What's new

Cung đường mùa xuân 2018 và 3 cô gái

Cung đường du xuân Y Tý - Xín Mần - Chiêu Lầu Thi - Đồng Văn - Sơn Vĩ - Mèo Vạc

Đã lâu không viết bài trên phuot.vn, có lẽ vì dạo này facebook thịnh hành quá, viết mọi thứ trên ấy. Nhưng thú thật, mình vẫn thích viết ở đây, xem comment của mọi người, và lâu lâu lấy bài của chính mình ra đọc.
Năm trước mình có viết về cung đường 7 ngày với nhan đề đi xong về lấy chồng, nhưng vì lí do sau khi đi về chồng vẫn chưa lấy, nên năm nay mình lại viết tiếp bài này.
Hành trình năm nay của mình dài 9 ngày, vẫn bắt đầu từ Sài Gòn, quá cảnh ở Hà Nội rồi bắt đầu lang thang cùng chiếc xe máy. Năm nay mình đi cùng 2 cô gái nữa, 2 em nhỏ tuổi hơn mình, bị nghe mình dụ dỗ, đi đi kẻo lấy chồng chẳng còn được đi nữa, đi xem hoa nở, đi ngắm mây. Thế là đặt vé, 3 chị em xin nghỉ phép rồi đi.
Vẫn như mọi lần, mình làm file lịch trình chi tiết, dự toán chi phí, nhưng không đặt trước chỗ nghỉ, năm nay bọn mình thảnh thơi, thích đâu sẽ dừng ở đó chẳng bận tâm. Theo dự định sẽ chơi ở Lào Cai 2 ngày, sau đó đi tiếp sang Xín Mần, Hoàng Su Phì, leo Chiêu Lầu Thi, rong chơi ở Hà Giang ngắm hoa, ngắm sông Nho Quế.
Lần này mình quen nhiều bạn trên dọc đường, gặp nhiều may mắn và có rất nhiều cảm hứng sáng tác (một phần nhỏ mục đích đi lần này là tìm cảm hứng viết truyện ngắn và kịch bản phim về vùng núi, vì chả hiểu sao mình cứ thích núi non ngoài này mãi).
Đây là 3 chị em mình
20180304_155531 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
3 chiếc nón này ôm từ trong Sài Gòn ra lên máy bay hay xe ô tô người ta đều nhìn như sinh vật lạ. À chiếc xe ở giữa làm màu thôi ạ, xe của bọn mình 2 chiếc ngoài cùng ấy kakaka
20180304_104631 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Thôi giới thiệu sơ về team thế được rồi, bắt đầu hành trình thôi.
Ngày 1+ ngày 2: Hà Nội - Lào Cai
Từ Hà Nội bọn mình lấy xe máy rồi cho cả người cả xe lên xe giường nằm lên Lào Cai mất 4 tiếng. Lí giải chút chỗ này vì ai cũng hỏi sao lại không thuê xe từ Lào Cai hay sao thuê xe từ Hà Nội mà không chạy luôn từ Hà Nội. Là vì điểm kết thúc hành trình của mình ở TP Hà Giang, và mình không muốn quay lại Lào Cai trả xe máy. Thứ 2 là vì đường từ HN lên Lào Cai chạy xe máy mất cả ngày, mà mình cũng chạy 1 lần rồi, không thích đi lại, nên thôi.

Xe từ Hà Nội Lào Cai thì bá chủ chắc là Hà Sơn Hải Vân rồi, xây hẳn cái bến xe bự chảng, có xe bus chạy tung tăng. Phong cách phục vụ cũng lịch sự, mình đánh giá là như vậy dù cái nhà vệ sinh dọc đường thì kinh dị lắm. Chọn tuyến xe nhanh giá 250k/ người, thêm tiền gửi xe máy 250k/ chiếc nữa, xe chạy vù vù cao tốc dừng đi vệ sinh đúng 5 phút nên nhanh lắm.

