What's new

Hồi ức dự thi: Một chuyến đi xa

Lần này, tôi ngồi gần một cặp vợ chồng và một đứa con nhỏ. Tôi đoán họ là người Pháp vì trên tay họ cầm một quyển sách hướng dẫn Du lịch Việt Nam bằng tiếng Pháp. Lúc này, mặt trời đã lên cao và tôi bắt đầu cảm thấy hơi mệt sau hơn một đêm trên xe. Tôi định ngủ vùi cho đến điểm dừng cuối cùng. Đang mơ màng thì chợt đứa nhỏ kia reo lên thích thú, theo hướng chỉ tay của đứa nhỏ, tôi nhìn thấy một chiếc xe dùng để đưa quan tài ra nghĩa địa. Cứ tạm gọi nó là xe tang nhưng kiểu cổ, có hoa văn đủ thứ, màu mè khá bắt mắt. Đôi vợ chồng Pháp kia cũng nhìn rồi ra vẻ thích thú và kiểu nai vàng ngơ ngác không hiểu cái xe kia dùng để làm gì. Tôi hồi đấy đang tán tỉnh một em học tiếng Pháp, mật thư của em gửi cho tôi toàn bằng tiếng Pháp nên phải dùng phần mềm các kiểu để dịch, lâu dần cũng biết đôi ba chữ bập bõm. Tôi liền cố giải thích cho họ công dụng của cái xe đấy và cũng giới thiệu qua loa về một tang lễ truyền thống ở Việt Nam. Trong bài nói phét đó, tôi đã dùng một lúc cả Anh, Pháp, Việt lẫn lộn. Bài giới thiệu khá thành công vì xem ra đôi vợ chồng kia mắt vẫn tròn xoe. Sợ bị hỏi thêm mà chả biết bốc phét như thế nào, tôi nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.

Tôi thức giấc ở biển Lăng Cô.

Tôi có nghe nói khá nhiều về bãi biển này nhưng khá là thất vọng. Cũng có thể chiếc xe dừng không đúng chỗ. Thức ăn khá chán và nhất là khi tôi buồn tình đi bộ ra biển chơi thì nhận thấy biển ở đây rất bẩn, cả bờ cát lẫn nước. Bãi biển hôm đấy, chỉ có tôi và một cặp tình nhân dạo bước. Nhìn họ thấy hạnh phúc, nhìn mình cảm thấy lẻ loi, cô độc. Cũng may, đứng trước biển, con người ta bao giờ cũng cảm thấy nhỏ bé. Một điều mà tôi rất khâm phục là ở đây, nhân dân nói tiếng Tây như tiếng Việt, nói tiếng Việt như tiếng Tây. Một cậu bé da đen tóc vàng nhí nha nhí nhố đổi tiền cho khách, một chị hàng rong đang cò cưa bán cho khác những xâu ốc biển sặc sỡ, lão chủ quán béo ị đang giới thiệu mấy đặc sản,… Tất cả đều chỉ dùng một thứ tiếng, đó không phải là tiếng Việt. Ai bảo rằng dân Việt kém ngoại ngữ mà đến đây ắt hẳn phải thay đổi ý kiến ngay.

Không lâu sau đó, chúng tôi lại lên đường.

Chiếc xe lúc này đi từ từ để du khác thưởng lãm vẻ đẹp hai bên đường.

Nhìn xa xa, phía bên trái, biển rộng lớn với màu xanh dịu mát. Còn bên phải chúng tôi là những rặng núi sừng sừng và xanh ngắt.

Chiếc xe chậm chạp bò dần theo đường núi. Tôi đã nghe nhiều về đèo Hải Vân – một trong những con đèo đẹp và nguy hiểm nhất Việt Nam. Tôi nhìn xuống, biển vẫn xanh và dịu êm, thỉnh thoảng những con sóng đùa nhau, nhảy lên và va vào vách đá tạo nên bọt trắng xóa và những tiếng kêu rì rào. Tiếng kêu của sóng như muôn ngàn tiếng sóng vỗ vào bờ đá khác, nhưng nghe kĩ, tôi cảm tưởng đó là tiếng kêu ai oán của hàng ngàn hàng vạn oan hồn đã bị vùi xác ở nơi đây. Bên kia, núi vẫn xanh thẳm. Những ngọn núi đứng sừng sừng như thách thức nắng mưa hàng ngàn năm qua. Gió vẫn xuyên qua những hàng thông vi vu kể chuyện cổ tích, kể về những nơi gió đến, gió đi. Là gió vi vu kể chuyện hay lời thì thầm của quỷ, tôi nhiều khi cũng không phân biệt được.

