Thực ra đoàn chúng tôi lúc đầu cũng chia ba sẻ bảy. Đứa thì thích đi ô tô, đứa lại ưng đi tàu hỏa cho an toàn. Cứ phải làm công tác tư tưởng mãi mới nhập được cả toán cùng nhất trí di chuyển trên cùng một loại phương tiện – xe open bus.
Vé xe chẳng khó mua lắm. Thời tiết ấm áp hơn so với dạo Tết nên vai cũng vì thế mà nhàn hạ, không phải vác cả đống đồ, cả mớ quần áo rét nặng chịch. Quân dung tươi tỉnh, gọn gàng, cả bọn leo lên xe tiến về Quảng trị.
Đường xe đi hôm nay lại tắc nghẽn ở lối ra cao tốc Pháp Vân. Xe lớn, xe nhỏ lèn chặt. Lại ngán ngẩm nhìn dòng xe lê từng mét. Cũng chẳng hề gì vì ở trên xe kín cửa không hôi hám bởi khói bụi nữa. Truyện trò trên đoạn đường đầu tiên thật rôm rả. Những câu chuyện làm ngắn bớt thời gian, lằm ngắn bớt con đường.
Đường cao tốc sáng thoáng trong màu đêm tối. Ngoảnh lại, Hà nội lung linh trong sắc đỏ xanh trắng vàng lấp lánh như những ánh sao sa. Tôi đã cồn cào nhớ Hà nội dù mới chỉ xa thôi quãng đường dài gần hai mươi cây số. Em bé cùng đoàn bên cạnh đã ngủ tự khi nào. Mắt tôi lờ mờ, kính xe nhòa đi, tiếng tấu hài từ những chiếc tivi đang mở trên xe chìm lắng dần trong tâm trí tôi. Mắt tôi díu, tôi cũng buồn ngủ lắm, mặc cho hai tên đệ giường trên đang thao thao với những chùm chuyện không dứt từ lúc lên xe.
Xe trôi êm đềm, chợt dừng khựng làm tôi bừng tỉnh. Vẳng bên tai tiếng ai đó “đã đến Hà Nam rồi đấy, nhanh nhỉ”. Ánh đèn neon sáng choang hắt mạnh lên xe từ quán hàng bên đường. Vậy là đã đến chỗ nghỉ ăn tối. Mới cách Hà Nội chừng hơn 1 giờ đồng hồ đi xe thôi. Chúng tôi lục tục kéo vào quán kiếm cho mình một suất ăn lấp đi cái sự đói đang trỗi dậy.
Tôi cũng chẳng đói lắm nên ra phía ngoài cửa ngồi mặc cho lối vào đã chật đầy xe đỗ. Thói quen theo dõi lái và phụ xe mình chỉ để lên đừng nhầm xe vẫn giữ trong đầu. Giờ ăn tối chỉ kéo dài chừng 30 phút, tiếng còi xe giục giã lên đường rồi đấy.
Chiếc xe mang lũ chúng tôi lại lao đi vào màn đêm đang dày sao hứa hẹn một ngày mai chứa chan đầy nắng. Hít hà cái không khí trên xe một lúc mắt tôi lại díu lại.
Tôi là một đứa hay lo, hẳn vậy. Tôi vác nỗi lo vào trong cả giấc ngủ. Đúng vậy. Tôi đã lên lịch trình đi cho chuyến đi này, song vẫn cứ nơm nớp không hiểu liệu chuyến đi của chúng tôi có đến nơi đến chốn hay không, không hiểu tôi sẽ ứng phó với những khó khăn ra sao.
Hừm, sợ thật, dù chả có gì đáng sợ.
Tour đi DMZ đã được đặt qua điện thoại. Tôi cũng không hình dung cái sự vừa chân ướt chân ráo đến nơi đã lật đật leo lên xe đi tour ngay thế nào. Tôi không hình dung việc đặt tour bằng niềm tin sẽ khiến điều hành tour vất vả ra sao với những khách lẻ như chúng tôi. Chắc chừng họ cũng thấy khó khăn và chẳng có gì chắc chắn khi việc book chỗ chỉ thông qua điện thoại này nhỉ. Nhưng điều hành vẫn chấp nhận book mặc dù trong lòng không khỏi cấn cá vì chẳng lấy gì làm bằng là chúng tôi sẽ đi tour DMZ này cả.
Vé xe open bus cũng được đặt bằng niềm tin y như vé tour và tất nhiên cũng qua điện thoại. Điều này không quan trọng lắm đối với nhà xe cũng như đối với tôi. Nếu không đi xe này thì có thể đi xe khác. Nhưng tính tôi không thích cái sự gì cứ chới với. Mọi thứ đã được hoạch định thì phải được xác định. Tôi thật nực cười vì thích một đường nhưng lại làm một kiểu.
Thế nên tôi lo. Nói là đi phượt, là bụi bặm, là phải sẵn sàng đương đầu với mọi tình thế có thể xảy ra, nhưng tôi chưa quen. Có thể việc sử dụng option của các công ty du lịch trong những năm qua đã làm cho tôi quá thụ động chăng. Chắc thế. Thôi dù sao, đã chót thì phải chét nhỉ. Có gặp phải ngựa chứng cũng cố chấp nhận. Tôi lo cho các bạn tôi vì họ cũng đi cùng tôi bằng niềm tin.
Tôi chỉ nghĩ được có thế, tôi chìm dần vào giấc ngủ rồi mà.
Toán chúng tôi sẽ có 2 người xuống Quảng Bình. Cũng nghe loảng thoảng tiếng dặn phụ và lái dừng xe ở cổng trường đại học đầu tiên của tỉnh từ lúc rời quán ăn.
Xung quanh đã im ắng. Mọi thứ đã vắng lặng kể cả tiếng loa đài lẫn những hình ảnh phát ra từ chiếc ti vi treo trên kia. Đêm yên bình trong xe thảng hoặc loáng qua những màu vàng của ánh đèn bên đường hắt vội vàng vào trong xe.