Đến Lào Cai, chúng tôi gặp Trường - bạn của một đứa em mà năm trước đi Sapa tôi đã gặp. Năm nay vốn không định đến Lào Cai, nhưng Trường bảo chị ra đi, em dẫn chị đi Y Tý, đi Lũng Pô. Em ấy nhiệt tình thế, chúng tôi chỉ biết đáp lại bằng cách chỉ ghé Lào Cai mà không ghé Sapa.
Thành phố Lào Cai khá rộng, khu trung tâm hành chính bự chảng như Bình Dương và quy hoạch cũng rõ ràng. Thấy có quảng trường rộng quá trời và hồ nước đồ mà cũng không đông người tụ tập chơi, chắc vì xa khu dân cư quá
20180303_195356 - Copy by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Trường đưa chúng tôi đi thăm cột mốc ở cửa khẩu quốc tế Lào Cai có cột mốc 102
20180303_203125 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Bên kia là Trung Quốc đang đốt pháo đì đùng vang trời, cách một con sông Nậm Thi và một cây cầu sặc sỡ như cá 7 màuIMG_3706 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

20180303_202847 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20180303_204351 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Last edited:
Buổi tối bọn mình về đến trung tâm thành phố Lào Cai, Trường muốn dẫn mọi người đi ăn thắng cố ngựa nổi tiếng vì 3 chị em chưa ai ăn cả, nhưng Trang với Béo không ăn được nội tạng thế là đổi sang đi ăn lẩu bò. Quán lẩu bò Cồ Luận ở đường Hồng Hà, gần cầu Cốc Lếu. Quán này Tuấn - bạn của Trường quen, chủ quán là dân Nam Định, biết bọn mình dân tỏng nam nhưng đều gốc Nam Định thì lúc ăn xong ra về còn đến bắt tay 3 đứa cảm ơn nhiệt tình.
Lẩu ở đây gọi theo kiểu mấy trăm nghìn một cái, đầy đủ các món ăn kèm, bao no bao ngon. Đặc biệt có cái bánh khoai chiên ăn lạ miệng ngon lắm, mà trong này mình chịu không biết chỗ bán. Cứ nói với Trường là ngoài Lào Cai chị thích 2 món: ngô chiên và bánh khoai chiên, khi nào em vào Sài Gòn cho chị gửi mang vào nha.
Đây là tất cả của một nồi lẩu bò
IMG_3876 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
IMG_3878 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
IMG_3879 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
IMG_3880 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
IMG_3881 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
IMG_3882 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
NGÀY 3: LÀO CAI - BẮC HÀ - XÍN MẦN - CHIÊU LẦU THI
Hôm nay trong lịch trình là ngày vất vả nhất. Mình thường sắp xếp vậy, để những ngày cuối nhàn hạ rong chơi, ngày đầu gian khổ chút. Sáng sớm bọn mình dậy trả phòng và đi ăn sáng ở gần ga Lào Cai. Sáng nay em Trường bảo để tiễn bọn mình mà mình bảo thôi bọn chị đi sớm, em còn đi làm không cần tiễn làm gì, mình cũng sợ cảnh bịn rịn lắm :)))
Bánh cuốn là món được ăn khắp các tỉnh miền Bắc như thường lệ. Bánh cuốn Lào cai ăn như bún chả
IMG_3885 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Ăn sáng xong thì bọn mình tìm đường ra quốc lộ 70, sau đó rẽ vào DT153 về chợ Bắc Hà. Cả 2 đường này đều dễ đi. Sáng đó trời bắt đầu lạnh hơn.
20180305_100503 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Khổ mấy đứa mà đi chơi nhưng không được rảnh đầu óc, cứ dừng xe là kiểm tra điện thoại để gọi lại cho khách hàng, đồng nghiệp. Mình đi 9 ngày chả ma nào gọi
20180305_100930 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Trên đường thỉnh thoảng gặp mấy bạn Tây đạp xe khí thế, đến phục luôn. Bọn mình chạy một mạch đến chợ Bắc Hà. Không phải ngày chợ phiên nên chợ cũng không coda9c859 biệt, ghé mua ít trái cây và giò để sẵn tìm nơi lí tưởng ăn trưa ngắm cảnh nghỉ ngơi. Bọn mình bỏ qua dinh Hoàng A Tưởng vì không thấy có cảm hứng ghé thăm. Ừ bọn mình được cái lạ, phải có hứng thú nữa cơ, chứ không ép mình đi theo điều gì cả.
Cũng mất vài đoạn phải đứng mở bản đồ bán tín bán nghi không biết rẽ bên nào, nhưng may quá không đi lố lần nào cả. Qua chợ Bắc Hà một đoạn là hết địa phận Lào Cai, bắt đầu vào địa phận Xín Mần - Hà Giang. Mình kể lại cho Trang nghe chuyện là hồi trước mình vừa đi QL279 vừa hết Lào cai vào Quang Bình - Hà Giang thì đường xấu kinh dị. Ai ngờ tuyến này cũng không ngoại lệ, xóc tưng ruột, bụi mù mịt.
Bù lại cảnh cũng khá đẹp
20180305_105430 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Lúc bọn mình đang đứng chụp hình thì một đoàn xe đi ngang qua vẫy tay chào, toàn xe đi solo, và toàn các bác lớn tuổi. Một lát nữa bọn mình chạy lên thì gặp các bác đang dừng nghỉ ven đường. Thế là bác cháu đứng lại cười chào nhau làm quen.
20180305_110555 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Các bác này quê Thanh Hóa, bắt đầu đi từ Hà Nội. Có một bác tóc dài dài ngầu ngầu trong hình là chủ mấy CLB mô tô ghê gớm lắm. Cơ mà lần này các bác chạy toàn wave tàu, xe cub. Có bác còn vác cả cái cặp sansonite đi phượt, cứ như đi họp cấp cao. Nhìn các bác thấy tuổi trẻ thanh xuân vẫn còn. Các bác nhìn bọn mình thì hỏi han đủ cả, lại khen 3 đứa giỏi thế, liều thế không sợ gì à, bla bla. Bác già bảo ngày xưa bằng các cháu bác còn đi kiếm ăn từng đồng làm gì có thời gian đi chơi. Mình nghĩ ôi bác ơi bọn cháu cũng đi kiếm tiền chết mie luôn, mà phải tranh thủ chơi không phí mất thanh xuân.

