What's new

Một cảm giác rất...phượt (Lệ Giang-Shangri La)

Những cảm giác rất phượt. Những trải nghiệm rất phượt.

Một chút, không, chính xác là nhiều chút phiêu lưu, mạo hiểm. Lê la đủ các ngón nghề để được rẻ, để được nếm cái "khô khổ" của du lịch bụi. Tinh thần đoàn kết, gắn bó giữa những người bạn mới quen... Đã làm nên một chuyến đi khó quên.

Bắt đầu với một mớ tiếng Tàu hổ lốn, học trong một tháng, cách đây gần một năm. Vẫn biết sang Tàu với "hành trang" khiêm tốn thế này rất khó khăn, nhưng đã trót ham đi chơi thì cứ nhắm mắt mà liều. Lơ ngơ vào phuot.com để tìm bạn. Kiểu như già rồi, ế rồi phải lên mạng rao tình. Rao mãi, chẳng thấy ai trả lời. Thôi thì ngậm ngùi duyên phận mình hẩm hiu, thì phải chịu.

Đến phút cuối, ghé vào trang đăng tin tìm bạn tình (quên, bạn đường) của người khác, có hai tên để lại PM. Một tên, vội vã gặp ở cổng cơ quan (chắc là được các bạn khác cử đi check hàng xem có đạt tiệu chuẩn để gia nhập không). Đoàn của tên số 1 có 3 người và bay sang Côn Minh trước 3 ngày. Tên khác (tên số 2) để lại số điện thoại và hẹn sang Côn Minh gặp sau. Thôi thì an ủi, cuối đời Điệp đã gặp Lan. Chắc biết Lan có đi tu thật hay là tu giả.

Sáng 24/4 đang ngủ say mê vì đêm trước đi chơi quá đà, thì nhận được hai tin nhắn. Tên số 1 nhờ mua bình xịt nước muối biển. Tên số 2 nhắn tin đang làm thủ tục ở Hà Khẩu và hỏi có sang hôm nay không. Một lúc nữa tên số 2 nhắn từ số Tàu và hứa sẽ mua vé tàu giúp. Chà, thời này vẫn có người tốt thế cơ chứ. Nhỡ tớ lừa cho một phát thì tan đời.

Bay chuyến bay đúng giờ. Nhanh như bay HN-ĐN. Sang Côn Minh hơn 7pm mà trời vẫn sáng. Nhờ bảo vệ sân bay gọi xe taxi về ga tàu. May mà vẫn nhớ được câu tôi muốn đi về ga Tàu. May tiếp là có hai ga tàu nhưng hú họa đã dừng ở ga có tượng con bò (Số 2 nhắn tin bảo thế). Mua một quả sim hết 100 RM, gọi cho số 2. Xong đi lang thang ăn uống một lúc rồi vào ga. Hai "kẻ xa lạ" gặp nhau. Số 2 nhận ra mình trước, chắc do khuôn mặt ngơ ngơ của mình. May hơn nữa là số 2 nói tiếng Trung giỏi vì đã từng làm phiên dịch. May cuối cùng trong ngày thứ nhất là đã mua được vé tàu. Tàu rất ổn. Trong khi bến xe đã chuyển ra khỏi thành phố, khi đọc bài trên phuot chưa thấy cập nhật. Vé xe lại đắt hơn. Hai tên chui lên tàu làm một giấc ngon lành đến sáng.

Thôi ngủ đây. Nhớ lại giấc ngon lành trên cung đường Côn Minh-Lệ Giang lại buồn ngủ. Hẹn viết sớm.
 
Tu viện ở Shangri-La tên là Songzalin, được coi là một tiểu Potala của Shangri-La (Potala là cung điện lớn ở Lhasa, Tây Tạng). Còn cái tên Trung Điện mà bác dùng thực chất là tên gốc của Shangri-La. Trước khi được gắn cho cái tên mỹ miều là Shangri-La, vùng đất đơn giản tên là Trung Điện :D.
 
Tiếp tục lên Khe Hổ nhảy. Phải khen mấy bác Tàu, là làm cái gì cũng hoành tráng. Đoạn đường, bạt núi dẫn vào khe, nhiều khúc phải làm hầm chui qua đá. Một con suối, nằm giữa hai triền núi. Suối gầm ào ào như trên thủy điện Sông Đà. Đoạn suối, hình như gắn liền với điển tích gì đấy. .

Mình nói cứ linh tá linh tinh, Sông Đà hết nước rồi, lấy gì mà Gầm ào ào nữa hở giời!
Dưng mà, đằng ấy viết hay nhề, tớ ưa !
 
