What's new

Cửa khẩu bờ Y - cột mốc Đông Dương - Măng Đen: chuyến đi nhiều cảm xúc

Trời ơi ghê quá, vậy mà hồi tháng 9 vừa rồi tui định một mình phóng xe từ Quảng Ngãi lên cột mốc này, mà lúc đó mưa gió quá chừng (một số tỉnh miền Trung bị ngập lụt luôn trong đó có Đà Nẵng), cuối cùng là không đi. Về lại SG vài ngày thì có bão số 9 luôn. Vậy là muốn đi cột mốc thì nên chọn mùa nắng đi sẽ an toàn hơn.
 
Cũng vì sợ chân tôi đau lại mà hủy luôn chuyến đi Kontum mơ ước trước khi đi gặp anh Obama, huhu bỗng dưng thấy mình có lỗi quá, sorry bạn Rock !!!

Hix, biết vậy hôm trước liều mạng đi luôn thì giờ không ngồi hối tiếc, vì không có mình, bạn cũng liều mạng, bỏ công mình lo lắng, lo sợ, lo đủ thứ, hix. Dù sao cũng khâm phục bạn, cái chân vầy mà lê lết khắp nơi.Nhưng nguy hiểm quá, chữa cho hết chân rồi đi tiếp nha:L.
 
DSCF3052.jpg
Trông hình thì cũng không đến nỗi như miêu tả, vẫn còn tươi lắm, chưa đuối,hehe.
 
Hix, biết vậy hôm trước liều mạng đi luôn thì giờ không ngồi hối tiếc, vì không có mình, bạn cũng liều mạng, bỏ công mình lo lắng, lo sợ, lo đủ thứ, hix. Dù sao cũng khâm phục bạn, cái chân vầy mà lê lết khắp nơi.Nhưng nguy hiểm quá, chữa cho hết chân rồi đi tiếp nha:L.

Mình có lỗi nhưng cũng có công là đi đến nơi về đến chốn, chuyện giờ mới kể là lúc đó tưởng tối về sẽ ngủ rất ngon vì đi mệt và phê nhưng không ngờ thức tới sáng (dù đã sơi 2 viên thuốc ngủ), nguyên nhân là nghĩ tới cảnh không có chú đó chắc ngủ trên đồi, nghĩ lại thì em Rock đi nhiều hơn mình nhưng chỗ đó vẫn chưa đi được, hehhe và cái chân thì đau quá nên không thể nào ngủ được. Lúc em về chắc chạy oto thẳng lên vì đường đã rải nhựa=))=))=)).
Đang suy nghĩ còn chỗ nào độc độc mà Rock chưa đi mình làm vài chuyến nữa rồi gác kiếm:LL
 
Trời ơi ghê quá, vậy mà hồi tháng 9 vừa rồi tui định một mình phóng xe từ Quảng Ngãi lên cột mốc này, mà lúc đó mưa gió quá chừng (một số tỉnh miền Trung bị ngập lụt luôn trong đó có Đà Nẵng), cuối cùng là không đi. Về lại SG vài ngày thì có bão số 9 luôn. Vậy là muốn đi cột mốc thì nên chọn mùa nắng đi sẽ an toàn hơn.

Mùa nào cũng có cái hay riêng của nó, tụi mình đi ngẫu hứng nên không chuẩn bị gì hết, do chân mình đau và lại đi lúc trời đã tối mà mưa to nên mới như vậy. Bạn nên đi lúc đường chưa rải nhựa, rải nhựa rồi dù mưa gió bạn vẫn chạy xe lên được, nhưng mất cảm giác chinh phục, hehe
 
Nói cho P nghe một bí mật là suốt ngày tên Trung luôn lãi nhãi là ước gì có anh Phương, vì AP cực kỳ thích đi những cung thế này. Mình kêu em nhắc hoài chắc AP nhảy mũi đuối luôn, hắn không gọi đt để P đi cung này hả? Thế thì nhanh chân đi vào mùa mưa này nè, chứ mai mốt người ta trải nhựa là phí lắm, để xem bản lĩnh của AP có lên đến đích cùng với chiếc win ko? hehe

Hìhì, mình xem hình thấy cảm giác lội bộ mà lo lo mới hấp dẫn đó chứ :D Chuyến đi như vậy là thu hoạch quá nhiều rồi ;) Hix, đợi tới lúc P được đi đến đó chắc đường nó trải nhựa hoặc khô queo mất rồi (NO)
 
Hìhì, mình xem hình thấy cảm giác lội bộ mà lo lo mới hấp dẫn đó chứ :D Chuyến đi như vậy là thu hoạch quá nhiều rồi ;) Hix, đợi tới lúc P được đi đến đó chắc đường nó trải nhựa hoặc khô queo mất rồi (NO)

Anh P khi nào đi nhớ rủ em đi với nhe...
Em cũng muốn đi cái cột mốc quan trọng đó.
Em sẽ lần lượt chinh phục Ngã 3 Đông Đương và Ngã 3 biên giới Việt -Trung - Lào (Apachải).
 
Mình có tật xấu là đói bụng thì chân và tay bủn rủn, tính nóng nảy hẳn, không làm được cái gì cả. May mà trời thương mình, hai chị em đi thêm 10 hay 15 phút gì đó thì mình thấy có 2 bòng người trên 1 chiếc xe chạy xuống con dốc đất đỏ với tốc độ như....đi bộ.

