What's new

[Chia sẻ] Lướt Sóng Về Côn Đảo

Vào một ngày tháng 6, từ Sài Gòn chúng tôi đáp xe đến Vũng Tàu, lên con tàu Côn Đảo 10 lướt sóng đến hòn đảo đầy huyền thoại, nhưng nghe nói có rất ít du khách chịu đến đây vì thiếu thốn những món ăn chơi, nhất là về đêm. Hoàn toàn khác hẳn tàu Hoa Sen to lớn và sang trọng, đi từ cảng Nhà Rồng đến Hạ Long, tàu Côn Đảo 10 lại khá bình dân, nhưng lại cho ta cảm giác thú vị của sự nhấp nhô đong đưa theo sóng, điều mà tàu 3 sao Hoa Sen không thể có được, hơn nữa, giá vé của Côn Đảo 10 khá rẻ, chưa đến 200 ngàn. Hơn 5 giờ chiều con tàu bắt đầu départ rời cảng đưa hơn 200 con người dần rời xa thế giới thành thị, lênh đênh vào thế giới chỉ có trời và biển, chuyến đi tìm về thiên nhiên của gia đình tôi bắt đầu.Sau một đêm dài đăng đẵng với những cơn say sóng nên chẳng cần nhân viên tàu đánh thức, mọi người hầu như đang đều chuẩn bị lên bờ, để tìm sự tự do, vùng vẫy sau hơn 12 giờ khá gò bó và ngột ngạt trong các khoang tàu, chúng tôi lần lượt bước lên boong và cả thế giới hải đảo như 1 xứ sở thần tiên đang phô bày trước mắt chung tôi , côn đảo thật ra xanh và hoang sơ hơn chúng tôi từng tưởng tượng, còn bến tàu tuy không lớn nhưng có đủ mùi ngư cảng do các ngư thuyền tứ xứ đổ về để mua và bán đủ loại hàng hóa đặc trưng của biển cả. Mọi người cảm thấy phần chấn vì biết mình đang bước vào 1 thế giới hải đảo đúng nghĩa nhất.

27678231.jpg


Từ bến tàu gia đình đón xe vào thị trấn để tìm chỗ trọ vừa túi tiền. Sau một hồi tìm kiếm, chúng tôi kéo nhau ra bãi trước, vào một khách sạn khá dễ thương đặt một phòng cho 4 người với giá chẳng đắt lắm.

[YT]YDQMhJAHwnQ[/YT]

Không chỉ thơ mộng với bốn bề mặt nước trong xanh. Côn Đảo còn được khắp nơi biết đến với hàng ngàn chủng loại thủy sản đủ màu sắc đang bơi trong những rạn san hô hiếm có trên thế giới, Côn Đảo càng nổi tiếng hơn với những khu rừng xanh bao bọc khắp các đảo lớn và đảo nhỏ kề cận. Vì vậy, ngay sau khi ăn sáng, chúng tôi liền đi bộ qua vùng địa danh Ma Thiên Lãnh vô cùng nổi tiếng để bắt đầu chuyến băng rừng đến bãi ông Đụng nằm phía bờ biển bên kia của đảo. Vừa đến bìa rừng, mắt cu Tồ sáng lên như cọp được về rừng, giống như những lần trước đây khi cả nhà đến với Bạch Mã, Sapa, Lang Bian v.v... Đam mê leo trèo và thích cảm giác mạnh đã thấm vào máu nó từ tấm bé rồi, chỉ có những lúc như vậy cu Tồ mợi thực sự được là chính mình. Men theo đường mòn nhỏ và khúc khuỷu, chúng tôi vừa trekking vừa tha hồ nhìn ngắm những đàn sóc đen nhảy nhót trong những tán rừng đang hắt những ánh nắng mờ ảo khiến cho cảnh vật càng thêm sinh động khiến cho tâm hồn đầy bụi bặm của chốn đô thị như được gột rửa hoàn toàn , thực ra chúng ta thuộc về thiên nhiên chứ chẳng phải đường phố và xe cộ. Bây giờ và mãi mãi sau này, tôi vẫn tin là những lúc quay về với thiên nhiên, trẻ em sẽ tìm lại được bản chất tự nhiên và thiêng liêng nhất mà chúng đã bị sự ô nhiễm tinh thần và vật chất nơi đô thị đã đánh cắp.


