What's new

Chuyện đi rừng - có một thời như thế

Em/mình mở thread này để chia sẻ những buồn vui thời trai trẻ, khi rừng với em là nhà. Dạo này bỗng dưng nhớ nhà xưa (rừng) ghê gớm.

Trước tiên xin nói sơ qua về mình: sinh ra và lớn lên ở xó nhà bố mẹ, thế nhưng không hiểu sao trong người nó có máu lang bạt hay sao í, lúc nào thèm đi chơi, mình chẳng giống ai ở trong nhà và có thể mình cũng là nỗi thất vọng trong gia đình vì uốn mãi chẳng thành người (như mong muốn của bố mẹ).

Khi còn bé tí, mình thích đi bơi, thích đi học đàn, thích đi sinh hoạt hè cùng các bạn... toàn những cái thích giản đơn nhưng hầu như bị cấm đoán. Bố mẹ sắm cho cái máy khâu để tập tành nữ công, 4 năm cái máy khâu vẫn phủ khăn chống bụi, mình thì tìm mọi cách để đi chỗ nọ chỗ kia mặc dù lần nào về cũng ăn đòn.

Lớn lên một tí thì chỉ mong lấy chồng nhanh nhanh để thoát khỏi sự giám sát gắt gao của bố mẹ, nhưng trước tiên phải đi học cho giống mọi người, thế là mình chọn 1 ngành hoàn toàn không phải vì yêu thích mà chỉ vì hay được đi, ngành thực vật, ngành mà khi mình chưa ra trường thì đã được xa nhà suốt rồi, đến giờ mình vẫn thấy mình may mắn vì bố mẹ khó tính, chứ nếu bố mẹ dễ tính thì khéo bây giờ mình vẫn ngồi lì trong văn phòng nào đó ở hà nội với chức danh pha trà và oánh máy chữ.

Khi ra trường, mình vào làm cho 1 tổ chức phi chính phủ , chuyên về khám phá môi trường, điều tra đa dạng sinh học và giáo dục môi trường, và cuộc đời mở ra một trang mới từ đây, một cuộc đời vừa lộn xộn, vừa buồn, vừa vui, vừa thích thú lạ lẫm, vừa sợ hãi khong biết đời mình trôi về đâu... nhưng có một điều chắc chắn mình biết: được bước ra khỏi nhà một cách hợp pháp mà không bị ăn đòn.

Cũng lâu lâu rồi nên nhớ chuyện nào kể chuyện đó, có thể lộn xộn, có thể nhiều đoạn à quên, mong các bác thông cảm nhé
 
Last edited:
Đi rừng vui sướng cũng lắm, khổ sai cũng nhiều, lạc lối cũng có

6458947555_4b2f8b6a27_z.jpg


cứ nhìn cái bản đồ vẽ tay thế này mà không lạc mới tài, hê hê.

