...

Tôi đến Lào Cao vào giữa ngọ, bảo xe ôm chở thẳng đến Cửa khẩu Quốc Tế Lào Cai để đi Trung Quốc. Một đám cò bay ra hỏi tôi đi không tụi nó dẫn đi khỏi làm thủ tục mắc công. Tôi nói KHÔNG! Tôi sải những bước dài tự tin vào nhà ga cửa khẩu như 1 thí sanh đi thi siêu mẫu, tiến đến bàn làm thủ tục. Em gái nhỏ nhẹ: Anh đi mấy người? Tôi trả lời nhỏ nhẹ không kém: Một người! Em í trợn tròn mắt nhìn tôi từ đầu tới chân giống như tôi là sinh vật lạ. Sau này mới biết là mấy em này chỉ thích làm khách đoàn, đông người. Còn khách lẻ thì làm lắc nhắc, mệt! Và em gái này cũng là nguyên nhân gây ra đau khổ cho tôi sau đó. Em chỉ tay 1 anh cò đứng bên ngoài: Giờ tụi em hết giờ làm việc rồi, hay anh đi với cò bên ngoài đi. Cũng an toàn lắm! Anh cò được dịp chạy vô dắt tôi ra. Vì tôi quá tin người nên đời tôi đã lỡ...

Tôi nói nhanh: Không đi chui và đi bằng đường đò đâu. Nguy hiểm lắm. Nói thì nói vậy chứ có tưởng tượng được nó là cái gì đâu, chưa có kinh nghiệm mà lại. Anh cò cười hề hề: Ơ hay, ai lại đi chui bao giờ. Đi bằng tiểu ngạch là đi bằng đường khách nhỏ hơn mà thôi. Leo lên xe đi, anh chở chú mày đi. Khỏi lo, anh bao hết! Tôi ngồi sau xe honda của anh cò, mặc ảnh chở đi đâu cũng không biết nữa. Tôi đang nghĩ đến 1 con đường nho nhỏ đi qua biên giới, có nhiều cây xanh và có mấy anh bộ đội biên phòng đứng gác. Mấy anh biên phòng sẽ hỏi tôi: Đi qua đó làm gì? Tôi nói: Du lịch. Mấy ảnh hỏi tiếp: Đi bao nhiêu người? Tôi nói: Một người. Và cái mặt ra vẻ sành đời lắm. Mải mê với cái suy nghĩ đẹp đẽ ấy, đến khi anh cò thắng xe cái kịt. Tôi ngước nhìn lên. Ô hay, không có anh biên phòng, không có cái cổng xinh xinh be bé. Mà chỉ có 1 cây đa và 1 con đò bé xíu trên con sông cũng bé tẹo. Trời ơi má ơi... Trong đầu tôi chỉ có 2 từ: VƯỢT BIÊN. Trước khi đi Ngân có dặn là coi chừng đừng có đi đò. Lỡ leo lên lưng cọp rồi, mà nếu không đi bằng cách này thì đi bằng cách nào bây giờ? Mà cách này thì có làm sao? Hồi xưa đi Mùa hè xanh lội sông bủm bủm mỗi buổi chiều. Máu khám phá nổi lên, dẫn dắt toàn bộ hành động. Sau khi lằng nhằng với anh cò vài câu thì cũng leo lên đò. Bên kia sông là đất Trung Quốc, thị trấn Hà Khẩu. Sau khi thỏa thuận giá cả, anh cò gọi điện qua bên kia, gọi 1 anh xe ôm chờ sẵn để đón tôi, còn anh cò quay lại cửa khẩu chính để qua Hà Khẩu. Và hẹn gặp anh cò bên đó.

Tôi được một ông già đưa qua đò, leo lên bờ và có 1 anh xe ôm chờ sẵn. Nói thiệt lúc đó tự dưng sợ vì anh xe ôm có râu quai nón bậm trợn, đeo kính đen, người phốp pháp, đi chiếc Wave và không biết nói tiếng Việt lẫn tiếng Anh. No way back. Thôi đành nhắm mắt đưa chân, leo lên xe ôm...