Chỉ sau hơn hai giờ lang thang đẫm mồ hôi chúng tôi đã tìm được bãi ông Đụng, một sở kiểm lâm ở bên kia đảo.Gặp chúng tôi, các nhân viên kiểm lâm đang nằm trên võng tiếp chuyện khá thân mật, không chỉ vậy họ còn cho mượn cả phao để cả nhà cùng bơi lội , xả cho hết cái nóng bức và mồ hôi tích tụ trong suốt mấy tiếng lội bộ trong rừng, có lẽ chưa bao giờ chúng tôi có được cảm giác sảng khoái bồng bềnh đến thế khi bơi trong làn nước trong vắt của bãi tắm Ông Đụng, nước biển trong đến mức có thể thấy rõ mồn một từng viên sỏi lớn bé dưới đáy biển, và đến lúc này này tôi mới cảm thấy được sự thanh thản và tự do đến tuyệt đối, là thứ mà người ta thường dễ dàng để mất cho những thứ lặt vặt trong cuộc sống.. Viva Bãi Ông Đụng ! Một kỷ niệm thật đẹp. Khi chia tay. Mắt Tồ mơ màng như đang thầm hứa sẽ có một ngày trở lại chốn thiên đàng hạ giới này. Về ngang qua Ma Thiên Lãnh, chúng tôi dừng lại đốt vài điếu thuốc thay cho nhang để cùng chia sẻ với hàng trăm oan hồn mà tôi biết còn đang vảng vất quanh đây, bùi ngùi và buồn bã, trong tôi bỗng trỗi dậy sự phẫn nộ khi nghĩ về những tội ác mà những kẻ ngoại xâm đã mang lại cho đất nước này.

18674114.jpg

Ngồi nghỉ trên đường đến bãi Ông Đụng

[YT]0-gszcuWscU&feature=channel[/YT]

Chúng tôi trọ trên con đường đẹp nhất Côn Đảo, khi đêm về cả nhà lại cùng ngồi bên đường vừa nhìn biển vắng vừa ngắm hàng cây bàng cổ thụ xếp hàng dài bên đường, trông chúng thật cổ kính nhưng cũng thật uy nghi như những linh hồn ngoan cường đang đứng bảo vệ mảnh đất mà cha ông để lại.

49976922.jpg

Con đường chính thật vắng vẻ với hàng bàng cổ thụ.

Tuy cũng có vài khách sạn trên con đường này, nhưng hẳn là rất vắng khách nên trong thời gian ở đây chúng tôi chẳng thấy ma du khách nào , nhất là khi đã tắt ánh mặt trời thì con đường này lại càng vắng vẻ, dường như người cõi trần đã nhường hẳn không gian và thời gian cho đời sống cõi âm vậy. Sau khi ngồi thưởng ngoạn cảnh u tịch đã chán chê, chúng tôi lại rảo bộ xuống Côn Sơn quán phía gần cuối đường, đây có lẽ là quán cá phê đúng nghĩa duy nhất của Côn Đảo, và được ngồi uống cà phê trong đêm ở quán này quả là thú vị, nhất là vừa nhấp vài giọt đen đắng vừa được nghe gã chủ quán đồng hương kể những chuyện “thâm cung bí sử” của Côn Đảo thì ghiền đến quán mỗi đêm cũng là phải thôi. Gã chủ quán kể, vài năm trước, trong một lần từ Sài Gòn ra Côn Đảo chơi , khi về nhà gã cứ bị ám ảnh mãi bởi những cảnh thiên nhiên kì thú và cả tính chất chân chất chẳng giống ai của người dân cổ cựu của đảo, thế là lấy lí do kinh doanh du lịch , gã đã đưa cả vợ con ra đây rồi mở quán, không chỉ có cà phê, gã còn cho thuê cả xe đạp và gắn máy nữa.