Có một lần hôm đó sau khi đi bộ gần 4 tiếng đoàn 4 người mới tới Bản X làm khảo sát với 1 cụ thợ săn (chuyến đi trong ngày nên ko ai chuẩn bị đồ qua đêm), xong việc thì ăn trưa rồi về, chủ nhà nhiệt tình quá chỉ cho đường tắt nên chỉ đi mất 1 tiếng thôi, mặn mời anh em ở lại, rượu vào con người nó dễ dãi cởi mở hơn, thế là bù khú đến 4h chiều mới đi đường tắt về. Mỗi người có bình nước nhưng đường về ngắn quá nên đổ nước đi để đựng rượu (được tặng rượu nhà nấu). Không ngờ cả hội bị lạc, trời sập tối nhanh quá quay lại cũng không biết đường mà quay đi cũng chả biết đi đâu. Đến khoảng 7h thì mọi người tự biết là không tìm được trại nữa rồi, phải tự xoay qua đêm thôi, lúc này trong rừng u ám và lạnh lắm. Mark quyết định tìm một chỗ trống để có thể nổi lửa. Cái rượu được cho nặng tới mức vừa đổ ra châm rửa cháy bùng bùng, mọi người kiếm củi chất lên được đống lửa to để tránh lạnh với thú dữ, rắn rết. Lúc này mới đói và khát, đói thì chịu được chứ khát thì không thể chịu nổi, mọi người tìm được 1 vũng bùn, hớt mãi được ít nước nâu sánh sánh như cà phê sữa, bỏ 1 viên iodin vào lắc nhắm mắt nhắm mũi uống. Càng khuya càng lạnh, chắc tại đói nữa, mình rét run lên, chú S (một nhà khoa học của viện sinh thái) bắt đầu lên tiếng về việc ở lại ăn uống để lạc đường (phá vỡ quy tắc trong công việc), chú thực sự tức giận và có cả chửi bới. Rõ là chú ấy cũng uống rượu, chú ấy cũng ăn và đồng ý ở lại, lúc lạc thì chú ấy lại đổ tại người khác…, chửi chán 1 hồi thì chú mang cái võng ra mắc lên cây ngủ . Choáng thật, sao chú ấy lại biết có vụ lạc mà mang võng theo???!!! Ba đứa còn lại đành xoay quanh đống lửa nằm cong cong theo đường tròn để tìm hơi ấm. M tốt bụng cho mình mượn cái áo khoác nỉ hôi chưa từng thấy (he he) đẩy mình từ vị trí ở gầm cầu lên khách VIP của khách sạn ngàn sao! Đêm đó mình ngủ ngon thật ngon, sáng dậy lửa đã tàn, cái áo thủng 1 lỗ to bằng cái bánh đa quế vì mình chắc cố nằm sát lửa quá, thế nào cái áo rộng không cháy thêm nên may mình không bị bỏng
 
Thỉnh thoảng có việc đi từ xã/huyện này sang xã/huyện khác tụi mình di chuyển bằng u oát, việc xe bị sa lầy là chuyện thường ngày ở huyện, đến mức khi chưa biết lái xe mà đã biết gài cầu với lại tời xe rồi. Có lần kẹt ô tô ở bản Na Cày - Quế Phong - Nghệ An, tụi mình lọ mọ đi bộ mãi mới tìm được tiếng chó sủa (tức có nhà dân), người dân tốt thật, lạ hoắc lạ hơ mà cho vào ngủ nhờ, khổ, lại còn ngủ nhờ 2 giường nữa (vì thằng đi cùng là giai). Mark nói anh có thể ngủ dưới đất vì anh quen với đất rồi và nhường giường cho bạn Hà, còn cả nhà 4 người nằm giường còn lại. Thế mà gia đình cô chú nhất định không, cả nhà ngủ dưới đất để 2 cái giường cho khách (thậm chí tối quá chả nhìn rõ mặt khách). Thời gian làm các tỉnh miền núi, không biết bao lần tụi mình phải tá túc bất ngờ thế. Có lần tệ hơn là xe lầy ở chỗ không gần nhà ai luôn, đêm ngủ trong xe muỗi đốt gần chết, ngứa điên dại.


Mà đi ô tô trời nắng thì bụi, trong xe bụi như bão cát, nói chung chả hữu dụng mấy nên tụi mình chuyển sang đi bình bịch, ít nhất là qua bùn có thể khiêng xe

5414947013_cd719ddd8c_z.jpg


Tránh được bụi thì cũng vồ được nhiều ếch, lúc nào cũng lấm lem

5414946441_f5e3e96df5_z.jpg


000002.JPG
 
Đội Bướm ngày là đội đông đảo nhất, thực ra là ai cũng có thể tham gia vào đội bướm ngày trừ các nhà Bướm học (nhà côn trùng học nhưng mình nói nhảm), vì các nhà Bướm học bận tối mắt tối mũi với việc phân loại

Vợt bướm thường chẳng bao giờ đủ, cứ nhóm nào rảnh là lao vào cầm cái vợt thể dục khắp rừng

8735502421_5751839688.jpg

(ảnh lấy trên mạng, mấy ảnh up xưa trên Flickr tự dưng mất dạng!)