Vì là bến đó dành cho người vượt biên nên nằm khá xa trung tâm Hà Khẩu, nên xe ôm chạy vòng vèo 1 hồi qua nào nhà, nào ga tàu lửa, nào cửa sắt. Đời tôi sẽ về đâu...

Buổi trưa nhiều nắng. Nắng Trung Quốc cũng chói chang hơn nắng Sài Gòn, cộng với nỗi lo lắng khi ôm ba lô vượt biên nên mồ hôi túa ra. Cuối cùng cũng gặp lại anh cò. Anh í thong dong đứng chờ. Và anh cò dẫn tôi đi tung tăng nơi xứ người. Nơi đầu tiên: Chợ biên giới. Tôi bước vào chợ và xém chút nữa xỉu vì... khoái haha. Tầng trệt khiến tôi bị hoa mắt vì những thứ khiến tôi phải rùng mình: dao, kiếm, súng giả, lựu đạn giả, sex toy, quần áo lót sếch xy... Các em gái đon đả mời chào. Tiếng Việt lẫn trong tiếng Tàu í ới. Nhưng phần lớn là người Việt qua bên này làm ăn. Thấy tôi đi với anh cò thì ai cũng biết nên chào mời bằng tiếng Việt rành rẽ. Đi 1 vòng chợ coi cho biết, và đang đi bồng nghe tiếng mút chuột í ới. Tôi dừng lại, định thần lại và quay quẩn nhìn xung quanh. Anh cò cười cười, chỉ lên trên lầu. Và ô kìa, trên lầu, đứng dọc ban công chợ là khoảng vài chục em áo dây áo ống đang chu mỏ mút chuột khí thế...


Thì ra ở đây gái mại dâm hoạt động công khai và hợp pháp, trong phạm vi khu chợ. Sau này nghe có người kể là chỉ cần lên cầu thang là sẽ bị kéo vào trong lột hết đồ. Có chống cự cũng không được. Tôi thầm nghĩ: Chết cha, dù sao mình cũng là Hoa hậu thân thiện kiêm Nghệ sỹ ưu tú, nếu bị paparazzi chụp ảnh rồi đưa lên facebook thì còn gì là hình ảnh, nên mình kêu anh cò mau mau chuồn khỏi nơi u ám này, sau khi đã hỏi giá 1 lần haha. Nếu bị chụp hình trong đây, thế nào cái tít báo cũng là: Hoa hậu thân thiện đi làm từ thiện ở nhà thổ, hoặc Nghệ sỹ ưu tú Kim Tâm: Con đường trở thành trai gọi, hoặc Có hay không chuyện Hoa hậu thân thiện đi tìm vui nơi đất khách? Nghĩ tới đó đã thấy tởm heo lắm rồi...

Đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành và anh cò dẫn tôi đi mua sắm linh tinh. Đồ đạc nhiều vô số và rẻ vô cùng. Chúng tôi thuê 1 chiếc taxi đi quanh thị trấn Hà Khẩu. Taxi đang chạy tự nhiên dừng lại, xí xô xí xào với 1 người ngoài đường rồi người đó nhảy lên xe. Tôi hỏi anh cò: Gì kỳ vậy? Ảnh mới nói là thằng kia xin đi quá giang 1 chút. Ngộ, lấy tiền của tôi rồi cho người khác quá giang là sao, nhưng không dám có ý kiến gì, sợ nó quánh phù mỏ má dòm không ra hoặc nó vứt ra đường không tìm thấy đường về quê hương. Biết thân mình đi vượt biên, không hợp pháp nên chọn giải pháp im lặng và ngắm cảnh thôi^^

