Chờ mãi rồi cũng đến giờ xe chạy. Sờ đến cái mp3 để nghe nhạc thì mới phát hiện ra cái tai nghe mất tự lúc nào. Nhắn tin qua lại với thằng em mãi cũng hết chuyện. Cái cảnh nằm không thật là khó chịu, đành nằm đếm cừu dỗ mình vào giấc ngủ mà mãi chả thấy buồn ngủ gì cả, cứ lật bên này, quay bên kia. Sau mượn được cái tai nghe của anh Vịt mới nằm yên nghe nhạc đến tận sáng (trừ những lúc xe dừng

).
Nắng vàng như rót mật trải khắp núi đồi và con đường từ thành phố Lào Cai lên Sapa. Câu hát “Này em ngoan ơi, hãy ra nhìn trời đất ngập trong nắng vàng” cứ ngân nga mãi trong đầu. Không thể bỏ phí cái khoảnh khắc đẹp thế này được, tôi bèn leo lên tầng trên nằm ngắm cảnh cùng Sinichi.
Xuống đến bản Cát Cát, những cơn gió lạnh ào ạt thổi tới làm tôi liên tưởng đến những cơn giông ở dưới xuôi. Gió hất tung tóc, khăn khiến tôi có cảm giác thật hoang dã. Hít thật sâu 1 hơi bầu không khí trong lành miền sơn cước, tôi khệ nệ xách đồ theo đuôi mọi người vào nhà anh Tỏa. Nhìn mọi người tất bật chuẩn bị đồ lên đường thấy thật vui và phấn khích.
Khoảng 9h, cả đoàn bắt đầu xuất phát. Đi dưới ánh nắng khá gay gắt khiến tôi bị mệt nhanh hơn tôi tưởng, đành học theo tuyệt chiêu chống say nắng của đứa bạn là dùng khăn ướt trùm đầu. Bỗng anh Sâu đi lên và đưa cho tôi cây gậy rồi bảo :”Nhất em đó nhé”, thoáng chút ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra ai đã lấy gậy cho mình. Lúc đó xúc động lắm, quên cả mỏi mệt luôn.
Một cú trượt chân suýt ngã khiến tôi cẩn thận hơn. Thế nên khi đi qua con suối lớn, tôi hơi có phần sợ hãi vì không tài nào tìm được điểm đặt gậy chắc chắn. Nhờ có sự giúp đỡ của anh porter mà tôi đã qua suối an toàn.
Rút kinh nghiệm từ lần leo Apachải, anh dẫn đường cứ khích lệ mọi người sắp đến rồi mà đi mãi chả tới nơi nên lần này tôi chả buồn hỏi xem bao giờ đến chỗ nghỉ trưa nữa. Cứ mải miết đi, rồi những vạt rừng thảo quả dần hiện ra khiến tôi không khỏi thích thú reo lên “A! rừng thảo quả kìa”. Trước đây nhìn qua ảnh thấy hoa nó đẹp thế mà giờ nhìn thực tế thì thấy nó cũng bình thường thôi (hơi thất vọng tí).
Đi mãi rồi cũng đến điểm dừng chân nghỉ trưa. Bữa cơm trưa không có canh thật là khó nuốt, tôi phải dùng đến biện pháp chan nước lọc mới ăn hết nổi miệng bát cơm. Lần đầu tiên có cảm giác ăn như một nghĩa vụ vậy.
Có những khoảnh khắc thật yên bình khiến con người ta nuối tiếc khi phải rời xa. Nằm nghỉ trưa giữa rừng, nghe mùi ngai ngái dịu nhẹ của cỏ dại bị dập, ngắm nhìn khoảng trời xanh trong với những đám mây trắng bồng bềnh trôi, nghe anh Nuôi hát (dù anh hát chả có nhịp điệu gì cả) là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ tôi có được trong hành trình này. Đôi khi chợt nhìn ra khoảng trời ngoài khung cửa sổ, tôi lại nhớ đến khoảnh khắc này và nỗi nhớ lan sang cả mọi người trong đoàn nữa.