Thế là nguyên đoạn đường khó đi bụi bặm bác cháu đi cùng nhau, bác xe đỏ chốt đoàn, không để 3 đứa mình rơi lại phía sau. Bác cháu dừng ở Cốc Pài ăn trưa. Bọn mình đã có đồ ăn nhưng vì ham vui lại dừng ăn chung với các bác. Nhờ vậy được ăn bữa thịnh soạn free :)))
IMG_3919 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Ăn xong lại hành quân tiếp, bác xe đỏ cứ lặng lẽ chốt đoàn lùa 3 con vịt
IMG_3919 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Siêu xe của bác ấy đây
20180305_134945 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
 
Các bác cứ dừng lại là bàn chuyện thế giới vui như hội
20180305_135300 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Bên đường hoa gạo nở đỏ triền sông Chảy. Đoạn Cốc Pài - Hoàng Su Phì cứ thế chạy ven theo sông, nhiều đoạn bụi mù mịt do xe chở đất đá đang làm đường, làm thủy điện gì đó. Cua liên tục nên cũng chạy chậm chậm thôi
IMG_3924 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Bọn mình chạy cùng các bác đến TT Vinh Quang - Hoàng Su Phì thì chia tay. Các bác ngừng ở đây nghỉ đêm, vì chạy tiếp đến Hà Giang thì quá xa, mà ngừng dọc đường phía trên thì không có thị trấn nào lớn. Qua cây xăng Hoàng Su Phì tầm 500m, bọn mình rẽ phải qua một cây cầu để lên Bản Luốc.
GOPR1679 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Từ đây lên Chiêu Lầu Thi còn tầm 40km nữa, mà vẫn còn sớm nên cũng không lo lắng lắm về thời gian. Nhưng thay vào đó có một nỗi sợ khác. Vắng đến mức chỉ cần gặp một chiếc xe chạy trên đường cũng toét miệng cười. Vắng đến mức tôi tự hỏi đường đổ bê tông đẹp thế cho ai chạy? Đường vắng hoe khi bò lên Bản Luốc, dù rõ là ban ngày nắng chang chang nhưng cũng nghĩ trong đầu “Sao đường vắng thế này, lỡ mà giờ có ai xông ra cướp hay trêu chọc gì đó thì xử lý sao”, để con Béo chạy trước thì sợ nó không quen đường, để nó chạy sau thì chốc chốc lại dòm kính chiếu hậu xem nó có bị rớt lại xa quá không. Đường bê tông đẹp, như chạy trong một khu rừng nhỏ ấy, chẳng có xe tải hay xe máy gì cả.
Lâu lắm mới gặp người
2 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
3 đứa cứ lầm lũi đi
1 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Dừng bên đường, tôi lấy điện thoại gọi cho chú Phú để nhắc chú là tối nay tôi có đặt homestay của chú ở Chiêu Lầu Thi, dù lúc đó chúng tôi còn cách khá xa. Điện thoại đổ chuông nhưng không liên lạc được. Tôi hơi bồn chồn, dặn 2 con bé là ai có hỏi thì bảo đi vào nhà ông chú trên này, ông chú tên Phú. Thế nhưng đến gặp người cũng khó thì lấy đâu ra ai thèm hỏi thăm chúng tôi. À thì là vì có 3 chị em đi nên tôi luôn dặn dò chúng nó, nếu có ai lạ hỏi, nhớ bảo đi với 30 người, mà 3 đứa đang chạy trước chờ đồng bọn, vậy cho ngầu. Từ thị trấn vào Bản Luốc khoảng hơn 10km. Rẽ trái ở Bản Luốc chúng tôi hỏi người dân đường đi tiếp về Hồ Thầu. Lúc đi trên đường sẽ có một chỗ có ngã rẽ về Nậm Dịch, đừng đi con đường này, cứ bám đường tay phải phía trên mà đi