Mà đời nào có yên, sóng gió còn bủa vây cho một con người khốn khổ nhưng ham vui. Sau khi đi một vòng mỏi chân và đói bụng, tôi quyết định kiếm chút gì ăn. Anh cò dẫn vô 1 quán ăn bình dân, cũng sạch sẽ. Trong đó có rau tươi, cá gà heo tá lả... Tôi cũng tiết kiệm nên gọi đồ ăn như sau: Một dĩa gà xào be bé, một dĩa mồng tươi xào bé xíu, 1 dĩa đọt mướp nấu canh y như trụng vô nước sôi, 1 tô cơm trắng và 2 chai Pepsi. Tôi mệt thấy cha vì đi bộ, có ăn được cái gì đâu. Anh cò ăn khí thế. Và khi tính tiền, chủ quán bấm máy tính ra tiền Việt mà tôi mém xỉu: 1.200.000 VND, có nghĩa là 1 triệu 2 trăm ngàn đồng cho nhiêu đó thức ăn. Tôi muốn chửi thề quá rồi nhưng dặn mình là không nên, có chuyện gì cũng chết. Cũng không dám gọi cảnh sát, không dám la làng, nói chung thân phận vượt biên nên không dám làm gì cả. Lúc đó mới quay sang anh cò: Sao mắc dữ vậy? Có lộn không? Anh cò thản nhiên trả lời: Sao lúc nãy không trả giá? Giờ ăn vô bụng rồi còn nói gì nữa. À há, cháy nhà mới lòi mặt chuột. Từ giờ trở đi sẽ không gọi là anh cò nữa, mà gọi là thằng cò khốn nạn hic. Tôi nói bằng tiếng Anh, là mắc quá. Mày tính lại đi. Thằng cò làm như vô can, không nói 1 tiếng mặc dù tiếng Trung Quốc của nó nói như dân bản địa. Giờ thì tôi hiểu ra câu chuyện rồi nên tự mình xoay sở thôi. Cá đã nằm trên thớt rồi, hãy xử em đi, chiên em đi, kho em đi... Tôi cũng giả bộ giận dữ lắm, xua tay khí thế, xong con chủ quán tính qua tính lại, rồi quyết định số tiền là 667.000 VND. Mồ hôi ướt trán mặc dù đang ngồi trong máy lạnh. Có khi nào con bỏ xác nơi xứ người không ta? Nghi lắm, vì thằng cò giờ đã thành 1 kẻ lừa đảo quá chuyên nghiệp.

Tôi chấp nhận trả số tiền kia và khi ra khỏi quán, tôi nhìn thằng cò như kẻ thù. Tôi nói: ĐI VỀ! Tôi sợ lang thang 1 hồi rồi xảy ra tiếp những chuyện không hay khác. Và tôi bám theo thằng cò sát gót. Tôi sợ nếu bị bỏ lại là coi như xong, làm sao mà về được. Tiếng Trung thì không biết, lại đi vượt biên, nhờ cậy cảnh sát thế nào được. Thằng cò đi trước, tôi đi sau và nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Khi xe ôm đưa tôi tới bến phà, tôi biết cơ hội mình còn sống khá cao, nhưng chưa chắc 100% vì vẫn còn bên đất Trung Quốc. Rồi khi run run bước xuống đò, tôi mới thở phào vì mình đã thoát. Cây đa Việt Nam đây mà, đất nước Việt Nam mà đây, tôi run run lên bờ trong lòng vui sướng và yêu quê hương quá độ. Thằng cò xuất hiện, tôi nhìn nó như nhìn kẻ thù, nhanh chóng trả tiền rồi đi bộ kiếm xe ôm quay lại ga Lào Cai. Trời chiều, sắp đến giờ quay lại Hà Nội...

Nếu bạn hỏi tôi có sợ không? Tôi sẽ nói có. Nhưng nếu hỏi tôi có thích không? Tôi cũng sẽ nói có. Tôi thích những trải nghiệm thú vị, mới lạ trên những con đường tôi đi qua. Những người tốt, người xấu trên đường cho tôi những cái nhìn thực tế về cuộc sống. Cuộc sống vốn không hoàn hảo nên tôi cũng không trông chờ những sự hoàn hảo. Nhưng tôi đã có những kinh nghiệm, và tôi đã chia sẻ với các bạn. Những chuyến đi không thể nào quên...
316340_10150321284381622_638536621_8085321_1898210459_n.jpg


Tháng 7/2011
 
Last edited:
@hangconan: Bangkok nhiều người Việt, chắc cũng như tụi mình :)

@Lưu Mai Mai: Thì có sao? Cuộc đời này vốn đã đầy ắp những kế hoạch, những mặc định, những rào cản... Thì tại sao lại không cho mình những phút giây "thả-mình" trôi đi đâu thì trôi. Có gì đâu chứ...
 