Tiếng sóng, tiếng gió vẫ tiếp tục như hàng trăm năm qua chúng đã từng. Tôi mê mẩn với nét hùng vĩ của cảnh đẹp nơi đây.

Qua một khúc quanh, Tôi nhìn thấy phía dưới chân núi là những ngôi nhà bé tẹo trong một ngôi làng bé tẹo. Chúng nhìn như những món đồ chơi đáng yêu chứ không phải như những hộp diêm vứt lộn xộn nếu như bạn ở tầng cao nhất của một ngôi nhà nào đó ở Hà Nội rồi nhìn ra xung quanh. Trước ngôi làng đó, những thửa ruộng bé tẹo với những mảng màu xanh vàng chen lẫn trông thật tuyệt.
 
Cái sự thích thú của tôi kéo dài không được bao lâu thì được nghe thông báo rằng chúng tôi chuẩn bị đi qua hầm đường bộ Hải Vân. Đại khái hầm này dài bao nhiêu km đấy, được làm trong vòng bao nhiêu năm đấy, là hầm dài nhất trong khu vực nào đấy, bla bla bla… Ra là những gì tôi vừa trải qua cái gọi là “phần nổi của tảng băng chìm”, tôi vẫn chưa được biết thế nào là sự hùng vĩ của đèo Hải Vân thật sự. Tôi lúc này có cảm giác rằng mình vừa bị lừa, nhưng vấn đề là ai lừa? Có chăng chỉ là bản thân tôi đã lừa dối một cách vô tội với bản thân mình cũng như với bạn đọc.

Mang sẵn tâm trạng đó nên tôi thấy hầm đường bộ Hải Vân cũng bình thường. Không tráng lệ như những hầm đường bộ trong trò Need4Speed II mà tôi thỉnh thoảng vẫn hay chơi. Hầm đường bộ này vừa mới hoàn thành và được quảng cáo khá nhiều trên tivi. Quả thực, thường quảng cáo với sự thật khác nhau xa vời. Tôi chẳng thấy gì ngoài bóng tối và những khoảng lặng kéo dài. Cảm giác qua hầm đường bộ này còn kém xa so với cảm giác hồi bé, khi tôi dũng cảm đú đởn theo bạn bè chui vào một cái cống ngầm xuyên qua đường xe lửa. Khi đó, tôi sợ bóng tối, sợ rắn rít, sợ đủ thứ trong đấy. Giờ đây, tôi vốn dĩ rất quen với bóng tối và mối quan hệ giữa người với người có khi còn nguy hiểm hơn vô vàn thứ khác thì tôi còn sợ gì nữa. Tôi chờ cho đến khi nhìn thấy một chút ánh sáng tự nhiên le lói ở bên kia và cho đến khi chiếc xe ra hẳn khỏi hầm thì lấy điện thoại ra gọi cho mấy người bà con ở Đà Nẵng rằng tôi sắp vào và nhớ nấu cơm cho tôi.

Tôi đã quyết định dừng tour của mình ở Đà Nẵng một thời gian. Dựa vào một cái bản đồ du lịch mang theo, tôi dễ dàng tìm ra được nhà mấy người bà con. Tôi tạm thời sẽ trú ngụ ở nhà dì Út. Dì Út tôi tính ra hơn tôi đúng một giáp và khởi nghiệp ở thành phố này từ hai bàn tay trắng.

Gặp tôi, dì vẫn như xưa, vồn vã hỏi thăm đủ chuyện và trách rằng tôi lâu lắm không vào thăm dì. Tôi chỉ biết chống chế là sao dì lại không ra Bắc thăm con. Đại khái rồi mọi chuyện cũng qua khi tôi kêu đói.

Dì tôi vốn theo đạo Phật, hôm đó tôi nhớ không rõ là ngày rằm hay mùng một nữa, nhưng đại khái là đã đói bụng rồi lại bị ăn chay. Tôi cứ tưởng ăn chay là kiểu các sư trong chùa nhưng ra là không phải. Hôm đấy, tôi được thưởng thức mì Quảng nấu chay. Tôi không phải là dân nấu nướng nên không phân biệt được trong đó có những gì nhưng tôi tính không dưới mười thứ rau quả trong đó, chỉ biết rằng rất ngon. Ngon có thể vì món lạ, cũng có thể vì đói. Mặc kệ, tôi vẫn chén no cái đã. Có thực mới vực được đạo.