Không biết là có gì ăn được không nhưng mình mừng quá, nói chị đứng lại nghỉ 1 chặp ở khúc đèo cua gấp nhưng thật ra là "nằm chờ sung rụng". Hai vợ chồng chú vừa chạy qua khúc cua, mình bỏ chị, bay ra giang 2 tay chắn đường, la to:

- "dừng xe, cô chú dừng xe lại"

Mình nhớ khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của họ, ánh mắt thì lộ vẻ ngạc nhiên và có phần bất an vì chắc chưa gặp thằng nào chặn đường kiểu như vậy. Cái này gọi là "bần cùng sinh đạo tặc".

Sau một hồi hai bên hỏi thăm qua lại, đại loại như tên tuổi, tụi cháu làm sao mà lang thang trên này giờ này..... Mình chuyển thẳng vào chuyên môn:

- "chú Vui cho cháu hỏi, chú còn cái gì ăn được không? cháu đói quá"

Vợ chú mau mắn trả lời:

- "còn cháu ah, nhưng là cơm nguội sáng cô chú mang đi rẫy ăn nhưng ăn......không hết, tính đem về, không biết có bị thiu không".

Cô mở cái cà men ra, mình không chờ nổi nữa :

- "cháu ăn được không cô?"

- " được mà, nhưng chan thêm nước mỡ cho nó dễ nhai".

Không đợi cô mở cái cà men đựng nước mỡ ra, mình vốc thẳng tay đầy đất đỏ từ cái cây gậy chống vào cà men, ăn ngon lành. Mỗi lần cúi xuống là nước mưa theo cai nón bảo hiểm chảy vào cà men trông ngon như .....canh soup. Chị ấy thấy vậy la lên:

- "Trung, cho chị một miếng mới"

Hic hic hic, suýt nữa quên chị luôn, mình nói mà, khi đói mình xấu tính lắm. Chị chỉ ăn 1 nắm nhỏ, còn lại là mình xử.

Sau đó theo bàn bạc, chú Vui chở chị lên cột mốc trước, chú ấy nói chỉ còn leo lên con dốc kia, xuống 1 cái dốc, vòng qua mấy cái đèo là tới cột mốc.

Chị và chú lên đường, mình ở lại nói chuyện với cô Vui. Ăn xong mình lại có năng lượng, mình muốn đi lang thang một mình để coi cảm giác hoang vắng, không bóng người là thế nào.

- "Cô có chắc là cô đi một mình xuống núi là an toàn không? Cháu muốn đi tiếp một đoạn để ngắm cảnh và đỡ vài phút cho mọi người"

- "Cháu an tâm đi, lo cho cháu ấy, cô quen với cảnh này rồi". Mình mới nhớ ra là chú Vui có nói chú có chục năm kinh nghiệm làm ở bãi vàng và họ cùng nhau làm bạn với vùng đồi núi này trên chục năm nữa.

Thế là cố ấy tự đi xuống còn mình đi hướng ngược lại. Cảm giác một mình lang thang núi đồi không có bóng người trong cảnh mưa gió, đất đá sạt lở thế kia là cool không thể tả.

Mình đi một đoạn khoảng 15 phút thì thấy chú Vui chạy ngược về, chú chở mình đi lên cột mốc. Có những đoạn mình không thể không hỏi:

- "Chú ơi, chú có chắc là xe chú chở hai người sẽ qua được không? hay cháu nên xuống đi bộ cho......an toàn"

- "An tâm đi, cứ ôm chặt vào, mọi việc để chú lo, chú đảm bảo mà".

Leo vòng vèo một chặp cũng thấy chị ấy đứng khép nép từ xa, chắc chị ấy sợ vì một mình giữa khung cảnh vậy cũng lo lắm chứ.

Cột mốc kia rồi.......
 
Leo từng bậc thang lên cột mốc mà nhớ Lũng Cú da diết. Nhớ cảnh 2 đứa miền Trung leo lên tới cột cờ Lũng Cú mà sít soa vì cái lạnh phương Bắc lần đầu tiên trong đời gặp phải, nhớ cô chủ khách sạn Đồng Văn má đỏ hây hây uống rượu cả ngày vẫn không say.

Vừa tới nơi thì mưa cũng vừa tạnh, may ghê, thế là 2 tên bay vô chụp loạn xạ, bỏ công lên đây mà, thấy cảnh đó chú Vui cười ngất, chú kể hôm trước cũng có 2 đứa từ Sg lên, đi được nữa đường thì trời mưa, thế là 2 tên đó la thật to giữa chốn núi rừng,=)) (có ai nghe được chết liền),

Một tên thấy bóng chú đang làm nương phía dưới thế là bay xuống nhờ chú chở giúp để lên cột mốc, chú hỏi cái cột đó có gì không sao ở SG sướng vậy không ở mà leo lên đây chi cho cực khổ (mình nói Trung ở sg lên), không biết giải thích thế nào:D

IMG_0353.jpg

IMG_0356.jpg

IMG_0357.jpg

IMG_0355.jpg


Sờ tay chạm vào cột mốc mình cảm nhận được điều gì đó rất thiêng liêng, điều gì đó dường như là niềm kiêu hãnh, như là lúc đội tuyển VN thắng đội tuyển Thái Lan:D.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,437
Bài viết
1,147,202
Members
193,500
Latest member
buyverified5645
Back
Top