59184348.jpg


Sau một thời gian không lâu , gã mới thấy là chuyện kinh doanh du lịch chẳng phải là một ý tưởng hay ho cho lắm, vì đi theo đườngg biển quá" phê", lại mất thời gian còn máy bay đã hiếm lại quá đắt nên du khách thường ít ưu tiên chọn Côn Đảo để du lịch hải đảo, còn dân địa phương tuy chân chất dễ thương nhưng lại khá lười lao động và làm ăn nên cũng chẳng có tiền để thường xuyên uống cà phê loại cao cấp của gã. Nhưng dù sao thì cũng chẳng thể bỏ hòn đảo này để về đất liền , vì gã đã bị hòn đảo linh thiêng này hớp hồn mất rồi. Đang tán chuyện, bỗng nghe cu Tồ nói muốn được gặp thú rừng, gã chủ quán liền chỉ đường chúng tôi lên Sở Rẫy để tha hồ mà chơi với khỉ trên núi.

Sau một giấc ngủ dài không mộng mị, mọi mệt nhọc của ngày hôm trước như tan biến, khiến cho cả nhà càng thêm hưng phấn để chuẩn bị cho chuyến trekking lên đỉnh Sở Rẫy.

Từ chỗ trọ đến chân núi chỉ vài cây số nên vừa đi vừa ôn những chuyện vừa trải qua, chẳng mấy chốc cả nhà đã đến nơi , và khi nhìn thấy quanh núi là vô số các mảnh rẫy lớn bé của dân địa phương, chung tôi mới hiểu tại sao có địa danh Sở Rẫy. Trên đường đi, còn xa mới đến đỉnh, chúng tôi đã nhìn thấy không ít bóng dáng khỉ đang thập thò trong bóng mờ ảo dưới tán rừng, tuyệt vời hơn là còn có tiếng chim hót líu lo đang cùng hòa vào tiếng rừng, khiến cho những thị dân như chúng tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm, như được giải thoát khỏi những vướng bận của cõi trần tục.
Lúc đã mệt lả người và mồ hôi tuôn ra như tắm trong cái nắng oi bức của mùa hè, cũng là lúc chúng tôi lên đến đỉnh. Đây chính là trụ sở của cơ quan bảo tồn động vật rừng. Nghe tiếng chào hỏi của khách phương xa, chàng nhân viên duy nhất còn rất trẻ vui vẻ đáp lời, sau khi nghe cu Tồ thổ lộ là rất muốn gặp đàn khỉ thực sự của rừng mà trước nay nó chỉ gặp trên ti vi, anh chàng liền nhiệt tình bước ra trước nhà rồi hú vang giống như Tarzan, chẳng mấy chốc, ô kìa! Cả một đàn khỉ già trẻ lớn bé từ các hướng bỗng xuất hiện như trong phim khiến cu Tồ hết ngơ ngác lại vừa khoái chí, cả đàn khỉ xúm xít lại tranh dành những nắm cơm mà chúng tôi ném cho chúng, cu Tồ thật ngạc nhiên khi thấy đàn khỉ rừng lại dạn dĩ đến vậy, giờ thì nó đã hiểu ra là nếu được bày tỏ sự thân thiện hiếu khách thì dù sống trong môi trường hoang dã, thú rừng vẫn có thể gần gũi với con người. Tuy bị một chú khỉ lớn thích đùa dai cứ bám lấy mãi, Tồ vẫn không lộ vẻ sợ hãi, ngược lại tỏ vẻ thích thú với cảm giác giao hòa giữa cu cậu và các đại diện của rừng hoang, hẳn là Tồ sẽ chẳng bao giờ quên được trải nghiệm độc đáo này.

40856368.jpg


Xin chào bạn!

48088278.jpg


Cho bạn cháu ăn chút đi !

[YT]Y2HhS1ozXuE[/YT]

Kim Sơn
 
Last edited by a moderator:
Lướt Sóng Về Côn Đảo - Phần 2

Sau chuyến đi Côn Đảo, Tồ bỗng trở nên rất yêu thú vật, hiện cu cậu đang nuôi một chú cá Piranha, bốn cụ rùa, một chàng chim ưng loài Black-Shouldered Kite và Rocky, một chú cún mà Tồ vô cùng yêu quý.

41937452.jpg


Rocky, chú cún australian shepherd thân yêu của Tồ

38435939.jpg


Black-shouldered Kite, thợ săn điêu luyện của Tồ

62102527.jpg



Cụ Jack già, loài red-eared slider, bạn già khó tính của Tồ

Trên đường về, mọi người đều cảm thấy thấm mệt và khát khô cổ vì nước đã hết, nhưng Tồ vẫn giữ được vẻ hồ hởi rất hồn nhiên, có lẽ cảm giác kỳ thú có được từ các chú khỉ rừng vẫn còn mãi đang bám theo cu cậu, và có lẽ vào trong cả giấc mơ đêm nay.