000007.JPG


Thời đó chụp máy phim tiết kiệm ghê gớm, có bao cảnh đẹp nhưng nhìn quen quá thì cũng chả thấy gì đặc biệt, giờ nghĩ lại thấy tiếc, ví như chỗ nào buổi sáng làm một bãi hái hoa thì lúc sau thấy bướm bay lượn nhiều lắm, đẹp nhưng nhìn quen cái đẹp thì cũng thấy không đáng để mất 1 cái phim :p

000021.JPG


Thầy Nghĩa có lẽ là người sang trọng nhất, một chuyến đi rừng (3 tháng) của thầy khéo dùng tới 5-6 cuốn phim (hi hi, giờ dùng Kỹ thuật số đi chơi buổi sáng đốt gấp 10 lần là chuyện thường). Ấy thế mà thầy cũng hiếm khi rửa lắm, về chỉ tráng phim rồi cất đi, thầy đi rừng nhiều, rửa hết ảnh khéo sạt nghiệp, thế là ai được thầy chụp ảnh chạy tới xin thầy, thầy lại cắt phim ra cho, sau này mình (có tiền :p) đến xin thầy phim để scan lại ảnh các chuyến đi với thầy thì ôi thôi, phim hoặc mốc, hoặc bị cắt tả tơi ra, xót thật
 
Bướm ngày ngoài vợt ra thì còn bẫy nữa, cũng như bẫy bướm đêm, cách bẫy này ko làm ảnh hưởng tới dân số tụi nó vì sau khi định loại xong chúng vẫn sống nhăn, thả lại rừng

228366375_639be1a1fa.jpg



đặt một miếng chuối chín hoặc quả gì đó thơm lừng, bướm biết chui vào ăn nhưng lúc bay thì lại chỉ biết bay ngược lên nên chịu chết đợi bọn người đến cứu, nhiều hôm gặp cả đàn bướm trong túi lưới.
 
Hết chim bướm rồi mình sang dơi chuột nhể

;)

Trong đoàn có anh T làm về Dơi và Chuột. Anh T hiền lắm và hơi chậm, cũng băm rồi mà chả có bạn gái gì hết. Chuyên môn của anh hoạt động về đêm. Ngày thì anh lượn quanh các nhóm khác xem có ai cần giúp gì không nhưng đêm thì cấm có ai giúp anh vì cả Dơi lẫn Chuột đều không phải là thứ các bạn thích học

Trời chưa tối thì anh tự lọ mọ đi đặt bẫy Dơi, bọn Dơi ngố hạ thổ là toi, không tự nhấc mông mà bay lên được, thế nên cứ phải treo mình lủng lẳng để lúc sắp bay thì rơi nhanh xuống 1 đoạn rồi mới bay được lên (ngược lại với bướm ngày, để bay được thì phải bay lên chứ bay xuống là chịu chết.)

IMG_6159.jpg


Bẫy dơi thuở ấy nó dư này, không biết giờ cải tiến nhiều không chứ xưa anh Tờ vất vả khuân vác cái bẫy Dơi hàng đêm đi đặt đi rình, nghĩ mà thương (nhưng không ai lao vào giúp mà đêm mọi người ngồi bó gối uống riểu, vừa nhìn tấm vải trắng tràn bướm chả sướng hơn lọ mọ tối đêm tối sờ đi rình Dơi Chuột).

tuttlenet.jpg

Ảnh lấy trên mạng thôi, bẫy dơi toàn vào đêm chả chụp được ảnh bao giờ, rừng tối âm u, bẫy thì to tướng cồng kềnh

Ban ngày rảnh rỗi anh lôi bẫy chuột ra lau chùi thơm tho sạch sẽ (thấy bảo bẩn, có mùi chuột mắc bẫy thì không lừa được chuột nữa).

