What's new

[Chia sẻ] Đông Nam Hoa lục 2019 - Đông còn vương nắng

20191227_101405.jpg


Chuyến đi thăm miền Đông Nam Hoa lục lần này đã ấp ủ từ rất lâu, thế nhưng vì nhiều lý do, có lẽ là do duyên mệnh chưa tới, nên đến những ngày cuối cùng năm 2020, trước khi thế giới cùng đón chào thập kỉ mới với bao hân hoan (và cuối cùng hóa ra lại đầy bất hạnh) mới có thể nhẹ nhàng tung bước quẩy túi lên đường.

Một vòng cung với điểm khởi đầu là Quảng Châu nhộn nhịp, sau đó là Phúc Kiến ẩn chứa nhiều thú vị, rồi ngược lên Hoàng Sơn danh tiếng lẫy lừng, lướt qua Hàng Châu phong tình, Ô Trấn hoài cổ, thăm thú và chiêm ngưỡng sự phồn hoa của Thượng Hải rồi lại quay vòng về thưởng thức dimsum và chìm đắm trong phong cách sống "Live for Dimsum" của xứ Quảng.

Một hành trình lang bạt 14 ngày, điểm đến thì xác định nhưng chân người đi thì tự do, ý chí phiêu bồng, cuộn trôi theo dòng người và duyên mệnh.
 
Last edited:
Kết thúc hành trình ngắn ngủi ở Phúc Kiến, mình lên tuyến Metro từ ga phố Zhongshan, thẳng đến điểm cuối là Ga xe lửa Bắc Hạ Môn, để đi chuyến tàu nhanh đến Hoàng Sơn.

20191223_202458.jpg
 
Tàu đi tầm 4 tiếng hơn là đến Hoàng Sơn, tỉnh An Huy. Cung đường tàu từ Hạ Môn đến tận Hợp Phì, An Huy được chọn là một trong những cung đường tàu đẹp nhất Trung Quốc, bên cạnh các cung quá nổi tiếng khác như Thanh Hải - Tây Tạng, Thành Đô - Côn Minh. Vì sao ư? Trên cung đường sắt này, du khách sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng những danh thắng tuyệt vời của vùng Đông Nam Trung Quốc lướt qua cửa sổ.

Tàu sẽ lượn qua núi Vũ Di Sơn - một địa điểm không thể bỏ qua ở Phúc Kiến (tuy nhiên lần này mình bỏ qua :D), sẽ ghé đến Hoàng Sơn - đệ nhất danh sơn của Trung Hoa , xếp trên cả Ngũ Nhạc (Thái Sơn, Hoa Sơn, Hằng Sơn, Hành Sơn và Tung Sơn). Có câu: “Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng sơn quy lai bất khán Nhạc”, nghĩa là những ai đã từng đi qua Ngũ Nhạc thì không cần đi qua ngọn núi nào nữa, thế nhưng, nếu đã đến Hoàng Sơn thì kể cả Ngũ Nhạc cũng chả cần đến luôn. :D. Trên hành trình tiến về Hoàng Sơn thì tuyến tàu cũng vi vu qua miền đông quê thanh bình yên ả, những ngôi làng mang đậm phong cách kiến trúc Huy Châu (tường trắng ngói đen) đẹp như tranh vẽ.

Càng tiến dần về phía Bắc thì nhiệt độ càng giảm. Hoàng Sơn lúc này lạnh thấu xương, vừa bước xuống tàu là gió lạnh đã thổi xộc vào người, tê tái, khác với sự dễ chịu man mát của Phúc Kiến. Thế là phải vội vàng áo ấm, khăn quàng cẩn thận lại.
Hoàng Sơn đang mưa, những cơn mưa rả rích dai dẳng đặc trưng của vùng Giang Nam. Mùa đông, lượng khách đến Hoàng Sơn cùng chuyến tàu với mình chỉ lác đác, cho nên giữa Hoàng Sơn mưa phùn gió lạnh, ga tàu rộng lớn, bỗng thấy ...bơ vơ dễ sợ. Chẳng có một chiếc taxi hay ga tàu điện ngầm nào ở đây để có thể tìm cách di chuyển. May sao, đi qua đi lại một lúc cũng tìm thấy một trạm thông tin, có mấy anh bảo an của ga đang trực để hỏi đường.