Sáng hôm sau,chúng tôi háo hức tìm đến phòng du lịch sở bảo tồn thủy hải sản để mua dịch vụ ra đảo rùa, vì đây là tiết mục đặc sắc của vùng hải đảo này. Thế nhưng, vâng, chữ “nhưng” vẫn luôn tồn tại trong mỗi chuyến đi, khi xem bảng giá từ cô tour guide dễ thương đưa cho xem, chúng tôi đều tá hỏa vì không ngờ giá cả lại “khủng” đến thế, tôi cố giữ vẻ bình thản rồi thú thực với cô là dù rất muốn tháp tùng cùng cô ấy nhưng không đủ can đảm bỏ số tiền “lớn” đến thế. Nhưng cu Tồ thì khác, nét mặt tiu ngỉu ỉu xìu của nó khiến ai thấy cũng biết là sự thất vọng đang tràn ngập cõi lòng não nề của nó, thấy vậy, cô nàng guide liền an ủi: “thế nào rồi em cũng có dịp để đi mà”. Chúng tôi chia tay về Côn Sơn Quán. Vừa nhấm nháp vài giọt cà phê đắng vừa bàn bạc tìm tiết mục mới để lắp đầy chuyến đi. Sau khi đi loanh qoanh khắp đảo để tìm hiểu đời sống của cư dân bản địa, thấy đã đủ, chúng tôi quay về khách sạn trong sự hưng phấn đã giảm đi ít nhiều. Đêm xuống, khi cả nhà sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng điện thoại reo, bên kia đầu dây hóa ra lại là cô nàng guide dễ thương ấy, cảm thấy sự ngạc nhiên của tôi, cô nàng giải thích là Côn Đảo bé lắm, du khách lại càng ít nên tìm ra chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ thôi, rồi cô nàng hồ hởi báo cho tôi biết là sáng mai sẽ có một chiếc ghe của sở chở xi-măng và gạch đá ra Đầm Tre, ở đó tuy không có rùa nhưng lại có vô số khỉ nên cũng hấp dẫn lắm nếu muốn đi chơi ké thì chỉ cần trả cho tài công ít tiền xăng dầu là được. Nếu chúng tôi muốn, cô nàng sẽ giới thiệu cho. Nghe xong, trong sự sững sờ vì cơ may lại đến bất ngờ trong lúc đang phân vân cho chương trình ngày mai, tôi liền gật đầu và cám ơn rối rít, quả là người tốt ở đâu cũng có, nhất là những cô nàng ở Côn Đảo, thế là lại sắp có thêm một kỉ niệm đẹp về thiên đường Côn Đảo, đời đẹp thật. Đêm nay, cu Tồ tha hồ mà mơ màng về chuyến lướt ghe ra khơi hứa hẹn nhiều điều kì thú đang chờ đợi.