No say xong tôi mới phát hiện ra một điều: tiếng Quảng cực kì khó nghe. Tôi hầu như chỉ hiểu được dì tôi nói gì, còn mấy người khác, tôi thường cười hoặc dạ dạ vâng vâng cho qua chuyện. Giờ nghĩ lại thấy hơi bị nguy hiểm, giả sử có người hỏi “Anh (em) bất à?” mà cười hay vâng thì chết. Tôi đã từng than thở về cái sự cách biệt ngữ âm khi qua Quảng Trị, nhưng giờ mới thấy cái cách biệt đó chẳng đáng gì so với ở đây. Tôi có thể ví von như một kẻ ngoại quốc giữa đồng bào mình, dì tôi đóng vai trò là người phiên dịch.

Tôi được dì điều động cho một hướng dẫn viên du lịch không chuyên và một chiếc xe cà tàng. Cô bé này là nhân viên thực tập chỗ dì tôi, thua tôi một tuổi, khá xinh xắn và dễ thương. Dì tôi thật khéo chọn tour-guider cho thằng cháu mất dạy mình. Ngay liền tối hôm đó, mặc dù hơi mệt sau một chuyện đi, tôi ngỏ lời cùng hướng dẫn viên của mình lượn vài vòng cho biết. Vitamin Gái nhiều khi có tác dụng mạnh hơn tất cả các thể loại bổ thận tráng dương khác.
 
Tiếp theo là một đoạn giới thiệu về một mối tình chớp nhóang của em. Không liên quan đến chuyện miêu tả phong cảnh hay linh tinh nhưng vì nó nằm trong tòan chuyến đi nên em post vào cho nó liền mạch.
---------------------------


Tôi vốn không phải là một kẻ có trí nhớ siêu phàm , chỉ cần xem qua bản đồ là nhớ đường. Ngược lại, trí nhớ tôi khá kém trong hai việc: đường đi và tên gái. Nhưng tôi không thể để nàng chở tôi nên đành nhắm mắt làm liều, chở nàng đi linh tinh. Tôi cứ thế thẳng rồi rẽ theo trí nhớ tồi tệ của mình về đường đi trên bản đồ. Tôi khá nhiều lần đi nhầm đường hay rẽ linh tinh. Cô bé hướng dẫn viên không bảo gì, chắc sợ tôi quê quá đâm liều thì nàng tạch. Qua mỗi chỗ tôi đi nhầm, cô bé lại kể hay mô tả một cái đặc trưng ở đó. Tôi có cảm tưởng như cô đã từng sống ở đây mấy trăm năm chứ không phải hơn hai chục năm. Nhờ đi lòng vòng tôi phát hiện ra rằng đường phố ở đây rất rộng và sạch. Hè phố cũng khá rộng và thỉnh thoảng bị lấn chiếm bởi những chiếu nhậu. Và dù bạn đi như thế nào thì quanh co, vòng vèo một lúc rồi cũng sẽ đến chỗ mình cần, kiểu như tất cả các con đường đều dần đến Hồ Gươm vậy. Điều này cũng dễ hiểu vì Đà Nẵng là một thành phố trẻ, đang trên đà xây dựng nên có quy hoạch rõ ràng hơn. Rồi cuối cùng tôi cũng mò mẫm được ra bờ sông Hàn.

Sông Hàn trong đêm thật diễm lệ.

Tôi không thể nào dùng từ ngữ để diễn tả được nét diễm lệ của nó.

