1.645 km từ Sài Gòn - Hà Tiên - Sihanoukvill - Koh Chang (Thailand) - Bangkok - Saigon by Bussssssssss
Kỳ 2: Thiên đường nơi hạ giới
Biển gần như cái chạm tay. Xa xa, à không, tính nói xa xa cho nó thơ văn, nhưng thật ra rất gần, sát rạt là những đôi tiên đồng ngọc nữ đang đùa giỡn với sóng nước. Bà nội ơi, đây không phải là bãi biển, mà là thiên đường với không gian khoáng đạt vô đối, nước xanh như ngọc, thiên hạ nằm ngồi tắm nắng một cách vô tư thoải mái. Tôi đã đi tắm biển và đi nhìn người tắm biển ở rất nhiều bãi biển đẹp, và rút ra kết luận là dù bãi biển đẹp đến đâu cũng sẽ có... người không đẹp tắm. Nhưng ở đây thì tuyệt nhiên không. Lý do tại sao chút nữa tôi sẽ giải thích sau, nhưng đó là 1 sự thật mà tôi phải chấp nhận là mình xấu nhất bãi biển. À có thể là không, nhưng sau 1 hồi quan sát thì tôi là người Châu Á duy nhất trên cái bãi biển này, ngoại trừ những người Campuchia bán hàng rong và làm dịch vụ trên bờ.
Bãi nằm trong vịnh nên sóng không to mà thoai thoải vỗ nhẹ. Bãi nằm xa nhất trong đám các bãi tắm ở Shihanoukvile nên không có xe cộ ồn ào, người qua lại ồn ã. So với các bãi tắm khác thì bãi này hoang sơ nhất, cho nên các cụ bô lão không đến đây mà tập trung các bãi tắm khác gần thị trấn hơn. Chỉ có mấy đôi mấy cặp mấy người rảnh rỗi (nhưng trẻ trung) mới vô tận đây. Cho nên bạn sẽ không cần phải ngó quanh, mà trước mắt bạn là các cô gái Tây mặc bikini nhỏ xíu nằm phơi nắng hoặc tung tăng bơi lội, các anh Tây 6 múi chạy bộ tung tăng thoải mái, các đôi tình nhân thoa kem chống nắng cho nhau (tức), nhiều người thảnh thơi mặc bikini nằm đọc sách...
Thôi, ngắm người ta thế đủ rồi, quay lại nhiệm vụ thôi. Tôi chọn 1 cái chòi lá tranh nằm sát biển, cách biển khoảng 1 mét. Mang ra nào sách, nào điện thoại để check facebook và nghe nhạc, khăn tắm, chai coca mát lạnh, gọi tiểu nhị mang menu ra kiếm cái gì lót dạ. Nhưng trước khi lót dạ thì phải lao ngay xuống thiên đường biển xanh đó, lặn ngụp, bơi sãi, bơi bướm, bơi ngữa đủ kiểu =)) Bao nhiêu bụi bặm bám trên đường trôi tuột đi hết. Tắm chán thì lên ghế nằm nghe nhạc, post ảnh tự sướng haha. Tự dưng thấy đói... Tiểu nhị mang ra cái menu có in hình cua ghẹ mực tôm cá rùa từa lưa... Tôi kêu ngay 1 BBQ Seafood với giá 4.5 USD (quá sang, gần bằng tiền phòng 1 đêm haha). Một mùi thơm bay ra từ trong bếp, và tiểu nhị mang đến 1 đĩa to uỵch với: 5 con mực nước, 7 con tôm nước, 1 miếng cá nước, và rau củ quả đính kèm. Ta nói hải sản nó tươi nó ngọt gì đâu. Trước giờ tôi không thích ăn hải sản lắm, nhưng hôm nay mới thấy rằng hình như trước giờ mình ăn đồ đông lạnh nên nó nhạt nhẽo. Ngon quá đê...
Ăn xong thì lại nhảy xuống tắm, tắm xong nhảy lên đọc sách, ăn, phơi nắng, mệt quá thì ngủ, ngủ dậy ăn tiếp, ăn xong thì uống coca, rồi chụp ảnh... Cuộc đời tôi chỉ thích như vậy thôi, ai nói tôi ngu thì tôi chịu, chứ tôi không thích làm lụng vất vả

)
Buổi chiều, tôi thuê 1 chiếc xe máy đi vòng quanh thị trấn và dạo quanh các bãi biển khác. Sihanoukville đẹp và hoang sơ, con người hiền lành và thân thiện. Mấy tấm hình tôi post lên facebook được bạn bè rất thích (đương nhiên, là hình cảnh Sihanoukville chứ ko phải hình tôi tự sướng trên bãi biển haha). Nào là cánh đồng cỏ lau ngút mắt, nào là đàn bò trắng lười biếng gặm cỏ trong buổi trưa nắng cháy, nào là những hồ nước soi mình những bóng cây nằm đơn độc, nào là đàn khỉ tự do chạy nhảy trên con đường lộ đi xuyên qua rừng, nào là những bãi biển hoang sơ đến trong vắt...
Biển chiều đẹp như 1 bức tranh vẽ khi mặt trời đỏ lên như hòn lửa chìm dần trong tấm vải xanh ngọc. Tôi mình trần, nằm lười biếng trên ghế, trong cái yên bình đến độ tiếng sóng có thể làm người khác ngoái lại nhìn, và như thể thời gian đang ngừng trôi. Nơi này đây, giờ phút này đây, không còn báo cáo, không còn cơm áo gạo tiền, không còn đam mê, không còn ham muốn tầm thường, không còn khát khao nào quá cháy bỏng, không còn những cơn yêu vật vã... Chỉ có những suy nghĩ trong trẻo và bình an nhất, về những con người đã cho tôi bình an nhất. Tôi nhận ra rằng mình cần phải sống-đơn-giản, như chính cái khoảnh khác nằm đó, nhìn mặt trời lặn dần rồi không gian chìm dần vào bóng tối. Tôi và tất cả các bạn rồi cũng sẽ chìm vào bóng tối như thế...
Tôi yêu nơi này mất rồi. Không phải là cái gì đó hoành tráng, không phải là những lời có cánh trên các trang web du lịch, cũng không phải là một sự a dua nào cả. Tôi đến đó, một cách đơn giản và cảm thấy vô cùng dễ chịu, một sự dễ chịu cũng vô cùng đơn giản. Có rất nhiều người nước ngoài chọn đây là điểm dừng chân trong cuộc đời của họ. Trên đường đi, tôi gặp nhiều con ông Tây, bà Đàm chạy honda đi chợ, khi tôi không biết đường đi thì họ chỉ rất rành rẽ, hỏi ra thì họ đã ở đây vài năm, và không có ý định đi đâu nữa...
Ban ngày lung linh là thế, đẹp đẽ là thế, mơ màng là thế. Nhưng khi màn đêm buông xuống thì tôi không thể nén một tiếng ngáp dài. Trời ơi tôi phải làm gì đây?
Kỳ tới: Xé màn đêm với tốc độ ăn cướp...