Đi khoảng hơn 20km vòng vo lên dốc xuống đèo, đa số là lên dốc, thì chúng tôi đến ngã 3 Hồ Thầu – Nàng Đôn y như miêu tả, một tấm bảng của xưởng chè San Tuyết, 1 cái quán tạp hóa nhỏ, và con đường xấu kinh hồn dẫn đến một nơi đẹp mơ màng: Chiêu Lầu Thi.
20180305_154056 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Gặp cái biển này thì dựng nhé các bác, rẽ phải lên Nàng Đôn, Chiêu Lầu Thi nằm ở trên đó
20180305_154112 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Dừng lại mua thêm mấy chai nước và đổ thêm xăng, còn vẫn đổ, thừa hơn thiếu có mà khóc tiếng Mán
20180305_154107 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Chiêu Lầu Thi có nghĩa là 9 tầng thang, bọn tôi thì bảo nó là 9 tầng dốc thì đúng hơn. Không, phải là 90 tầng dốc mới đúng. Con đường dốc nhất, đá nhất, và gớm nhất tôi từng đi. Cứ toàn số 1 mà nhả ra cho cái xe xóc tưng tưng qua đá

Vài đoạn Trang phải xuống đi bộ để mình tôi bươn chải. Xe của em Béo thì thồ hàng, đường xóc làm 2 cái balo cứ chực rơi ra. Chị chủ quán tạp hóa bảo 10km là đến Chiêu Lầu Thi, tôi cứ bán tín bán nghi, vì thường không hay đặt niềm tin vào phụ nữ, vì họ đa phần có chút vấn đề về phương hướng cũng như khoảng cách.
 
20180305_163519 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Cứ dốc nối dốc mà bò thôi.
Thế rồi Béo ngã, đến mình ngã vì mấy cái hòn đá to tổ chảng, 2 chị em thay nhau ngã trên đường lởm chởm đá lên Chiêu Lầu Thi, đã cảm thấy lo lắng kinh khủng. Mình thuở bé đến giờ chưa từng đi con đường nào gớm vậy, và Béo cũng thế.Trong đầu thầm khen Béo mạnh mẽ, cứ thế bò chậm rãi và rất siêu qua đá. Trang thì chắc nó không tưởng tượng nổi đi với mình sẽ xông vào những chốn như thế này đâu, tội con nhỏ đi bộ rã chân luôn. Xe đổ đè lên người, da thì xước chảy máu (sẹo vẫn còn) nhưng vội vàng lo cho cái xe chảy nhớt tong tong. Xe mà bị sao chắc khóc tiếng miên luôn. May sao mình thò tay vặn tới vặn lui một hồi thì cũng hết chảy nhớt. Sợ tụi nhỏ thấy cực, thấy mệt quá mà nản, ai ngờ đứa nào cũng cười toe hào hứng bảo “sau chuyến này về em sẽ thành tay lái lụa”, đứa thì bảo “chụp nhiều hình về khoe tụi bạn lác mắt chơi”, thật không uổng công mình tuyển chọn.
Dù chúng tôi đều sinh ra ở núi, và cũng được rèn luyện kinh qua mấy con đường đi rẫy mùa mưa mùa nắng, nhưng gặp con đường dở hơi này, chúng tôi cũng quỳ. Trên đường đi chúng tôi gặp nhiều chiếc xe xuống dốc, toàn là xe cào cào, chẳng ai xe ghẻ như mình. Có anh kia đi ngược chiều khen đi giỏi thế. Tôi cười bảo thôi anh đừng khen em, ngã ngay bây giờ đây. Nhìn con đường tôi chỉ sợ không kịp đến đích trước khi mặt trời khuất núi, không phải vì tiếc cảnh hoàng hôn, mà vì sợ tối rồi thì không biết đi tiếp làm sao.
Em Béo mạnh mẽ
20180305_170400 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Vài đoạn đẹp mơ mơ màng màng lừa đảo
20180305_164624 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Ngồi thở chờ Trang
IMG_20180310_173803_429 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Ngồi chờ Trang đi bộ lên qua đoạn đường khó, tôi hỏi một chị đi hái chè trên núi xuống Chiêu Lầu Thi còn xa không chị, chị bảo, ngay trên kia rồi, một tí nữa thôi. Tôi cười phớ lớ nhưng nháy mắt với Béo bảo lừa Trang tí. Nó lên đến nơi tôi bảo lên xe đi, còn 10km nữa mới tới. Con nhỏ nghèn nghẹn hỏi sao chị biết, tôi bảo chị mới hỏi người dân rồi. Đi được 100m tôi bảo, chị có bất ngờ cho mày, nhìn sang tay phải đi, đến homestay rồi, nó cười phá lên sung sướng.
Cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi, tận hưởng niểm vui vì đã tới mà tạm quên đi nỗi lo lúc đi xuống sẽ như thế nào.
 