Mình nói cứ linh tá linh tinh, Sông Đà hết nước rồi, lấy gì mà Gầm ào ào nữa hở giời!
Dưng mà, đằng ấy viết hay nhề, tớ ưa !

Thì nhờ linh ta linh tinh nên mới "hay" đấy chứ. Mà ôi cái cuộc đời này, ai lại nói Sông Đà hết nước. Hết nước lấy gì mà tắm.
 
Tạm biết nhé Shangri La. Sẽ nhớ lắm cái buổi sáng nhập nhoạng tối sáng, lò dò bước trong giá buốt để "tận hưởng" cảm giác sờ sợ, hay hay khi trốn vé vào tu viện. Sẽ nhớ những con đường đá nhẵn thín bước chân người, chiều chiều nhẩn nha dạo bước. Nhớ cái nồi lẩu bò Yak nghi ngút khói và bạn bè hàn huyên chuyện gẫu. Nhớ sớim mai ở miền đất đã dần thân quen, nghe "Giấc mơ trưa" để tìm cảm giác bình yên.

Zai và Phe phải về trước, vì không hẹn nhau nên book vé về sớm một ngày. Tình cờ và bất ngờ, nên gần một tuần cùng nhau đã "nên duyên" lắm rồi. Buổi trưa cuối cùng ở Shangri La, phe vẫn biếng lười như vốn dĩ, nhất định ở khách sạn để ngủ trả thù buổi sáng dậy sớm để trốn vé. Mấy anh em tiếp tục lang thang trên mấy góc phố nhỏ tĩnh lặng. Tìm một góc rất yên ắng để tán gẫu.

Gần 2h, gọi điện thoại về khách sạn để đánh thức công chúa Phe đang ngủ trong rừng. Phe phải về thôi, xa em thôi. Cả lũ quyết định vào một nhà hàng trông đường được để làm quả liên hoan chia tay. Chào nhé, phố rất cổ. Chảo nhé, ngày rất lạnh. Chào nhé, bè bạn rất vui.

Đoạn đường quay về có vẻ quen mà cũng có thể chị Duyên chạy nhanh nên loáng đã đến Lệ Giang. Xe rộng thênh thang vì chỉ có Zai và Phe. Một đứa một ghế ngủ ngon lành (Không biết khi Zai ngủ, có ai xuống ghế Zai không?). Thấy Phe mặt tỉnh bơ, và vẫn điêu điêu như ngày thường.

Lang thang một chút Lệ Giang, mua vội mấy thứ đồ và vào ăn món gì đấy Phe dịch trông rất điển tích. Mặc cả (nhưng o thành công) để đón taxi lên ga. Xe bon bon. Đang "hồi ức" về chuyến đi thì...rầm. Tự nhiên ngã dúi mình về trước, xe đứng khựng lại. Một quả xe đâm từ phía sau. May mà chẳng bị việc gì. Hú vía. Anh tài xế ở lại "tranh chấp", nên phải xuống đón xe khác. Đã gần ga tàu một đoạn nên xe rẻ hơn được 5RM. Lần nào liên quan xe ở Lệ Giang cũng rẻ hơn 5RM.

Lên tàu, đông rất đông. Cùng khoang có hai em chip chip sinh viên đang yêu nhau. Cả đêm chim chuột, chí choách làm Phe rất bồi hồi khó chịu. Cứ tưởng Phe không biết tiếng Tàu nên cứ thế mà đong nhau. Không ngờ, nbao nhiêu câu tiếng Tàu được Phe phiên dịch trung thành bấy nhiêu câu Tiếng Việt. Sáng vừa mở mắt, đã nghe Phe dịch đuổi lại nội dung tối hôm qua.

Sáng đến Côn Minh, đã quen cái ga tàu có con bò to to. Đã tự tin hơn vì có Phe đi cùng. Hai đứa về hostel Phe book để ở lại tiếp mấy hôm. May mắn là có chỗ vứt đồ. Muốn đi tè nhờ một phát nhưng cái toilet chỉ có rèm ngăn ngắn, làm Zai ngại và sợ không dám. May mà đây là hostel nên có mấy cái công cộng, chứ không thì như cái đêm ở Shangri La thì số khổ. Lang thang Côn Minh, mua được một đống đồ giá rẻ, đến bây giờ vẫn chưa sử dụng hết.