Tiếng Trung của mình ở mức hạn chế, giơ hộ chiếu ra bảo rằng tôi người nước ngoài, các anh ấy liên hiểu ngay, nhiệt tình giúp đỡ chỉ cách làm sao về trung tâm thành phố - chỗ mình đặt khách sạn. Ra khỏi cửa ga sẽ thấy ngay một trạm chờ xe buýt bên tay trái, chờ đến xe số 21, sau đó đi vài trạm là vào thành phố rồi,

Mừng húm, thế là lật đật xách túi ra trạm xe trong cơn mưa phùn chưa phút nào ngừng từ khi mình đặt chân đến Hoàng Sơn. Nghĩ bụng, ngày mai đi núi mà mưa rả rích thế này thì toang hết kế hoạch mất. Rất may là hôm sau, trời không mưa nữa, nhưng mình cũng rút kinh nghiệm sâu sắc là đến Hoàng Sơn vào mùa này là lựa chọn không khôn ngoan một chút nào, dẫu cho người ta có bảo rằng Hoàng Sơn mùa đông tuyết phủ cũng đẹp lắm, dẫu cho là mùa này có thể săn được biển mây). Thà rằng có thể phải chịu cảnh chen chúc đông người một tẹo, nhưng cứ chọn mùa thu mà đi, để ngắm cho trọn vẹn cảnh sắc của đệ nhất danh sơn này, không phải lo mưa gió tuyết phủ, không phải mập mờ trong sương mù lạnh giá và càng không phải ôm...tiếc nuối về sau.

Quay trở lại câu chuyện trạm xe buýt, cuối cùng nhờ sự chỉ dẫn nhiệt tình của anh bảo an trẻ tuổi, mình cũng đến được trạm. Lúc đó đã có vài cô chú đang đứng đó, trông không có vẻ gì là người từ phương xa tới. Quả nhiên, chỉ chờ anh bảo an đi khỏi, họ liền lân la tiếp cận mình để mời chào nghỉ tại khách sạn, mời chào đi xe của họ thay vì chờ xe buýt. Đương nhiên là mình không bao giờ đồng ý đi với họ. Có trời mới biết, một cái gật đầu sẽ đưa số phận mình đi đến đâu. Thế là mình đành giả lơ, nói rằng mình không hiểu tiếng Trung.
Có bà dì kia kiểu vô cùng tò mò, ép mình phải mở miệng được tới nơi. Lúc đó xung quanh ngoài những người đó ra, không ai có vẻ là du khách đang chờ xe giống mình. Thực sự là cũng có chút hơi lo sợ, vì trời thì mưa phùn lạnh buốt, mình chỉ đi một mình, lại có đến chừng năm, sáu người, cả đàn ông lẫn đàn bà với sự từng trải, già dặn giang hồ đang bủa vây mời gọi. Có ông chú đoán mình là người Hàn Quốc, mở điện thoại trực tiếp dí vào mặt mình đoạn phiên dịch chào hỏi tiếng Hàn, mình lắc đầu không hiểu, họ lại tiếp tục trò đoán xem mình là người nước nào. Singapore? Trông cũng giống lắm :))). Hay là Nhật Bản? Này, tôi cũng là người Nhật Bản đấy - bà dì đậm chất phong trần cười cợt, nhất định phải ép cho mình mở miệng. Trong tình thế như này, anh bảo an trẻ tuổi lại quay lại, đúng lúc. Vừa thấy anh bảo an, lập tức những người đó tản ra, vờ vịt như không có gì. Anh bảo an dặn dò mình chuẩn bị lên xe số 21 và nhớ là đừng đi theo bất kì người nào ở đây. Tất nhiên rồi!. Anh bảo an chính là một trong những người tạo ấn tượng rất tốt cho mình về người Trung Quốc, rằng một khi đã giúp đỡ là họ giúp rất nhiệt tình, chu đáo. Người Trung cũng có người này người kia và đôi khi phải giao tiếp, phải gặp gõ chúng ta mới có thể có cái nhìn toàn diện hơn khi nhận định về một dân tộc nào đó.