Last edited by a moderator:
Một mình ở Chiang Mai

Tại Bangkok, sau khi tiễn các bạn thân yêu ra sân bay, một mình tôi đi tàu điện quay lại khách sạn. Tôi lủi thủi, đúng vậy, phải dùng từ lủi thủi, trên đường đi bộ từ trạm tàu điện về khách sạn. Thỉnh thoảng tôi ngoái lại nhìn. Nhưng không có ai cả. Mọi người về hết rồi, tự nhiên tôi buồn, buồn kinh khủng. Cái cảm giác sau cuộc vui còn lại trơ trọi một mình thật là kinh khủng, giống như ai đó quăng mình vào cái hố đen và thấy mình rơi không trọng lực. Theo đúng dự tính, tôi check out và kiếm chuyến tàu hỏa đi Chiang Mai. Chuyến cuối trong ngày 10h. Tôi nằm dài trong khách sạn, tự nhiên không muốn đi nữa, mà lại muốn đổi vé về Sài Gòn. Nhưng không đi thì làm sao? Phòng thì trả rồi, còn lại những 4 ngày lang thang Bangkok làm cái giống gì? Cho nên dọn dẹp gọn gàng, gửi lại khách sạn cái vali to rồi ôm cái balô nhỏ mang theo mấy bộ đồ ra ga tàu lửa Hualam Phong. Đi vào lúc 9h tối để kịp chuyến 10h cuối cùng.

Tin sét đánh: Hết vé. Cuối năm, bà con về quê ăn Tết nhiều quá. Tôi chơi vơi. Tinh thần dao động dữ dội. Làm sao giờ, lếch thếch về khách sạn? Rồi tiếp cái điệp khúc chợ đêm Silom, matxa chân, uống bia... Tôi lớ ngớ lựa chọn phương án thì một ông bảo vệ lại hỏi muốn đi đâu. Tôi nói đi Chiang Mai nhưng hết vé rồi. Kế bên cô gái người Canada xinh đẹp mỉm cười, nói: Tao cũng cùng cảnh ngộ đây này. Tôi hỏi: Rồi mày tính sao? Cô gái xinh đẹp trả lời: Đang đợi coi có ai hủy vé không. Mày nên nán lại 1 chút coi sao. Tôi không trông chờ gì, nhưng đứng lại nói chuyện ba láp cho vui. Một chút thì có nhân viên chạy lại, Ê, chỉ còn vé hạng 3, mày đi không? Nói thật, tôi chưa bao giờ đi tàu hỏa cả :( Hạng 3 hay hạng 1 khác nhau thế nào thì em nào biết em nào có hay. Gật đầu cái rụp. Ôm balô nhảy lên tàu. Trước khi lên tàu thì cô gái xinh đẹp giới thiệu thêm 1 thằng bạn Na Uy trẻ trung. Nhưng tôi không được ngồi cùng tụi nó mà phải ngồi ở toa khác. Và cực hình bắt đầu. Những cực hình mãi mãi không bao giờ quên, nó khủng khiếp và cũng ngọt ngào quá đỗi...