Homestay của chú Phú chẳng khác gì cái khách sạn ở lưng chừng núi, đầy đủ tiện nghi, vòi tắm hoa sen, chăn ấm nệm êm trên giường, thiếu mỗi 3 thứ: điện, sóng điện thoại, và internet. Chúng mình đến nơi đã là 5h chiều, chú Phú mới tiếp một đoàn khách gần 30 người đến chơi, họ không ở qua đêm mà về luôn, giờ chú cũng đi xuống xã chứ không ở lại. Chú bảo có cậu em kia sẽ nấu ăn và ở đây với chúng tôi, có gì cứ bảo cậu.
Đây là homestay chú Phú
20180306_081502 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20180306_083955 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Sau nhà là núi
20180306_083952 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Trước nhà là hồ nước có dòng chảy nhỏ quay mô tơ và tạo ra điện đủ thắp vài bóng đèn nhỏ
20180306_082818 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20180306_081915 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Hồ nước xanh trong luôn, mấy cái hình này chụp vào buổi sáng.

Cậu bé bọn mình gặp ở homestay là Pú người dân tộc Dao, 16 tuổi, da ngăm đen, nhỏ con, lễ phép và rất biết cách nói chuyện chọc cười. Pú bảo chúng tôi cất đồ rồi đi tiếp mà ngắm hoàng hôn. Lẽ ra phải lên đến đỉnh Chiêu Lầu Thi ngắm hoàng hôn cho trọn vẹn nhưng chúng tôi sợ đường về sẽ tối khó đi nên chọn một mỏm đá rồi say sưa đứng ngắm ráng chiều ửng hồng nơi chân mây. Với bọn mình, đó cũng là một sự đền đáp sau quãng hành trình dài mỏi nhừ hai cánh tay và mất mấy miếng da.
40168485555_91a5b2d554_c.jpg
[/url]IMG_3990 by Tran Huyen Tran, trên Flickr[/IMG]
Chúng tôi tắm rửa xong thì Pú đá nấu nướng xong xuôi 1 mâm thịnh soạn. Mâm cơm có thịt gà nướng, trâu gác bếp, thịt heo, trứng chiên, cải mèo xào và rau nấu canh.
IMG_4015 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Vừa ăn cơm bên bếp lửa khói nghi ngút Pú vừa kể cho bọn mình nghe về con chó Trâm Anh và con gà siêu đẻ. Con gà siêu đẻ là cách Pú gọi con gà mỗi ngày đều đẻ 1 quả trứng, làm ra món trứng chiên cho bọn tôi ăn. Còn sự tích con chó Trâm Anh có liên quan đến một anh chàng đẹp trai vừa xuống núi sáng nay. Pú bảo anh ấy đi một mình lên đây, bảo là thích nơi này, yên tĩnh có thể tĩnh tâm. Anh thích con chó của Pú lắm nên đặt tên là Tiêu Bảo. Pú bảo nó là chó cái mà anh. Thế nên anh bảo gọi là Trâm Anh đi. Bọn tôi đang ăn cơm cứ bò ra cười. Nghe Pú bảo anh đó còn lên núi luyện khí công nhìn kì lạ lắm. Bọn tôi thì bảo, Trâm Anh đích thị là tên người yêu cũ rồi, từ đấy cả bọn cũng gọi con chó trắng là Trâm Anh.
Đây là nhan sắc của Trâm Anh :)))
20180306_084544 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Hai đứa đang chơi với nhau rất vui
20180306_084541 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Ăn xong mới có 7h tối nhưng cả 3 đứa đã cảm nhận được cái lạnh tái tê của núi rừng về đêm. Mình vẫn nhớ như in buổi tối đó, 4 chị em đã quẩy trên nền nhạc Haru Haru của Big bang bằng cái loa bluetooth của Pú. Quẩy cho bớt lạnh và bớt buồn chứ không lẽ 7h đi ngủ. Rồi 4 chị em chơi đánh bài quỳ, quỳ ê hết cả đầu gối mới có 9h thôi cũng đành đi ngủ dành sức sáng hôm sau đi tiếp. Vì vậy mình cũng suy nghĩ lại về việc có ngôi nhà trên đỉnh núi, vốn chỉ nghĩ đến sự tĩnh lặng trong tâm hồn chứ không đề phòng những nỗi cô đơn, nỗi thèm người trò chuyện mà đương nhiên một con chó Trâm Anh không bù đắp nổi.
 