Gió mát và một bầu không khí thoáng đãng. Hai bên đường đèn đuốc sáng trưng. Giữa dòng sông thỉnh thoảng vẫn thấp thoáng những con thuyền đang đi về. Cả con thuyền và những ngọn đèn treo trước thuyền cứ thế dập dìu theo sóng và gió. Trên bờ sông, có những người thong dong đi dạo, những cặp tình nhân tình tự, thi thoảng vẫn thấy người câu cá và đặc biệt là thường thấy các chiếu nhậu. Tôi có lần hỏi cậu tôi về chuyện này thì cậu cười bảo rằng ở đây quán nhậu nhiều hơn quán cơm. Cậu Cả tôi vào lập nghiệp và định cư ở đây từ bé. Cậu đã từng đoạt giải nhất trong cuộc thi uống rượu toàn miền Trung, huy hiệu 50 năm tuổi rượu, huân chương Lưu Linh hạng nhất,… Ở tuổi gần đất xa trời nhưng cậu vẫn ca bài ca “Sống không yêu cho gái nó thèm”. Thật là ngưỡng mộ.

Rồi chúng tôi đi về phía cầu sông Hàn. Cô bé hướng dẫn viên giới thiệu khá tỉ mỉ về cây cầu hoành tráng này. Trong đêm, nó như một con rồng uốn mình từ bên này sông qua bên kia sông. Rồi chúng tôi vào một quán café ở chân cầu. Quán này do nàng giới thiệu.

Vừa uống café vừa ngắm dòng người qua lại tấp nập trên cầu, lại thỉnh thoảng ngắm người đẹp cạnh mình. Tôi quả thật chẳng có gì sướng hơn được nữa.

- Em hồi xưa có làm thêm ở quán này. Cô bé chợt nói với tôi.
- Uhm, SV vẫn thường làm thêm để tích lũy kinh nghiệm và kiếm ít tiền tiêu. Mình cũng thỉnh thoảng đi làm này làm nọ nhưng chưa bao giờ thử làm cho một quán café cả.
- Anh biết tại sao em lại chọn làm thêm ở đây không?
- Lương cao hay là không có chỗ nào dám nhận một nhân viên xinh như em chẳng hạn?
Liếc nhìn tôi và cười, cô bé nói:
- Em thích được nhìn ra sông Hàn và ngắm nhìn dòng người qua lại.
- Nhân viên gương mẫu kiểu em chắc quán đông khách lắm nhỉ? Tôi theo thói quen đá đểu một câu.
- Quán đông khác vì em xinh thì có.
Hừ, ra là nàng cũng biết mình xinh. Quả thật, trên đời không có gái xấu, chỉ có gái tự nhận mình xinh đẹp. Gái tự nhận mình xinh thì nhiều vô vàn, gái xinh thật sự thì hơi bị ít. Cũng may, nàng không thuộc phe đa số.
- Hình như em không phải là người gốc ở đây? – Tôi chợt hỏi và lái vấn đề sang chuyện khác. Tôi vẫn được dặn là không nên để gái tự kiêu về mình quá lâu.
- Dạ, em người Dak Lak. – Em thật thà khai báo. Thảo nào nghe khẩu âm của em khác với vùng này và em nói tôi nghe được khá rõ.
- Nghi ngờ quá, người Dak Lak sao da lại trắng thế nhỉ?
- Không phải da trắng thì da màu gì ạ? – Em vặn vẹo tôi.
- Màu café mới đúng. Trong đấy, anh thấy trồng nhiều café lắm mà.
- Hình như quê anh có trồng nhiều cao su lắm. Sao anh không… - Em lấp lửng.
Chết cha, cô bé này có vẻ khá và bạo dạn hơn tôi tưởng. Một thời vùng vẫy đá nhau trên các diễn đàn của tôi chẳng lẽ dừng ở đây sao?!

Tôi nhìn kĩ lại nàng. Da nàng không màu café nhưng quần áo của nàng rặt mỗi màu café. Tôi chợt nghĩ đến nhân vật có nickname là Flying Dance trong một truyện lưu truyền trên mạng mà tôi đã từng đọc. Cũng may, ngoài chiếc quần Jean màu xanh ra thì tôi không mặc cái gì màu xanh cả, kể cả underware. Tôi do đó chả có tí gì giống nhân vật Thái đầu gấu cùng truyện. Tôi không là Thái đầu gấu thì dĩ nhiên nàng cũng chẳng cần là Flying Dance.

Chúng tôi nói chuyện với nhau khá lâu. Tôi cũng kịp tìm hiểu những thông tin khác về nàng mà trong hồ sơ của dì tôi không có. Với lối nói chuyện thông minh và hài hước của mình, tôi chắc rằng nàng có ấn tượng tốt về tôi. Cũng như nàng biết rằng tôi đang ấn tượng tốt về nàng. Rồi trời đã khuya, tôi chở nàng về.