423757_10150610957401622_638536621_9158475_1556462933_n.jpg

Chiang Mai chiều chạng vạng
 
Khả năng viết lách và di chuyển của bác HuyTam đáng nể thật. Cùng một lúc sở hữu 04 topics hồi ức nước ngoài bà 03 topics hồi ức trong nước (c)
 
@Huu Tan: Vải thưa che mắt thánh thôi bác ạ, thậm chí em không dám đọc những bài viết Châu Âu, Châu Phi... của những thành viên khác vì nó quá hay và quá hấp dẫn. Em sợ em làm liều cái thì chết :))
Nhưng giờ đến cuối năm, em sẽ cố gắng viết 1 cái topic để đời về Đông Âu, nhất định phải làm cho bằng được :)
 
Từ Bangkok đi Chiang Mai mất khoảng 14 tiếng đồng hồ, ghế hạng 3 là ghế NGỒI suốt tuyến, có nghĩa là phải ngồi suốt 14 tiếng. Chắc không sao, giống như ngồi xe đò thôi chứ gì. Nhưng đời ko như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ. Càng về khuya thì trời càng lạnh. Chiang Mai hướng về phía Bắc đồi núi nhiều, không khí lạnh khủng khiếp. Tôi mặc áo ấm, mang giày vào vẫn lạnh. Trùm cả mặt vẫn lạnh, cái lạnh như thập diện mai phục, tránh đâu cũng không thoát. Lạnh nhưng không ngủ được nữa mới ghê chứ. Đêm đó, giấc ngủ của tôi bị chia cắt ra khoảng 40 lần nho nhỏ. Mỗi lần chợp mắt được 15 phút thì bị thức giấc. Vì lạnh, vì ngồi chật, và vì tàu giá rẻ nên khách cũng tùm lum. Nguyên 1 gia đình nói chuyện um sùm, 1 thằng thanh niên mặc áo lính rằng ri cầm chai rượu uống và chửi um bằng tiếng Thái (mình không hiểu nhưng mình sợ hic), 2 đứa con nít khóc léo nhéo, thằng sinh viên ngồi kế bên cứ hỏi này nọ, kiểu như: New Year Chiang Mai huh? Cold huh? Vietnam huh? Beautiful! (ặc ặc), White you, me black. Nói chung là làm mệt. Trời ơi sao tui lọt vô nơi này? :((

Trời bắt đầu sáng, nhưng lòng tôi toàn bóng tối. Sương mù giăng phủ đường đi không thấy gì hai bên đường cả. Khi mặt trời ló dạng thì bầu trời rực rỡ lên. Tôi tỉnh hẳn và say sưa nhìn. Tiếc là ko có tấm ảnh nào cả. 1h trưa hơn tới Chiang Mai. Tôi đi cùng với bạn đẹp Canada và bạn trẻ Nauy đến 1 nhà nghỉ mà bạn Canada đã book trước. Sau một hồi tính toàn thì tôi share phòng với thằng Na Uy còn cô gái Canada thì ở phòng kế bên. Xong xuôi phần ăn ở, lên kế hoạch đi khám phá Chiang Mai xinh đẹp thôi...

Thôi thuê 1 chiếc xe máy giá 200 bath đi lên chùa cao nhất Chiang Mai và được người dân Thái tôn kính. Chùa Doi Suthep. Trước khi đi thì đã đọc rất nhiều thông tin về nơi này. Chùa nằm trên lưng chừng núi, đường đèo láng trơn và nhiều hoa dại. Ánh sáng ít khi lọt vào những tán cây lớn nên không khí đã lạnh thì giờ thành cắt da. Tôi mặc cái áo thun ngắn tay, phóng chiếc Mio chạy èo èo, nhưng trong bụng thì run lên :( chỗ nào nắng lọt vào thì mừng như má đi chợ về. Và sự hy sinh nào cũng có ý nghĩa, Doi Suthep hiện ra, ấm áp hơn và thanh thản một cách dễ chịu. Tôi mua 1 đóa sen, 2 cây nến và 3 nén nhang, quỳ xuống cầu nguyện. Những đóa sen trắng muốt và những hàng nến cháy dở, miên man không dứt. Rồi những hàng chuông dài, khách sẽ rõ từng cái để nghe những âm thanh trầm bổng trong chiều... Mọi người muốn biết thêm thông tin về nơi này thì chỉ cần vào gogle gõ chữ Doi Suthep sẽ có đầy đủ.