Khi cả nhà còn đang mê man trong giấc ngủ với đủ loại mộng mị thì điện thoại lại vang, vẫn giọng nói ấy của cô nàng guide dễ thương, nhưng lại mang vẻ thúc giục: “Nhanh lên anh ơi, ghe đang dợi đó.” Thế là, ba chân bốn cẳng, quên cả những việc mà ai cũng cần phải làm vào những buổi sáng chúng tôi vội vàng khăn gói lên đường ra bến tàu. Khi nhìn thấy ghe, tôi cảm thấy hơi thất vọng khi nhìn thấy nó đang chứa khá nhiều vật liệu xây dựng, nhưng cũng chẳng sao, chúng tôi vui vẻ chào bác tài công rồi kiếm chỗ ngồi trên mũi ghe, hóa ra lại hay, vì ở vị trí này cảm giác lướt sóng quả là thích thú, Tồ phấn khích ra mặt, nhất là những lúc bị sóng nhồi khiến ta có cảm giác như đang bềnh bồng trong một thế giới mà chỉ có ta và biển trời, Tồ hò hét như muốn phát tiết mọi cảm xúc đang dâng tràn trong tâm hồn bé nhỏ của nó, thấy vậy, bác tài cũng thấy vui và đỡ áy náy khi không còn đủ chỗ ngồi cho khách phương xa. Sau hơn 2 giờ lênh đênh trên biển, ghe đến điểm đổ vật liệu, bác tài công trong khi ngừng ghe để chờ ca-nô ra cất hàng, tay chỉ về phía cánh rừng xa xa rồi nói: “Ở đó có một bãi tắm chỉ vài chục mét thôi nhưng tuyệt lắm vì ngoài khỉ rừng ra chẳng hề có bóng người, nếu muốn, tôi lấy xuồng đưa vào đó để tắm cho thỏa thích, khi nào muốn về chỉ cần hú lên là được.” Nghe nói cả một thế giới thiên nhiên đang dành riêng cho mình , chúng tôi mừng húm vì còn gì tuyệt bằng nên đồng ý ngay, thế là, bác tài công dùng chiếc xuồng cao su bé xíu chở chúng tôi vào bãi tắm hoang đó. Xuồng vừa vào đến bờ thì chúng tôi liền được cả đàn khỉ rừng đang lấp ló trong các bụi cây kêu khẹc khẹc ầm ỉ rồi nhe răng ra chào đón, nhưng chẳng có chú nào chịu ra bắt tay cả, chắc là chúng nhận ra rằng chúng tôi tuy có vẻ giống chúng nhưng lại có quá ít lông lá, thôi mặc kệ chúng vậy, việc ai nấy làm.


55497160.jpg

Các chú khỉ chào đón loài người đến chơi.

Chúng tôi lại được ngụp lặn trong làn nước trong xanh như ngọc của thiên đường Côn Đảo. Nước biển của Đầm Tre đẹp đến nỗi khiến ta có thể quên sạch những bãi biển mà mình từng đến trong đời, lại càng thú vị hơn khi biết là đang có nhiều cặp mắt tò mò nhưng vô hại của rừng hoang đang dõi theo từng hành động của mình. Sau hơn 3 giờ vùng vẫy với vô số cảm xúc thì cũng là lúc hoàng hôn sắp đến và bao tử cũng bắt đầu réo gọi, chúng tôi đồng thanh hú vang gọi bác tài công đến đón về với thế giới loài người. Chúng tôi vừa yên vị trên xuồng, bác tài công, với gương mặt đậm chất biển và sự thanh thản của người chẳng bao giờ lo đến chuyện đấu đá để tồn tại ,nói với chúng tôi: “Nếu còn hứng thú thì tôi đưa cả nhà đi lặn biển để ngắm nhìn đời sống của biển trong các rặng san hô, vì đằng nào thì cũng phải chờ để cất cho hết hàng.” Như bắt được vàng, chúng tôi mặt tươi như hoa, cám ơn rối rít, món quà khá bất ngờ của dân miệt biển đảo. Khi đã đến vùng san hô đang được sự bảo vệ gắt gao của liên hiệp quốc, bác tài công ân cần đưa chúng tôi kiếng lặn rồi hướng dẫn rất tận tình cách sử dụng, còn nói thêm: “ Cứ yên tâm bơi lặn đi, có tôi thì đừng lo bất cứ sự cố gì cả, đi với tôi thì khỏi lo chết đuối, thằng nhỏ này cũng vậy cứ chơi tới bến đi.” Được sự bảo kê của “đại gia”cả nhà tự tin phóng xuống nước để bắt đầu đi vào thế giới thần tiên muôn màu sắc của các loài san hô và cá biển. Người mê mẩn nhất khi lạc vào thế giới này chính là cu Tồ vì trước nay nó chỉ thấy những loài cá nước ngọt có màu sắc và hình dáng khá đơn điệu trong các tiệm cá cảnh, còn cá biển thì chỉ thấy trên ti-vi, nhưng ở đây, với đủ mọi chủng loại kì quái và màu sắc rực rỡ, hàng đàn cá đang bơi tung tăng quanh nó như đang đón chào người bạn mới, tôi biết, rồi đây thế giới thần tiên này sẽ theo nó vào cả tương lai, nhất là khi nó phải đối mặt với những thực tế phũ phàng nơi thị thành, hẳn là nó sẽ nhớ lắm thế giới dưới đại dương này.