Cuối cùng cũng lên xe an toàn và đến được Kunlun Hostel - chỗ mình đặt phòng nghỉ ngơi ở Hoàng Sơn. Kunlun Hostel có thể đặt trên Trip.com, với mức giá vô cùng phải chăng . Phòng cực kì sạch sẽ, riêng tư, ấm cúng , ông chủ dễ thương và nhân viên cũng rất nhiệt tình. Quan trọng là nhân viên nói được tiếng Anh lưu loát - một điều vô cùng đáng quý khi đi vi vu Trung Quốc mà vốn tiếng Trung hạn chế hoặc bằng không :D.

Đồ ăn của Hostel làm cũng cẩn thận và ngon đáo để, nhất là món cơm chiên. Nhờ món cơm chiên ăn sáng này mà mình đã đủ sức để leo lên Hoàng Sơn trong một ngày sương mù ẩm thấp, gió lạnh từng cơn rét buốt da thịt.

Lúc vừa đến hostel là mình đói meo, gọi ngay một bát mì cùng một ly trà Mao Đài - loại trà nổi tiếng của Hoàng Sơn An Huy là cơ thể như hồi phục lại hẳn.

20191223_222253.jpg
20191223_224211.jpg
 
Cảm ơn bạn đã viết tiếp. Kế hoạch của mình cũng ghé ngang Hoàng Sơn nhưng ko leo núi mà đi cung Vụ Nguyên. Nhưng mình vẫn rất thích nghe những trải nghiệm của bạn nào leo Hoàng Sơn.
 
Sớm tinh mơ hôm sau, tầm 6h mình đã chuẩn bị xong xuôi để chờ xe tới đón. Xuống dưới sảnh, món cơm chiên cùng cà phê Americano mình đặt trước từ hôm qua đã tươm tất trên bàn. Cơm nóng hổi, cà phê thơm lừng, quả là một bữa sáng chất lượng cho một ngày dài hành hiệp trên núi.
Vừa ăn được lưng đĩa thì xe tới. Xe này là do Hostel hỗ trợ đặt chỗ trước với giá 20 tệ/chiều, dường như là của một đoàn khách du lịch theo tour, vì trên xe có cả hướng dẫn viên. Mới tầm 6h30 sáng, hơi lạnh của cơn mưa đêm qua vẫn còn bảng lảng đâu đây, xung quanh trời vẫn tối đen như mực nên mình tranh thủ chợp mắt thêm một chút. Từ trung tâm thành phố Hoàng Sơn đến khu thắng cảnh mất tầm 1 tiếng chạy xe.

Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống con đường hướng đến Đệ nhất danh sơn thì cảnh đẹp đồng quê của vùng Giang Nam cũng hiện ra. Những ngôi nhà kiến trúc Huy Châu ngói đen tường trắng, ẩn hiện trong làn sương khói mập mờ buổi sớm, xa xa là dòng suối nhỏ chạy quanh, dựa lưng vào những dãy núi nho nhỏ, bao quanh là đồng cỏ khô héo trong mùa đông. Màu sắc thực sự như một bức tranh thủy mặc, cô liêu, say đắm lòng người.

Lúc ấy giá mà đang đi xe riêng, nhất định sẽ dừng lại chụp cho thỏa thuê bức tranh đồng quê kinh điển này.
 