Chơi đánh bài bằng ánh đèn leo lắt
IMG_4017 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
4h30 sáng chúng tôi lọ mọ đánh thức nhau dậy, Pú cũng đã dậy khi tôi gõ cửa phòng em. Buổi tối chúng tôi đã rủ được Pú đi cùng lên núi. Pú chạy chiếc cào cào chở Trang đi trước dẫn đường, tôi với Béo bám theo sau. Trời tảng sáng nhưng trên trời trăng sao vẫn đang còn đầy, soi xuống thấy lối đi trắng trắng giữa rừng. Chúng tôi đi theo xe Pú, đoạn nào khó Pú lại dừng chờ các chị, Pú bảo nếu khó quá để em chạy xe qua giúp, mà cuối cùng tôi với Béo lái qua được hết. Mất 15ph để đi 2km, nhanh quá sức so với chiều qua, người và xe đều đã lấy lại công lực.

Đoạn khó khăn nhất vẫn chờ chúng tôi, đó là leo bộ 45ph lên đỉnh Chiêu Lầu Thi. Vừa đi được đoạn ngắn 3 chúng tôi đã thở như trâu. Vừa lạnh, vừa gió và mệt. Pú bảo các chị leo bước nhỏ, chậm rãi từ từ đừng hùng hục như vậy, phải quen đã mới leo nhanh được. Thằng bé thì đi thoăn thoắt phía trước bằng đôi dép tổ ong màu trắng, 3 bọn tôi lết theo sau. Được một đoạn nữa thì Béo có dấu hiệu tụt đường huyết, chóng mặt mệt mỏi. Vừa cho Béo nghỉ uống nước tôi vừa động viên gắng đi tiếp để kịp mặt trời lên. Nhìn nó tôi nhớ lại hồi đi Ngọc Linh năm nào những bước đầu tiên trên ruộng bậc thang lúc 4h sáng tôi đã là người đầu tiên muốn đào ngũ vì quá mệt. Có 2 đoạn khó chúng tôi phải dùng hết cả bàn tay lẫn mông để trượt và bám. Rồi sau chục lần nghỉ như thế chúng tôi cũng ôm được cục sắt Chiêu Lầu Thi 2402m.

20180306_054654 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20180306_055330 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Trước mặt chúng tôi là mây và ráng hồng của bình minh
20180306_054927 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Béo ngồi vật ra thở, thở cho tràn oxi ra lỗ tai luôn. Còn mình cũng ngồi bẹt xuống đó, một bên là ráng hồng của bình mình trên nền biển mây trắng, một bên là mặt trăng khuyết vẫn còn soi sáng. Có biển mây, vậy là đủ hét lên rồi. Mình không dám kì vọng, không dám ghi vào lịch trình là bọn mình sẽ được ngắm biển mây ở Chiêu Lầu Thi, để bọn nhỏ không quá mơ mộng. Ừ không hứa hẹn, không thề thốt, không xa xôi – đó là điều mình thích. Gặp thì vui, không gặp cũng không buồn. Đúng sai cũng chẳng rõ nữa.