Một sự vô tình trong cố ý, tôi lại đưa nàng đi đường vòng, tôi nhớ rõ con đường đó vì nó chạy ngay sát bờ biển. Biển đêm tĩnh lặng, không một bóng thuyền hay cái gì đấy tượng trưng cho sự sống trên biển. Có chăng là những đốm lấp lánh của ánh sáng phản chiểu trên những gợn sóng mang lại. Đêm khá khuya và gió lồng lộng, tôi chợt cảm thấy lạnh. Quay ra sau và nắm lấy tay nàng. Tôi hơi liều và chưa được cho phép, tôi biết nàng cũng đang lạnh. Rồi nàng vòng tay qua tôi. Đi nhầm đường nhiều khi cũng không phải là điều không tốt.
 
Khi tôi về đến nhà cậu Cả thì cậu đã đi ngủ. Tôi cứ thế lấy chìa khóa đã được phát ra mở khóa và vào nhà ngủ. Tôi biết khá rõ tính của ông cậu. Đêm hôm đó tôi ngủ khá ngon sau chuyến đi dài và sau những kí ức đẹp đẽ về những gì đã trải qua.

Tôi bị cậu Cả lôi dậy từ sáng sớm, đi uống café và ăn sáng với cậu. Ở Hà Nội, giờ này chắc là lúc tôi đang ngủ say nhất. Tôi cau có với việc dậy sớm và những tưởng là mình vĩ đại vì dậy quá sớm lắm rồi. Nhưng tôi nhầm. Khi ra quán café cạnh nhà thì khách đã khá đông. Sau này tôi quan sát thấy rằng dân ở đây dậy rất sớm. Sớm hơn nhiều so với Hà Nội. Chắc có lẽ do họ ngủ sớm hơn ở Hà Nội. Ở đây, dù là một trong những thành phố trực thuộc Trung ương nhưng khoảng mười giờ rưỡi tối là đường đã vắng tanh rồi. Đấy, lại là lí do tại sao dân số nước ta tăng nhanh.

Bún chả cá là món thứ hai tôi ăn ở đây. Rất ngon, chính vì thế mà dù ăn sáng tôi cũng xơi hết nhõn hai tô. Tôi không hiểu người ta dùng cá gì để làm nguyên liệu và xay bằng gì mà chả cá rất thơm ngon và mịn. Không như chả cá ở Hà Nội, khi ăn cứ thấy nham nhám và dễ dàng a-xê-nôn ngay sau khi ăn. Một quán ăn bình dị như những quán ăn khác nhưng lại có món bún chả cá ngon.

Cả ngày hôm đó, tôi chỉ việc đi đi lại lại chào hỏi hết một lượt người thân là hết ngày. Em vẫn sau xe tôi từ nơi này đến nơi khác. Tối đến, chúng tôi mới có một khoảng thời gian gọi là riêng tư với nhau. Tôi lại cùng với trí nhớ tồi tệ của mình, tôi đưa em đi lang thang khắp những xó xỉnh ở thành phố này. Những nơi mà tôi chưa đến. Rồi chúng tôi dừng lại ở một quán café khá lớn, cũng nhìn ra sông Hàn. Quán café này nằm ngay sau thư viện thành phố nên thường được gọi dân dã là café thư viện. Nói là quán nhưng thực ra đúng hơn là một khoảng không gian rộng dưới những tán cây cổ thụ. Khách vào chủ yếu là sinh viên từ các trường đại học lân cận đến. Khách khá đông và khá ồn ào, không hợp cho không khí riêng tư giữa tôi và em tí nào. Thây kệ. Chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện. Em bảo rằng Đà Nẵng là nơi xa nhất mà em đã từng đi. Em chưa một lần ra Bắc và muốn nghe những câu chuyện, phong tục cũng như danh lam ở phía Bắc. Tôi cũng thật thà khai nhận rằng Đà Nẵng là nơi xa nhất mà tôi từng đi. Rằng tôi chưa vào Nam lần nào. Và sau đó, tôi kể cho nàng nghe về Hà Nội, về những gì mà tôi biết về miền Bắc. Tôi nhìn sông Hàn và bốc phét với em về một dòng sông hơi bị nổi ở Hà Nội. Dòng sông đó như một con rắn uốn lượn trường qua Hà Nội. Trên sông, cũng có những con thuyền bé nhỏ trôi lững lờ; bờ sông cũng có những đôi trai gái hẹn nhò nhau… Tên dòng sông đấy là Tô Lịch. Rồi nhân thể, tôi cắt ghép một lúc để thành một bài Tô Lịch Giang Phú. Em nghe rất chăm chú làm tôi có cảm giác tội lỗi về lời nói dối của nàng. Rồi tô so sánh những nét riêng trong văn hóa và sinh hoạt hàng ngày giữa Hà Nội và Đà Nẵng.