Đi Hoàng Sơn có vẻ khá tốn kém tiền vé. Mình tưởng rằng mua vé ngoài cổng là đã đủ trọn gói rồi, nhưng đi lên đi xuống mấy bận vẫn phải có lúc mua thêm vé. Tính nhẩm tiền vé tham quan, vé cáp treo này kia cũng ngốn ít nhất 1 củ nhà ta.
Chi tiết giá vé các bác có thể tham khảo thêm tại chinatravelguide.com.

Vì vé đắt đỏ như thế, nên càng quả quyết phải đi được vào mùa đẹp các bác ơi. Mùa đông không nhìn thấy rõ cảnh sắc, mà chụp ảnh cũng mù mịt vì sương giá. Bù lại, cảm giác lạnh lẽo trên núi, gió rít từng cơn, mơ hồ ảo ảo như trong...phim kiếm hiệp cũng là một trải nghiệm tương đối thú vị.

20191224094911_IMG_2777.jpg
20191224094535_IMG_2774.jpg
20191224094527_IMG_2773.jpg
 
Trên đường lên Quang Minh Đỉnh, một số "hiệp khách" đã phải bỏ cuộc.
Khi ấy, đội ngũ của dịch vụ vận chuyển 100 tệ/người xuống núi luôn sẵn sàng xuất hiện như các "đại hiệp" giúp đỡ các "hiệp khách" dang dở chặng đường này.
20191224_110437.jpg
 
Mình thường hay đi ké một vài đoàn khách có hướng dẫn, nhân tiện nghe câu được câu không giới thiệu về từng địa điểm tham quan trên núi :D. Sau đó lại lang thang chụp ảnh, vớ đoàn nào thì...tấp theo đoàn ấy. Ngoài ra thì đường trên núi chủ yếu là các bậc thang hoặc đường phẳng men theo núi, dễ đi, và có biển chỉ dẫn suốt hành trình lên Quang Minh đỉnh nên nếu không bắt gặp người nào thì cũng không đáng sợ lắm.
Có điều, trời đông lạnh giá, sương mù giăng lối, trên cao lại nhiều gió, không khí loãng, vì thế đi bộ khá hao sức. Đặc biệt, một số địa điểm là các "đài", "đỉnh" đòi hỏi lên đến đó phải leo một đoạn thang rất dốc, cần thở đều và có sức bền mà không khí vừa loãng vừa lạnh quả là cực hình.

Thong dong đi và có sức bền thì tầm 1 ngày là hoàn thành xong một chuyến du ngoạn Hoàng Sơn.

Mặc dù đi vào mùa xấu và không thể nhìn thấy quang cảnh tại các viewpoint của núi, nhưng nhìn vị trí, bố trí tại các điểm tham quan, mình tin rằng nếu đi vào mùa thu hoặc mùa xuân nhất định sẽ hiểu rõ hơn vì sao nơi đây được xưng tụng là đệ nhất danh sơn của Trung Hoa. Nhiều bác trung niên xế chiều mà mình gặp trên đường đi cũng tỏ ra khá tiếc nuối, nhất là sau khi thử nghiệm trò ngắm Hoàng Sơn qua kính thực tế ảo...ngay dưới chân núi sau khi đã hạ sơn, vì khung cảnh diễm lệ tuyệt vời quá, khác xa với cảnh mây mù giăng lối vừa gặp. Ngay cả Hướng dẫn viên trong đoàn đi hôm đó cũng hạn chế dẫn khách đến một số điểm tham quan, vì thời tiết xấu và e ngại sức khỏe cho khách. Một số bác cũng chia sẻ, chọn đi mùa này là vì Hoàng Sơn cũng là một trong những địa điểm tuyệt vời để chiêm ngưỡng cảnh tượng cô liêu tịch mịch mùa đông khi tuyết phủ trắng núi, đứng tại các viewpoint có thể thấy biển mây trùng điệp mênh mang như lạc vào cõi mộng cõi tiên. Đáng tiếc, hôm ấy lại chỉ có sương mù mà chẳng có tí tuyết nào :D.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,212
Bài viết
1,174,302
Members
191,995
Latest member
khang23123
Back
Top