Có điều ngày hôm ấy, bọn mình đã đón bình minh dành riêng cho 4 đứa: mình, Béo, Trang và Pú – 4 chị em trên đỉnh núi. Mình về gửi hình cho bạn, ông hỏi, không ai dành chụp hình với mày hả mà thoải mái vậy. Không ai cả. 3 chị em tôi thay nhau chụp thôi, vì Pú chụp chán rồi, làm cameraman cho chúng tôi thôi. Pú bảo từ tết đến giờ ngày nào cũng có biển mây, có khi mây vờn đến tận đỉnh núi luôn cơ, đẹp lắm. Với chúng tôi, thế này cũng đủ đẹp. Khoảnh khắc đứng lặng nhìn mặt trời ló trên biển mây và hắt nắng lên, cả đám chỉ biết xuýt xoa trầm trồ.
20180323_135451 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20180323_135608 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20180306_205212 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
IMG_20180306_165843 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Nếu nói những chuyến đi đều là cơ duyên, thì tôi tin chúng tôi là những người may mắn. May mắn vì đã đi cùng nhau, đủ hợp để chia sẻ cùng nhau những khoảnh khắc đẹp và rung động. May mắn vì đã gặp Pú – cậu em hiền lành, vui tính đã chia sẻ cùng chúng tôi nhiều điều thú vị. May mắn vì đã tận mắt ngắm nhìn một bình minh tuyệt đẹp, đã chiêm ngưỡng một Chiêu Lầu Thi dường như sinh ra dành riêng cho chúng tôi – những vị khách phương xa.
 
Bên kia hướng mặt trời
20180306_065546 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Dưới kia phía xa xa có cột phát sóng Viettel nên trên đỉnh núi có 3g các mị ạ
20180306_071951 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Bọn mình xà quần chơi trên núi đến gần 8h mới cam tâm trèo xuống. Xuống cũng gian nan lắm chứ bộ
20180306_074434 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Về homestay nấu mì ăn, mì bọn mình mua từ hôm qua mang theo, mượn bếp mượn tô chén của Pú thôi. Xong mấy chị em mình dọn đồ trả phòng xuống núi, Pú cũng xuống dưới luôn, nhà em ở ngay gần ngã 3 Hồ Thầu, nên chở Trang giúp mình, để mình đi 1 mình 1 xe dễ lái hơn nhiều dù nhiều đoạn gồng và bóp thắng muốn rã cánh tay
Hai chị em hắn ta đây, Pú chạy chiếc xe bao ngầu, cái nón bảo hiểm là của một anh khách cho
20180306_091942 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Bức tường rêu huyền thoại trên đường xuống núi
5df6ce54f9fc16a24fed by Tran Huyen Tran, trên Flickr
Mình với Béo nhiều khúc thắng bóp hết cỡ cái xe muốn chúi đầu xuống luôn, xong thắng quá cỡ không lên ga cái xe chết đứng luôn. Đi một đoạn mệt quá lại dừng lại để duỗi tay ra cho đỡ mỏi rồi đi tiếp. Nhờ có em Pú dẫn đầu mà đi thằng một mạch xuống chân núi không phải nghỉ giữa hiệp. Xuống đến quán tạp hóa, bảo Pú vào ngồi chơi uống nước với bọn chị đã. Thế là 4 chị em vào ngồi một lúc, add facebook nhau. Ở đây người ta có làm chè san tuyết, nhìn thích lắm
20180306_104825 by Tran Huyen Tran, trên Flickr
20180306_104849 by Tran Huyen Tran, trên Flickr

Sau đó thì chị em mình chia tay nhau, Pú về nhà, bọn mình đi tiếp, hành trình ngày hôm nay của bọn mình không có điểm nhấn gì đặc biệt ngoại trừ 1 việc: BỌN MÌNH LẠC CMN ĐƯỜNG
NGÀY 4: CHIÊU LẦU THI - TP HÀ GIANG
 
Định kể tiếp mà thôi xí nghiệp tới giờ làm rồi, mình phải đi làm đây, nào rảnh mình kể tiếp hẹn gặp lại các bác
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,434
Bài viết
1,152,821
Members
190,081
Latest member
anpham123
Back
Top