Tôi nán lại sân chùa một chốc rồi quay xuống.
 
@Lưu Mai Mai: Thì có sao? Cuộc đời này vốn đã đầy ắp những kế hoạch, những mặc định, những rào cản... Thì tại sao lại không cho mình những phút giây "thả-mình" trôi đi đâu thì trôi. Có gì đâu chứ...
Em like mạnh câu này của bác.
Đôi khi cuộc đời còn có nhiều thứ khác chi phối quá....
 
Last edited by a moderator:
Tiếp đi bác, giọng văn của bác hóm hỉnh rất vui.

Châu Á trong tay bác cũng không đầu không đuôi nên đọc không ngán ^^.

Lót dép chờ bài mới của bạn (kêu bằng bác sợ bạn ko thèm viết nữa :LL )
 
Last edited by a moderator:
Tiếp theo: Một mình ở Chiang Mai

Trời càng chiều càng lạnh, xe gần cạn xăng. Nên tôi làm 1 việc rất thú vị: không mở máy xe, chạy treo trớn từ trên núi xuống tận dưới chân núi. Chân núi có Đại học Chiang Mai nằm êm dịu trong khu vực đầy cây xanh và thời tiết quanh năm luôn mát mẻ... Tôi đi tìm nơi đổ xăng. Sau khi đưa tiền cho cô gái ngồi trong quầy thì không thấy ai đổ xăng cho mình. Cô gái nhân viên chỉ vào vòi bơm xăng. Tôi nhìn quanh, thì ra sau khi trả tiền thì nhân viên bấm số tiền và người mua xăng tự lấy vòi bơm vào xe mình. Thú vị nhỉ? Khỏi chen lấn, khỏi nhìn thấy cái mặt khốn nạn của mấy đứa đổ xăng. Nhìn bản đồ chạy tiếp...

Tôi đi loanh quanh thành phố Chiang Mai, đi quanh thành cổ với 4 mặt hào bao quanh và những bờ tường rong rêu từ ngày xưa còn sót lại...

Buổi tối, tôi gặp lại Canada và Na Uy. Đi vòng quanh chợ đêm nhộn nhịp. Rồi tôi bắt tuk tuk đi quang thành phố như 1 người khách lạ. Và dừng lại 1 quán bar nhỏ lúp xúp người ngồi phía ngoài, nơi này dành cho khách du lịch. Tôi uống 2 chai, thấy nóng nóng... Hơn 1h khuya, tôi mới bước ra khỏi quán. Đường xá vắng lặng và lạnh đến kinh người. Tôi tìm taxi, không có, tuk tuk, không có, xe ôm, cũng không có. Tôi đang ở đâu cũng không biết nữa. Chỉ biết đi bộ dọc đường và ngoái đầu tìm xe. Phố vắng và tôi hơi lo lo. Nhưng song song với nỗi lo là sự thích thú tột cùng. Tôi là vậy, thích thử tất cả các cảm giác. Lúc đó, giữa khuya 1 giờ, ở một nơi xa lạ, tôi lại say say, tôi không biết đường về thì chuyện gì cũng có thế xảy ra cả. Nhưng đương nhiên là ko có gì xảy ra cả :) 1 chiếc tuk tuk trờ tới, 1 người đàn bà chạy tuk tuk giữa khuya mùa đông. Tôi nói cho về chợ đêm rồi ngả người sau ghế nghe cái lạnh thấm vào người...

Những lúc như vậy, đầu óc trống không... Và tôi không suy nghĩ gì cả...
 
Em like mạnh câu này của bác.
Đôi khi cuộc đời còn có nhiều thứ khác chi phối quá....

Vì có nhiều thứ chi phối quá nên chúng ta, những người trẻ và ko còn trẻ nữa phải tích cực phấn đấu xé bỏ những cái chi phối, rào cản đó, để đi, chiêm nghiệm và sống...
Chúc bạn có những chuyến đi đầy trải nghiệm...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,582
Bài viết
1,153,827
Members
190,135
Latest member
liemnv
Back
Top