Xong ngày hôm đó, tôi học được thêm một ngoại ngữ nữa. Tiếng Quảng Nôm.
 
Tôi có phàn nàn với cậu của mình rằng café ở đây có cảm tưởng như là một cốc nước màu đen, cho thêm tí becberin, thêm tí đường nữa là thành. Uống cứ nhạt thếch chứ không phải thứ nước màu nâu sẫm và nhỏ xuống một cách nặng nhọc như Tonkin café. Cậu tôi cười và bảo rằng đấy là vì mày vào hoặc café cóc, hoặc café mấy chỗ cạnh cầu sông Hàn. Sáng sớm hôm sau, cậu lại thức tôi dậy đi uống café khá sớm. Chúng tôi đi khá lâu mới đến. Khi tôi đến, mới tờ mờ sáng nhưng quán đã đông nghịt khách, tìm mãi mới có một cái bàn trống. Café ở đây được giới thiệu là ngon nhất Đà Nẵng. Là café thực sự chứ không phải thứ nước màu đen cho thêm becberin mà tôi đã nói.

Tôi nhận ra một điều là ở đây, khi bạn vào quán café thì sẽ có rất nhiều người quen đến hỏi thăm. Tùy theo thứ tự nhưng thường là một người bán báo vào hỏi han, rồi sau đó một người đánh giày và rồi một người bán vé số. Hầu như là truyền thống ở đây rồi, bạn không thể tránh khỏi nó. Tôi cũng nhận thấy là khi ngồi chờ đồ uống hay thức ăn, bạn sẽ được phục vụ miễn phí một cốc trà ướp hoa nhài, nếu quán đông khách quá, họ mang luôn hẳn cho bạn cả ấm. Điều này khác với Hà Nội. Hà Nội vốn có thói quen chia sẻ, sau khi ăn uống xong, bạn lại phải kéo nhau đi qua một quán nước nào đấy ngồi hàn huyên tâm sự.

Đà Nẵng mấy ngày sau mưa tầm tã, nếu trời không mưa thì rất u ám. Tôi chờ một ngày đẹp trời để thong dong cùng Linh (tên cô bé kia) xuống Hội An nhưng mãi không được. Tôi vẫn mong muốn được xuống Hội An thăm thú một chuyến. Xem ra phải chờ hơi lâu. Trong thời gian chờ, Linh lại cùng tôi đi loăng quăng. Có khi là đi đây đi đó, có khi là đi đến điểm hẹn với mấy người bạn tôi. Tôi có nhiều bạn ở đây. Cái sự quen biết nhiều dẫn đến cảm giác rằng mình đang đi thăm thú anh em bạn bè chứ không phải du lịch.

Chúng tôi đi ra phía ngoại thành. Ở đây, đang vào giai đoạn quy hoạch nên khá lộn xộn. Nhà cửa tạm bợ, đường đi chưa định hình, bụi và bẩn chứ không phải như trong khu trung tâm. Chúng tôi đi vào một trong những siêu thị lớn nhất Đà Nẵng. Linh được dì tôi dặn là di sẳm sửa cho tôi một ít đồ dùng chứ “nhìn nó như dân bụi đời”. Tôi quen với việc ăn rồi ngồi một chỗ trong Lab nên quả thực không chú ý chuyện ăn mặc. Cứ đi cho biết thôi. Siêu thị ở đây cũng bày bán đủ các thứ linh tinh mà các siêu thị khác có. Đi một vòng rồi chúng tôi lên tầng trên cùng chơi game nhập vai, tôi tìm mãi chả thấy có game nhập vai nào về tình yêu để thử cùng em cả. Rồi em lại dẫn tôi đi đến con phố ẩm thực ở nơi đây. Mỗi gian hàng có một món ăn đặc trưng riêng của xứ Quảng. Tôi không đếm được cả con phố có bao nhiêu hàng quán. Tôi quả thực không ăn được nhiều nên không thể đi hết dãy phố được.