22639615.jpg

Tồ đang tha hồ vẫy vùng


Một số hình ảnh đáng nhớ khác trong chuyến đi:


70690669.jpg

Ghé thăm vách đá nơi chim yến làm tổ.

66869539.jpg

Vách núi tuyệt đẹp trên đường ra bãi Đầm Tre



Kim Sơn
Cửa hàng Đồ Xưa Tây Tạng Trung Quốc
http://chodientu.vn/doxua_taytangtrungquoc
 
Last edited by a moderator:
Quá đã anh chị nhỉ ! Ngồi coi phượt trên mạng mà người nó cón nóng như nước sôi chứ nói chi được tham gia ! Tiếc rằng ko phải ai cũng được như nhau ! Chúc gia đình anh chị vui vẻ, hạnh phúc và có nhiều chuyến phượt khác và nhớ up hình lên cho em được ngắm ké nhá ! Bức hình số 3 từ dưới cuối đếm lên nhìn đẹp quá anh ạ
 
Last edited by a moderator:
ban Tammapn thân mến
Cám ơn lời chúc của bạn,theo tôi thì ở VN có vô số nơi tuyệt vời có thể giúp bạn không chỉ nóng lên mà còn bốc hoả , chỉ cần chọn đúng địa điểm phù hợp với hoàn cảnh và sở thích là được , những cuộc vui đang chờ bạn đó.

Kím Sơn
 
Em mạo phép xin bổ sung thêm vài hình ảnh minh họa cho rõ thêm về hình " Trại giam Chuồng Bò" của anh Sơn nhen, thật sự tấm ảnh anh Sơn đưa lên nó không phải là trại giam mà nó là một Chuồng nuôi Bò của thời Pháp, xây dựng 1930. Có 2 Chuồng, nhưng chuồng còn lại bị tốc mái rồi. Từ hai chuồng này có hệ thống cống ngầm dẫn phân và nước dội rữa sang " Hầm phân bò"
Và theo lời kể của một số Bác cựu tù chính trị Côn đảo, ngày giải phóng Côn đảo 1.5.1975, các bác phát hiện ra 2 người còn ngâm dưới hầm phân này.




Đây là Hầm phân bò - hầm sâu 3m chứa phân và nước dội rữa dùng để tra tấn người tù.



Đối diện với khu vực này phía bên kia đường ngày trước cũng khoảng 1930 khi xây dựng hai chồng nuôi bò và Hầm phân bò, thực dân Pháp còn xây 9 phòng giam và 24 học nuôi heo - dùng giam giữ những người đi lao dịch khổ sai.



Nhưng đến 1969 khi số tù nhân chuyển ra Côn đảo khá đông ( 10.000 -12.000) tù nhân thì gần như chật hết các nhà tù. Thế là Mỹ - Ngụy cho sữa chữa 24 học nuôi heo, cho xây cao lên và lợp mái tôn và giam giữ tù nhân.



Và tất cả các khu vực này gọi chung là " Khu biệt lập Chuồng Bò" và cũng là một trong 21 điểm di tích trọng điểm mà Ban quản lý nhà tù Côn Đảo đang quản lý.
 
Last edited:
Triệu Nhân mến
Cám ơn bạn rất nhiều vì đã bổ sung cho những thiếu sót của tôi , bạn đúng là guide Côn Đão rồi, mong sẽ có ngày được gặp bạn để trao đổi thêm về Côn Đão vì tôi cũng đang định về thăm hòn đão thiên đường này một lần nữa
 
Triệu Nhân mến
Cám ơn bạn rất nhiều vì đã bổ sung cho những thiếu sót của tôi , bạn đúng là guide Côn Đão rồi, mong sẽ có ngày được gặp bạn để trao đổi thêm về Côn Đão vì tôi cũng đang định về thăm hòn đão thiên đường này một lần nữa

Không có gì anh à, Côn đảo thì em khá rành những những nơi khác ít biết lắm anh, hy vọng có dịp gặp anh để trao đổi thêm. Có dịp nên trở lại thăm đảo anh à, Côn đảo luôn mong chờ mọi người đến. Cũng rất tiếc em chỉ góp sức được chỉ 3 năm cho đảo, giờ em chỉ làm cầu nối cho mọi người biết thêm về mãnh đất này thôi,.....
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,195
Bài viết
1,150,496
Members
189,952
Latest member
Xelubeouu
Back
Top