Chiều tối, đón taxi mãi không được vì đang giờ cao điểm thì phải. Phe liều mình như chẳng có ra vẫy cật lực như chị em đường Phạm Văn Đồng vẫy khách. Cuối cùng cũng có một chú dừng, nhưng một bác Tàu nhanh chân bồng con lên trước. Phe chẳng chịu thua lên giải thích xì xô, cuối cùng chị lái xe cho Zai lên. Mà cũng có thể chị lái xe thích Zai thì sao nhỉ.

Máy bay đúng giờ. Có điều là chuyến bay bão táp. Rơi lên, rớt xuống trong mây. Tiếp viên không dám đi thu dọn đồ. Cuối cùng rồi cũng "Hà Nội ơi, mội khi lòng xác xơ..."
 
Trên xe, phó nháy cho xem một đoạn film hài trên di động. Tay này trông im im vậy mà cũng quậy và hóm phết. Xem dài dài, nhưng nhớ có mỗi một câu:
Cỗ nào chả có thịt gà
Đàn ông phải có đàn bà mới vui.

Định dừng quả đi chơi đấy cảm xúc lại đây, nhưng đứa em nó bảo, anh viết có mấy bài mà toàn thấy nhắc đến các chân vừa, thôi anh viết thêm một bài nữa có tựa là "Các giai nhân đi qua đời Zai". Tự nhiên cái đoạn trong film hài của Phó nháy cho xem trên xe, nên viết nhăng cuội thêm bài nữa. Hứa với lòng là bài này nữa thôi sẽ khóa chuyến đi chơi này ở đây, để tiếp tục quần quật tìm thông tin cho chuyến đi chơi sắp tới.

Bắt đầu bằng một quả off trước ở Hà Nội, sau khi được Phó nháy "shortlist". Than ôi, sao mà toàn chân vừa vừa thế này. Ngoài Ngọc Ác sau này biết là phu nhân của Phó Nháy, còn thêm hai chân vừa nữa. Nghe bảo Zai vừa quay gót bước đi lại cho thêm 2 chân dài hơn một chút đến. Chắc là đến để kiểm tra hàng Zai đây mà. Vạn sự khởi đầu, sẽ hứa hẹn một chuyến đi "Âm cực thịnh".

Quả lại Zai đoán cấm có sai. Đang nằm tênh hênh ở nhà từ sáng sớm, đã có giai nhân dấu mặt nhắn tin. Giai nhân này trực tiếp mua vé và còn nằm cạnh Zai (cách có mỗi một tí) suốt hai đêm trên tàu. Đấy là Phe thân iu. Phe đã tạo nguồn cảm hứng kha khá, để Zai viết chùm bài với bao nhiêu chi tiết "trữ tình" như này.

Ai bảo Trung Quốc thiếu đàn bà nào. Chẳng hiểu vì sao các bác Tàu phải sang Việt Nam tìm vợ, hay các em nhà mình toàn bị buôn sang Tàu. Đợt này đi đâu cũng gặp giai nhân Vân Nam. Nhé, vừa xuống ga tàu Lệ Giang đã được một chị lái xe taxi, bớt cho 5RM. Suốt mấy ngày giời ngồi ngắm từ phía sau dung nhan của chị Duyên lái xe lên Shangri La. Đến khí về lại Lệ Giang, tưởng lên xe của một chú, nhưng xe chú ấy lại bị tai nạn. Số lại gặp giai nhân, để được rẻ hơn 5RM. Giờ cuối cùng rời Kunming, giữa một đoàn đầy các chú mà o thể vẫy được taxi, và cái số gặp giai nhân, lại là giai nhân. Chị lái xe cuối cùng rất được, mình chỉ còn 20RM, mà tiền xe là 25RM (O có chi, o có chi. Câu này mình học được trong một tháng đi học tiếng Tàu, chứ không bốc phét đầu). Nói câu đây mà chị mặt rạng ngời. Được chở Zai nước ngoài nhé. Chắc tối đấy về nhà cười tủm tỉm suốt đêm.

Có hai giai nhân nữa, tuy không qua đời Zai nhưng đã kề vai suốt hành trình. Ngọc ác, tuy ác một chút trong mặc cả với khách hàng, nhưng lại chu đáo lo hậu cần cho mọi người. Tươi, bây giờ là con gái của mình. Hai em này rất được (Được của cụ Mết trong "rừng xà nu").

Có thêm mấy giai nhân nữa, chỉ thoáng qua cuộc đời trong chuyến đi chơi ngắn. Cám ơn vì đã là nguồn cảm hứng cho Zai cho đến tận bây giờ. Hẹn gặp lại nhé, các giai nhân yêu dấu.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,434
Bài viết
1,152,821
Members
190,081
Latest member
anpham123
Back
Top