Sợ tôi nhanh chán, ông chú bận bịu của tôi gọi điện bảo rằng cuối tuần này sẽ đi câu cá ở bán đảo Sơn Trà. Tôi háo hức chờ cho đến cuối tuần.
 
Bóc mãi rồi cũng đến tờ lịch cuối tuần.

Tôi và chú tôi được giao nhiệm vụ lo vấn đề chuẩn bị dây rợ cùng các thứ lỉnh kỉnh khác. Ở một con phố cạnh sông Hàn, có bán đủ thứ linh tinh cho dân câu kéo. Chúng tôi mua một ít chì, khoảng 500m dây cước, một hộp lưỡi câu, một ít ròng rọc,… Tất cả mọi thứ cần thiết đều được gói gém cẩn thận và tập kết ở nhà chú tôi.

Chúng tôi bắt đầu đi vào khoảng 5h sáng với hành trang là những thứ đã chuẩn bị từ hôm qua. Hiện tại, chúng tôi chỉ cần đi mua khoảng gần một cân tôm sú để làm mồi câu. Nhóm đi câu gồm 4 người. Ba người kia là câu thủ, tôi thì đi cho vui là chính. Tôi định rủ Linh đi nhưng em bảo rằng chỉ cần phơi nắng một ngày ở biển là da em sẽ thành màu café đen ngay. Tôi sợ chuyện cao su nên không mời chào em đi nữa. Đường đi khá xa và phải đi vòng qua cầu sông Hàn. Đây là lần đầu tiên tôi đi qua cầu này. Ban ngày, nó không diễm lệ bằng ban đêm nhưng nhìn cũng hoành tráng. Qua cầu, chúng tôi rẽ về phía bán đảo Sơn Trà. Dọc đường ra chỗ câu, chúng tôi có dừng lại mua thêm một ít café, thuốc lá và một ít đồ ăn nhẹ.

Trên đường đi, tôi tranh thủ ngắm nhìn xung quanh. Bán đảo này có mấy ngọn núi cao. Thời còn chiến tranh, nơi đây được gọi là mắt thần của bán đảo Đông Dương. Câu nói này cũng có lý. Từ vị trí này, việc chuyển quân ra Bắc, vào Nam hay qua Lào, Căm-pu-chia đều thuận tiện. Cũng từ nơi đây, có thể đặt các thiết bị quan sát và thu thập thông tin dễ dàng và bao quát cả khu vực. Trên đỉnh núi, có mấy trạm ra-đa của quân đội. Và trên bầu trời xanh ngắt, thỉnh thoảng vẫn thấy những vệt khói mà máy bay phản lực của Không quân diễn tập.

Ra đến bãi câu, chúng tôi không thể thuê được chiếc thuyền nào để ra biển câu. Không câu xa thì câu gần. Chúng tôi quyết định sẽ theo lối đê biển để ra xa bờ hơn. Con đê này lúc đấy đang trong giai đoạn làm dở. Ý tưởng của nó là sẽ chắn sóng cho những con thuyền vào Vịnh Đà Nẵng nghỉ ngơi an toàn sau những chuyến đi biển mệt nhọc. Con đê chưa hoàn thành nhưng khá to và hoành tráng. Chúng tôi phải vất vả lắm mới leo lên được. Đến chỗ xa nhất, đã thấy có mấy người đứng câu rồi. Lúc đó, đồng hồ chỉ 6h sáng.

Tôi trước giờ có thỉnh thoảng đi câu, nhưng là câu cần trúc, câu ở ao nhà mình chứ chưa bao giờ câu ở biển và dùng cần câu kiểu như thế này. Cũng may là trong số cần câu mang theo, có 1 cái cần trúc nên tôi đỡ phải mất công học câu. Tôi lựa sức kiểu tuổi nhỏ làm việc nhỏ nên chỉ câu cá bé. Chúng tôi chia nhau mỗi người một góc.

Mặt trời mới nhú lên, gió biển thổi nhè nhẹ, không gian rộng và phóng tầm mắt ra xa là đã nhìn thấy mặt biển và bầu trời giao nhau theo một đường thẳng. Trong khung cảnh như vậy, mọi ưu tư, phiền muộn đều tan biến hết. Tôi lúc nào cũng thế, đứng trước biển có cảm giác rằng mình thật bé nhỏ và thanh khiết.

