What's new

Mật mã Tây Giang: Hành trình đi tìm Bùa yêu

Chúng tôi là một bọn người Kinh, chưa vợ chưa chồng, đầu đôi thứ tóc, tuổi ngấp nghé ba mươi.
Như bao bọn người kinh ế ẩm khác, chúng tôi mơ mộng về những cuộc tình, kiểu tình yêu sét đánh, chí ít cũng như Chí Phèo - Thị Nở hay vợ chồng A Phủ. Nhưng tình nơi đâu mà sao chẳng đến???

Một ngày đầu hè, mặc kệ gió mùa về, mặc kệ bão số 1 đang biến hóa khôn lường trên biển, chúng tôi đọn đồ, quấn khăn rằn, áo mũ, bắt xe khách rẻ tiền, đi Tây Giang. Tôi mơ mộng, rộn ràng. Lũ người Kinh bạn tôi chắc cũng thế

Nơi ấy chả có gì, nhưng người với người vẫn yêu nhau nhờ bùa ngải. Đó chỉ là một truyền thuyết, hay là một sự thực hiện hữu trên dãy Trường Sơn.
Thôi thì đi mới tỏ.

Ngày bé, tôi níu áo ngoại rồi hỏi: Sao người làng mình cứ đi về phía Đông?
Bà tôi cười hiền từ: Vì người Việt vốn là dân đi Biển, đàn ông đi ra biển đánh cá, họ đi về phía Đông để kiếm cái ăn, còn phụ nữ, họ yêu thương đàn ông, nên đi về phía biển để chờ đợi.
Lớn lên, tôi không đi về phía Đông như bao người phụ nữ khác, lại cứ ngược lên phía Tây. Tôi không muốn chờ đợi người đàn ông của tôi, nên tôi nên núi tìm chàng. Hay chăng đó là lời bao biện, cho việc mê những con đường thuộc về phía Tây tổ quốc...

Bạn tôi hớn hở bay từ Sài Gòn ra Đà Nẵng chờ đợi. Kẻ thì bay từ Sài Gòn về Hà Nội để lên xe khách, đi cùng đoàn.
Ngày chúng tôi đi, gió sông Hồng thổi phần phật, có ngờ đâu rằng, hành trình đi tìm bùa yêu khó khăn mới chỉ bắt đầu.
18h30, tôi uống thuốc ngủ, co ro nằm trên chiếc giường bé tý tẹo của một chiếc xe chở toàn hàng là hàng. Những kẻ to xác, chắc vì mải nghĩ đến hạnh phúc bùa yêu, mà cắn răng chịu đựng đi ngủ. Đoàn người Kinh bỏ lại thủ đô mưa giông...
 
buông một câu hỏi: Có khi nào con người ta cũng thấy yêu nhau vô tự lư như đôi sẻ kia không nhỉ?
Tôi mỉm cười: Nếu khi nào ta không bị nhốt trong nhà kính, trong lồng sắt đô thị, trong mối quan hệ đầy kính nể chốn cơ quan, thì có lẽ...
Tôi đã đi từ chân trời này đến chân trời khác, cũng bởi muốn tạm thoát ra khỏi chiếc lồng sắt của chính mình. Tôi đã bắt gặp ở Tây Giang ánh mắt của mình những ngày thơ bé.
Em kết nhất câu này, Giọng văn chị cũng phiêu lắm !
 
Cảm xúc của bác chủ thớt luôn dào dạt, ghi lại và truyền tải tất cả và dường như không bị bất cứ thứ gì chi phối.
Càng đọc bài của bác, càng thấy yêu quý những gì tự nhiên, mộc mạc... của chuyến đi.
Vậy mới thấy, đâu cần phải đi xa, tiếp cận điều mới mẻ hay độc đáo gì. Chỉ cần đi và viết như bác là đủ. :L
 
Đã một khoảng thời gian khá lâu mình không phượt. Chẳng phải không còn chổ nào để đi, chẳng phải không còn chổ nào làm mình thú vị... Mọi thứ chỉ tại "cái lồng của phố thị, cái mối quan hệ đầy kính nể...:shrug:". Cảm ơn một bài viết hay cảm ơn đã cho mọi người "PHƯỢT" một cách rất phiêu không bụi bặm không gió mưa những vẫn có những cảm nhận thú vị. Bùa yêu đã được nhiều người cảm nhận, ít ra là có mình ;)
 
Bùa yêu chẳng qua cũng chỉ là thứ vô hình trong câu chuyện của mình. Mọi thứ trong cuộc sống đơn giản lắm, quan trọng là cách nhìn nhận của mỗi người mà thôi/ Có lẽ bản thân mình khi viết về mỗi chuyến đi, luôn cố gắng đứng vào góc cạnh khác để nhìn, để thấy mọi thứ dù đơn giản nhưng vẫn đẹp
 
Vài bức ảnh film về Tây Giang mới tráng:D
anh%208_1335288320.jpg

anh%205_1335288316.jpg
 
Mình là người SG, đi cung đường Trường sơn này từ nam ra đến Quảng bình không dưới 4 lần (rất tiếc chỉ một lần bằng xe máy đầy cảm xúc do lúc đó đoạn Brao - A lưới năm 2003 chưa hoàn chỉnh, nhiều đoạn sạt lở), đọc một lèo bài viết của bạn là cảm xúc trào dân và muốn đi lại cung đường này. Nhưng mà già rồi, có lẽ lại đi bằng xe hơi.
Brao - A Lưới năm 2003
7147774103_bc4f6a857d_b.jpg

Đoạn Hiên - A Lưới 2009
7001704058_2a89eee220_b.jpg
 
Last edited:
Đường Prao - A Lưới giờ đẹp rồi anh ạ, ko còn như chục năm trước a đi đâu, có điều, vẫn có gì đó vắng vẻ và hoang vu lắm:D
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
57,062
Bài viết
1,157,845
Members
190,377
Latest member
tinhhoi700
Back
Top