6461952613_370e67cffc_z.jpg


6462034391_fe831b7dd5_z.jpg


Sẩm tối anh mang bẫy chuột đi đặt quanh trại, rồi anh đi bẫy Dơi, ngày nào cũng quá nửa đêm mới trở về, sáng anh thường dậy muộn hơn lũ còn lại nên chúng nó thương anh ko có chuột trong bẫy, chúng nó nhét đại thú bông vào

6461951263_e06a68a85b_z.jpg
 
Túm được con Dơi con Chuột nào anh căng ra đo đạc đếm răng đếm lợi rồi kiểm tra đủ thứ trước khi thả về tự nhiên

000043.JPG


8736700622_947c0a1f75_c.jpg

Trợ lý hiếm hoi của anh Tờ

8736701350_ec447e9e53_c.jpg


Hình như với Chuột thì anh chưa bao giờ tìm được ai giúp hết
 
Ngày đó mỗi thằng tôi dùng 1 cái đèn Petzl to tổ chảng đeo trên đầu mà không thấy nặng đâu, thời đèn Led chưa ra đời thì cái đèn vừa tù mù đỏ quạch, Pin độ to tướng phía sau (cục pin chắc phải cỡ 3 lạng :)) ) mà mua thứ Pin vuông đó không có ở việt nam nên bọn phải mua cái độ pin dùng sang pin tiểu AA, cái này thì chả biết do Pin nhà mình đểu hay là dùng Pin khác đi nó kém, đèn vừa tối vừa nhanh hết pin, rất ghét việc vứt pin đi nhưng khi đó chưa có lựa chọn. Giờ thì bọn Petzl nó làm đèn nhỏ tí tẹo tèo teo, cả đèn cả pin có 80g, đeo nhẹ sững sờ (đang quen khổ), đèn cứ dùng cả tháng không hết pin mà rõ sáng trưng, sướng thật

8735583127_bf1b35bc66_c.jpg


8736720334_84e97ac3b2.jpg

Đèn chả khác gì con đom đóm, thế mà thời đấy thấy rạng lắm

8736720360_17308ee30b.jpg

Cục pin phải tậu tận bển
 
Hay quá, tiếc là mình không đọc "dè", vèo cái đã hết ba trang...

Buồn cười chi tiết "nhét đại thú bông" vào bẫy chuột của anh Tờ quá!

Cảm ơn Hà vì giọng văn rất dí dỏm, biến khổ cực thành niềm vui và tạo cảm hứng theo dõi một topic có vẻ rất khô khan.
 
Đang chuyện anh Tờ mà mải sang cái đèn pin xuýt quên

Hồi trước khi đi làm, thầy Nghĩa có nháy mắt bảo: đi rừng nhiều chuyện hay lắm, có chuyện hay đến mức phải bỏ lại, không mang về hà nội được, he he, mình tưởng tượng cảnh xa nhà xa vợ xa con các anh các thầy..có bồ loạn xị :)) , mình nhầm

Chả là anh Tờ làm cái việc nửa đêm gà gáy mới về, một đêm thanh vắng, anh Tờ về trại định chui vào lều cá nhân oánh một giấc thì giời ơi, trong lều có sẵn 1 cô gái trẻ (đã ngủ rồi). Không tin vào mắt mình, anh rọi đèn soi đi soi lại, đúng là một cô gái thật. Anh Tờ sợ quá, vùng ra khỏi lều đi bộ khắp đêm. Hôm sau kể lại chuyện này anh Tờ vẫn còn ấm ức

Ôi giai bảo tồn, anh bảo tồn mọi thứ...
Nếu mình là Tờ, có lẽ mình đã có vợ từ bận ấy

Và từ đấy mình cũng biết, cái nháy mắt của thầy là tưởng tượng thôi, chả có mầu mẽ gì để mà hí hửng dòm ngó.

8735583323_744779eebd_c.jpg

Giời thế này mà ko chui đại vào lều đơn cho ấm, hoặc chí ít cũng phải chui vào cái kho kia mà ngủ chứ lị
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,195
Bài viết
1,150,481
Members
189,951
Latest member
gilio
Back
Top