Đứng ở con đê biển này nhìn vào trong, phía xa xa là mấy trụ cầu đang xây dở. Chú tôi bảo rằng đó sẽ là câu cầu lớn nhất nước ta. Nó bắc qua vịnh Đà Nẵng và chiều cao của nó đủ cho một con tàu có trọng tải lớn cũng qua được chứ không cần phải chờ tới nửa đêm và xoay cầu như cầu sông Hàn. Những trụ cầu đứng sừng sững và đoạn chân cầu đang xây dở khiến tôi liên tưởng đến một cây cầu vừa bị sập hơn là đang hoàn thành.

Chú tôi và mấy bác kia rất nhanh chóng câu được con cá đầu tiên. Tôi thì giật mãi chả lên con nào. Tôm thì cứ thế vơi dần. Tôi chợt thấy là cá rất nhiều và đi theo đàn, nếu như nối cái vợt dài ra một chút nữa và thả xuống thì chắc sẽ có một vợt cá đầy. Câu với cả dùng vợt bắt cũng như nhau cả, miễn là có cá. Vừa nghĩ vừa làm và thử luôn. Ngoài dự tính của mình, chả có con cá nào chui vào vợt cả. Chợt nghe chú tôi cười và bảo rằng nhìn từ trên xuống tưởng chừng như cá ở gần nhau nhưng thực ra chúng ở những vị trí nông sâu khác nhau. Không vợt được đâu. Hức, ngại quá.

Ở biển, dù nắng to bao nhiêu cũng không có cảm giác nóng. Nắng càng to thì gió thổi càng mạnh. Duy chỉ có điều nếu lúc sáng bạn thấy mình đang trắng trẻo thư sinh thì trưa về soi gương sẽ thấy một sự khác biệt rất lớn lao. Tôi đã chứng kiến được mình trong gương khác biệt như thế.

Chúng tôi kết thúc buổi đi câu và quá trưa một chút, khi café và thuốc lá đã hết sạch. Lúc đấy mấy bác kia câu mãi cũng chẳng thấy cá cắn câu nữa. Kết quả của buổi đi câu là chúng tôi câu được chừng 4-5kg cá biển, không có con nào to đáng kể cả. Tôi câu được 4-5 con gì đấy, bé tẹo, chắc được nửa cân là cùng. Buổi đi câu hôm đấy được đánh giá là thất bại nặng nề. Tôi nghe chú tôi bảo thường thì đi câu sẽ mang theo nồi luôn. Câu xong lên luộc chấm muối mới thú.

Tôi dự định sẽ đi Hội An mấy ngày vào khoảng thứ ba tuần kế tiếp. Nhưng tối hôm đi câu về, tôi nhận được mail của sư phụ gọi về Lab. Tôi khi đó không biết sư phụ gọi về làm gì nhưng có vẻ gấp gáp nên cũng vội thu xếp mọi thứ.

Chiều hôm sau, tôi kết thúc một chuyến đi kéo dài 8 ngày và sai hẹn với Hội An, lên xe về Hà Nội. Tôi sẽ quay lại nơi đây và đi thăm lại mọi thứ trong một chuyến đi dài hơn. Lúc đi về tôi có hứa với Linh như vậy. Nhưng mãi sau này tôi vẫn chưa có dịp quay lại đó lần nào. Đà Nẵng bị tàn phá sau bão số 6, Linh học xong về nhà làm thuê cho bố, mấy người bà con của tôi vẫn bận bịu. Đà Nẵng đang dần trở mình.
 
Phù, may quá, hehe.

Em chưa nhận xét gì về bài viết đâu nhé, can tội làm giám khảo khổ phết.

Mời các bác đâm chọc và đưa ra quan điểm đặng dễ bề bầu chọn về sau.
 
Bác Xì tin cho cái hình em Linh lên luôn thì mới ý kiến ý cọt được chứ =))
Bác thích ảnh em ý phần trên hay phần dưới, đằng trước hay đằng sau. Phải nói rõ chứ :LL .

Mà thôi, em chả dám đưa lên đâu, rồi Đà Nẵng lại quá tải vì du lịch mất thôi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,421
Bài viết
1,147,029
Members
193,481
Latest member
hot51apkme04
Back
Top